Tháng ba trên kinh, tuy rằng vẫn là tiết xuân se lạnh, nhưng so với mùa đông, chung quy vẫn ấm áp hơn một chút.
Ấm lô ở tiền điện đã được dỡ bỏ, khi hai người Lâm Tư Lập và Trương Qua được tuyên tiến vào điện, Nghiêm Hủ đang xem tấu chương mà Lâm Tư Lập trình lên từ lúc tảo triều, trong tấu chương tiến cử mấy vị hiền sĩ và võ tướng trong kinh, mà mấy vị trong đó cũng là người hắn đã sớm chọn.
Đang cùng hai người nghị sự, Chí Chính ở ngoài cửa điện nói: “Bệ hạ, thư của Phi Linh đến.”
“Cầm vào đây, đọc.”
Chí Chính bước vào điện, gật đầu với Lâm Tư Lập và Trương Qua, liền mở lá thư trong tay ra.
Tuy nhiên, cúi đầu nhìn thoáng qua nội dung thư, lại do dự vài phần.
Thấy bên dưới nửa ngày cũng không có âm thanh gì, tay Nghiêm Hủ cầm bút phê lên tấu chương dừng lại một chút, ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ Vân nhi xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc trước hắn cố ý để Phi Linh và Hồng Phi trở về cùng Vân nhi, là sợ nàng gặp phải chuyện gì khó khăn ở Đại Tề.
Hắn biết nàng luôn thông minh hiểu chuyện, mặc dù cũng viết thư cho hắn, nhưng nhất định sẽ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Mà thư của Phi Linh đại khái năm sáu ngày sẽ đến một phong thư, nói cho hắn biết gần đây Vân nhi có bình an hay không.
Thấy trên mặt Nghiêm Hủ thoáng hiện một tia bất an, Chí Chính vội vàng nói: “Bệ hạ yên tâm, công chúa hết thảy đều tốt, chỉ là...” Chí Chính kiên trì đọc tiếp: “Nay có Lâm Khải Chi, thế tử Diên Nam vương phủ của Đại Tề, ngày ngày đứng dưới chân núi hoàng tự...”
Chí Chính đọc xong thư, dè dặt ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hủ.
Một lúc lâu sau cũng đều không có tiếng động.
Lặng lẽ trình thư lên, Chí Chính xoay người trao đổi ánh mắt với Lâm Tư Lập và Trương Qua, đi tới đứng bên cạnh hai người bọn họ.
Cả ba người đều yên lặng đứng, thở cũng không dám thở mạnh.
Không biết qua bao lâu, chỉ nghe Nghiêm Hủ đột nhiên hỏi: “Nam tuần... định mùng ba tháng năm xuất phát từ trên kinh phải không?”
Lâm Tư Lập tiến lên một bước: “Hồi bệ hạ, đúng là mùng ba tháng năm.”
“Đổi Nam tuần đến trước đầu tháng tư, tra xem từ Bắc Cương Đại Tề thúc ngựa đến kinh thành cần bao nhiêu thời gian.”
Ba người đi ra khỏi điện, trong lòng im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là Trương Qua phá vỡ sự trầm mặc: “Cho nên bệ hạ... gấp gáp như vậy sao?”
Chí Chính thở dài, tiếp lời, “Dù sao trong thư đã nói Lâm thế tử kia rất cố chấp, ở Tề quốc cũng là một tài tử có tiếng mà nhiều quý nữ ái mộ, gia thế tướng mạo phẩm tính đều tốt, Tề quốc lại là nơi công chúa lớn lên từ nhỏ...” Chí Chính ngừng lại, “Bệ hạ và công chúa, hiện giờ xa nhau cũng gần nửa năm rồi, sợ là bệ hạ... ít nhiều sẽ có chút bất an.”
Lâm Tư Lập trầm ngâm: “Kế hoạch ban đầu của bệ hạ là lúc Nam tuần vào tháng năm, để công chúa đi đến Bắc Cương Đại Tề trước, sau đó đón công chúa về trên kinh. Nhưng bây giờ bệ hạ lại nhắc đến Nam tuần, mới vừa rồi còn nhắc tới kinh thành Đại Tề, sợ là không chỉ muốn làm chuyện này xong sớm, còn muốn...”
