Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 126




Phó Ngọc Thanh kinh ngạc hỏi: “Lục Thiếu Du cũng là Cộng đảng sao?”

Diệp Hãn Văn giật mình, lưỡng lự mà đáp: “Ai biết được?” Sau đó nói: “Có đầy người trẻ tuổi bị chủ nghĩa Cộng sản mê hoặc, chắc cô ấy chẳng qua nhất thời nhầm đường lạc lối mà thôi, ai làm được gì cổ chứ? Cái tên Hoàng Phụ Bình kia kìa, mới đúng là cáo già.”

Vì quan hệ với Diệp Hãn Văn nên anh cũng có qua lại với Ôn Trì Lương, nghe nói Ôn Trì Lương phản Tưởng (phản đối Tưởng Giới Thạch) lúc còn đang ở Hoàng Phố, thậm chí còn bị trường Hoàng Phố đuổi học. Người này bắn súng rất giỏi, lúc Bắc phạt đã xung phong đi lính, lập được không ít chiến công, tuy Phó Ngọc Thanh kính nể hắn, nhưng đôi khi cũng cảm thấy người này quá cương trực, không biết luồn lách, ắt sẽ có ngày gặp rắc rối.

Năm ngoái Phó Ngọc Thanh với Diệp Hãn Văn ít gặp nhau. Nghe nói Ôn Trì Lương bị bắt thì Diệp Hãn Văn rất buồn, không muốn thấy hắn càng lúc càng đi sai đường, bèn quyết tâm thuyết phục hắn, bận cả việc của Diệp Lệ Văn, lại thêm rất nhiều công sự nữa, quả thực đến cả thời gian tạm nghỉ cũng chẳng có.

Năm sau đảng sẽ tổ chức phiên họp toàn thể của Ủy ban Trung ương khóa Hai lần thứ Tư, Tô Phụng Xương bận nhưng vẫn mời Phó Ngọc Thanh ra ngoài ăn cơm mấy bữa, còn viết cả séc cho anh, nhưng đều bị anh từ chối, bảo cho ông chủ Mạnh thì được. Tô Phụng Xương cười nói: “Những cái tôi cho hắn ấy, chỉ có nhiều mà thôi!”

Phó Ngọc Thanh cũng không để bụng. Anh bàn cả chuyện công ty thuốc phiện với Tô Phụng Xương. Tô Phụng Xương chê anh nhát gan, nhất quyết không chịu từ bỏ, gã nói: “Đến lúc công ty mở thì tiền vào như nước cho xem, chỉ có người nghĩ không ra như cậu thôi, chẳng những không muốn làm to hơn mà còn định đóng cửa!”

Phó Ngọc Thanh lại nhắc đến chuyện tàu “Giang Thuận”, Tô Phụng Xương bèn ngắt lời anh: “Ông chủ tàu “Giang Thuận” là ai, cậu chớ nên hỏi, tóm lại không liên quan đến cậu với tôi. Lần này Mạnh tiên sinh bị thương, e chính là vì thể diện của ông chủ này đấy. Hắn ta đã không nói cho cậu thì đương nhiên sẽ không giải thích với cậu, cậu đấy, quan tâm làm gì cơ chứ.” Thấy anh nhíu mày thì rốt cuộc thở dài mà bảo: “Tôi nói thật với cậu nhé, tiền này không phải cậu kiếm thì sẽ có người khác kiếm, cậu việc gì phải chặt đứt đường tài của ông chủ Mạnh nhỉ?” Rồi nói tiếp: “Cậu sợ cái gì? Trời có sập thì cũng chẳng đè lên cậu đâu.”

Cứ nhắc đến chuyện này thì Tô Phụng Xương sẽ toàn như vậy, nói đi nói lại thế rồi cũng xong chuyện mất rồi, Phó Ngọc Thanh đành không nhắc đến nữa.

Một ngày trước đám cưới của Phó Ngọc Hoa và Diệp Lệ Văn, Mạnh Thanh sai người gửi quà đến nhà ở Nam Kinh, danh sách quà tặng rất dài, đính kèm với quà còn có một bức thư, viết là đang ở Thường Châu, không thể tự mình đến, nên đành tạ lỗi vân vân, chúc cả hai vị hỉ kết lương duyên mây mây, khách sáo vô cùng.

