Đã đến nước này thì cậu còn có thể nói gì nữa? Đành bảo: “Bà Mạnh, khổ thân cô phải lo nghĩ chu đáo như vậy. Cho tôi mượn bức ảnh này mấy ngày nhé, tôi mang về cho thiếu gia xem. Nếu đây quả thực là giọt máu của Phó gia, thiếu gia còn phải cảm ơn cô thật nhiều ấy.”
Lạc Hồng Hoa cười liếc cậu một cái, nói: “Chính là thế, cậu mau về bảo với tam gia. Nếu không đứa bé này phải chịu khổ thêm ngày nào ở ngoài, sau này anh ta lại trách cậu làm việc thiếu năng lực đấy.”
Quay về kể lại cho Phó Ngọc Thanh, anh nhíu mày: “Sao lại chuẩn bị kỹ lưỡng được thế chứ?”
Đỗ Hâm phụ họa, “Đúng nhỉ? Tự dưng cô ấy lấy ra cái bức ảnh như thế, làm tôi sợ hết cả hồn.”
Phó Ngọc Thanh không nói gì một hồi lâu, chẳng biết đang suy nghĩ gì, Đỗ Hâm cũng không thể đi ra, đành phải đứng bên cạnh chờ anh.
Phó Ngọc Thanh nhìn bức ảnh kia, thấy chụp rất đẹp, chỉ là không nhìn ra được có phải dòng máu của Phó gia hay không mà thôi, anh bỗng hỏi Đỗ Hâm: “Ông chủ Mạnh có bảo cậu, hôm đó anh ta đến tiệm chụp ảnh làm gì không?”
Đỗ Hâm a một tiếng, nói: “Anh ta không nói đâu,” bảo tiếp: “Thiếu gia, cậu nghi anh ta biết chuyện này sao? Nhưng bà Mạnh dặn tôi rất kỹ, bảo đừng có nói cho ông chủ Mạnh mà?”
Phó Ngọc Thanh nói, “Chắc là anh ta sợ ta nghĩ nhiều, cho nên mới giả vờ không biết, để Lạc Hồng Hoa ra mặt.” Anh ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Nếu mà anh ta biết chuyện này thì thật ra cũng không sao.”
Sợ chính là hắn không biết.
Phó Ngọc Thanh đã từng phải ăn một vố vì Lạc Hồng Hoa, trong lòng cảnh giác rất cao với người này. Nếu đây chỉ là chủ ý của một mình Lạc Hồng Hoa, vậy thì rất không ổn. Nàng chuẩn bị đầy đủ đến vậy, đó chính là có ý định đánh anh một đòn.
Anh nghĩ đến đó thì thấy phiền lòng vô cùng, đi tới đi lui mãi. Công bằng mà nói, việc này anh phải mời Mạnh Thanh ra, hỏi tận mặt hắn mới phải. Kể cả Mạnh Thanh có không biết thật, theo tính tình của hắn thì cũng sẽ không làm cái chuyện uy hiếp người ta, mượn cớ phát tài cho mình thế này, đương nhiên khi về sẽ nói chuyện với Lạc Hồng Hoa.
Nhưng anh đã bảo với Mạnh Thanh sớm tụ sớm tan rồi, sau đó lại đi mời hắn gặp nhau, như thể chẳng ngại gì vậy, lẽ nào trong lòng Mạnh Thanh sẽ không trách anh hay sao?
Anh suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không chịu gặp Mạnh Thanh, mà lại bảo Đỗ Hâm: “Ngày mai cậu lại đi đi, nếu rảnh thì hỏi ông chủ Mạnh, xem xem anh ta có biết chuyện này không.”
Đỗ Hâm lộ vẻ khó xử, cậu nghĩ, chuyện này nếu mà không hỏi khéo thì sẽ thành xen giữa vợ chồng người ta, đắc tội với bà Mạnh, trong lòng ngay tức thì hơi e ngại.
Phó Ngọc Thanh thấy cậu do dự thì cũng biết cái này hỏi không tiện, nghĩ một chút rồi nói: “Trước hết cậu cứ đi đến tiệm chụp ảnh đi đã, hỏi xem ảnh này có phải chụp ở chỗ bọn họ không, nếu đúng thì ai đã mang đứa bé đến chụp.”