“Chẳng lẽ bệ hạ muốn... Nếu thật như vậy, Lâm đại nhân phải nghĩ cách khuyên nhủ bệ hạ.”
Lâm Tư Lập cười nói: “Làm thần tử, đương nhiên là phải khuyên nhủ, nhưng đều là nam tử, tâm tình của bệ hạ ta cũng có thể hiểu được, sợ là có khuyên nhủ cũng vô dụng, chỉ có thể tạm thời thử một lần.”
Trương Qua thở dài, cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, đưa tay ra, tuyết rơi rồi.
Trong tiền điện, Nghiêm Hủ đặt bút xuống, đi tới cửa điện, khoanh tay đứng, ngẩng đầu nhìn trời.
Quả thật, Vân nhi của hắn thông minh động lòng người như vậy, làm sao có thể không được người khác yêu thích?
Hắn cũng biết, cho dù hắn không đi, nàng nhất định cũng có cách để khiến cho vị Lâm thế tử này biết khó mà lui.
Suy cho cùng, nàng thông minh như vậy, mấy tháng trước, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa bị nàng lừa gạt.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lắc đầu mỉm cười, khi đó cũng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ bị nàng lừa gạt như vậy.
Lúc đó, nàng ra vẻ không thích hắn nữa, không còn nguyện ý ở lại Bắc Lương với hắn nữa, mỗi câu nói ra đều giống như một con dao nhọn đ.â.m vào trong lòng hắn, buộc hắn phải buông bỏ tình cảm với nàng.
Nàng diễn quá giống, từng câu từng chữ đều được chuẩn bị kĩ lưỡng trúng chỗ, khiến hắn vô lực phản bác.
Trong cuộc đối đầu giữa người với người, lần đầu tiên hắn rơi xuống thế hạ phong, lần đầu tiên hắn bị nàng ép đến rơi vào đường cùng.
Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng đây chính là Vân nhi của hắn.
Nàng vốn khéo ăn khéo nói, chỉ cần nàng muốn nghiêm túc biện bạch, hắn nhất định sẽ nói không lại nàng.
Hắn để Chí Chính đi điều tra sau khi xảy ra chuyện thần đàn, Vân nhi đã đi đến nơi nào, đáp án nhận được là nàng đi Phúc Dương Cung.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, phụ hoàng hắn đang suy nghĩ cái gì, kỳ thật hắn ít nhiều cũng đoán được, những quý nữ hầu bệnh ở hậu cung, hắn có thể coi như không nhìn thấy, lại không nghĩ tới phụ hoàng hắn sẽ tự mình thiết lập cục diện thần đàn này.
Chỉ là thời gian này hắn bận rộn tiếp nhận chuyện triều đình, lại quên mất, có một số chuyện mặc dù hắn không thèm để ý, Nhã Vân thân ở hậu cung, dưới sự áp lực của phụ hoàng hắn, cũng không hẳn là không quan tâm.
Đặc biệt, nàng còn chứng kiến cảnh Triệu hoàng hậu tự s.á.t.
Nhưng hắn lại không dám đi hỏi Vân nhi có phải sự tình thật giống như hắn nghĩ hay không, có phải nàng sợ mình sẽ giống như Triệu Tử Thiên trở thành chướng ngại của hắn, mới nhẫn tâm nói muốn rời đi. Bởi vì hắn biết, nếu nàng đã hạ quyết tâm, dù hắn có nói ra sự thật, nàng cũng có thể nói ra một trăm lời để phủ nhận, làm cho hắn á khẩu không nói nên lời.
Hắn cần phải tìm một cách để nàng mở lòng với hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tìm Tống Cẩn: “Chỗ của ngươi, có loại thuốc nào có thể làm giả khiến người ta nhìn như sắp c.h.ế.t, kỳ thật thân thể không sao, trong lòng thanh tỉnh hay không?”
