Mấy chuyện kiểu này tất nhiên phải phí một phen nhiều lời, Đỗ Hâm không ngờ hắn lại chịu làm hộ, trong lòng mừng rỡ mà nghĩ, nếu anh ta đi nói, đương nhiên sẽ thuận lợi hơn mình cả trăm lần rồi, bèn cảm ơn rối rít, nói: “Ông chủ Mạnh, anh bảo bọn họ một câu, bảo bọn họ tuyệt đối đừng có bày ra nữa nhá.”
Mạnh Thanh gật đầu: “Bọn họ cũng quá tự tiện rồi.”
Mạnh Thanh vào một lúc lâu mới ra ngoài, chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì mà trông có vẻ hơi lo lắng. Đỗ Hâm thấy bức ảnh trong tủ kính đã được nhân viên trong tiệm gỡ xuống thì cũng yên tâm, bèn hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh, ảnh của thiếu gia đâu rồi?”
Mạnh Thanh hoàn hồn lại, mắt lóe lên một cái rồi đáp, “Tôi đã bảo bọn họ cất đi rồi, hôm nào trả về.”
Đỗ Hâm vốn muốn mang về cùng ngay, nhưng nghe hắn nói thế thì lại không thể nói thêm gì nữa. Cậu nghĩ, nếu mang về thật thì sợ là sẽ mang về chỗ của Triệu Vĩnh Kinh đó, chẳng biết nhân viên trong tiệm đã bảo gì với Mạnh Thanh, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, bởi vậy cứ thế cho qua.
Sau khi về kể chuyện này cho Phó Ngọc Thanh, bảo: “Nếu không phải ông chủ Mạnh nhìn thấy thì chả biết tiệm chụp ảnh còn định trưng cái gì ra nữa đây?”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, không kìm được mà liếc cậu một cái, hỏi, “Rốt cuộc là trưng bao nhiêu tấm mà lại để anh ta nhìn thấy vậy?” Chính Đỗ Hâm cũng cảm thấy tức cười: “Chỉ có một tấm thôi, mắt của ông chủ Mạnh tinh ghê ấy!” Cậu nhớ lần trước mình đến ga tàu để đón người, Mạnh Thanh cũng nhìn thấy thiếu gia nhà mình rất sớm.
Phó Ngọc Thanh thoáng trầm mặc, rồi nói: “Chắc là anh ta có việc ở tiệm chụp ảnh đấy, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy được.”
Đỗ Hâm nào biết hàng ngày Mạnh Thanh làm gì? Cậu nói, “Bình thường ông chủ Mạnh có thích chụp ảnh đâu. Chắc là vì võ quán nhỉ? Sao lại đúng dịp này cơ.”
Phó Ngọc Thanh hiếm khi hỏi cậu thêm, “Võ quán kia đặt tên chưa?”
Đỗ Hâm nói: “Rồi ạ, tên là Đông Đài Quyền xã, cũng chẳng biết vì sao. Anh ta bận lắm, tôi không có dám hỏi.”
Phó Ngọc Thanh cười: “Anh ta là người Đông Đài gốc mà.” Nói thêm, “Tên này cũng hay, ta còn đang sợ anh ta lại lấy tên Hòa Khí quán cơ.”
Đỗ Hâm thè lưỡi: “Thế thì quyền quán gì, giống quán mạt chược thì có.”
Phó Ngọc Thanh bị cậu chọc cười, nói: “Nếu mà mở quán mạt chược thật thì cậu có thể đến dạy được đấy.”
Đỗ Hâm bị anh trêu thì hơi thẹn, bèn nói: “Thiếu gia không đánh bài thì tôi cũng không đánh, đang muốn tìm ít việc để làm đây!”
Đỗ Hâm lại nghĩ đến bức ảnh bày trong tủ kính kia, không nhịn được mà nói, “Tôi đoán ấy, bọn họ thấy thiếu gia đẹp trai như vậy, còn tưởng cậu là vị minh tinh điện ảnh nào đó, thế nên mới lựa ra trưng đó.”
