Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 161




Trước khi Đỗ Hâm về, Mạnh Thanh hỏi cậu có muốn đến tham quan Viện Võ thuật Trung ương không. Ở Thượng Hải Đỗ Hâm đã nghe danh của Viện Võ thuật Trung ương ở Nam Kinh rồi, biết mặc dù viện mới thành lập chưa được bao lâu, nhưng đã thu hút vô số danh tài xuôi Nam dọc Bắc về. Cậu không ngờ một cơ hội tốt như vậy lại được đưa đến ngay trước mắt, bèn gật đầu như bổ tỏi.

Mạnh Thanh thấy cậu hào hứng như vậy thì không nhịn được cười, bảo, thật ra cũng chẳng còn mấy ai ở lại đâu. Kế đó lại dặn cậu, ngày mai cậu đi với tôi, nếu có gì không hiểu hay có gì muốn biết thì đợi lúc nào về nhà hỏi tôi lại, nhưng ở ngoài thì đừng nói.

Sao Đỗ Hâm lại không hiểu ý hắn chứ? Bèn liến thoắng đồng ý. Chỉ là không nghĩ hắn lại cẩn thận vậy, khác mọi ngày đến thế thì trong lòng cũng hơi bất ngờ.

Hôm sau Mạnh Thanh dẫn Đỗ Hâm theo. Hóa ra cùng đến Viện không chỉ có mỗi cậu với Mạnh Thanh mà còn cả một biển người khác, cậu chỉ nghe thấy những người đồng nghiệp này gọi nhau là Thượng tướng Tham mưu trưởng vân vân mây mây, biết ngay lần xuất hành này lai lịch không hề nhỏ, thế nên không dám ho he điều gì, chỉ lẽo đẽo bám bên Mạnh Thanh.

Viện Võ thuật nằm trong ngõ Đầu Điêu ở Tây Hoa Môn, vừa sâu vừa rộng, bởi vì có cả quân đội và chính phủ đến nên có tận mấy màn biểu diễn liền. Không chỉ quyền thuật công phu, mà lại còn một loạt đao kiếm gậy gộc, đó giờ Đỗ Hâm đã bao giờ được xem đâu? Bữa này tóm lại là mở mang tầm mắt, chẳng còn nỡ rời đi luôn.

Vì Phó Ngọc Thanh cho cậu nghỉ phép tận một tháng nên cậu sẽ ở đến tận hết cuộc thi mới quay về Thượng Hải, Mạnh Thanh hỏi các giáo sư ở Viện cho cậu, hóa ra học kỳ có dài có ngắn chứ không cố định, mỗi người mỗi khác. Thế nên lúc ở Nam Kinh, ngày nào cũng đến Viện Võ thuật để học.

Bản thân Đỗ Hâm cũng đã rất thông minh, vì đi theo Mạnh Thanh học quyền nên cái tính chây lười được sửa hoàn toàn, cho nên ở Viện Võ thuật tiến bộ thần tốc cực kỳ, đến cả Mạnh Thanh cũng không kìm được mà khen cậu.

Đỗ Hâm phổng mũi hỏi: “Ông chủ Mạnh, anh trông tôi thế này, có thể kiếm cơm ở võ quán của anh được không?”

Mạnh Thanh hơi ngạc nhiên, bèn hỏi: “Cậu ở chỗ của tam gia không tốt sao? Sao lại muốn đi thế?”

Đỗ Hâm không ngờ hắn lại nghiêm túc, vội vàng bảo ngay: “Ông chủ Mạnh, tôi chỉ thuận mồm nói thế thôi, anh đừng coi là thật đó!”

Mạnh Thanh nhìn cậu như có tâm sự, nhưng lại không nói gì.

Cuối tháng Chín, Phó Ngọc Thanh chợt gọi điện đến, bảo muốn về một chuyến.

Đỗ Hâm mừng rơn: “Thiếu gia, cậu cũng muốn đi xem thi hả?”

Phó Ngọc Thanh nói: “Chả phải là vì cậu về Nam Kinh đấy còn gì? Cậu ta (Lục Thiếu Kỳ) không thấy cậu đâu nên mới hỏi. Ta kể thì cậu ta cũng nổi hứng, bèn đòi đi xem, bảo ta đi cùng nữa chớ.”