Hắn nghĩ, nếu nàng biết hắn sắp c.h.ế.t rồi, có phải là có thể nói ra sự thật với hắn hay không.
Hắn đã đáp ứng không lừa gạt nàng nữa, nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác.
Tống Cẩn giật mình, đáp: “Tuy không biết điện hạ muốn làm gì, nhưng loại thuốc này quả thật không có, thuốc giả c.h.ế.t thì có, chỉ là thuốc này uống xong, người cũng lâm vào hôn mê, đối với bên ngoài đều không có cảm giác, cho nên không có cách nào trong lòng thanh tỉnh được.”
Hắn lắc đầu: “Loại này không được.”
Tống Cẩn nói: “Không biết điện hạ phiền lòng chuyện gì, trừ chuyện đó ra, những chuyện khác ta còn có thể giúp được.”
Hắn cười khổ: “Nàng muốn đi, sợ là ai cũng không giúp được ta.”
Tống Cẩn sửng sốt một chút, lập tức hiểu được “nàng” ở đây là ai, trầm ngâm hồi lâu, thở dài nói: “Chỗ của ta, ngược lại có một loại thuốc giải rượu, đây vốn là sư phụ ta lúc trước đi ra ngoài thi uống rượu với người khác, tự mình làm ra thuốc này, nếu uống cái này trước khi uống rượu, bất luận uống bao nhiêu rượu, đều có thể bảo trì thần trí thanh tỉnh.”
Vậy nên đêm đó, hắn thật sự đã uống rất nhiều rượu.
Vân nhi của hắn quá thông minh, trước kia hắn dùng khổ nhục kế với nàng, chẳng qua là ỷ vào nàng thích hắn, lần này nàng đã hạ quyết tâm rời khỏi hắn, nếu không làm thập phần chân thật, sợ rằng nàng sẽ không tin tưởng.
Cứ như vậy, hắn uống hết bình này đến bình khác, rốt cuộc khi cảm giác bản thân sắp không chịu nổi được nữa, hắn liền nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu mà hắn đã nghĩ đến cả đêm.
Nàng nhẹ nhàng đi vào, vành mắt đỏ hoe không dễ phát hiện, trong tay bưng một bát canh tỉnh rượu.
Rõ ràng nàng đỡ hắn nằm lên giường, nhưng không rời đi.
Nàng khóc.
Nàng kéo ống tay áo của hắn, gối đầu lên lòng bàn tay hắn, khóc đến cực kỳ thương tâm.
Không biết đã qua bao lâu, nàng cũng không có động tĩnh, hắn khẽ mở mắt ra, mới phát hiện nàng ôm ống tay áo của hắn khóc đến ngủ thiếp đi.
Nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm ở khóe mắt người mình yêu, trái tim hắn cũng đau nhói theo.
Đêm đó, sau khi Vân nhi rời đi, hắn nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu.
Nửa đêm, hắn triệu Tống Cẩn tiến cung.
“Tống Cẩn, ngươi có thể giúp ta bảo vệ nàng một đường trở về không?”
Tống Cẩn sửng sốt: “Biểu ca của công chúa, chính là hảo bằng hữu của ta, ta tự nhiên nguyện ý bảo vệ muội ấy một đường trở về Đại Tề... Chỉ là, bây giờ đã biết sự thật, điện hạ vẫn để công chúa trở về Đại Tề sao?”
Hắn gật đầu: “Bắc Lương bây giờ, trong triều hỗn loạn, mà cánh chim của ta vẫn chưa lớn, nếu không thể ngồi vững giang sơn này, lại gặp phải chuyện thần đàn, vẫn sẽ đả thương nàng. Chuyện gì ta cũng có thể mạo hiểm, duy chỉ có nàng, ta không muốn để cho nàng phải chịu một chút ủy khuất nào, cũng sẽ không lấy tính mạng của nàng đặt cược thứ gì... Hiện giờ nàng trở về Đại Tề, an toàn hơn nhiều so với ở bên cạnh ta.”
Chỉ khi nàng an toàn, hắn mới có thể yên tâm làm những chuyện khác.
