Mạnh Thanh nhất thời không biết nói gì, im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới cất tiếng: “Cậu ta bảo với tam gia thế à?”
Phó Ngọc Thanh hơi lưỡng lự. Anh khó có thể nói đó là Lạc Hồng Hoa nói. Nếu Mạnh Thanh hỏi sao anh lại gặp Lạc Hồng Hoa, vậy thì anh phải mở miệng sao đây? Đến cả Đỗ Hâm cũng còn nhìn ra là anh đang trốn Mạnh Thanh, tại sao lại đi gặp Lạc Hồng Hoa sau lưng Mạnh Thanh cơ chứ?
Bởi vậy chỉ cười: “Đây cũng không phải cậu ta tự nói. tôi được tai thần báo, biết từ lâu rồi.”
Mạnh Thanh ngạc nhiên hỏi ngược lại anh: “Cậu ta không hề bảo tam gia ư? Tôi còn tưởng…” Hắn lộ vẻ ân hận, lẩm nhẩm: “Hóa ra tôi hiểu lầm cậu ta rồi.”
Phó Ngọc Thanh không kìm được mà hỏi hắn, “Ngài hiểu lầm cậu ta gì cơ?”
Mạnh Thanh bị anh hỏi đến cùng, đành phải kể qua chuyện Đỗ Hâm và Lý Tú Hoa.
Mạnh Thanh nói: “Sau đó tôi có hỏi cậu ta mấy lần, cậu ta đều bảo không có ý định rời bỏ tam gia. Nhưng lúc ở Nam Kinh bỗng dưng lại bảo tôi sắp kết hôn, phải rời Phó gia, tôi cảm thấy…” Vẻ mặt Mạnh Thanh lúng tung vô cùng, mãi mới nói, “Là tôi trách lầm cậu ta rồi, cứ ngỡ tam gia đối xử tốt với cậu ta, cậu ta lại chẳng ghi nhớ tẹo nào. Tôi nghĩ, tam gia bận rộn công ty, phu nhân lại là người tân phái, không biết chăm sóc cho ngài. Cậu ta lại cứ khăng khăng đòi đi, cho nên tôi chẳng buồn hỏi mà mắng luôn cậu ta một trận.”
Lúc này Phó Ngọc Thanh mới hiểu ra, bèn vội vàng nói: “Ngài oan cậu ta quá. Là tôi tự chủ trương đi hỏi cưới cho cậu ta mà, cậu ta cũng không có nghĩ đến đâu.” Trong lòng nghĩ, suy cho cùng thì hắn vẫn là người giang hồ, coi trọng lòng trung thành đến thế. Song người giống hắn trên đời này đã càng ngày càng ít. Lại cảm thấy chuyện này quả thực hơi buồn cười, nghĩ, ai mà lại đi giận người khác vì cái việc này cơ chứ?
Mạnh Thanh sửng sốt: “Hóa ra là tam gia hỏi cưới thay cậu ta sao?”
Phó Ngọc Thanh bật cười: “Đúng rồi, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Hai vợ chồng ngày ngày sống hạnh phúc, không phải là tốt hơn hầu hạ tôi sao?”
Mạnh Thanh cười trừ một tiếng, rồi nói: “Thảo nào, tôi còn đang bảo sao lại viên mãn như vậy, hóa ra là tam gia đi hỏi cưới.” Bảo thêm: “Chuyện này là tôi có lỗi với cậu ta, bao giờ phải đền tội cậu ta mới được.”
Phó Ngọc Thanh sợ hắn không chịu đổi tính, ra ngoài sẽ đắc tội với người khác, bèn khuyên hắn: “Ông chủ Mạnh, giờ đã là dân quốc rồi, cái kiểu cũ không còn thịnh nữa. Dù cậu ta có không cưới vợ thì cũng không có chuyện đi theo tôi cả đời đâu.” Nói nữa: “Ví như thanh niên học võ bây giờ vậy, sẽ không chỉ bái một thầy. Chuyện này, ông chủ Mạnh phải càng rõ hơn tôi mới đúng.”
