Người kia hỏi ngược lại: “Tam gia, tam gia nào?” Đỗ Hâm rất bất ngờ, đang định mở miệng thì bị Phó Ngọc Thanh ngăn lại.
Anh nói một cách khách khí: “Kẻ hèn họ Phó, tên Ngọc Thanh, đời thứ ba, cho nên ông chủ Mạnh mới gọi tôi là tam gia. Tôi biết cũng đã muộn rồi, còn muốn xin vị tiên sinh này vào nói một câu thay tôi. Bảo Phó Ngọc Thanh có việc gấp cần gặp ông chủ Mạnh nhà các anh.”
Người nọ nhìn anh nửa tin nửa ngờ mà nói: “Mấy người cứ chờ bên ngoài đã.” Sau đó đóng cửa vào mặt bọn họ.
Đỗ Hâm mắt chữ a mồm chữ o nhìn hai cánh cửa, cậu đã đến Mạnh gia rất nhiều lần rồi, chưa lần nào bị lạnh nhạt thế này. Cậu cả giận mà nói: “Thiếu gia, bên ngoài rét như thế mà hắn cũng không mời chúng ta vào! Cứ đợi ông chủ Mạnh biết hắn thất lễ với chúng ta đi, xử đẹp hắn.”
Phó Ngọc Thanh ngăn cậu lại: “Chúng ta là khách mà, việc gì phải nói này nói nọ.”
Đợi một lúc lâu thì nghe thấy có người vội vã đi tới mở cửa ra. Lần này lại là một người khác, thấy anh thì cung kính nói: “Tam gia, mau mau vào đi, Quế Thành không hiểu chuyện, chắc tam gia phát cóng rồi nhỉ.”
Phó Ngọc Thanh vừa nhìn thấy hắn đã thấy quen, chắc là từng gặp bên chùa Từ Vân, bèn cười: “Không sao. Cũng không lạnh đâu.” Theo hắn đi vào thì hỏi: “Ông chủ Mạnh đang ngủ à?”
Người kia lặp lại mấy lần: “Chưa ngủ chưa ngủ,” rồi bảo, “E là tam gia không biết, mấy hôm trước ông chủ Mạnh đi Thường Châu, hôm nay mới về, còn đang kiểm sổ, chưa đi ngủ, tam gia tới vừa đúng lúc.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn lấp liếm hộ Mạnh Thanh thì cũng không vạch trần, chỉ nói: “Vẫn làm phiền ông chủ Mạnh rồi.”
Đến lúc ba người bọn họ đi qua hành lang, đến phòng chái ở phía Đông thì Mạnh Thanh đã ăn mặc chỉnh tề, đứng chờ dưới hành lang. Đã mấy ngày Phó Ngọc Thanh chưa gặp hắn rồi, trong lòng rất mừng, bèn đi thẳng đến bên hắn, thấp giọng gọi: A Sinh.
Mạnh Thanh thấy anh thì không kìm được nụ cười, nhẹ giọng nói: “Sao muộn thế rồi mà tam gia còn tới đây?”
Hắn vừa mở miệng, Phó Ngọc Thanh đã phát giác ngay điều bất thường, bèn nhíu mày. Giọng Mạnh Thanh có vẻ chột dạ, dường như không tự tin, rất khác với mọi khi. Anh cởi áo khoác, thoáng nhìn quanh thì không thấy chỗ để treo, bèn vắt lên ghế.
Khu này toàn là nhà cũ, đèn cũng là đèn dầu, không sáng như đèn điện trong thành phố. Trên mặt đất còn hai cái chậu than đang cháy nóng rực, trong phòng lại đầy khí lạnh. Phó Ngọc Thanh chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu ngay.
Không biết Mạnh Thanh đang dặn dò gì người kia ở bên ngoài, một lúc lâu sau mới vào.
Đến lúc hắn vào phòng, Phó Ngọc Thanh mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, lại nghĩ vừa rồi hắn đi cũng chậm, lòng chùng xuống, muốn hỏi hắn, nhưng lại hiểu tính tình hắn, nếu hỏi thẳng thì e là không chịu nói, bèn hơi do dự.
Trong phòng không còn ai khác, Mạnh Thanh thấy anh đã cởi áo khoác thì nói: “Tam gia, anh cứ khoác áo vào đi, để ấm lại rồi cởi cũng chưa muộn.”
