Lục Thiếu Kỳ đã chờ ở Lợi Hoa, trông có vẻ đến đến từ lâu rồi.
Gã gác chân lên bàn làm việc của Phó Ngọc Thanh, ghế ngả ra sau xoay qua xoay lại, thấy Phó Ngọc Thanh vào thì hừ một cái rồi mới bỏ chân xuống. Giày dậm bịch một tiếng trên mặt đất, lớn đến mức Đỗ Hâm giật mình. Đỗ Hâm nhìn bộ dáng gió cuộn sóng trào của gã thì biết người này chờ lâu đến sắp nổi giận rồi, trong lòng không khỏi toát mồ hôi thay thiếu gia.
Phó Ngọc Thanh cởi mũ đưa cho cậu, không buồn nhìn Lục Thiếu Kỳ mà cởi áo khoác. Gương mặt u ám của Lục Thiếu Kỳ đến trước mặt anh, nói: “Phó Ngọc Thanh, anh không để tôi vào mắt đúng không?”
Nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Phó Ngọc Thanh thì lại hơi ngẩn người, mất tự nhiên mà ho hai tiếng, nói: “Ai chọc anh rồi? Sao lại thành thế này?”
Phó Ngọc Thanh cởi cúc cổ áo, lạ lùng nhìn gã rồi hỏi: “Thế này là thế nào?”
Lục Thiếu Kỳ chậc một tiếng, nhìn hai bên muốn tìm một cái gương cho anh, Phó Ngọc Thanh bật cười: “Lục công tử, cậu đang nghĩ gì trong lòng, nói thẳng là được mà.”
Lục Thiếu Kỳ liếc xéo anh một cái, nói: “Công ty mới không thuận lợi à?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ đến cả việc mình muốn mở công ty mới gã còn biết, hơi nhíu mày hỏi: “Ai bảo cậu thế?”
Lục Thiếu Kỳ không đồng tình mà nói: “Hỏi lung tung là ra ngay.” Rồi bảo: “Anh không muốn mua đất, khó làm đúng không? Tôi đi với anh một chuyến là được.”
Phó Ngọc Thanh không đáp, nhặt báo trên bàn lên đọc, mới lật vài trang đã thấy tin. Viết là chuyện thuốc phiện bị cướp đột nhiên sáng tỏ, đã có người ra mặt tự thú, thú nhận hết hành vi phạm tội.
Rất nhiều chữ bên dưới, viết là trong Bộ Tư lệnh có người cấu kết với người ở bến tàu, đả thương quân cảnh, bí mật tàng trữ thuốc phiện, trong lòng thả lỏng mà nghĩ, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì có vẻ Mạnh Thanh không sao. Đang định đọc tiếp thì Lục Thiếu Kỳ bỗng giật tờ báo đi.
Lục Thiếu Kỳ nói: “Đừng có đọc nữa, tóm lại Dương Hổ sắp bị cách chức rồi, cậu của tôi cũng sắp thăng chức. Anh chuẩn bị đi chúc mừng cùng tôi đi.”
Phó Ngọc Thanh liếc gã một cái, cười như không cười mà hỏi: “Án này thế là xong rồi à? Thế cái tàu thuốc phiện kia giờ ở đâu?”
Lục Thiếu Kỳ cũng cười khúc khích nhìn anh, nói, “Người ta nuốt mất rồi, đâu lấy về được nữa, anh xem có phải không?” Dứt lời nháy mắt mấy cái với anh.
Phó Ngọc Thanh bị điệu bộ ấy của gã chọc cười, bèn nói: “Tôi mà đi thăm hỏi trưởng phòng Đới với cậu, có phải lúc về sẽ được mở công ty thuốc phiện không?”
Lục Thiếu Kỳ không cười nữa, bĩu môi nói: “Mở công ty thuốc phiện ở Thượng Hải á? Kiểu gì cũng phải qua lại với người trong bang, bọn họ từng trải, còn anh ấy à, quên đi.” Nghĩ ngợi rồi chợt hỏi anh: “Đúng rồi, lần trước anh đến Nam Kinh, người đi cùng anh là người trong bang đúng không?”
Phó Ngọc Thanh cả kinh, không ngờ gã vẫn còn nhớ Mạnh Thanh, bèn khẽ nhíu mày nói: “Ai cơ? Ở Bộ Tư lệnh à? Không phải đã bảo cậu rồi sao, đấy là Diệp Hãn Văn.”
Lục Thiếu Kỳ vẫn chưa vui, nói, “Không phải hắn, người khác cơ, cao bằng anh, khóe mắt có vết sẹo, chúng ta ăn cơm cùng. Không phải hắn có chuyện cần bàn với Tô Phụng Xương, lúc ăn hắn cứ nhìn tôi mãi đấy sao, anh không nhớ à? Tôi nghe nói hai người quen nhau mà.”