Nếu đã chọn con đường này, hắn nhất định phải cho nàng một tương lai an tâm vô lo.
Hắn an bài Phi Linh và Hồng Phi trở về Đại Tề cùng nàng, mỗi ngày đều viết thư cho nàng, buổi tối phê duyệt tấu chương đến nửa đêm, vừa hi vọng có thể cho hắn thêm chút thời gian, vừa hi vọng nửa năm này có thể trôi qua nhanh hơn một chút.
“Bệ hạ, tuyết rơi dày đặc rồi.”
Mạch suy nghĩ của hắn trở lại, cung nhân phía sau đã che ô cho hắn, Nghiêm Hủ đưa tay đỡ lấy một mảng tuyết rơi, nhìn bông tuyết trong lòng bàn tay chậm rãi tan thành nước.
Đầu tháng tư, tân đế Bắc Lương đi Nam tuần.
Đi đến Phong huyện, Nghiêm Hủ an bài xong hết thảy, liền mang theo Trương Qua và mấy hộ vệ, thay đổi thân phận, tiến vào Đại Tề.
Ban ngày giục ngựa chạy như điên, ban đêm thì trực tiếp ngồi trong xe ngựa, cơ hồ ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến kinh thành Đại Tề.
Mà hoàng tự, được xây dựng ở ngoại ô kinh thành trên một ngọn núi không cao.
Nghiêm Hủ và Trương Qua đứng ở chân núi, Trương Qua do dự nói: “Chủ tử, chỗ lên núi có thủ vệ hoàng cung Đại Tề canh gác, hiện giờ thân phận của chúng ta là thương nhân bán vải của Bắc Lương, thủ vệ nhất định sẽ không cho đi, thuộc hạ có cần gửi thư cho Phi Linh trước không?”
Nghiêm Hủ nhẹ nhàng nhìn mấy thủ vệ kia, ngược lại không chút lo lắng lắc đầu.
“Chúng ta chờ trước.”
Trước khi đến Đại Tề, Trương Qua vẫn không hiểu rõ, vì sao bệ hạ không để bọn họ gửi thư báo cho công chúa là sẽ tới, hơn nữa ngay cả Phi Linh và Hồng Phi cũng không cho biết trước.
Lúc ở Phong huyện, Trương Qua từng hỏi Lâm Tư Lập, Lâm Tư Lập nghe xong chỉ cười: “Cái này ngươi không hiểu, bệ hạ muốn cho công chúa kinh hỉ, là kinh hỉ, không có kinh ngạc, sao có vui mừng? Người thông minh như công chúa, nếu để cho bọn họ biết trước, khó mà không bị công chúa nhìn ra manh mối.”
Hiện giờ nhìn bộ dạng Nghiêm Hủ một chút cũng không vội, Trương Qua gãi đầu, thật sự không hiểu nổi chủ tử, rõ ràng trên đường gấp gáp như vậy, sao đến dưới chân núi rồi lại không vội nữa.
Trương Qua lặng lẽ mang theo mấy thị vệ lui ra phía sau.
Một lúc sau, có tiếng vó ngựa truyền đến, một chiếc xe ngựa dừng phía sau chỗ Nghiêm Hủ đứng.
“Công chúa, cẩn thận chút.”
Nghiêm Hủ quay đầu, người tới cũng không phải Nhã Vân.
Người đang được tì nữ đỡ xuống xe, là một nữ tử hoa phục trạc tuổi Nhã Vân, xem ra, hẳn là muốn lên núi.
Hắn đột nhiên nhớ lại, Vân nhi từng nói qua, trong hoàng cung Đại Tề còn một vị công chúa trạc tuổi nàng, hình như gọi là Nhã Vinh.
Đây là muốn để cho hắn đụng mặt người lên núi? Như vậy ngược lại tiết kiệm không ít công phu.
Nhã Vinh vừa nói chuyện với tì nữ vừa đi về phía bên này, lúc đi ngang qua trước mặt Nghiêm Hủ, bước chân đột nhiên dừng lại.
