Lạc Hồng Hoa nghe thấy là anh thì giọng điệu cũng không có gì lạ, nhưng vẫn cứ khách khí, bảo anh là Mạnh Thanh đi Thường Châu rồi, bận mấy hôm nữa mới về được Thượng Hải.
Lời nàng nói giống y đúc thư Mạnh Thanh viết, nhưng Phó Ngọc Thanh lại vẫn không yên tâm, bèn cười: “Chẳng lẽ tôi lại làm sai chuyện gì sao, chọc ông chủ Mạnh trốn đến tận Thường Châu rồi.”
Lạc Hồng Hoa cũng cười, nói: “Đâu mà? Cuối năm lúc nào chẳng nhiều việc bận, Lạc ngũ gia không tin tưởng người khác, cho nên mới bảo anh ta đi.” Phó Ngọc Thanh đành phải nói: “Thật ra không gạt gì Lạc cô nương, tôi có một việc quan trọng cần bàn bạc cùng anh ta, chẳng biết anh ta ở chỗ nào ở Thường Châu? Nếu tôi bảo tổng đài gọi cho anh ta thì chẳng hay có tiện không?”
Lạc Hồng Hoa im lặng một lát, không đáp mà hỏi ngược lại anh: “Không biết tam gia có việc gì mà gấp gáp thế? Cũng chẳng biết có thể nói cho tôi được không? A Sinh đang ở vùng quê ở Thường Châu, e là tổng đài cũng không tìm được anh ta đâu.”
Phó Ngọc Thanh nghe thấy nàng gọi Mạnh Thanh là A Sinh, ngay tức thì cảm thấy hơi chối tai, lại thấy nàng né tránh mãi, không chịu tiết lộ nơi ở của Mạnh Thanh, bèn nghĩ, nàng như thế chính là cố tình ngăn trở. Đành phải qua loa lấy lệ kể về bức thư của Mạnh Thanh, cười nói, “Không dám giấu diếm, ông chủ Mạnh từng nói cho tôi tung tích của mấy kiện hàng bị mất trộm ở bến tàu của Lợi Hoa, nếu tìm được thật thì vừa lúc bù được khoản tôi đang thiếu bây giờ, cho nên mới sốt ruột.”
Lạc Hồng Hoa nghe thế thì bảo: “Việc này A Sinh có bảo tôi rồi, hai ngày nay tôi cũng để ý, nếu tam gia không gọi thì tôi cũng định đi gặp tam gia đấy.” Phó Ngọc Thanh vốn tưởng đây chẳng qua chỉ là chiêu trò che mắt của Mạnh Thanh mà thôi, lại không ngờ thật sự có chuyện bất thường, đành phải kiên nhẫn nghe Lạc Hồng Hoa thuật lại sự tình, sau đó hẹn ngày mai đến bến tàu xem xét phê hàng hóa kia.
Nói xong việc này thì Phó Ngọc Thanh cũng chẳng còn cớ nào khác, đành phải khách khí đôi lời rồi cúp máy.
Anh ngồi chán chường một lát, nghĩ cẩn thận lại mọi việc, vẫn cảm thấy không đúng. Nếu Mạnh Thanh thật sự đi Thường Châu vì có việc thì sẽ không viết thư qua loa như thế, đến cả ngày về cũng không chịu ghi. Anh gọi điện về nhà, kêu riêng Tú Sơn tới dặn dò vài câu, bảo Tú Sơn đến bến Thượng Hải dò hỏi tin tức. Đỗ Hâm thấy anh cau mày thì nhịn không được mà hỏi: “Thiếu gia, rốt cuộc cậu lo cái gì vậy? Ông chủ Mạnh là người tốt được trời phù hộ, sẽ không có việc gì đâu.”
Phó Ngọc Thanh giật mình, đột nhiên nói: “Buổi chiều cậu đến Áp Bắc xem xem, ta sợ anh ta có chuyện trốn tránh ta.”
Lần trước Đỗ Hâm đến Mai Viên, phải nửa đêm mới về đến nhà, dĩ nhiên không quên, mếu máo nói: “Thiếu gia, chắc chắn lần này không phải ông chủ Mạnh tránh cậu đâu. Cậu xem lúc đi anh ta lưu luyến như thế, nắm lấy tay cậu không buông, tôi nhìn mà còn phát ngại.”
Phó Ngọc Thanh biết cậu không muốn đi, khẽ cười mà nói: “Cho cậu đi thì cậu cứ đi đi. Nhớ tinh ý một chút.”
Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng còi ô tô dưới lầu, Phó Ngọc Thanh nhíu mày, đi đến cửa sổ nhìn xuống thì thấy chiếc xe của Bộ Tư lệnh đỗ chình ình dưới lầu, ngay tức thì thở dài trong lòng. Lục Thiếu Kỳ dựa vào cửa xe nhìn anh, muốn anh xuống dưới cùng ra ngoài ăn cơm.