Quà đã đưa đến rồi thì không thể không nhận, nhưng lúc Phó Ngọc Hoa nhìn thấy cũng vẫn không khỏi giật mình mà nói: “Sao mà tặng quà lớn vậy?”

Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: “Mấy hôm nữa vợ anh ta lâm bồn, tặng lại là được.”

Thật ra trong thư Phó Ngọc Thanh không viết rõ là ngày nào, chẳng biết Mạnh Thanh nghe được từ đâu. Anh không biết thương tích của Mạnh Thanh giờ ra sao rồi, sau khi nhận quà thì trong lòng cũng hơi lo, bèn chuẩn bị một phần quà lớn, bảo là quà tạ ơn việc kiếm lại được hàng bị mất ở bến tàu, viết thêm cả một bức thư hồi đáp, hôn lễ vừa kết thúc đã sai Đỗ Hâm về ngay Thượng Hải.

Lúc về Đỗ Hâm nói riêng với anh: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh hỏi tôi chuyện đường Bắc Tứ Xuyên đấy.” Sau đó bảo: “Anh ta bảo tôi đừng nói cho cậu biết.”

Tim Phó Ngọc Thanh thót lên, bèn hỏi cậu: “Cậu nói thế nào với anh ta?”

Đỗ Hâm lanh lợi nháy mắt một cái rồi đáp: “Tôi nói thật với anh ta chứ còn gì, tôi không tận mắt chứng kiến, biết gì đâu. Tôi bảo anh ta hỏi thiếu gia ấy, anh ta trật tự luôn.”

Phó Ngọc Thanh thở dài trong lòng, Đỗ Hâm bèn nói tiếp: “Anh ta còn hỏi tôi lúc ở Nam Kinh thiếu gia cậu với Lục công tử rốt cuộc có chuyện gì,” Phó Ngọc Thanh nhíu mày hỏi: “Cậu nói thế nào?”

Đỗ Hâm đáp: “Tôi nói thật, bảo lúc ở Nam Kinh thiếu gia rất hay ra ngoài chơi với Lục công tử, uống trà, đi nhảy, đến tận sáng sớm mới về.” Rồi nói: “Ông chủ Mạnh nghe xong thì chẳng nói gì nữa.”

Phó Ngọc Thanh không vui: “Cậu kể cái đấy với anh ta làm gì?”

Đỗ Hâm vội vàng thanh minh: “Vốn anh ta đã biết rồi mà. Báo ở Nam Kinh Thượng Hải đều viết, đâu đâu cũng có, còn có cả ảnh chụp nữa kia, anh ta biết chữ mà.” Đỗ Hâm lại bảo: “Anh ta hỏi tôi có biết bao giờ thiếu gia lấy vợ không, làm sao mà tôi biết được, mới bảo cái này khó nói trước lắm, nếu mà chậm thì chả biết ngày nào, nếu mà nhanh thì có khi năm sau cưới cũng không chừng.”

Phó Ngọc Thanh càng nghe lại càng cảm thấy cậu rất quái, bực bội nói: “Cậu nói chuyện đấy với anh ta làm gì?”

Đỗ Hâm nhất thời khó hiểu, sau đó mới nói: “Thiếu gia, đây là đùa thôi mà.”

Phó Ngọc Thanh im lặng chốc lát rồi nói: “Sau này cậu đừng có nhắc đến mấy chuyện đấy với anh ta nữa.”

Đỗ Hâm nhìn anh một cái, rồi không kìm được tiếng thở dài: “Chính anh ta nói còn gì, anh ta không cần danh phận, tam gia có thành thân hay không thì liên quan gì đến anh ta?”

Phó Ngọc Thanh bỗng nổi xung lên, mắng cậu: “Anh ta lấy danh phận kiểu gì? Chẳng nhẽ ta cưới anh ta vào cửa chắc?”

Đỗ Hâm cả kinh, cả người ngây ra như phỗng, nhìn anh mãi mà không dám đáp lời.