Hắn đã nói thế rồi thì Phó Ngọc Thanh cũng không thể hỏi nhiều nữa.
Chắc là Hàn Cửu sợ anh hiểu lầm, còn bảo thêm: “Tam gia, ngài đừng cho rằng tôi không hiểu phép tắc nhé, thật sự là… Thằng đó,” Hàn Cửu cười lạnh một tiếng, rồi nói: “Khổ thân Phượng Bình cô nương thật. Nhưng tôi không phải ông chủ Mạnh. Đối với người như nó, tôi không nhịn được mà chỉ ngứa tay muốn đấm thôi!”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn bảo đấm thì không khỏi cười: “Ngài Hàn quả là người điềm đạm.”
Hàn Cửu hơi ngượng đáp: “Để tam gia chê cười rồi.”
Song bị tên kia quấy phá như vậy, chút hào hứng còn sót lại đều đã tan thành mây khói, Phó Ngọc Thanh bèn về thẳng.
Bởi vì tư lệnh cảnh vệ Bộ Tư lệnh Cốc Chính Luân từng là thuộc hạ của Lục Chính Hãn nên quan hệ với Lục gia không hề tệ. Phó Ngọc Thanh nghĩ đi nghĩ lại mới quyết định, vô tình gặp hắn ở tiệc tối của Lục Thiếu Ly.
Ban đầu Cốc Chính Luân chỉ là tư lệnh tạm quyền. Tư lệnh cảnh vệ Bộ Tư lệnh Hạ Diệu Tổ, bởi vì trong lần Bắc phạt thứ hai ở Tế Nam xảy ra xích mích với người Nhật nên đã bị cách chức. Thế nên bây giờ Cốc Chính Luân lại thành tư lệnh.
Phó Ngọc Thanh không thể ra mặt nói chuyện, vẫn là mượn Lục Thiếu Ly để nhắc đến việc này. Chỉ cảm khái Diệp Hãn Văn vốn chỉ là quý trọng người tài, một lòng vì đảng Quốc dân mà thôi, nào ngờ chuyện như thế lại xảy ra, bèn lên án mạnh mẽ Cộng đảng đáng giận, quá mê muội đầu óc thanh niên.
Cốc Chính Luân đáp đúng liên tục, khen bọn họ một lúc rồi hỏi đến Lục Thiếu Du. Phó Ngọc Thanh lộ vẻ đau lòng: “Giờ người cô ấy hỏng lắm rồi, đã đến Thanh Đảo tĩnh dưỡng, chẳng biết bao giờ mới có thể về đây?”
Cốc Chính Luân bèn mắng phòng đặc vụ của sở cảnh sát một thôi một hồi, bảo bọn họ không biết làm việc, phải bắt có một người thôi mà cũng không xong, bắt sai thì lại được một đống. Phó Ngọc Thanh thấy hắn không nhắc lại chuyện Diệp Hãn Văn thì cũng không mở miệng lời nữa.
Nào ngờ nửa tháng sau, tình hình lại chuyển ngoặt.
Giờ Phó Ngọc Thanh lại hay được tin, bảo là phòng đặc vụ không biết canh gác. Đã mấy lần Diệp Hãn Văn nhắc bọn họ phải chú ý để mắt đến bệnh viện rồi, sau đó bởi vì chính hắn cũng bị ốm nên lâu không đến bệnh viện thăm, đến lúc bệnh khỏi rồi đến lại thì phát hiện ra, người trong phòng bệnh chẳng biết đã “con báo đổi Thái tử*”, đi đâu từ lúc nào rồi. Nếu không phải vì hắn kịp thời báo cho sở cảnh sát và đội quân cảnh, chỉ e bây giờ người của phòng đặc vụ hẵng còn đang lơ ma lơ mơ cũng nên.
(*Một điển cố về việc hoán đổi người.)
Vì chuyện này mà Cốc Chính Luân càng cảm thấy phòng đặc vụ quá bất tài, sau đó yêu cầu tất cả những chuyện kiểu này mai mốt giao hết cho đội quân cảnh làm, mở lại sở huấn luyện quân cảnh, tự mình đảm nhiệm chức sở trưởng.
Diệp Hãn Văn cũng vì được rửa sạch hiềm nghi ban đầu nên đã được tha, vài hôm nữa sẽ được phục chức.