Phó Ngọc Thanh đành phải dặn dò Đỗ Hâm thêm vài câu rồi mới ăn mặc chỉnh tề, đi xuống dưới lầu.
Cũng chẳng biết Lục Thiếu Kỳ vừa đi từ đâu về, trông có vẻ vô cùng phấn khởi, nhất quyết đòi dẫn anh đi ăn bò bít tết ở Khải Hưng. Phó Ngọc Thanh thấy gã lái nhanh thì nói, “Thế này những hơn ba mươi hai cây, cậu đi chậm lại một chút đi, cẩn thận bị tuần tra giữ lại bây giờ.”
Lục Thiếu Kỳ không đồng tình, cười mà nói, “Tôi xem ai dám cản tôi.” Phó Ngọc Thanh cau mày nhìn người đi đường tránh né, nghĩ xe của gã là xe của Bộ Tư lệnh, chẳng nói gì nữa.
Lục Thiếu Kỳ thấy anh rất không tán đồng thì hậm hực đỗ lại bên đường, lấy cớ mua báo rồi mới đi tiếp, chậm hơn một chút.
Hai người dùng bữa ở Khải Hưng hơn một tiếng, lúc ăn xong Lục Thiếu Kỳ cũng không chịu đưa anh về lại Lợi Hoa mà lại rẽ vào một đường, bảo với Phó Ngọc Thanh: “Anh việc gì phải vất vả như thế? Chiều chúng ta đến trường đua ngựa đi dạo, ở đó vui hơn.”
Phó Ngọc Thanh thấy gã có vẻ rất cao hứng thì chẳng dám từ chối, đành đáp, “Giờ sợ không có. Nếu có thì xem cũng được.” Lại nghĩ tới Mạnh Thanh còn từng mời anh đi xem đua ngựa, hai người vội vội vàng vàng, mãi chưa đi được, lòng ngay tức thì chùng xuống.
Lục Thiếu Kỳ dừng xe, mở báo ra, quả nhiên không có, sau đó lại nhìn thấy tin vụ đấu súng ở Metropolis, bèn cười nói: “Sao, viết thế nào?” Phó Ngọc Thanh đang muốn hỏi gã cái đó, thở dài: “Sao đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này vậy. Vốn mọi người quên hết rồi mà.”
Lục Thiếu Kỳ nhướng mày, nói một cách đắc ý: “Đây là viết cho mấy lão già xem thôi. Lão gia nhà anh khỏi phải suốt ngày lo sợ, thấy anh và tôi cùng nhau thì lại lôi gậy ra đánh anh.”
Phó Ngọc Thanh nhìn gã, chẳng biết nên cười hay nên giận, nói: “Nếu cha đọc cái này mà yên tâm được thì cũng tốt.” Sau đó hỏi gã: “Cậu còn biết gì không?”
Lục Thiếu Kỳ ném tờ báo cho anh, lái xe chầm chậm trên đường, nói: “Nghe nói lần trước đuổi anh ra ngoài, anh không được về hả?”
Phó Ngọc Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì một lúc lâu, vốn tâm trí anh cũng chẳng ở chỗ này. Lục Thiếu Kỳ thấy anh trầm mặc thì tưởng đã chọc trúng tâm sự của anh rồi, bèn chế giễu anh, “Anh là người tân phái mà, sao cũng học hiếu thảo theo người khác thế? Lại chẳng phải tiểu thư đài các gì, ông ta cấm anh mà anh cũng răm rắp nghe theo à?” Rồi nói, “Tối nay anh chuyển đến chỗ tôi đi, chờ lão gia nhà anh hết giận rồi về là được.”
Phó Ngọc Thanh cứ thế nghe gã thao thao bất tuyệt, nhưng thật ra một chữ cũng không lọt tai. Đang thất thần thì bỗng nhìn thấy một người đàn ông vô cùng quen mắt, tay cầm túi thuốc, mày nhíu chặt, mặc một chiếc áo choàng bông đã cũ một nửa, bước vội trên đường. Phó Ngọc Thanh thấy hắn rẽ ở chỗ cuối phố, trong lòng cảm thấy đã gặp qua người này rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi.
Lục Thiếu Kỳ nhìn đường, thấy biển trung tâm thương mại Ha Đồng thì hứng lên, nói: “Hay là anh đến trung tâm thương mại cùng tôi đi, nghe nói anh cả anh sắp kết hôn, anh đi lựa quà cùng tôi.”
Phó Ngọc Thanh chợt nhớ ra người vừa rồi là ai.
Hắn là thủ hạ của Mạnh Thanh, hồi trước còn theo Mạnh Thanh đến sở cảnh sát đón anh.