Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 145




Thật ra Đỗ Hâm có biết chút chút đầu cuối chuyện này.

Nam sinh này tên là Triệu Vĩnh Kinh, quen Phó Ngọc Thanh từ trước rồi, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng Phó Ngọc Thanh lại đối xử với cậu ta khá giống bạn bè.

Đỗ Hâm nhớ người này thật ra là có lý do cả. Bởi vì Phó Ngọc Thanh muốn mua một cuốn sách nước ngoài rất hiếm cho Triệu Vĩnh Kinh, để cậu chạy đi chạy lại bao nhiêu lần, lục tung hết mấy nhà sách mới mua được. Hồi đó sứt đầu mẻ trán, cho nên trong lòng rất là không ưa vị nam sinh này, bởi vậy nên mới đặc biệt nhớ rõ đến thế.

Sau chuyện ở Tế Nam, bởi vì giọng nói của chính phủ trên trường quốc tế không có trọng lượng, cả Anh Ý Pháp Đức đều nghiêng về phía người Nhật, làm như thể người Trung Quốc rất vô lý. Các giới ở Thượng Hải Nam Kinh đều phẫn nộ, các học sinh cũng xôn xao vận động, biểu tình biểu tình, kháng nghị kháng nghị. Triệu Vĩnh Kinh vốn là người khoa báo, bởi vì việc này nên đã đến tìm Phó Ngọc Thanh một lần, muốn mời anh quyên góp, mở một cái xã nhiếp ảnh ở trong trường. Phó Ngọc Thanh nghĩ đây là một chuyện tốt, bèn đáp ứng luôn, viết một tấm séc đưa cho cậu. Không chỉ có thế, còn đặc biệt mua vài chiếc máy ảnh AGFA cho xã nhiếp ảnh dùng.

Chắc là anh gặp Triệu Vĩnh Kinh hơi nhiều, cho nên Lục Thiếu Kỳ mới nổi cáu, mắng Phó Ngọc Thanh một trận ra trò, bảo: “Nhiếp ảnh cái gì mà nhiếp ảnh, có mà là vì cái tên nam sinh Triệu Ngọc Kinh ấy thì có. Anh lén lén lút lút đi với nó ở sau lưng tôi, tưởng là tôi không thấy chắc?”

Phó Ngọc Thanh lại cười: “Tôi đã bảo cậu rồi còn gì, học sinh bọn họ mở cái xã nhiếp ảnh này, cuối cùng lại thiếu tiền, cho nên tôi mới quyên góp một chút. Cậu ta muốn cảm ơn tôi nên mới mời tôi ăn cơm. Xã nhiếp ảnh đạt được chút thành tựu nên mới mời tôi đến dự mấy buổi triển lãm, chẳng lẽ không nên sao?” Lại cười, “Giữa bàn dân thiên hạ, ban ngày ban mặt, lẽ nào còn xảy ra được chuyện gì chắc?”

Lục Thiếu Kỳ khẽ cười lạnh: “Nó thì thiếu tiền cái gì? Thiếu bạn trai đẹp trai như anh đấy chứ? Anh tưởng tôi không biết sao? Cha thằng đấy là Hội trưởng Hội Thương mại Thượng Hải, chẳng lẽ trong túi còn thiếu tí cái tiền vặt anh cho à?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ gã lại tìm hiểu tường tận đến như vậy, nhất thời không nói nên lời, Lục Thiếu Kỳ lại căm hận nói tiếp, “Những cái đó thì cũng thôi, nhưng tại sao lại cứ nhè những lúc tôi không ở đây mà ra ngoài với nó hả? Thế là đủ cho anh chột dạ rồi ha.”

Phó Ngọc Thanh như cười như không mà nhìn gã, nói: “Nếu cậu giận như vậy thì tôi sẽ không gặp cậu ta nữa. Chẳng là cậu giận thế, chỉ sợ sau này bên cạnh tôi chả còn bạn bè gì nữa mất, cậu nói đi xem nào, định bồi thường tôi thế nào đây?”

Lục Thiếu Kỳ không ngờ anh lại lấy lùi làm tiến như vậy, thành ra chính mình lại trông hết sức vô lý, bèn hừ một tiếng, cáu kỉnh nói, “Không phải là tôi không cho anh giao du, anh phải gặp nó thì cũng không phải là không thể, nhưng mà đừng có có tâm tư quấy rối gì đấy.”

Phó Ngọc Thanh khẽ mỉm cười: “Nếu cậu vẫn chưa yên tâm, vậy thì lần tới tôi gặp người khác, cậu cứ đỗ xe ở lề đường, còn tôi sẽ tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ để tiện cho cậu nhìn rõ, cậu thấy thế nào?”

Lục Thiếu Kỳ vẫn không vui lắm, bèn oán: “Anh làm công ty vận tải đường thủy, có Lục gia nhập cổ là đủ rồi, chẳng lẽ anh vẫn thiếu tiền sao? Suốt ngày kết bạn với những người này thì có lợi lộc gì chứ?”