Đỗ Hâm vỗ tay bép một cái: “Thiếu gia nói phải nha!” Bởi vậy lập tức ra cửa, gọi một chiếc xe kéo, chạy đến tiệm chụp ảnh để hỏi. Tiệm chụp ảnh này cũng khá có tiếng, tên là tiệm chụp ảnh Vương Chính, rất nhiều người thích chụp ảnh ở chỗ này, cho nên cứ đến chiều là khách chật kín nhà.
Đỗ Hâm tìm nhân viên trong tiệm, lén dúi cho hắn hai tệ, sau khi hỏi, nghe hắn miêu tả lại thì có vẻ như Mạnh Thanh dẫn hai bé gái đến đây chụp. Đỗ Hâm nghe vậy thì không khỏi giậm chân, thầm nghĩ, thiếu gia đoán chuẩn quá. Người nhân viên vì được cậu cho hai tệ nên vô cùng niềm nở, còn bảo: “Sau đó anh ta lại qua lần nữa, lại còn cầm một bức ảnh trong tủ đi đó.”
Đỗ Hâm thầm nghĩ, thế này lại càng chuẩn. Cậu dò hỏi thêm rồi bèn vội vàng chạy về báo tin cho thiếu gia.
Phó Ngọc Thanh nghe cậu nói thế, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất: “Nếu anh ta biết thì cũng không sao.”
Bèn bảo cậu ngay ngày mai hãy mang bức ảnh về Nam Kinh, bảo mợ Tạ xem thử. Bởi vậy Đỗ Hâm vội vội vàng vàng từ Thượng Hải chạy về Nam Kinh, sau đó lại từ Nam Kinh về Thượng Hải, đến lúc đến Mạnh gia đã là mấy hôm sau.
Đỗ Hâm làm theo lời Phó Ngọc Thanh dặn, đi thương lượng với Lạc Hồng Hoa. Ý của Phó Ngọc Thanh là thuê một cái nhà, sau đó nhận con, thuê một bà vú về chăm, chuyện này tạm thời chưa thể để người nhà biết được.
Đỗ Hâm nghi anh không muốn để chị em Lục gia biết, nhưng không dám nhiều mồm.
Chỉ là cậu vừa mới mở miệng, bảo muốn đưa đứa bé đến Thượng Hải thì Lạc Hồng Hoa lại ngạc nhiên hỏi cậu: “Tam gia tính thế nào? Lẽ nào anh ấy định nhận đứa bé thật sao? Anh ấy vừa mới cưới vị kia về chưa được bao lâu, lại còn là thiên kim của Lục gia, cứ thế đánh đòn phủ đầu với người ta, suy cho cùng vẫn không ổn thỏa đúng không? Nhỡ mà to chuyện, chẳng phải tôi sẽ thành có lỗi với tam gia sao?”
Đỗ Hâm thầm nghĩ, nói câu đó mà cũng không thẹn với lòng à, vậy lúc đầu cô đừng có bảo tôi chuyển thư chớ? Nhưng cậu không dám nói, chỉ cười: “Không phải mang về nhà. Tôi phải nói, trong bụng mợ trẻ còn chưa có động tĩnh gì mà, sao có thể cứ thế đón về như vậy được.”
Lạc Hồng Hoa hơi nhếch môi cười: “Tam gia ấy, chính là lo lắng quá nhiều. Anh ấy mà đón con về, người nhiều miệng tạp, khó đảm bảo sẽ không có ngày không bị lộ phong thanh. Nói thật, tôi lại có một cách tốt hơn đấy, nhưng không biết tam gia có chịu tin tôi hay không, có bỏ được hay không thôi.”
Đỗ Hâm không ngờ nàng lại còn định để sau bàn, đồng ý không được, mà không đồng ý cũng không xong, chỉ cười ái ngại, nói: “Bà Mạnh, sao tự dưng cô lại nói những lời như vậy, việc này có thể làm được, không phải là vì may mà có cô đấy sao?”
