Nói đến chuyện sinh thêm đứa nữa, quả thật không dễ dàng như lần đầu tiên.
Một hôm nọ, sau khi hai người lại “vui vẻ” giữa ban ngày, Hạo Thiên vừa ôm lấy Ngao Quảng lau mồ hôi, vừa thầm nghĩ: Không lẽ kỳ động dục của Long tộc lại thất thường đến vậy?
Trong lòng Ngao Quảng đương nhiên còn phiền muộn hơn hắn nhiều. Nếu không sinh thêm đứa nữa, chẳng phải Hạo Thiên sẽ tiếp tục “hành hạ” y thế này mỗi ngày sao?
Đáng tiếc thể lực của tên này tốt đến mức khó tin, Ngao Quảng thật sự không chịu nổi việc bị hắn “làm” đến mức không giữ nổi hình người. Huống chi y bây giờ không có long giác, sau khi hóa thành nguyên hình trông chẳng khác gì rắn, ngay cả bản thân y cũng thấy không đẹp mắt.
Thế là, tuy một mặt Ngao Quảng giải thích với Hạo Thiên: “Long tộc vốn dĩ không dễ dàng có con như vậy, nếu không thì Đông Hải đã sớm không chứa nổi chúng ta rồi. Ngao Bính đến dễ dàng như vậy chỉ là tình cờ thôi”, một mặt lại không khỏi nhớ đến Ngao Bính năm xưa chỉ giao hoan một lần là có, không khỏi cảm thán quả nhiên vẫn là hồi trẻ sung sức.
Nhưng đời người luôn bất trắc, ngay lúc Ngao Quảng đang cảm thán bản thân “nhan sắc phai tàn”, thì cảm giác quen thuộc và có phần ngại ngùng khi xưa lại ập đến, y hệt như một nghìn năm trước.
Hạo Thiên mừng rỡ khôn xiết, vội vàng mời Quy thần y đến bắt mạch.
Cả hai nhận được lời khẳng định chắc nịch từ vị Quy thần y mát tay hồi xuân này, lúc này mới thật sự vui mừng khôn xiết.
Ngao Quảng đã từng sinh Ngao Bính nên không cảm thấy đây là chuyện gì to tát.
Thế nhưng Hạo Thiên lại cuống cuồng như kiến bò chảo lửa, không những không cho y động chân động tay, còn thay phiên bưng trà rót nước, xoa bóp vai lưng cho y. Cứ cách một lúc lại hỏi y có chỗ nào không thoải mái hay không, lo lắng hơn cả Ngao Quảng, cứ như kẻ sắp sinh con là hắn vậy.
Ngao Quảng bất đắc dĩ, đành phải an ủi hắn: “Lúc ta sinh Bính Nhi, kỳ thực… chỉ cách một ngày sau khi chúng ta ‘gần gũi’, khi sinh ra cũng không có cảm giác gì, đại khái cũng giống như ta lột xác hồi nhỏ, không khó chịu lắm đâu. Hơn nữa trứng rồng sau khi thành thục sẽ tự động ấp, không cần chúng ta phải nhọc lòng.”
Hạo Thiên bán tín bán nghi truy hỏi: “Vậy… trứng rồng đều cần ấp lâu như vậy sao? Sao Bính Nhi nhà chúng ta lại phải ấp tới tận một nghìn năm, còn phải mượn sức mạnh của Linh Châu mới có thể phá vỏ mà ra?”
Ngao Quảng có chút ngượng ngùng lấy tay che mặt: “Chuyện này… năm đó không phải là phải thảo phạt yêu thú sao, lại không có cách nào chăm sóc nó. Nếu lúc ấy nó ra đời, chúng ta cũng không chăm sóc nổi, ta chỉ đành thi triển pháp thuật phong ấn nó lại, để nó ngủ một giấc trước đã.”
Ngao Quảng ấp úng giải thích xong, phát hiện Hạo Thiên vẫn đang nhìn chằm chằm mình, dường như đang đợi y nói hết lời.
