Sáng sớm, Đỗ Hâm gõ cửa, thấy bộ dạng phờ phạc của anh thì vô cùng kinh hãi.
Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu đã về, ngẩn ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, giọng khàn khàn mà hỏi: “Cậu về bao lâu rồi?”
Đỗ Hâm vội vàng đáp: “Về từ tối qua rồi ạ.”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, chẳng nói gì nữa.
Đỗ Hâm hơi ngần ngừ, trông dáng vẻ mất hồn mất vía của anh, bèn hỏi: “Thiếu gia, Lục tiểu thư dậy rồi đấy, cậu không đi xem cô ấy một chút sao?” Nói xong thì lại cảm thấy nhầm, bèn sửa lại: “Tôi phải gọi cổ là bà mới đúng.”
Nhưng dường như Phó Ngọc Thanh không nghe thấy cậu nói, mà hỏi: “Ông chủ Mạnh đâu?”
Đỗ Hâm không biết chuyện, bèn đáp: “Ông chủ Mạnh đi cùng chuyến với tôi, cũng hôm qua mới đến, giờ chắc vẫn đang ngủ ở khách sạn.” Hỏi thêm: “Thiếu gia, cậu muốn tôi đi mời anh ta không?”
Phó Ngọc Thanh lộ vẻ mệt mỏi, không nói thêm với cậu nữa, chỉ bảo: “Cậu đi xem xem anh ta còn ở đó hay không. Nếu không thì gọi Tú Sơn đến là được.”
Đỗ Hâm nghe mà bối rối, thấy sắc mặt của anh không tốt thì cũng không dám hỏi nhiều, bèn nhẹ nhàng khép cửa lại rồi ra ngoài.
Chẳng biết bao lâu sau, Tú Sơn đi đến, dè dặt nói: “Thiếu gia, nửa đêm ông chủ Mạnh đã đi rồi, tôi hỏi anh ta có muốn đánh thức cậu dậy không, anh ta bảo không cần.”
Thật ra Phó Ngọc Thanh cũng đã đoán được bấy nhiêu, sáng nay hắn mà ở lại mới là lạ.
Phó Ngọc Thanh hỏi hắn: “Anh ta có nói gì không?”
Tú Sơn đáp: “Tôi định gọi tài xế đưa anh ta về thì anh ta khăng khăng từ chối, bảo là anh ta hổ thẹn, rồi vội vàng đi ngay.” Nói tiếp: “Thiếu gia, anh ta bảo phá hỏng mộng đẹp của tôi, còn cho tôi mười đồng. Tôi không chịu nhận, nhưng anh ta cứ nhất quyết cho tôi, sức anh ta lớn quá, tôi không đẩy ra được, nên đành phải nhận.”
Phó Ngọc Thanh cười khổ một tiếng, nói, “Cậu cứ giữ mới đúng, đây là anh ta thưởng cậu mà.” Nhưng vẫn chưa bỏ cuộc, lại hỏi, “Còn gì nữa không?”
Tú Sơn bảo không còn.
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới cho anh ta lui.
Phó Ngọc Thanh bảo Tú Sơn đến khách sạn xem thử, người ở khách sạn bảo Mạnh Thanh đã đi từ sáng sớm rồi. Anh nghĩ chắc Mạnh Thanh muốn về Thượng Hải, cho nên định đến nhà ga để tiễn. Nhưng sau khi đến, Tú Sơn với Đỗ Hâm chạy đi chạy lại trên tàu, đi khắp nơi cũng chẳng thấy Mạnh Thanh đâu, cuối cùng tàu phải xuất phát, Phó Ngọc Thanh đành gọi bọn họ xuống. Chuyện đi tiễn cũng vô ích như thế.
