Làm sao Phó Ngọc Hoa biết được? Chuyện này anh cũng như rơi vào mây mù mà thôi, lòng thấp tha thấp thỏm, chẳng biết đến tột cùng thì biến cố gì sẽ xảy ra.
Hai người đợi mãi cho đến sau giờ Ngọ (qua giữa trưa), Đỗ Hâm chờ lâu đến mức bụng đã réo ầm lên rồi mới thấy cổng lớn của Lục gia mở ra. Một con Buick đi ra, Đỗ Hâm nhìn chằm chằm vào đài xe, chợt hỏi Phó Ngọc Hoa: “Đại thiếu gia, người trên xe là thiếu gia đúng không?”
Làm sao Phó Ngọc Hoa nhìn rõ được, nhưng không thể tự tiện đuổi theo, đành sai Đỗ Hâm xuống xe bám theo.
Đỗ Hâm chạy theo đằng sau, con Buick chạy một mạch đến bệnh viện Cổ Lâu, vài người bước xuống xe, có một ông già, thêm cả một người đàn ông và một người phụ nữ, nhìn cách ăn mặc và cử chỉ của người đàn ông kia thì có vẻ là Phó Ngọc Thanh. Đỗ Hâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ xem nên báo lại cho Phó Ngọc Hoa kiểu gì thì nhìn thấy có đứa nhóc đang rao báo ở lề đường, bèn túm nó lại, bảo nó đi báo tin cho Phó Ngọc Hoa. Mới đầu thằng bé còn không chịu, Đỗ Hâm lừa nó bảo đấy là một ông to, chắc chắn sẽ thưởng cho nó mấy đồng bạc. Lúc bấy giờ thằng bé mới chịu nửa tin nửa ngờ mà đi.
Đến lúc Phó Ngọc Hoa tới, hai người lại đợi vài tiếng nữa mới thấy Phó Ngọc Thanh và mấy người kia đi ra, con Buick chạy đến đường Hán Trung rồi đỗ ở đó, lại đợi thêm một lúc lâu nữa, Phó Ngọc Thanh mới xuống xe.
Sau khi con Buick đi mất, Phó Ngọc Hoa sầm mặt, trực tiếp lái thẳng xe vào. Dừng xe lại, đi thẳng vào cửa lên lầu, Đỗ Hâm không dám đi đằng trước anh, trong lòng thì sốt sắng, nhưng vẫn theo sau anh.
Đến lúc lên lầu, Phó Ngọc Hoa liếc cậu một cái rồi nói: “Cậu theo ta cả ngày rồi, đi nghỉ đi.” Rồi xua cậu đi.
Đỗ Hâm nào còn dám theo nữa, nhưng chưa định bỏ cuộc, bèn nhỏ giọng nói: “Để tôi đun nước cho thiếu gia tắm.” Phó Ngọc Hoa bật cười: “Cậu chu đáo lắm đấy.” Nhưng vẫn xua cậu xuống lầu.
Chẳng biết hai anh em Phó gia đóng cửa bảo nhau cái gì, qua cánh cửa Đỗ Hâm nghe thấy tiếng bọn họ lúc cao lúc thấp, lúc lại im lặng, dây tim kéo căng trong lòng.
Đầu bếp trong nhà biết đại thiếu gia đến nên không dám lề mề, cố tình nấu nhiều món hơn mọi ngày, còn dặn hẳn Đỗ Hâm đi mua rượu ngoại đại thiếu gia thích uống về.
Buổi tối lúc ăn cơm Đỗ Hâm thấy sắc mặt Phó Ngọc Thanh hơi khó coi, cảm thấy e là có chuyện, nhưng nghĩ mãi không ra rốt cuộc là chuyện gì.
Hai người ăn xong bữa tối rồi lại lên lầu. Đêm nay Phó Ngọc Hoa sẽ ở lại nhà ở đường Hán Trung này, hai người ở trong thư phòng, cửa đóng kín, nói chuyện đến tận khuya mới dừng.
Đỗ Hâm như ngồi trên đống lửa, sợ đại thiếu gia mắng thiếu gia vì chuyện của Lục Thiếu Kỳ, lại sợ thiếu gia thật sự vướng vào rắc rối nào đó, thành ra mất ngủ cả đêm.
Trời vừa hửng sáng, Phó Ngọc Hoa đã đi mất.
Đỗ Hâm thấy xe đi thì cuối cùng không nhịn nổi lời đã nghẹn trong lòng cả đêm nữa, bèn chạy đến bên cạnh Phó Ngọc Thanh mà hỏi: “Thiếu gia, Lục gia định làm gì vậy?” Hỏi thêm: “Thiếu gia, có phải đại thiếu gia mắng cậu không?”
Phó Ngọc Thanh tiễn anh cả đi, vừa mới quay vào đã thấy dáng vẻ đáng thương của cậu, biết cậu cũng đang lo, đành thở dài mà đáp: “Không có gì đâu, cậu sợ cái gì chứ? Không phải ta vẫn lành lặn đứng đây đấy sao?” Sau đó dặn cậu: “Lát ta phải ra ngoài, cậu gọi một chiếc xe đến cho ta.”
Đỗ Hâm tròn xoe mắt, bối rối hỏi: “Đi đâu vậy ạ?” Đêm thì thức khuya như vậy, sáng thì lại dậy sớm để tiễn đại thiếu gia về, vậy mà còn muốn ra ngoài sao? Vừa mới sang năm mới, còn chưa hết tháng Giêng cơ mà, sao đã bận thế rồi?
Trông Phó Ngọc Thanh rất mệt, chỉ nói: “Đến bệnh viện Cổ Lâu thăm một người bạn.”
Đỗ Hâm đành phải nhịn không than nữa mà đi chuẩn bị cho anh.
Đã là ngày mười lăm tháng Giêng rồi, vậy mà ngày nào Phó Ngọc Thanh cũng đến bệnh viện Cổ Lâu, không quản nắng mưa. Cậu đi theo thiếu gia cũng đã mấy năm, chưa bao giờ thấy thiếu gia tận tụy đến vậy với người bạn nào cả.