Lac Hồng Hoa lại làm như không nghe thấy, cười híp mắt nhìn cậu, nói, “Nếu muốn tôi nói nhé, tam gia vừa mới cưới tam thiếu phu nhân về, thật sự muốn nhận đứa bé sao? Tôi cảm thấy không ổn đâu. Người như tam gia, chẳng lẽ còn thiếu con chắc? Nếu tam gia tin được tôi thì cứ để đứa bé ở lại chỗ tôi đi. Tôi bảo là mang về từ cô nhi viện. Tam gia là ân nhân của A Sinh, cũng chính là ân nhân của tôi, đương nhiên bọn tôi sẽ nuôi đứa trẻ như con ruột của mình, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nó, cũng sẽ không để lộ phong thanh, hại tam gia phải khổ.”
Đỗ Hâm không hề ngờ được nàng lại có ý như thế, nghe mà vã mồ hôi, nghĩ, thế này quá hoang đường rồi, kiểu này là cái kiểu gì? Kể cả thiếu gia có đồng ý, sẽ không bao giờ có chuyện Mạnh Thanh nuôi con cho người khác đâu.
Tim Đỗ Hâm đập như trống dồn, không hiểu ý của Lạc Hồng Hoa, bèn nói: “Bà Mạnh, cô đúng là người tốt tốt đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây, suy nghĩ quả thực rất chu toàn. Chỉ là việc này không đời nào tôi làm được, còn phải về hỏi thiếu gia nhà tôi đã.” Cậu hơi dừng lại, cảm thấy chuyện này thật sự phải nói thêm đôi câu, bèn bảo tiếp, “Bà Mạnh, tôi phải nói nha, đầu tiên, thế này làm khó cô quá; thứ hai, sợ là thiếu gia sẽ không đồng ý đâu, việc này thật sự khó nói lắm. Thiếu gia thường bảo, ông chủ Mạnh chính là người trọng ân nghĩa, chỉ chút xíu ân tình cũng phải trả gấp trăm gấp ngàn lần, làm sao anh ta chịu nổi chứ?”
Lạc Hồng Hoa cười một tiếng, trên mặt lộ một ít vẻ không đồng tình, nhưng chỉ thoáng một cái, giọng đã lại vô cùng thân thiết, nàng nói: “Cậu cứ bảo tam gia yên tâm, tôi dám nói thế, chính là đã trao đổi với A Sinh rồi. Hai người bọn tôi chỉ muốn giúp đỡ tam gia, làm một ít việc thôi. Nếu tam gia tin được bọn tôi thì cứ yên tâm để con ở đây, tuyệt đối không để nó phải chịu khổ đâu.”
Lòng Đỗ Hâm thấp thỏm, lúc về kể không sót một chữ cho Phó Ngọc Thanh.
Phó Ngọc Thanh vô cùng sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói, “Sao nàng lại hồ đồ như vậy? Sao có thể nói thế chứ? Ông chủ Mạnh mới cưới vợ lẽ chưa được bao lâu, nàng đã đến ngay cô nhi viện mang một đứa bé về? Người ngoài chẳng lẽ sẽ không nghi ngờ nàng, cho là nàng không biết dung người khác sao?” Lại hơi tức giận, bèn nói: “Chuyện khác thì thôi đi, chuyện này tốt được chắc? Vô duyên vô cớ, tự dưng đi nuôi con người ta làm gì? Ta thấy anh ta thế là hồ đồ rồi, sao Lạc Hồng Hoa lại không ngăn anh ta lại cơ chứ?”
Đỗ Hâm cũng cảm thấy chuyện này hết sức không ổn, thấy anh nhất quyết không chịu, bèn hỏi: “Thiếu gia, vậy theo cậu, phải nói thế nào với cô ấy đây?”
Phó Ngọc Thanh càng nghĩ càng giận, nhưng chuyện này không thể đổ lây sang người khác được, đến giờ đều là do chính anh gây ra, đành nén giận mà nói: “Việc này không cần cậu quản đâu, ngày mai ta sẽ gọi điện cho nàng, thương lượng tiếp với nàng.” Hơi ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Mấy bữa này cậu đừng đi Mạnh gia nữa.”
Đỗ Hâm không ngờ chuyện này làm xong, lại khiến mình không vui như vậy, nghĩ mấy ngày tới không được gặp Lý Tú Hoa, trong lòng ngay tức thì thấy ảo não, nhưng không dám phản đối.
Nào ngờ Phó Ngọc Thanh còn chưa gọi điện cho Lạc Hồng Hoa, Mạnh Thanh đã tự mình đến cửa gặp anh.