Phó Ngọc Thanh lại không mặc vào mà đi thẳng đến, đưa tay chạm vào mặt hắn, nói: “Sao trông sắc mặt em khó coi vậy?” Rồi hỏi hắn, “Là tôi tới không đúng lúc, có phải không?”
Mạnh Thanh gượng cười đáp: “Tam gia đến, em vui còn không kịp.” Sau đó giải thích, “Vừa rồi em đang kiểm sổ, nhìn mà rầu cả lòng, may mà tam gia tới.” Mạnh Thanh đứng đó thật lâu, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc đó cũng hơi không chịu nổi nữa, nhưng vẫn cứ chờ Phó Ngọc Thanh ngồi rồi mới tự mình ngồi xuống, hỏi, “Tam gia đến đây muộn như thế, là có việc gì gấp?”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn một lúc lâu rồi mới nói: “Tôi nghe người ta bảo em bị thương, cho nên đến xem.”
Mạnh Thanh rất bất ngờ, cau mày hỏi anh, “Ai nói cho tam gia?” Đang định hỏi lại, Phó Ngọc Thanh thấy hắn chỉ lo chống chế thì trong lòng ngay tức thì hơi giận, nói: “Trên người em mang thương tích, sao lại không nói cho tôi?” Vừa dứt lời thì cảm thấy ngữ điệu của mình không được tốt, bèn thoáng dừng lại, rồi lại dịu dàng nói, “Em về Thượng Hải, sao cũng không bảo tôi?”
Mạnh Thanh thấy anh giận thì bắt đầu cuống lên, cắn răng nói: “Chỉ là thương nhỏ thôi, không có gì đáng lo đâu.” Sau đó bình tĩnh lại, vội vàng tiếp: “Tam gia, em đến Thường Châu làm việc, cũng vừa mới về thôi.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn còn muốn giấu thì lại càng giận, hỏi hắn: “Nếu bị thương thì sao không ở Thường Châu dưỡng thương, còn về làm cái gì?”
Mạnh Thanh bị anh hỏi đến á khẩu, rối lên, chỉ lặp đi lặp lại: “Tam gia, em không sao thật mà, chỉ là thương nhỏ thôi.”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn một lát, sau đó mới thấp giọng nói: “Cho tôi xem, bị thương ở đâu.”
Nhưng Mạnh Thanh lại không chịu, chỉ nói: “Thương nhỏ kiểu này, dưỡng hai ngày là ổn rồi, thật sự không có gì đáng xem đâu.” Rồi bảo: “Tam gia, muộn thế này rồi, không thì đêm nay ở lại đây đi. Em bảo người dọn một phòng cho anh.” Vừa dứt lời bèn đứng dậy ra ngoài ngay.
Phó Ngọc Thanh nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên quay người đi, bước trước hắn một bước đến cửa, nói với người đang canh cửa: “Vết thương của ông chủ Mạnh rách ra rồi, đi tìm bác sĩ ngay.” Người kia kinh hãi, vội vàng đáp: “Bác sĩ ở phía sau, tôi đi gọi ngay đây.”
Mạnh Thanh nào ngờ anh sẽ như thế, bối rối bước lẹ hai bước, kết quả chạm đến miệng vết thương, đau đến hít vào một hơi, muốn ngăn anh lại thì cũng đã muộn.
Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt hắn ảo não thì đành phải dìu hắn ngồi xuống, nói: “Không cho tôi xem thì để bác sĩ xem, cũng được chứ.”
Mạnh Thanh đã hết cách, thấy bác sĩ sắp tới rồi, giấu cũng không giấu nổi nữa, đành phải giải thích cho anh: “Súng cướp cò lúc ở Thường Châu, cho nên mới bị thương,” sau đó ngượng ngùng nói, “Vết thương khó coi, cho nên mới không muốn để tam gia biết.”
Phó Ngọc Thanh nào tin hắn, có bảo hắn đi từ Thường Châu về cũng chẳng tin, nghĩ đến người này bị súng bắn thương, trong lòng như bị lửa thiêu, anh nén giận mà hỏi: “Vừa rồi em ở phòng nào? Chúng ta đến phòng đó, ở đây lạnh quá, bác sĩ sao xem được.”
Mạnh Thanh hơi ngần ngừ, cuối cùng vẫn đành phải nói thật: “Em vừa mới đổi thuốc, trong phòng kia mùi thuốc nồng lắm, tam gia đừng vào thì hơn.”