Mạnh Thanh đan hai tay vào nhau, rũ mắt, chẳng biết đang nghĩ gì mà im lặng hồi lâu. Phó Ngọc Thanh vốn còn định hỏi hắn chuyện Lạc Hồng Hoa, nhưng thấy hắn như thế thì lại không hỏi nổi.
Đến lúc đĩa hí phát xong, căn phòng chìm vào bầu yên tĩnh, lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới hoàn hồn, thấy sắc trời sẩm tối ngoài cửa sổ thì vội vàng đứng dậy cáo từ.
Giờ đã sắp đến giờ ăn tối, Phó Ngọc Thanh không thể giữ hắn lại nữa, nếu mở miệng thì lại có vẻ như mình có dụng ý khác. Anh đưa Mạnh Thanh xuống lầu, rồi cười: “Vốn nên mời ông chủ Mạnh ở lại ăn bữa cơm đạm bạc, nhưng ở nhà ngài còn có vợ đẹp con thơ đang chờ ngài về, tôi đành dứt khoát không giữ nữa vậy.”
Trong lòng lại nghĩ, nếu là lúc Đỗ Hâm vẫn còn ở đây, hẳn đã sớm thay anh mở miệng giữ người lại rồi.
Mạnh Thanh chợt dừng lại, quay đầu bảo anh, “Tam gia, mấy hôm nữa, ngài đến chỗ tôi thăm Đình Ngọc một chút không?”
Phó Ngọc Thanh đi theo sau hắn, nhưng chỉ chậm hơn hắn một hai bước thôi. Hắn dừng khựng lại như vậy làm cho hai người suýt thì va vào nhau, Mạnh Thanh rất sợ anh ngã, bèn vội vàng đưa tay ra đỡ anh.
Phó Ngọc Thanh được hắn giữ chắc, lồng ngực rung động, bao nhiêu suy nghĩ lướt qua, nhưng cái gì cũng không làm được, thật sự không hiểu là cái tư vị gì.
Phó Ngọc Thanh ho đôi tiếng, mắt nhìn sang chỗ khác, Mạnh Thanh luống cuống buông tay ra, bối rối hỏi: “Làm đau tam gia rồi sao?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Tôi không sao.”
Mạnh Thanh không hỏi thêm nữa, chỉ ngượng ngùng từ biệt rồi đi mất như trốn.
Lần này Mạnh Thanh đi, lại một thời gian dài không gặp lại.
Một hôm nọ Vương Xuân mang báo buổi sáng tới cho anh, thấy điệu bộ ảo não của anh thì bèn bảo, “Tam gia, tôi nghĩ hôm nay ông chủ Mạnh chắc chắn sẽ tới đấy.”
Phó Ngọc Thanh giật mình: “Bộ anh còn biết xem bói sao? Sao anh biết hôm nay anh ta sẽ chắc chắn sẽ tới đây?”
Vương Xuân nói chắc nịch: “Lúc trước hễ có hí mới là anh ta đều sẽ mang đến cho tam gia nghe. Hai hôm trước, đĩa hí mới của ông chủ Đàm mới ra, hôm qua không tới, vậy thì hôm nay đảm bảo sẽ tới.”
Phó Ngọc Thanh nghe Vương Xuân nói thế thì còn chưa tin lắm. Đến lúc đi ra, anh chợt giở xem báo mấy hôm nay, đọc cẩn thận quảng cáo mà các hãng đĩa đăng, xem phần đĩa hí, tính thử ngày.
Đến lúc anh xem xong, trong lòng lại dâng lên một niềm vui khó nói. Anh vứt đống báo sang một bên, đứng trước cửa sổ, lòng chộn rộn nghĩ, vậy thì hôm nay hắn chắc chắn sẽ tới sao?