Nhã Vinh chớp mắt đ.á.n.h giá Nghiêm Hủ từ trên xuống dưới một phen, ánh mắt quét tới mặt nạ trong tay hắn, trong mắt lộ một tia giảo hoạt: “Vị này... lẽ nào là...”
Nghiêm Hủ biết, Nhã Vinh nhất định đã coi hắn là vị Lâm thế tử kia.
Hắn thuận nước đẩy thuyền, chắp tay: “Tại hạ có một vật, có thể nhờ công chúa hỗ trợ chuyển giao cho Nhã Vân công chúa hay không?”
Nhã Vinh với vẻ mặt “Quả nhiên là như thế”, cười hì hì tiếp nhận mặt nạ sói con trong tay hắn.
Sau khi Nhã Vinh lên núi, Nghiêm Hủ chậm rãi đi đến một gốc cây lê dưới chân núi, nhìn hoa lê như tuyết rơi đầy núi, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên hắn và Vân nhi gặp mặt.
Khi đó, hắn vẫn còn là nhị hoàng tử của Bắc Lương.
Đằng sau thân phận cao quý, là áp lực và đau khổ không thể so sánh được với người khác.
Trước Vân nhi, Triệu Lăng được chỉ định làm hoàng tử phi của hắn, là sau khi mẫu phi bệnh nặng một hồi, Triệu gia liền an bài cho hắn.
Tuy hắn còn nhỏ, nhưng cũng không hề thích Triệu Lăng.
Triệu Lăng là điệt nữ của hoàng hậu, không chỉ ngày ngày quấn lấy hắn, còn luôn đem nhất cử nhất động của hắn nói cho hoàng hậu và Nghiêm Mạc, giống như đến để giám thị hắn vậy.
Nhưng hắn không thể đẩy nàng ta đi.
Có một lần, hắn không chịu nổi việc nàng ta theo s.á.t bên người cả ngày, gào một câu rồi rời đi, nàng ta khóc lóc đi tìm hoàng hậu. Tối hôm đó, Ngọc phi liền bị hoàng hậu gọi đi, lúc trở về, lại giấu hai tay không cho hắn xem.
Vì thế, hắn dần dần học được cách đeo mặt nạ, đối xử ôn nhu với người khác, đối xử tốt với Triệu Lăng, đối xử với ai cũng tốt.
Về sau, Nghiêm Mạc không muốn hòa thân với Đại Tề, để cho hắn thấy được một tia hi vọng thoát khỏi Triệu thị.
Hắn nghĩ cách giúp Nghiêm Mạc đào thoát hòa thân, mà bản thân hắn nghiễm nhiên trở thành người thay thế Nghiêm Mạc.
Chỉ là hắn không ngờ tới, chuyện này sau đó lại bị Triệu Lăng biết được, hơn nữa còn nói cho hoàng hậu. Mẫu phi hắn cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh của những phi tử trước kia, bị Triệu Tử Thiên rót cho một bát thuốc độc, c.h.ế.t ở Trường Thu Cung.
Lúc hắn trở về từ Long huyện, mẫu phi đã bị chôn cất qua loa, hắn thậm chí còn không thể nhìn mặt người lần cuối cùng.
Hắn đi đến Phúc Dương Cung chất vấn phụ hoàng, phụ hoàng chỉ nói là thích khách vào Trường Thu Cung, mẫu phi vì cứu hoàng hậu mà tự mình ngăn cản thích khách, đồng thời để cho hắn sau này không cần nhắc tới chuyện này nữa.
Với bên ngoài thì nói Ngọc phi đột ngột phát bệnh mà c.h.ế.t.
Hắn biết, là chính mình hại mẫu phi.
Hắn nhốt mình trong phòng mấy ngày, ai cũng không gặp, mãi cho đến khi Chí Chính và người trong cung tới thúc giục hắn lên đường đón dâu.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sùng Ninh công chúa của Đại Tề, là thê tử mà hắn trăm phương ngàn kế muốn cưới, hoặc chính xác hơn mà nói, là một quân cờ.