Phó Ngọc Thanh đặc biệt đến tiểu doanh đón hắn, chẳng ngại tai mắt người ngoài, hai người cuối cùng mới nói đến chuyện đưa tiễn bữa hôm trước. Phó Ngọc Thanh trách hắn sao không báo sớm, hại anh chẳng chuẩn bị gì trước. Diệp Hãn Văn chỉ cười, cảm khái một hồi rồi nói: “Tớ biết sao được? Có phải là chưa khuyên cậu ta đâu, thế mà thế nào cậu ta cũng không chịu thoát Cộng, mà lại còn khen ngược lại chủ nghĩa Cộng sản với tớ nữa cơ.”
Phó Ngọc Thanh nhớ tới Lục Thiếu Du, tim căng sít, bèn hỏi: “Sao, chẳng lẽ cậu…”
Diệp Hãn Văn cười phá lên: “Tớ không phải.” Bảo thêm, “Dù gì cậu ta cũng là học sinh Hoàng Bộ khóa Năm, từng tiên phong trong Bắc phạt, đã từng đổ máu. Tớ hiếm lắm mới có được một người bạn thân như vậy, sao có thể giương mắt nhìn cậu ta bị xử tử chứ?” Bèn kể lại cặn kẽ ngọn nguồn câu chuyện cho anh. Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới biết hắn và Ôn Trì Lương lẽ ra đã lo chu đáo rồi, vừa có nhân chứng, lại vừa không bị hiềm nghi, thế mà chẳng hiểu sao tự dưng sóng gió lại kéo đến.
Phó Ngọc Thanh cũng kể lại sơ lược sự tình sau khi anh đến Nam Kinh, Diệp Hãn Văn nghe anh nói xong thì cười: “Tớ phải cảm ơn tư lệnh Cốc.” Rồi cảm khái: “Chuyện kiểu này, chắc là tớ chẳng dám làm lại lần nữa đâu.” Phó Ngọc Thanh bèn chọc hắn: “Cậu mà còn định làm lại lần nữa, cậu tìm đâu ra một Ôn Trì Lương chứ hả?”
Hai người nói cả về Ôn Trì Lương và Lục Thiếu Du, Diệp Hãn Văn lại cười: “Sau đó thật ra tớ có nói chuyện với cậu ta. Cậu ta không tin thiên kim của Lục gia cũng là một phần tử Cộng đảng ngu xuẩn như cậu ta đâu. Giờ hai người bọn họ có thể làm quen rồi. ‘Cùng chung chí hướng, bốn chữ đó gán cho bọn họ lại quá hợp ấy.”
Mặc dù chuyện này đã kết thúc, nhưng Phó Ngọc Thanh vẫn ở lại Nam Kinh, định qua Tết cũng chưa về lại Thượng Hải.
Mạnh Thanh phái người đến nhà anh hỏi thăm mấy lần, chắc là mãi không thấy anh về nên mới đặc biệt bảo người đến Nam Kinh đưa thư.
Phó Ngọc Thanh không biết có việc gì mà hắn sốt ruột thế, lúc thấy người trong lòng còn lạ lẫm nghĩ, nếu có chuyện, tự sở bưu chính đưa thư đến là được rồi mà, không thì sao không gọi điện thoại ấy? Sao phải bảo người vội vội vàng vàng đưa thư đến thế chứ?
Thế nhưng đến lúc anh mở thư ra đọc, mới biết hóa ra chẳng phải chuyện gì gấp cả.
Thư viết rất đơn giản, nét chữ cũng là chữ viết tay của Mạnh Thanh. Nhưng Phó Ngọc Thanh chỉ đọc một nửa rồi thôi, để thư sang bên cạnh.
Trong thư viết Phượng Bình sinh con trai, muốn mời anh đặt tên cho đứa bé. Còn viết rõ ngày, mời anh đến tiệc đầy tháng.
Ngọc Anh và Đình Ngọc đều không hề mời anh đến tiệc, cớ sao đứa bé này lại muốn trịnh trọng mời anh đi chứ? Trong lòng Phó Ngọc Thanh hiểu rất rõ, nhưng chính là vì hiểu nên mới càng khó chịu.
Người này đã thật sự đoạn tuyệt rồi, nhưng nực cười làm sao, anh lại mãi không dứt được.
Người đưa thư vẫn đang đứng chờ bên cạnh, anh biết người này đang chờ câu trả lời của mình, bèn bảo: “Một lát nữa tôi sẽ viết thư trả lời, bảo bọn họ mang đến bưu điện là được, không chậm trễ đâu. Anh cứ yên tâm về đi.”
Người đưa thư lắc đầu nguầy nguậy: “Tam gia, ông chủ Mạnh đang chờ tin của tôi!”