Đỗ Hâm đoán được nỗi băn khoăn trong lòng thiếu gia, bèn vội vàng đáp: “Không có dính dáng gì đâu. Ông chủ Mạnh bảo ảnh không có tham gia thi, chỉ làm trọng tài thôi.”

Chắc là Phó Ngọc Thanh không nghĩ sẽ được nghe một câu như vậy, tim loạn nhịp một hồi rồi bỗng nói: “Ta không đi xem, cũng không phải là sợ gặp anh ta mà.”

Đỗ Hâm thầm oán trong lòng: Cậu không sợ gặp anh ta, vậy thì tại sao lại thờ ơ với anh ta thế.

Bèn cố tình hỏi lại anh: “Thiếu gia, thế cậu đến để xem đấu bên ngoài hay xem đao kiếm, thương côn, đấu vật, với quyền cước vậy?”

Phó Ngọc Thanh bật cười, nhưng không đáp lời cậu, chỉ hỏi: “Cậu nói rõ ra xem nào, có phải chỉ biết khoa chân múa tay hay không đấy, chỉ biết xem mà không đánh được?”

Đỗ Hâm nổ cả mũi: “Thiếu gia, tôi đang đi học ở Viện Võ thuật đây nhá! Cậu đến Nam Kinh rồi thì cũng đến Viện xem tôi đánh quyền được không?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại nghiêm túc đến vậy, bèn khen cậu hai câu, sau đó hỏi: “Cậu đánh quyền với ai vậy? Lẽ nào là ông chủ Mạnh sao?”

Đỗ Hâm đáp: “Lấy đâu ra mà đánh được với anh ta chớ?”

Đỗ Hâm nán chân ở Viện Võ thuật một thời gian mới biết, tuy trong viện toàn là cao thủ trong thiên hạ hội tụ về, nhưng hóa ra cũng nhiều bè phái phân tranh lắm, lúc bấy giờ mới ngộ ra vì sao Mạnh Thanh yêu đánh quyền đến thế, vậy mà lại rất hiếm khi đến Viện Võ thuật.

Bởi vì Phó Ngọc Thanh đến Nam Kinh, Đỗ Hâm mới nghĩ, thiếu gia đã ở Nam Kinh, dù gì cậu cũng phải đi theo, cuộc thi này cũng không có kéo dài lâu, hết tháng Mười là kết thúc rồi, cậu cũng nên theo thiếu gia về Thượng Hải thôi.

Bởi vậy bèn dứt khoát chia tay trước thời hạn với giáo sư trong Viện, Mạnh Thanh hay tin thì hỏi cậu, hiếm hoi lắm mới có mấy ngày tốt như thế, sao lại phải cáo từ.

Đỗ Hâm chỉ có thể đáp: “Thiếu gia sắp về, tôi còn phải đến ga tàu đón cậu ấy nữa. Vả lại, cậu ấy về rồi thì cũng không thể để bên người thiếu gia không có ai được.”

Sắc mặt Mạnh Thanh khẽ biến, bất chợt hỏi cậu: “Tam gia cũng đến xem thi sao?”

Trong lòng Đỗ Hâm mắc khó, nhưng lại không thể lừa hắn được, bèn nói: “Nếu rảnh thì chắc là sẽ đến xem đấy.”

Mạnh Thanh có vẻ ảo não: “Tôi cứ tưởng tam gia không thích xem mấy cái này cơ.”

Đỗ Hâm thầm nghĩ, nếu là lúc trước thì có không thích cũng phải đến xem. Cơ nếu là bây giờ thì có thích cũng không chịu đến xem đâu.

Nhưng chỉ dám nghĩ thế thôi.

Mạnh Thanh thoáng im lặng, nhưng lại hỏi cậu: “Tam gia cũng đưa phu nhân về cùng à?”

Đỗ Hâm trộm nghĩ, phu nhân thì không, nhưng Lục công tử thì có đấy, nhưng sợ hắn nhận ra nên chỉ đành nói: “Chắc là về cùng bạn.”

Mắt Mạnh Thanh thoáng lộ vẻ thất vọng, nói trầm trầm: “Vậy sao. Thế thì thôi vậy. Tôi còn đang định bảo tam gia đến thăm Đình Ngọc. Nhưng có người ngoài thì lại không ổn rồi.”

Đỗ Hâm bèn vội vàng nói: “Ông chủ Mạnh, sau này hẵng còn đầy dịp mà!”

Nhưng Mạnh Thanh không hề lên tiếng.