Phó Ngọc Thanh hơi cười: “Cậu chỉ giỏi tâng bốc ta thôi.” Suy nghĩ giây lát, rồi lại nói: “Chắc là nhóm Vĩnh Kinh không rửa, cho nên mới đưa đến tiệm chụp ảnh để rửa, chẳng qua là làm việc hơi sơ suất mà thôi.”
Hồi ở Nam Kinh Phó Ngọc Thanh cũng từng nổi hứng chơi máy ảnh. Thật ra thứ này rất phiền, nếu không làm chuẩn thì rất nhiều lần chụp không ra hình, thỉnh thoảng có mấy tấm ra được thì mình lại không biết pha nước thuốc, không rửa được, phải mang đến tiệm chụp hình nhờ người ta rửa cho. Sau khi chơi qua mấy lần, Phó Ngọc Thanh đã mất hứng, vứt sang một bên. Bởi vậy anh cũng thông cảm cho Triệu Vĩnh Kinh.
Phó Ngọc Thanh bảo Đỗ Hâm: “Lần sau mà có ai chụp ảnh cho ta, cậu nhớ nhắc ta một tiếng, khỏi lại phiền như lần này.”
Đỗ Hâm vội vàng vâng. Bởi vì trời cũng đã muộn, bèn chạy xuống lầu mang bánh và một cốc cacao nóng lên cho anh.
Phó Ngọc Thanh mệt nguyên cả một ngày, lúc này mới được nghỉ chốc lát để đọc báo đọc thư.
Đõ Hâm thấy cậu đọc thư thì biết một chốc nữa Lục Thiếu Kỳ vẫn chưa về, lúc bấy giờ mới đưa thư của Lạc Hồng Hoa cho Phó Ngọc Thanh xem.
Phó Ngọc Thanh cũng hơi bất ngờ, hỏi ngược lại cậu: “Nàng viết thư gì cho ta vậy?”
Đỗ Hâm không dám đọc trộm, nào biết được, bèn đáp: “Mới đầu tôi còn tưởng là chuyện của ông chủ Mạnh, sau đó nghe giọng cổ thì lại có vẻ giống như là cần nhờ cậu thật đó, thư này trả lại cũng không được nên tôi mới mang về.”
Phó Ngọc Thanh hơi cau mày, mở thư ra, chậm rãi đọc, có thể thấy mặt biến sắc ngay tức thì. Anh đọc xong thư thì mặt hơi tái, bèn hỏi Đỗ Hâm: “Lúc đưa cậu bức thư này, rốt cuộc cô ấy đã nói gì? Xung quanh có những ai?”
Đỗ Hâm thấy giọng anh sai sai, bèn vội vàng đáp: “Cổ vừa gọi tôi vào là viết luôn, xung quanh không có ai khác, ông chủ Mạnh chưa về, bà vú cũng ở ngoài.”
Phó Ngọc Thanh thở dài, “Quyền pháp của cậu học thế nào, ta không biết. Nhưng chữ cậu biết bao nhiêu thì có thể mượn cơ hội này để thử.” Dứt lời đưa lá thư cho cậu, bảo: “Cậu đọc thử đi, đọc được không?”
Đỗ Hâm ngu ngơ nhận lấy, nhìn từ trên xuống, cậu không biết nhiều chữ, nhưng trong thư Lạc Hồng Hoa viết rất đơn giản, không khó hiểu.
Nhưng cậu lật đi lật lại mấy lần, chỉ cảm thấy không tin nổi. Mấy dòng ngắn ngủi của bức thư này giống như sét đánh ngang tai, dọa cậu không ít.
Lạc Hồng Hoa viết rõ trong thư, nàng vũ nữ Trịnh Linh Lệ mà nàng đưa về quê lần trước, hôm nay bế một đứa bé tới tìm nàng, bảo là giọt máu của Phó Ngọc Thanh. Còn bảo cuộc sống ở quê khổ quá, không chịu nổi, sợ đứa bé chết đói, cho nên muốn đưa con trai về Phó gia.