Hô hấp của Mạnh Thanh cũng gấp gáp, nghe theo lời anh nắm lấy dương v*t của anh, hơi ngậm vào, sau đó mới cẩn thận nuốt xuống một chút. Hẳn đây là lần đầu tiên Mạnh Thanh làm chuyện này, lúc mút đầu lưỡi luôn không tự chủ được mà liếm anh, răng cũng chốc chốc lại cà vào dương v*t của anh, khiến cho anh hơi thầm run, cảm thấy nếu không cẩn thận sẽ bị hắn triệt đứt tuyến đàn ông mất.
Ngón tay Phó Ngọc Thanh chậm rãi lùa vào mái tóc ướt của hắn, để yên hắn vụng về nếm thử, tuy nhíu mày nhưng lại không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn. Mạnh Thanh ngậm dương v*t của anh, vẻ mặt dường như hơi khó chịu, thật ra Phó Ngọc Thanh đã cương một nửa rồi, anh muốn nắm lấy tóc Mạnh Thanh, bắt người này ngẩng đầu lên, sau đó nuốt sâu hơn nữa, ngậm anh chặt hơn nữa.
Nhưng anh chỉ ấn Mạnh Thanh, khàn giọng, “Cứ thế là được rồi.” Mạnh Thanh hơi khó hiểu, không buông tay mà còn muốn tiếp tục, Phó Ngọc Thanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy của hắn thì chỉ thấy lòng mình ngứa ngáy khó kìm, thấp giọng nói: “A Sinh ngoan, nghe tôi đi.” Dứt lời bèn chộp lấy tay hắn, dạy hắn nắm dương v*t chính mình, rồi dạy hắn chỉ ngậm một chút, mút thật chậm, sử dụng cả tay lẫn miệng như vậy, liếm láp một hồi lâu. Khi anh cảm thấy sắp đến lúc rồi thì đẩy Mạnh Thanh ra. Mạnh Thanh không hiểu nguyên do, còn tưởng anh không thoải mái, bèn vội vàng buông lỏng ra, nhưng vẫn chậm một bước mà bị anh bắn lên mặt.
Mạnh Thanh hơi ngẩn người, đến lúc hoàn hồn thì mặt thoáng cái đỏ bừng lên. Phó Ngọc Thanh ngồi trên giường giây lát, bình tĩnh lại rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một chiếc khăn tay sạch định lau mặt cho Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh đưa tay toan tự mình lau thì Phó Ngọc Thanh bật cười, không cho hắn, dịu dàng nói: “A Sinh ngoan, nhắm mắt lại đi.” Mạnh Thanh nhìn anh rồi ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhắm mắt lại. Phó Ngọc Thanh ôm mặt hắn, chậm rãi lau vết bẩn trên mặt hắn, thấy đôi môi vừa mới cọ xát của hắn đỏ ửng xinh đẹp, lại cảm thấy hơi khó nhịn mà cúi đầu hôn hắn thật sâu.
Mạnh Thanh cả kinh, duỗi tay đẩy anh ra: “Tam gia, bẩn!”
Phó Ngọc Thanh bắt được tay hắn, cười như không cười hỏi: “Sao vừa rồi em không chê bẩn?”
Mạnh Thanh không nói nổi, chỉ thở nặng nề nhìn anh chòng chọc, ánh mắt đầy dục vọng trần trụi, nhìn đến nóng cả người. Phó Ngọc Thanh liếc thân dưới của hắn một cái, trong lòng ngứa ngáy, cũng muốn làm cho hắn, nhưng vẫn không kìm được mà trêu: “A Sinh ngoan, em còn biết gì nữa không?”
Mạnh Thanh hít vào một hơi thật sâu, không nhìn anh, khàn giọng đáp, “Cái gì em cũng hỏi rồi, vừa nãy cũng tắm rồi, tam gia yên tâm đi.” Phó Ngọc Thanh rất bất ngờ, ngạc nhiên giây lát rồi đưa tay chạm vào mặt hắn, bắt hắn quay sang nhìn mình. Mắt Mạnh Thanh hơi đỏ lên, hắn nhìn Phó Ngọc Thanh chăm chú, thấp giọng nói: “Tam gia, em sắp không nhịn nổi nữa rồi, anh làm nhanh lên đi.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, vẫn vuốt ve gương mặt hắn, sau đó ngón cái chậm rãi mơn trớn môi hắn, Mạnh Thanh hít vào một hơi, hung hăng nhìn anh, giọng hơi khàn: “Tam gia, anh đừng như thế, em sợ làm đau anh mất!”
Phó Ngọc Thanh giật mình, không chờ hắn nói thêm gì nữa mà nắm cằm hắn hôn hắn, hôn một lúc lâu rồi mới đẩy hắn xuống giường.
Chiếc đèn pha lê trên đỉnh đầu sáng lóa mắt, soi rọi toàn bộ căn phòng như ban ngày. Cơ thể trần trụi của Mạnh Thanh nằm trên giường anh, lồng ngực phập phồng không ngừng theo hô hấp của hắn, nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt nhẫn nhục khắc chế này đang tra tấn lý trí của anh.
Phó Ngọc Thanh lấy khăn tay che mắt Mạnh Thanh lại, gập đầu gối hắn lên, tách hai chân ra. Lúc bấy giờ mới lấy ra từ trong ngăn tủ đầu giường một cái lọ Tây Dương mạ vàng, chậm rãi mở ra, đổ một ít xuống bụng hắn.