Phó Ngọc Thanh hỏi hắn bao giờ hắn về Thượng Hải.
Mạnh Thanh hơi đắn đo, rồi hỏi ngược lại anh: “Mấy hôm nay tam gia có bận không?”
Phó Ngọc Thanh vừa nghe cái biết ngay, sợ là mấy bữa này hắn định ở lại Nam Kinh để bầu bạn với mình. Nhưng vừa nghĩ đến Lạc Hồng Hoa mới lâm bồn thì cũng không thể bắt người ta ở lại đây được, bèn nói: “Sợ là tôi có nhiều bữa phải xã giao lắm, không ở với em được. Tốt nhất là em cứ về sớm đi, tránh cho phu nhân phải nhớ mong trong lòng.” Còn bảo: “Đến lúc tôi về Thượng Hải, có khi Ngọc Anh cũng phải đầy tháng rồi ấy, đến lúc đó lại đi chúc mừng em.”
Mạnh Thanh không lên tiếng một hồi lâu, Phó Ngọc Thanh đoán hắn không nỡ chia xa, bèn cười, “Nếu nhớ tôi thì hãy gọi điện cho tôi.”
Mạnh Thanh cúi mặt nhìn anh, nói: “Được! Trước khi tam gia về Thượng Hải, nhớ bảo em một tiếng nhé, em sẽ đón gió tẩy bụi cho tam gia.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn có hơi rầu rĩ, bèn trấn an hắn: “Chờ đến khi vết thương của em lành rồi, tôi đến Thượng Hải một chuyến cũng chẳng phải việc khó gì. Cũng có phải là không gặp nữa đâu, sao lại lưu luyến thế chứ?”
Mạnh Thanh hơi ngây ra, lại một hồi lâu nữa, bỗng hơi mất tự nhiên mà cựa mình. Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt của hắn là lạ thì giật mình, bèn ngồi dậy, mò tay vào bên dưới chiếc chăn gấm. Mạnh Thanh nhất thời cuống lên, vội vàng đè tay anh xuống.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn như vậy thì sao còn không hiểu? Khẽ mỉm cười, dịu dàng dỗ hắn: “Loại chuyện này nhịn làm gì? Tôi giúp em, lẽ nào không tốt sao?”
Mạnh Thanh nắm chặt tay anh, không cho anh động đậy mà nói: “Tam gia, anh ngủ đi, sáng mai chắc phải xã giao nhiều nữa đấy!”
Phó Ngọc Thanh hơi khó hiểu, nhướng mày nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Tôi thổi giúp em không tốt sao?”
Mạnh Thanh hoảng hồn, vẻ mặt hơi chật vật, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Không cần, tam gia đi ngủ đi.”
Phó Ngọc Thanh không khỏi cảm thấy lạ, bèn nhìn hắn, cố ý cười mà nói: “Nếu tôi xin A Sinh sẽ thổi cho tôi chứ?”
Trán Mạnh Thanh đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nghe anh nói thế thì bình tĩnh nhìn anh, đáy mắt cực sáng, vừa như đang nổi giận, lại vừa như đang mong chờ, khó mà phân biệt nổi. Tay Phó Ngọc Thanh mò xuống háng hắn, cổ họng Mạnh Thanh khẽ giật, rồi bất thình lình bỗng hung hăng hôn anh. Tay của Mạnh Thanh y như một đôi kìm sắt, giữ chặt lấy anh, không cho anh ngọ nguậy.
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới biết trong lòng hắn đang phẫn uất, cũng chẳng biết vì sao tự dưng hắn lại nổi cáu, mặc kệ hắn hôn, nhưng một chân lại lần đến dưới chăn, khẽ cọ nhẹ vào chân Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh giật mình, hơi thở vốn đang kiềm chế chỉ trong nháy mắt đã trở nên rối loạn, vội vàng đứng dậy, hơi bực bội nhìn anh mà nói: “Tam gia! Anh biết thừa em không chịu nổi cái này mà!”
Phó Ngọc Thanh nằm đó, trong lòng buồn cười, cố tình hỏi: “Không chịu nổi cái gì?”
Mạnh Thanh chẳng biết là vì nóng hay là vì tình dục, gương mặt căng đỏ bừng, hờn giận nói: “Tam gia, tính anh, thật sự hơi xấu đấy.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ mình tự dưng lại phải nhận một cái tội lớn như vậy, ngạc nhiên mò tay ra sờ hắn, cười hỏi: “Tôi theo em, muốn thân mật với em, thế có gì mà xấu?”
Mạnh Thanh bỗng hất tay anh ra, ủ rũ nói: “Tam gia, năm ngoái anh bảo năm sau sẽ quay về Thượng Hải, giờ đã qua ba tháng rồi, anh vẫn còn ở Nam Kinh. Tam gia kết hôn cũng không chịu nói cho em, tam gia có nỗi khổ, em đều hiểu. Ý của tam gia vừa rồi em cũng hiểu, là muốn em đi ngay sáng mai. Nhưng sáng mai em đi ngay, ai mà biết lần tới gặp lại sẽ là bao giờ cơ chứ?”
Phó Ngọc Thanh nghe thấy giọng của hắn không đúng thì không khỏi tắt nụ cười, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Mạnh Thanh buồn bực nói: “Tam gia trách em chưa bao giờ viết thư, chưa bao giờ gọi điện, nhưng tam gia về Nam Kinh, cũng chưa bao giờ viết cho em một bức thư, cũng chưa bao giờ gọi cho em một cuộc điện thoại. Nếu không phải vì Phó tiên sinh thành thân, em đưa quà đến, chỉ sợ tam gia cũng sẽ chẳng nhớ bảo Đỗ Hâm đến xem em đâu đúng không?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ nói những lời này vào lúc này.
Anh đã mong Mạnh Thanh đừng rộng lượng như thế, đừng làm như chẳng có gì xảy ra như thế, nhưng đến lúc người trước mặt thực sự nổi giận, anh lại không thốt ra nổi một chữ.
Nhưng Mạnh Thanh chỉ nói những lời ấy ra thôi, chứ chẳng cần nghe giải thích gì.
Tửu lượng của hắn vẫn luôn rất cao, cho đến giờ chưa từng say một lần. Nhưng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra tối nay, như thể có men say vô hạn ngập lên trong phổi hắn, một mực xông lên, xộc thẳng đến mức đầu hắn nặng trĩu, choáng váng.
Mắt hắn đỏ lên, ngực cũng phập phồng mãnh liệt, rồi bỗng nói rất nhẹ: “Tam gia. Anh về Nam Kinh, không có ngày nào là em không nhớ anh. Nhưng anh, sợ là một ngày cũng chưa từng nghĩ đến em nhỉ?”
Hắn cười một tiếng tự giễu như vậy, nói: “Em biết tam gia bận, em cũng chẳng cầu cái này. Thật ra tam gia đối xử rất tốt với em, em không nên bất mãn. Nhưng em…,” Hắn ngưng lại giây lát, rồi bỗng gọi một tiếng tam gia.
Ngực Phó Ngọc Thanh bỗng chấn động, như thể cả người bị đánh mạnh một cái.
Mạnh Thanh nhìn anh chăm chú, “Tam gia. Anh đang mang của ngon vật lạ đến trước mặt kẻ ăn mày cho hắn ăn no nê, nhưng ngay ngày hôm sau lại bảo hắn nhịn đói đi. Đời của hắn sau này còn dài lắm, anh bảo hắn phải chịu đựng thế nào?”
Hắn thì thào: “Tam gia, em hối hận rồi. Em luôn nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng sao em có thể chịu được lâu như vậy đây?”