Lần này cậu và Mạnh Thanh chia tay trong không vui, đến lúc quay về Thượng Hải, cậu lại đến Mạnh gia thăm hỏi mà cũng không gặp được Mạnh Thanh.
Lạc Hồng Hoa đang ở nhà, trong nhà hình như còn một vị khách khác nữa. Người nọ có vóc người to lớn, mặc một bộ Âu phục thẳng thớm, trông hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi vậy. Bà vú đi đến, gọi anh ta là ngài Lưu, trong lòng Đỗ Hâm ngay tức thì thấy quai quái, nghĩ bụng, ông chủ Mạnh không có nhà, sao nàng lại tiếp khách một mình thế chứ?
Lạc Hồng Hoa thấy cậu đến thì cũng đoán được đại khái lý do, chào hỏi đôi câu trước.
Nàng kể chuyện Lý Tú Hoa cho Phó Ngọc Thanh biết, vốn cũng là vì có ý tốt mà thôi, Đỗ Hâm không trách nàng được, cũng không thể không đáp lại tấm lòng của nàng, bèn cảm ơn nàng rối rít. Cậu còn định hỏi bao giờ ông chủ Mạnh về Thượng Hải nữa, nhưng nghĩ đến cô vợ lẽ ở Nam Kinh thì lại thấy không dám mở miệng cho lắm, sợ Lạc Hồng Hoa nghĩ nhiều.
Lạc Hồng Hoa không chờ cậu hỏi mà tự nói luôn: “Nếu cậu đến gặp A Sinh thì anh ta chưa về đâu. Lẽ ra là bảo mấy bữa rồi về đấy, chắc là có việc gì kéo chân.”
Đỗ Hâm nghĩ, bộ đến cả võ quán còn không mở nữa hay sao? Bèn nói: “Thật ra tôi muốn mời ông chủ Mạnh uống chén rượu mừng ấy mà.” Bảo thêm: “Dạo này tôi hay đi theo ông chủ Mạnh học quyền, mặc dù một là chưa từng bái thầy, hai là cũng không tính là người trong võ quán, nhưng ông chủ Mạnh lại dạy bảo nghiêm chỉnh, trong lòng tôi đã coi ông chủ Mạnh là sư phụ từ lâu rồi. Hôn sự giữa tôi và Tú Hoa, may là nhờ có hai người tác hợp, chỉ mong lúc đó cô và ông chủ Mạnh nhất định sẽ đến thôi.”
Lạc Hồng Hoa bật cười rồi chợt nói: “Ầy, chuyện này, chỉ e là trong lòng anh ta đang hối hận ấy!”
Đỗ Hâm khó hiểu nhìn nàng, Lạc Hồng Hoa lại không chịu nói thêm nữa. Chỉ bảo: “Cái tên nhà anh ta chết não rồi, nghĩ không ra, thấy người khác suy nghĩ cởi mở thì trong lòng mất vui ngay. Cậu để ý anh ta làm gì cơ chứ? Giờ có còn là thời Đại Thanh nữa đâu mà còn thịnh chủ tử nô tài cái gì. Bộ người làm của Phó gia, cả đời sẽ không ra khỏi cửa Phó gia à?”
Đỗ Hâm nghe thế thì đỏ gay mặt, không nhịn được mà cãi lại: “Thiếu gia đối xử với tôi rất tốt, không có coi tôi là người hầu đâu.”
Lạc Hồng Hoa nhìn cậu rồi khẽ mỉm cười: “Đương nhiên rồi, nếu không thì cậu đã chẳng khăng khăng đòi đi theo hầu anh ấy như thế.” Nhưng vẫn hơi dừng lại rồi nói: “Nhưng nếu lòng cậu đã quyết, anh ta có đối xử với mình tốt hơn mấy đi nữa thì đến tận cùng anh ta vẫn là tam gia thôi, chẳng thể làm gì khác. Tiếc là A Sinh không hiểu.”
Đỗ Hâm nghe thấy thế thì tim hơi thót lên, cảm thấy lời này của nàng còn mang ý khác.
