Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 134




Phó Ngọc Thanh chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy, anh ngớ người ra, nhất thời không biết nói gì. Mạnh Thanh nói đến đó thì lại không tiếp tục nổi.

Nếu anh mà đùa một câu, sẽ là cợt nhả, có lỗi với ân tình của Mạnh Thanh. Nếu thật sự hứa hẹn điều gì với hắn, thì lại không thể nói ra.

Cả hai bọn họ đều là đàn ông, chẳng lẽ có thể kết hôn thật hay sao? Lời như vậy cũng chỉ thuyết phục được Lục Thiếu Kỳ mà thôi, trước mặt Mạnh Thanh, anh lại không nói ra nổi.

Huống hồ Mạnh Thanh cũng là người đã kết hôn, đã lập gia đình.

Anh với Thiếu Du giả vờ làm vợ chồng, nhưng Mạnh Thanh với Lạc Hồng Hoa lại thật sự có chút tình cảm, chung quy vẫn không giống nhau.

Phó Ngọc Thanh thầm thở dài, hỏi hắn, “Nếu em muốn gặp tôi, vậy tại sao không gọi điện cho tôi? Nếu gọi điện không tiện, vậy thì sao không viết thư cho tôi?”

Mạnh Thanh hơi khó xử, một lúc lâu sau mới ngại ngùng đáp, “Em chưa đọc sách bao giờ, không có tài văn chương, sợ tam gia chê cười.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại lo cái này, không khỏi mỉm cười, trong lòng hơi ngưa ngứa. Mặt Mạnh Thanh đỏ lên, không nói gì, hơi thẹn thùng mà lại không biểu lộ ra được.

Phó Ngọc Thanh cảm thấy dáng vẻ ấy của hắn thật là khiến người ta không kiềm chế nổi, thầm nghĩ, tốt là thế nào? Chẳng biết đến bao giờ vết thương của hắn mới lành đây? Ngay ngày mai phải mời bác sĩ đến xem cho hắn mới được.

Chỉ là không biết phải làm sao, cứ liên tục nghĩ tới Lạc Hồng Hoa, bèn hỏi hắn: “Đúng rồi, tôi quên hỏi, Hồng Hoa sinh chưa?”

Mạnh Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng nói đến Hồng Hoa thì hắn vẫn nở một nụ cười, đáp: “Sinh rồi, là con gái, tên cũng đã chọn rồi, đặt là Ngọc Anh. Cả hai mẹ con đều bình an, nhờ phúc của tam gia đấy.”

Phó Ngọc Thanh cười, “Sao lại là phúc của tôi? Tôi xứng thế nào được?” Nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm mà nghĩ, đây cũng là chuyện tốt, nếu mà sinh con trai thì chả biết về sau sẽ khổ thế nào đâu. Bèn cười bảo: “Sau này hiển nhiên sẽ là mỹ nhân.”

Mạnh Thanh cũng cười: “Mới đầu còn không sinh được, nhà còn chuẩn bị hậu sự rồi cơ. Không ngờ thư của tam gia vừa đến là sinh được ngay, bà đỡ cũng bảo tam gia là phúc tinh trong mệnh cô ấy đấy.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ còn có chuyện như vậy, cũng cười nói: “Có khi là Đỗ Hâm lười, đi chậm ấy, nếu không Hồng Hoa cũng chẳng phải mắc tội như thế.” Bảo thêm: “Nếu sau này Ngọc Anh có em trai em gái thì em có kinh nghiệm rồi, phải bảo Đỗ Hâm canh sẵn ngoài cửa.”

Mạnh Thanh bật cười một tiếng, nhưng một lúc lâu không nói gì thêm.

Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt hắn là lạ thì hỏi: “Sao thế?”

Chẳng biết Mạnh Thanh đang nghĩ gì, bỗng nói: “Em có chuyện muốn nhờ tam gia, chẳng biết tam gia có chịu không?”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại đột ngột nhắc đến chính sự, bèn cười hỏi: “Ông chủ Mạnh còn phải nhờ tôi cái gì chứ? Nhìn kiểu này lại sắp chiến tranh rồi, tương lai còn chưa biết thế nào đâu. Có khi sau này tôi còn phải xin cơm từ ông chủ Mạnh đấy.”

Mạnh Thanh không ngăn kịp anh, ngay tức thì hối hận, cau mày mà nói: “Tam gia việc gì phải nói điềm gở như thế.”

Phó Ngọc Thanh cười tủm tỉm: “Vậy thì phải nhờ ông chủ Mạnh nói tốt vài câu cho tôi trước mặt Phật tổ nha.”

Anh nói đến đây thì bỗng nhớ tới một chuyện, chú Cảnh bảo năm đó Mạnh Thanh còn lập hẳn một cái bài vị trường sinh cho anh, tiếc là anh chưa từng được thấy.

Mạnh Thanh nào biết trong lòng anh đang nghĩ gì? Tưởng là anh nghiêm túc, bèn nói: “Tam gia vốn là người giàu phúc mà.” Rồi nghĩ đến việc của mình, mới bảo: “Em đang nghĩ, chờ sau này tam gia có con trai, nên mời một thầy dạy nó võ. Cũng chẳng vì gì, chẳng qua là rèn luyện thân thể cũng là việc tốt.” Hắn nói, “Những cái khác em không biết, chỉ biết cái này thôi, tam gia có thể tin em, để em làm thầy đi.”

Phó Ngọc Thanh hiểu ngay, bèn cười: “Chính em còn chưa có con trai mà, sao đã vội nghĩ làm thầy con trai người khác rồi?” Nói thêm, “Tiếc là em không sinh được, chứ không thì đã bớt bao nhiêu việc rồi.”