Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 115




Mới đầu Phó Ngọc Thanh còn chưa hiểu mà nói: “Dù gì trong đó cũng ấm hơn.” Sau đó như vờ như thật, cả giận nói, “Ở đây quá lạnh, ngồi lâu nữa thì đến cả tôi cũng ốm mất.” Dứt lời toan đưa tay dìu hắn, Mạnh Thanh tưởng là anh rét quá rồi, đành bất đắc dĩ đứng dậy, dẫn anh tới phòng ngủ.

Phòng ngủ tuy mở cửa sổ, nhưng quả thực ấm hơn. Trong phòng có mùi máu rất nhạt, lẫn với cả mùi thuốc Tây, lúc này Phó Ngọc Thanh mới hiểu ý của Mạnh Thanh là gì.

Chắc là hắn bị thương nặng lắm, nên mở cửa sổ ra lâu như thế rồi mà mùi máu vẫn chưa tản đi.

Bác sĩ xách hộp thuốc tới, Phó Ngọc Thanh đứng bên cạnh cau mày nhìn hắn. Mạnh Thanh không chịu thay thuốc, hắn không muốn để Phó Ngọc Thanh nhìn thấy vết thương của mình, bèn bảo: “Tam gia, ngài đừng nhìn, không sạch đâu, ngài cứ ra ngoài đi đã, xong rồi tôi sẽ gọi ngài vào.”

Phó Ngọc Thanh cảm thấy hụt hẫng, bèn nở nụ cười: “Ngài cũng thấy vết thương trên đùi tôi rồi mà, chẳng lẽ tôi không được xem của ngài sao?” Dứt lời bèn ngồi xuống đối diện hắn, ra trò anh không cho tôi nhìn thì tôi lại càng muốn nhìn.

Mạnh Thanh chẳng biết làm gì hơn, đành cười mà nói: “Vết thương này có là gì đâu? Vết thương của tam gia còn nặng hơn của tôi nhiều.”

Nói xong thì cởi áo ra để đại phu kiểm tra. Hóa ra hắn bị thương ở xương sườn trái, may mà chệch đi một tí, nếu không e là đã toi mạng rồi.

Ông bác sĩ kia cũng nóng tính, nhìn thấy miệng vết thương quả nhiên đã rách ra thì thay thuốc cho hắn, thay xong thì dặn dò một lúc lâu, tóm lại là bảo Mạnh Thanh phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng. Nếu muốn cử động thì phải từ từ, đừng để chạm vào vết thương. Miệng vết thương mà lại rách nữa thì đi mà mời người khác, ông ta không quản.

Phó Ngọc Thanh thấy hắn bị thương nặng thì lòng đau như cắt, hối hận vô cùng mà nghĩ, biết thừa tính tình của hắn như thế rồi, quả thực không nên nửa đêm tới quấy rầy.

Bác sĩ nhìn hắn nằm cẩn thận xuống giường rồi mới thở dài, thu dọn thuốc rồi ra ngoài.

Phó Ngọc Thanh ngồi xuống mép giường, mãi không lên tiếng. Mạnh Thanh an tĩnh một lát thì cảm thấy mất tự nhiên, nhìn anh một cái, sau đó đánh bạo cầm lấy tay anh. Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới hoàn hồn, Mạnh Thanh vẫn không buông anh ra mà chợt nói, “Em không nên để tam gia thấy cái này, khiến tam gia phải khó chịu trong lòng.” Lại bảo, “Tâm tam gia mềm quá. Người như bọn em, bị thương cũng là chuyện bình thường mà thôi, không tính là gì đâu.”

Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Thương đau lắm không?”

Mạnh Thanh vội vàng đáp, “Tam gia tới thăm em, lòng em vui còn không kịp, sao còn đau được?”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười mà hỏi: “Em học ai đấy?”

Mạnh Thanh xấu hổ, sau đó lại nói nghiêm túc: “Tam gia, em đang nói thật, đây chẳng qua chỉ là thương nhỏ thôi, tĩnh dưỡng là sẽ khỏi, tam gia đừng lo lắng quá như vậy.”

Phó Ngọc Thanh cũng chẳng buồn đôi co với hắn, nhìn thấy trên bàn hắn có một chồng báo thì lòng lại chùng xuống ngay, bèn hỏi hắn: “Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà em đi vội thế?”

Mạnh Thanh hơi khó xử, chỉ nói một cách mơ hồ: “Bang có mấy việc.”

Phó Ngọc Thanh biết có hỏi nữa thì cũng chẳng hỏi được gì, trong lòng thấy giận mà nhưng chẳng nói thêm nữa, lật vài tờ báo rồi mới nói: “Em cũng đọc báo rồi đúng không? Mấy hôm nay đang ầm lên vụ tàu Giang Thuận, tôi đọc xong còn định bảo Tô Phụng Xương, thôi cả chuyện thuốc phiện đi, đừng làm nữa. Giờ cả nước trên dưới đều đang vận động cấm yên, việc gì chúng ta phải tranh giành cái bãi nước đục này?” Không đợi hắn đáp mà nói tiếp: “Giờ em bị thương, phải dưỡng thương cho tốt. Cái này để tôi bảo Tô Phụng Xương, em đừng quản.”

Mạnh Thanh ngỡ ngàng, nhưng thấy vẻ mặt anh kiên quyết thì đành bảo: “Tam gia, chuyện này không vội được, vẫn phải từ từ cân nhắc.” Ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Thật ra tam gia không cần lo đâu, tuy vụ tàu Giang Thuận rất ầm ĩ, thật ra không liên quan gì đến cấm yên cả. Có đầy công ty buôn thuốc phiện mà, không phải bọn họ đều còn ổn đấy sao?”

Đương nhiên Phó Ngọc Thanh biết cấm yên thật ra chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, đến cả ông chủ Đỗ của công ty Tam Hâm còn là một trong ba đại thường ủy của Ban Cấm yên, cấm yên thật ra đâu hơn gì một trò đùa.

Trong vụ tàu Giang Thuận, tư lệnh Dương của Bộ Tư lệnh hẳn đã mắc phải sai sót rất lớn.

Nhưng Mạnh Thanh bị thương thì anh rất hối hận. Trước kia lẽ ra anh không nên liên lụy đến Mạnh Thanh, cuốn người này vào chuyện buôn thuốc phiện.

Anh không nhắc tới chuyện này, chỉ gấp báo lại rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”

Mạnh Thanh nắm lấy tay anh không buông, nói: “Ngủ cả ngày rồi, giờ sao còn ngủ được nữa? Tam gia, giờ muộn rồi, đừng về nữa, đêm nay ngủ ở chỗ em đi.” Hắn bị thương nguyên khí, nói chuyện cũng đã hết cả hơi, thế mà lại như đang kề ngay bên tai mà nói, Phó Ngọc Thanh nghe thấy thì trong lòng ngưa ngứa, phát hiện ý trong lời hắn thì vừa giận vừa buồn cười, nhưng không vạch trần hắn mà nói một cách nghiêm túc: “Tôi mà ở lại đây, chẳng phải em càng không ngủ được à?”