Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Ngọc Thanh hơi chần chừ, “Chỗ đó có hơi dễ gây chú ý không?” chùa Từ Vân rất đông người lui tới, khó đảm bảo sẽ không có sơ hở gì.

Mạnh Thanh bèn trấn an anh: “Tam gia, không phải cái nhà gần chùa Từ Vân đâu, tôi có một chỗ gần Mai Viên Đầu bên quận Áp Bắc, mỗi tội hơi xập xệ một chút thôi, nhưng tam gia không chê là được.”

Giờ Phó Ngọc Thanh chỉ có thể để hắn quyết thôi, anh đành nói: “Thế được rồi.”

Mạnh Thanh không tới một mình, lúc hắn nói chuyện với anh ở trong này thì phòng bên cạnh có người đang trông Lục Thiếu Kỳ. Quyết định xong xuôi mọi việc với anh, hắn mới dặn dò người kia vài câu rồi thay quần áo, cả hai cùng xuống lầu, đi ra ngoài theo lối cửa sau ở phòng giặt ngồi xe kéo về.

Mạnh Thanh bảo là hơi xập xệ, song kỳ thực nói thế là nói quá rồi. Nhà ở đây phần lớn xây theo kiểu kiến trúc thạch khố môn[1], nhưng nhà của Mạnh Thanh lại là kiểu nhà Giang Nam cũ[2], Phó Ngọc Thanh thầm nhủ, người này quả nhiên là kiểu người hoài cổ. Mạnh Thanh vừa dẫn anh vào vừa áy náy bảo đây là nhà ở nông thôn, làm tội anh rồi. Phó Ngọc Thanh thì lại thấy cái nhà này cực ổn, đã thế còn được quét dọn sạch sẽ. Chỉ là anh càng nói vậy, Mạnh Thanh lại càng cho là anh đang khách khí, thấy anh đang phải chịu khổ.

1.Kiểu kiến trúc kết hợp giữa phương Tây và Trung Quốc, rất phổ biến ở Thượng Hải những năm 1920 trở đi. Điểm nổi bật của nhà kiểu này là xây diềm cổng bằng đá và cánh cổng bằng gỗ, cho nên gọi mới gọi là thạch khố môn.

thạch khố môn

403_1040319

2.Một số hình ảnh nhà Giang Nam cũ.

dcb1424a20a248cd8b2059416c939cb1

unnamed

Lúc đến nơi, bọn họ gõ cổng một lúc lâu mới có người ra mở, lúc mở cổng người nọ còn sững sờ, có lẽ không hề nghĩ bọn họ lại về đúng lúc này. Mạnh Thanh gọi bà là thím Tô, Phó Ngọc Thanh cũng bắt chước gọi theo luôn, chắc lúc bọn họ gõ cổng thì thím Tô hẵng đang hái rau. Anh đi vào cùng Mạnh Thanh, lúc vào đến sân sau[3] thì thấy có hai cái chậu đồng đặt bên dưới một gốc lựu, một chậu đầy quả đậu, chậu còn lại đựng nước trong veo thấp thoáng phản chiếu tán cây lựu, nom xinh xắn lạ lùng.

3.

Mạnh Thanh đột nhiên nhớ ra, bèn hỏi: “Tam gia chưa ăn sáng đúng không?” xong hắn mới hỏi thím Tô còn đồ ăn sáng không, bảo bà mau dọn lên.

Phó Ngọc Thanh vội ngăn hắn lại: “Đợi một tí nữa là đến bữa rồi, việc gì phải phiền thế, thím Tô còn phải nấu cơm mà, đừng bày ra nữa.”

Mạnh Thanh nào chịu nghe: “Thế thì để tôi mua ít đồ lót dạ cho tam gia đi, tam gia ngồi đây đợi một lát nhé, chờ đến bữa trưa thím Tô sẽ chuẩn bị phòng ở cho ngài.”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn cứ hớt hớt hải hải, chưa chi đã quay đi bước ra khỏi cổng mất rồi, lòng đâm ra hơi chấn động.

Nếu phải nói thì Mạnh Thanh thực sự đã chẳng nợ anh cái gì nữa rồi. Nhưng hình như Mạnh Thanh lại không hề nghĩ thế, anh không khỏi hơi bối rối nghĩ, trên đời này, người như vậy sao mà hiếm gặp ghê.

Ở nông thôn chắc cũng chẳng có món gì khác, Mạnh Thanh đi ra ngoài một lát, mua mấy cái bánh nướng[4] về rồi vào trong phòng ngồi với anh. Xong hắn bưng một chậu nước sạch đến mời anh rửa tay, Phó Ngọc Thanh bật cười: “Ông chủ Mạnh thế này làm sao mà tôi nhận nổi đây?”

4.

Chẳng hiểu sao lại nhớ tới chuyện lập bài vị trường sinh chú Cảnh kể, giờ thì anh tin là thật rồi.

Trán Mạnh Thanh lấm tấm mồ hôi, chắc tại đi đi về về vội quá, nghe vậy thì bảo, “Tam gia nói thế mới khiến Mạnh Thanh xấu hổ ấy.”

Phó Ngọc Thanh đang cầm cục xà phòng rửa tay, thấy hắn đáp thế lại không kìm được trêu: “Ai bảo? Sáng nay để ông chủ Mạnh bắt gặp chuyện mất mặt của tôi kia mà, người xấu hổ phải là tôi mới đúng.”

Mạnh Thanh không nghĩ anh lại đi nhắc tới chuyện sáng nay vào lúc này, ngay tức thì lúng túng như con gà mắc tóc, nhất thời chẳng biết nói gì, thành thử bầu không sượng ngắt lại hẳn.

Phó Ngọc Thanh không khỏi ảo não trong lòng, biết vậy chẳng đùa nữa. Đang tính xem nên cứu vãn tình hình thế nào thì chợt thấy Mạnh Thanh gượng gạo mở lời: “Tam gia đừng nói thế, chỉ là tôi… chỉ là không nghĩ, thì ra tam gia lại thích… thích như vậy?”

Phó Ngọc Thanh nghe mà không nhịn được cười, bèn cố tình hỏi vặn lại hắn: “Như vậy? Như vậy là như thế nào?”