“Nhìn cái gì mà nhìn,” Ngao Quảng bực bội nói, “Lần đầu tiên làm cha, không có kinh nghiệm, ra tay hơi nặng, để con ngủ quên mất thôi.”
Hạo Thiên: “…”
Hạo Thiên có chút chua xót nghĩ, Bính Nhi nhà bọn họ quả thật là từ lúc sinh ra đã phải trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở.
Lúc bấy giờ thiên hạ đại loạn, tam giới đều không được yên ổn, nó lại gặp phải hai người cha vô tâm như vậy, thế mà vẫn có thể kỳ diệu mà lớn lên khỏe mạnh như thế, xem ra sau này nhất định là người làm nên nghiệp lớn.
Nhưng hắn cũng không khỏi xót xa, Bính Nhi từ lúc sinh ra cho đến lúc trưởng thành, đều là Ngao Quảng dốc lòng tận lực chăm sóc. Y có thể nuôi dạy con trai tốt như vậy trong suốt một nghìn năm long cung bị chà đạp thành luyện ngục, có thể thấy được đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Hạo Thiên từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Ngao Quảng, đặt tay lên bụng y, vừa cọ cọ vào cổ y, vừa nói: “Xin lỗi, ta thật sự… đã để ngươi chịu quá nhiều khổ sở rồi.”
Ngao Quảng khẽ nắm lấy tay Hạo Thiên: “Bệ hạ, người có biết tại sao năm xưa long cung chia ly, ta lại nói ‘Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên người’ hay không?”
“Không phải bởi vì ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ngươi đang diễn trò, cũng không phải bởi vì ngay từ đầu ta đã biết ngươi có nỗi khổ tâm thân bất do kỷ như vậy.” Ngao Quảng dựa người vào lòng Hạo Thiên, khẽ vuốt ve gò má hắn, nói, “Mà bởi vì ngươi là người duy nhất mà ta yêu thương trong cuộc đời này, cho dù như thế nào, ta cũng sẽ ghi nhớ ngươi, cả đời này cũng sẽ ghi nhớ.”
Hai hàng lệ nóng hổi lặng lẽ lăn dài trên má Hạo Thiên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ngao Quảng: “Cả đời này, từ khi có ý thức, ta đã được dạy bảo rằng bản thân sinh ra là thần tộc, vô số bài tập đã chôn vùi toàn bộ thời thơ ấu của ta. Sau đó họ lại nói rằng, ta trời sinh không thể có thất tình lục dục, bởi vậy nên thời niên thiếu cũng trôi qua tẻ nhạt vô vị. Lúc trưởng thành, ta may mắn gặp được ngươi, vậy mà lại không thể ở bên nhau dài lâu. Ba năm làm Thiên Đế trên Thiên cung, ta vẫn thường hay nghĩ, nếu ta vứt bỏ đi cái thiên mệnh này, liệu ta và ngươi có phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy không? Nhưng rồi ta cũng lại nghĩ, người thương của ta vẫn đang kiên trì.” “Giờ đây tam giới đã định, tứ hải thái bình, ta không muốn làm Thiên Đế nữa.”
“Thái bình thịnh thế, ta chỉ muốn ở bên cạnh nói yêu ngươi.”
…
Ngao Quảng cứ ngỡ mình đã từng sinh con một lần, lần này hẳn là sẽ rất thuận lợi, nào ngờ y đợi mãi ba ngày, tiểu tử kia vẫn không chịu ra ngoài.
Hạo Thiên cười cười xoa xoa bụng nhỏ của Ngao Quảng: “Xem ra đứa nhỏ này quấn quít ngươi, sau này nhất định là một tiểu bảo bối ngoan ngoãn.”
Ngao Quảng day trán nói: “Thôi đi, nó mau ra ngoài cho ta nhờ.”
Hạo Thiên ôm y dỗ dành: “Tiểu long nhi, trẫm cũng biết những ngày qua ngươi nhịn rất vất vả, hay là ngươi vì bảo bối nhỏ của chúng ta mà hy sinh thêm vài ngày nữa đi. Đợi nó ra đời, trẫm nhất định sẽ bù đắp cho ngươi thật tốt.”