Nam Kinh tháng Ba vẫn còn lạnh, Lục Thiếu Kỳ vừa đến đã bị người của Lục gia vội vàng mời đi, nghe nói bị tống về Thượng Hải. Phó Ngọc Thanh xem thái độ của Lục gia, lúc bấy giờ mới coi như thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thiếu Du có vẻ không còn liên lạc với các bạn cũ, cũng ngại ra ngoài. Phó Ngọc Thannh biết bên ngoài có người đang theo dõi nàng, cũng không yên tâm để nàng đi ra ngoài, mấy hôm nay tâm tình của anh cũng không tốt, luôn cảm thấy chẳng có hứng thú với bất cứ việc gì, bèn gạt phăng đi bao nhiêu dịp xã giao, chỉ ở rịt trong nhà với nàng. Hai người thỉnh thoảng chơi cờ, thỉnh thoảng lại đọc báo, có lúc thì nhảy, không tốt cũng không xấu, ngày nào cũng lười, thế mà lại cảm thấy cuộc sống chậm đi rất nhiều.
Vốn tưởng cuộc sống gió yên biển lặng, nào ngờ lại bỗng nổi sóng. Chẳng biết từ bao giờ có một tin vịt dậy lên trong thành phố, bảo là có yêu phụ đang làm loạn, đi khắp nơi bắt hồn của trẻ con, còn bảo là mộ của tổng thống phải hợp miệng rồng*, phải tuyển hồn người chôn theo, cho nên ngày nào cũng có người chết. Có bà người ở già trong nhà bị dọa sợ, ngày nào cũng thần hồn nát thần tính, một hôm bỗng dưng nảy ra một cách tránh nạn, năn nỉ mợ trẻ viết một tấm vải đỏ cho bà để cháu trai đeo ở trước ngực.
(*Một phong tục chôn cất bao gồm khoét một lỗ là miệng rồng trên mộ, đặt đồ quan trọng của người chết lên để đóng cái “miệng rồng” lại.)
Lục Thiếu Du biết bà có tuổi rồi, khó tránh khỏi dễ tin mấy chuyện vô căn cứ này, khuyên cũng chưa chắc đã đến đâu, nên mới nhận lời. Đến lúc hỏi bà muốn viết gì, bà mới lẩm bẩm: “Mợ thiếu, mợ viết hộ tôi, ngươi xây mộ Trung Sơn, không liên quan đến ta, bao giờ ngươi đến số, hồn ngươi sẽ phải đi!” Lục Thiếu Du lấy làm kinh hãi, không dám viết nữa, gọi Phó Ngọc Thanh.
Bà lão đã đi theo Phó gia rất nhiều năm rồi, Phó Ngọc Thanh cũng không đành bắt tội can ngăn bà, bèn tự mình viết. Lục Thiếu Du kể chuyện này cho anh, cả hai đều không tin mấy cái yêu ma quỷ quái này. Nhưng việc người chết thật giả ra sao, cảnh sát cũng không tra ra được nguyên cớ, Phó Ngọc Thanh nghi là có dịch bệnh nguy hiểm nào đó, bảo nàng ra ngoài phải tránh. Lục Thiếu Du tưởng anh đang tính về Thượng Hải, Phó Ngọc Thanh không nói gì, một lúc sau mới nói: “Không bằng đi xa một chút, định đi Thanh Đảo ấy.”
Anh tính thế, một là để tránh Mạnh Thanh. Hai, cũng là vì nghĩ đến thân phận của Lục Thiếu Du, sợ có người mong nhớ nàng, định tránh đi xa ít ngày, chờ đến khi sóng yên biển lặng thì quay về.
Lục Thiếu Du bình tĩnh nhìn anh, rồi bỗng nói: “Ngọc Thanh, thật ra mối hôn nhân này, tôi nhận được ân tình rất lớn từ anh đấy.”
Phó Ngọc Thanh biết trong lòng nàng hiểu rõ, bèn cười: “Cũng không phải. Chẳng lẽ tôi cưới nhị tiểu thư của Lục gia, không phải là một chuyện rạng rỡ mặt mày sao?”
Lục Thiếu Du cũng cười, nàng nói, “Ngọc Thanh, anh với tôi gặp nhau cũng mới có mấy lần, giờ anh chịu cưới tôi, thứ nhất, là bởi vì anh khác người khác, trong lòng cũng hơi đồng ý với tôi. Thứ hai, e là bởi vì do cha tôi ép đúng không.”
Phó Ngọc Thanh nghe nàng nói vậy thì bảo: “Cũng không phải là ép. Ông ấy là người làm cha, thỉnh cầu tôi vì cô, lẽ nào tôi còn có thể không đáp ứng sao?”