Lạc Hồng Hoa lại hỏi cậu bao giờ thì dọn ra khỏi Phó gia, định sống ở đâu. Đỗ Hâm và Lý Tú Hoa đã bàn bạc xong cả rồi, sau khi cưới thì quyết định trước hết sẽ ở trong tiệm may giúp Tú Hoa làm việc.
Lạc Hồng Hoa có lẽ cũng đoán chừng thế, bèn cười rồi nói: “Kiếm cơm bằng tay nghề thì sẽ hơi chậm một chút, nhưng lòng chung quy lại sẽ an tâm hơn. Cậu cứ cố kiên trì, cùng với Tú Hoa tính toán cẩn thận, thật ra lại cũng hay đấy.” Bảo thêm, “Tam gia hỏi cưới hộ cậu, đưa sính lễ hộ cậu, đối xử với cậu quả thực không hề tệ. Cậu nên cảm ơn anh ấy thật tốt, không bằng chép mấy quyển kinh cho anh ấy xem.”
Cái câu cuối này cứ như đùa, ngài Lưu nọ bèn không kìm được mà chêm vào một câu: “Sao em lại tin cái này thế? Đã bao giờ thấy em lên miếu lạy, chép kinh bao giờ đâu, chỉ giỏi trêu người ta.”
Lạc Hồng Hoa khẽ cười: “Em không đi thì khắc có người khác đi. Em không chép thì khắc có người khác chép.”
Tất nhiên Đỗ Hâm biết nàng đang nói ai, không dám đáp lời nàng, chỉ vâng dạ mơ hồ.
Ngài Lưu không hiểu, bèn nói: “Người khác đi, là để yên lòng người khác, người khác chép, là để cầu phúc của người khác. Đây đều là chuyện tốt mà, em nói vậy anh không hiểu.”
Lạc Hồng Hoa lại bảo: “Chứ sao nữa? Vì người khác chứ cũng chẳng phải vì mình. Cho dù là chuyện tốt, cũng chẳng phải chuyện tốt của mình nhỉ.”
Hình như ngài Lưu hơi hiểu ra, chẳng nói gì nữa.
Đỗ Hâm thấy hai người bọn họ có vẻ thân quen, bèn nghĩ, đây là ai vậy ta, biết thừa Lạc Hồng Hoa đã làm vợ người ta rồi, thế sao lại còn đến nhà nói mấy cái này với nàng ở đây vậy?
Lúc bấy giờ bà vú bế Ngọc Anh vào, hỏi nàng có mời khách ở lại dùng cơm không, Lạc Hồng Hoa bèn hỏi Đỗ Hâm: “Cậu có muốn ở lại ăn cơm không?” Kế đó bảo ngài Lưu: “Xin lỗi, A Sinh không ở đây rồi, bảo anh ở lại ăn cơm thì không tiện lắm.”
Ngài Lưu vội đứng dậy, nói: “Anh cũng nên cáo từ thôi.”
Đỗ Hâm trông cái kiểu lúng túng như gà mắc tóc của bọn họ ấy, ở lại ăn cơm làm sao được chớ? Bèn cũng vội vàng cáo từ.
Đến lúc Đỗ Hâm ra khỏi cửa rồi mới ngoái đầu lại ngó chút, nghĩ, sau này có gia đình riêng rồi, không còn có thể ăn mặc vô lo vô nghĩ như ở Phó gia nữa, phải nuôi gia đình, phải học nghề, phải tự lập tự cường, phải làm chỗ dựa cho Tú Hoa. Sao còn có thể tự tại như ngày xưa, ngày nào cũng đi đánh quyền đây? Chắc là phải tới ít đi rồi, thời gian gặp ông chủ Mạnh, e là còn ít đi hơn nữa.
Vừa nghĩ đến đó thì trong lòng cũng hơi buồn.
Đỗ Hâm bước hai bước nữa rồi chợt đứng khựng lại mà nghĩ, đến lúc cậu rời Phó gia rồi, về lại Phó gia hẳn là sẽ khó đây. Vừa nghĩ như vậy thì một cảm giác thê lương không gì diễn tả nổi bỗng dâng lên trong lòng cậu.
Cậu quay mặt lại, nhìn cửa Mạnh gia, bất chợt cảm thấy dường như có thứ gì đó đã bị chặt đứt.