Ngao Quảng: “…”
Nhưng lần này, họ chờ đợi ròng rã mấy tháng trời. Bụng nhỏ của Ngao Quảng cũng dần to lên, y nhớ lúc sinh Ngao Bính cũng không phiền toái như vậy, bèn không khỏi lo lắng âm ỉ trong lòng.
Hạo Thiên biết y sốt ruột, đành phải tìm mọi cách vừa dỗ dành vừa trêu chọc: “Có lẽ lần này là sinh đôi, nên lớn hơn, cần thời gian cũng lâu hơn?”
Ngao Quảng: “…”
Cả hai chờ đứa nhỏ này đến mức ăn ngủ không yên, cuối cùng, vào một đêm nọ, Ngao Quảng cảm giác được đứa nhỏ bắt đầu cử động.
Thế nhưng lần này hoàn toàn khác với lần sinh Ngao Bính. Lần đó tuy có chút khó chịu, nhưng rất nhanh liền qua, trứng rồng cũng thuận lợi ra ngoài. Còn lần này ngay từ đầu y đã cảm thấy đau đớn dữ dội, Hạo Thiên vừa lau mồ hôi vừa nắm chặt tay truyền linh lực cho y.
Quy thần y ở bên cạnh sắc thuốc xong, lẩm bẩm nói: “Nói ra thì trong Long Cung này, phân nửa số hài tử đều là ta đỡ đẻ, cũng chưa thấy đứa nào khó sinh như vậy.”
Hạo Thiên vừa an ủi Ngao Quảng, vừa trách mắng đứa con chưa chào đời: “Hôm qua mới khen con là tiểu bảo bối ngoan ngoãn, hôm nay con đã giở trò rồi.”
Không biết có phải là do linh cảm đặc biệt giữa cha con phát huy tác dụng hay không, Hạo Thiên vừa dứt lời, tiểu tử kia liền thôi không quậy nữa, Ngao Quảng nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy nhiên vẫn không khá hơn là bao. Ngao Quảng bấu chặt lấy ga giường, mặc dù nhịn đau không kêu một tiếng, nhưng trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh. Hạo Thiên mấy lần bảo y không nhịn được thì cứ kêu lên, y cũng không chịu.
Hạo Thiên vừa nghĩ đến hai chiếc răng nanh nhỏ xíu của y, không khỏi rùng mình một cái, sợ y cứ cố nhịn đau như vậy sẽ cắn phải lưỡi, liền nhét vào miệng y một miếng vải, một lúc sau lấy ra, quả nhiên đã bị y cắn nát.
Long cô cô và Long nhị thúc ở ngoài cửa chờ đợi cũng sốt ruột không thôi, Ngao Bính bực bội hỏi: “Lúc phụ vương sinh ta cũng vất vả như vậy sao?”
Long cô cô vừa xoa đầu nó vừa nói: “Làm gì có, lúc sinh ra con đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn không khiến người khác phải bận tâm rồi. Lúc cha con sinh con ra còn lặng lẽ nữa, đợi đến lúc chúng ta nhìn thấy trứng rồng rồi mà vẫn không biết nó là lúc nào thì bị Thiên Đế ‘cuỗm’ đi nữa kìa.”
Long nhị thúc lắc đầu bổ sung: “Nhưng cũng có thể là do lúc đó phụ thân con vẫn còn ở đây, cho dù có sinh ra trứng rồng thì nó cũng không dám nói.”
Ngao Bính: “…”
Cứ như vậy, sau cả một đêm trời vật lộn, khi ánh ban mai đầu tiên chiếu xuống mặt biển, Ngao Quảng rốt cuộc cũng sinh đứa nhỏ ra.
Ngay lúc y thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe thấy một tiếng khóc oe oe vang dội.
Ngao Quảng: “???”
Hạo Thiên chỉ lo chăm sóc Ngao Quảng, căn bản không để ý xem sinh ra cái gì, nghe thấy tiếng khóc cũng không khỏi giật mình. Thầm nghĩ lẽ nào lần này vừa sinh ra đã ấp nở rồi?