Trong lòng gã đang tức giận, vẫn còn định nói tiếp thì lại bị Phó Ngọc Thanh hôn, bởi vậy giọng bắt đầu mơ hồ, dần dần không ổn.

Sau lần cãi nhau ầm ĩ này, Lục Thiếu Kỳ không nhắc đến Triệu Ngọc Kinh nữa. Phó Ngọc Thanh và Triệu Ngọc Kinh thì vẫn gặp nhau thêm mấy lần, Lục Thiếu Kỳ thật sự đỗ xe bên đường, ngồi trong xe nhìn bọn họ nói chuyện trong quán cà phê.

Đến lúc Phó Ngọc Thanh đi ra thì chở thẳng anh về nhà.

Một hôm nọ vừa lúc Đỗ Hâm đang ở nhà. Cậu thấy Lục Thiếu Kỳ vội vội vàng vàng lôi Phó Ngọc Thanh lên lầu, còn tưởng xảy ra chuyện gì, đang định đi theo thì Lục Thiếu Kỳ mắng cậu một trận, trách cậu không có mắt. Lúc đấy cậu mới biết e là hai người đi làm cái chuyện không mặt mũi kia, trong lòng than một tiếng rồi hoảng hốt chạy ra cửa, mặt đỏ đến tận mang tai mà đi ra phố, trong đầu nghĩ, ban ngày ban mặt, thế mà hai vị này lại chẳng biết xấu hổ.

Vị thiếu gia này của cậu, nếu bàn về những cái khác thì cái gì cũng tốt, nhưng cái tật thích dạo vườn hoa này quả thực là chết người.

Có một lần Đỗ Hâm tranh thủ lúc Lục Thiếu Kỳ không có nhà, bèn hỏi Phó Ngọc Thanh: “Thiếu gia, Lục thiếu gia sẽ ở đây lâu ạ?”

Phó Ngọc Thanh đọc báo, đáp hờ hững: “Đó là tùy cậu ta.”

Đỗ Hâm bạo gan hơn một chút, lại hỏi tiếp: “Thiếu gia, vậy cậu với ông chủ Mạnh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”

Lần trước cậu về Nam Kinh, rất nhiều chuyện lơ mơ không hiểu, nhưng lại không tiện hỏi Mạnh Thanh, hôm nay lại được dịp như vậy nên mới không nhịn được mà hỏi. Cậu cảm thấy hai người này đã cắt đứt rồi, nhưng lại không biết là vì cớ gì. Cậu biết Mạnh Thanh đến Nam Kinh vì hôn lễ của Phó Ngọc Thanh, sợ là gặp Phó Ngọc Thanh xong hai người to tiếng gì đó với nhau, cho nên Mạnh Thanh mới giữa đêm không từ mà biệt.

Cậu cảm thấy mình đoán không sai, có thể bì được với Tú Sơn rồi.

Ánh mắt Phó Ngọc Thanh định tình lại một chút, ngước lên nhìn cậu, nói: “Cậu nghĩ gì mà lại đi hỏi cái này?”

Đỗ Hâm lí nhí đáp, “Tôi thấy lạ á, ông chủ Mạnh cũng không nói, sao hai người bọn cậu tự dưng lại lạnh nhạt như thế chứ?”

Phó Ngọc Thanh chỉ cười: “Như thế không được sao?” Nói tiếp: “Cậu cũng hay đi đến chỗ anh ta cơ mà, chắc giờ anh ta tốt lắm nhỉ?”

Đỗ Hâm không biết rốt cuộc trong lòng Mạnh Thanh nghĩ gì, nhưng hắn đã đổi nhà, lại còn có thiên kim, lại còn cưới vợ bé, theo lý mà nói thì rất ổn.

Đỗ Hâm thành thực đáp: “Anh ta tốt hay không tôi không biết, nhưng cũng không xấu đi chút nào.” Bảo thêm, “Thiếu gia, theo tôi thấy ấy, anh ta vẫn còn nhớ cậu lắm.”

Cậu đi theo Phó Ngọc Thanh lâu như vậy rồi, biết với cả bạn mới lẫn bạn cũ anh đều hết sức chu đáo, nhưng không hiểu sao duy chỉ với mình ông chủ Mạnh là lại đối xử như vậy, bao lâu rồi không gặp nhau được một bữa.

Rõ ràng ngày trước thì lúc nào cũng nhớ, lúc nào cũng nhắc đến, nhưng bây giờ đến cả điện thoại cũng chẳng gọi, tên cũng chẳng mấy khi nhắc đến.

Phó Ngọc Thanh hơi sững người, sau đó lại cười, không đồng tình mà nói: “Cậu nói cái gì ngốc thế. Anh ta là người giang hồ, là người trọng ân nghĩa, đương nhiên phải nhớ ta rồi. Nếu chút tình nghĩa này mà còn không có thì anh ta đã chẳng phải là anh ta.”