Quy thần y còn khiếp sợ hơn cả bọn họ, vội vàng bế đứa bé qua.
Hai người lúc này mới hiểu ra, thảo nào nó cứ chần chừ mãi không chịu ra ngoài, còn hành hạ y suốt một đêm, thì ra căn bản nó không phải là trứng rồng, mà vừa sinh ra đã là một đứa trẻ.
Ngao Quảng và Hạo Thiên kinh hỉ tiếp nhận nhìn ngắm, đứa nhỏ tuy mới sinh ra, nhăn nheo còn có chút xấu xí, nhưng nó lại không hề mọc sừng, cũng không nhìn thấy vảy và đuôi.
Điều này có nghĩa là, đứa trẻ này rất có thể đã không thừa hưởng quá nhiều gen của Long tộc, mà là giống thần tộc của Hạo Thiên.
Ngao Bính cẩn thận bế đứa em trai không giống mình cho lắm này, tò mò quan sát hồi lâu: “Nó có tên chưa ạ?”
Hạo Thiên trầm ngâm suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: ” Ngao Thần.”
Ngao Quảng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Bệ hạ, ý người là…?”
Hạo Thiên ngồi xuống cạnh giường, một tay ôm Ngao Quảng, một tay ôm Ngao Bính: “Không sai, cái chức Thiên Đế này, trẫm đã sớm chán ngấy rồi. Sau này, Long cung giao cho Bính Nhi, Thiên cung để tiểu tử này tiếp quản đi, chúng ta cũng nên hưởng thụ cuộc sống của người bình thường rồi.”
Ngao Bính: “…”
Chưa từng nghe nói nhà ai có cuộc sống bình thường mà lại vô lương tâm “bán con” để được tự do tự tại như vậy!
…
Ba năm sau, Ngao Thần từ một cục thịt nhăn nheo đã trở thành một tiểu công tử trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu hệt như búp bê ngọc.
Tuy sinh ra là thần tộc, nhưng tiểu tử này lại chuyên chọn ưu điểm để kế thừa, lớn nhanh như thổi, đôi lông mày và đôi mắt có đến bảy tám phần giống Ngao Quảng.
Chỉ là thằng bé không mượn sức mạnh của Linh Châu, ba tuổi cũng chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường.
Ngao Bính và Na Tra mỗi người một tay dắt theo tiểu tử này đi dạo trên bờ biển, thỉnh thoảng lại đá cầu, nhưng Ngao Thần lại chẳng tham gia, chỉ cần nhìn hai người anh trai chơi đùa là có thể cười đến híp cả mắt, cũng không biết lấy đâu ra nhiều chuyện vui đến vậy.
Còn hai phụ thân vô tâm của nó?
Ngay từ tháng trước đã cùng nhau thoái vị đi du ngoạn nhân gian rồi.
Na Tra nhìn hai đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ này, bỗng nhiên nảy ra một ý, kéo Ngao Bính lại, hạ giọng nói nhỏ bên tai nó: “Bính Bính, ngươi nhìn hai người kia xem, chậc chậc chậc, thật đáng thương! Vậy ngươi định khi nào thì để tiểu tử này được làm thúc thúc đây?”
Còn Hạo Thiên và Ngao Quảng – hai kẻ vô tâm bạc tình thấy sắc quên con, đã sớm lạc lối ở chốn nhân gian, vui đến quên cả lối về rồi.
Trước kia, Hạo Thiên không tiện tùy tiện xuống trần gian, Ngao Quảng cũng không dám tuỳ tiện rời khỏi biển cả. Hiện giờ cuối cùng cũng được tự do, Hạo Thiên không còn là Thiên quân, Ngao Quảng cũng không còn long giác, hai người đi trên phố xá phồn hoa, người dân cũng chỉ coi bọn họ là hai vị công tử dung mạo cực kỳ tuấn tú mà thôi.
Bởi vậy nên, hai người lần đầu tiên đến nhân gian đều cảm thấy mọi thứ thật mới mẻ.
Ngày nọ, bọn họ đi đến một thành thị phồn hoa, thấy đường phố náo nhiệt vô cùng, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, ngay cả người bán hàng rong kể chuyện cũng hăng say hơn ngày thường, cứ như thể cả thành phố đều đang tổ chức hỉ sự vậy.
Hai người không rõ nguyên do, bèn bước tới hỏi han.
Người kể chuyện như nhìn thấy người mù chữ, bực bội xua tay: “Chuyện này cũng không biết sao? Hôm nay là Thất Tịch.”
Ngao Quảng trầm giọng hỏi: “Thất Tịch?”
“Ấy, chính là lễ Thất Tịch đó! Không phải là lão thiên gia tạo nghiệt, chia rẽ vợ chồng Ngưu Lang Chức Nữ, mỗi năm chỉ cho gặp nhau một lần này thôi sao.” Người kể chuyện lại phẩy tay, tiếp tục kể chuyện của mình.
Vị “lão thiên gia” ở bên cạnh mặt mũi đen sì nhìn Ngao Quảng: “Thật là chuyện gì cũng đổ hết lên đầu ta được, kẻ chia rẽ hai người họ rõ ràng là lão yêu bà Tây Vương Mẫu kia mà.”
Trước khi rời khỏi đây, Hạo Thiên còn tiện tay mua một chiếc ô giấy dầu.
Ngao Quảng khó hiểu nhìn hắn, Hạo Thiên bèn giải thích: “Truyền thuyết dân gian kể rằng, ngày Thất Tịch sẽ mưa.”
Nói xong, Hạo Thiên lại móc ra một vật nhỏ gì đó làm vật trang trí treo dưới tay cầm của chiếc ô. Ngao Quảng nhận lấy xem, thì ra là một con ốc biển nhỏ màu xanh lam.
Trong lòng Ngao Quảng chợt ấm áp, cười nói: “Qua ngần ấy năm rồi mà ngươi vẫn còn giữ nó sao?”
“Tín vật đính ước, sao ta có thể không giữ gìn cẩn thận chứ?” Hạo Thiên lại giật lại chiếc ô từ tay Ngao Quảng.
Mặc dù trong lòng Ngao Quảng rất cảm động, nhưng lại cố ý phá vỡ bầu không khí lãng mạn này: “Vật này ở Đông Hải chúng ta, chỉ cần vớt một cái là có cả đống.”
Hạo Thiên nâng cằm y lên trêu chọc: “Vậy tiểu long nhi, ngươi nói xem, ngươi đã tặng nó cho bao nhiêu người rồi hả?”
“Không dám,” Ngao Quảng gạt móng vuốt của hắn ra, “Có mình ngươi thôi đã đủ khiến ta khổ sở rồi.”
Hai người vừa đi vừa dừng, vừa đùa giỡn vừa ngắm cảnh, bỗng thấy một nơi có dòng suối nhỏ uốn lượn dưới chân cầu, Hạo Thiên bèn nằng nặc đòi lôi Ngao Quảng lên đó chơi.
Nhưng đi hồi lâu vẫn không thấy mưa, Hạo Thiên bèn cảm thấy mất hứng, đành phải cầu xin Ngao Quảng: “Cầu phu quân tạo chút ‘nghiệp’ nữa đi, làm mưa xuống chút nào.”
Ngao Quảng hết cách với hắn, đành phải thầm xin lỗi vị đồng nghiệp quản lý khu vực này một câu “Xin lỗi nhé”, sau đó bấm niệm pháp quyết, tạo ra một cơn mưa phùn.
Hai người cùng che ô đứng trên cầu, Ngao Quảng bỗng nhiên thò đuôi ra cọ cọ vào Hạo Thiên.
Hạo Thiên giật mình kêu lên: “Không phải chứ? Bảo bối, ngươi định làm ở chỗ này luôn sao?!”
Mà sau lần đó, hai người lại có thêm quả trứng rồng thứ hai, lần này là một tiểu long nữ xinh xắn đáng yêu.
Còn về cuộc sống sau này của họ như thế nào, đó là câu chuyện của rất rất lâu sau này rồi.