Ngày đó tuyết trắng đầy trời, lúc hắn nhìn về phía đoàn xe Đại Tề, nàng đang mặc một chiếc áo choàng đỏ, vén rèm xe nhìn ra ngoài, con ngươi trong suốt tựa như chứa cả hồ nước trong vắt tĩnh lặng trong đó.
Hắn cảm thấy, tình cảnh này, giống như có một chút màu sáng đột nhiên rơi xuống một bức họa màu mực lạnh như băng.
Thu săn năm đó, hắn săn được một con cáo đỏ, nhìn bộ lông cáo đỏ rực kia, hắn bất giác liền nghĩ đến bộ dáng của Nhã Vân ngày đó.
Hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy người khác mặc màu đỏ, nhưng giống như chỉ có nàng mới có thể mặc đẹp như vậy, làm cho cả đất trời đều mất đi màu sắc.
Ngẫm lại dù sao lông cáo cũng không có tác dụng gì khác, hắn liền sai người may một chiếc áo choàng lông cáo đỏ đưa cho nàng.
Lúc ở trong cung, Nhã Vân luôn đến tìm hắn, nhưng lại rất có chừng mực. Nàng không quấn người, cũng không ầm ĩ, chỉ luôn lẳng lặng cùng hắn đọc sách viết chữ, uống trà vẽ tranh.
Nàng viết chữ rất đẹp, rõ ràng là một nữ tử yếu đuối, trong nét chữ lại cất giấu khí chất hào hùng, mỗi một lần hắn xem chữ của nàng đều cảm thấy kinh diễm.
*Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
Nàng cũng thường xuyên nấu ít canh ấm, bưng đến Lân Chỉ Cung để hắn nếm thử.
Mà canh ấm này, bởi vì hắn từ nhỏ đã có cảnh giác, thường chỉ nếm trước mặt nàng, phần còn lại, không thưởng cho hạ nhân thì là đổ đi.
Lần duy nhất hắn dùng hết, chính là lần hắn bị nhiễm phong hàn, cổ họng đau rát đến mức không thể chịu nổi.
Ăn bất cứ thứ gì, ngay cả cháo loãng, cũng đều cảm thấy đau rát cổ họng.
Sau khi mẫu phi qua đời, hắn không cho phép mình có bất kì cảm xúc chân thật nào lộ ra ngoài, duy chỉ có lần đó sinh bệnh, hắn cảm thấy bản thân không chịu nổi được nữa.
Hắn nghĩ, đã không thể ăn được gì, c.h.ế.t cũng tốt.
Lúc này, nàng bưng cho hắn một bát canh ấm, hắn cau mày nhấp một ngụm, nhưng lại là hương vị thơm ngon mà hắn chưa từng nếm qua. Mà canh này vào cổ họng thì ấm áp thoải mái, không thấy đau rát gì thêm, hắn liền bất giác uống từng ngụm hết sạch.
Hắn nghĩ, người Đại Tề quả thật giỏi nấu canh.
Lúc đó hắn cũng không biết, thật ra nàng đã xem qua biết bao nhiêu sách, hỏi biết bao nhiêu cung nhân, làm thử biết bao nhiêu lần, lại thức cả đêm mới có thể nấu được một bát canh thần dược như vậy cho hắn.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy, có Nhã Vân ở đây rất tốt, tốt ở chỗ, vì nàng thường xuyên ở đây, Triệu Lăng cũng không thể luôn quấn lấy bên cạnh hắn, hắn làm được rất nhiều chuyện, thuận tiện hơn trước rất nhiều.
Huống gì còn có thể thuận thế đẩy đi hôn sự của hắn và Triệu Lăng, từ từ thoát khỏi Triệu gia.
Nhưng có một ngày, Triệu Lăng đi đến Lân Chỉ Cung tìm hắn, khóc lóc nói với hắn rằng, hoàng hậu muốn chỉ hôn nàng ta cho trưởng tử của một vị quan trong triều.
Hắn biết, e rằng đây là một lần thăm dò của hoàng hậu và Triệu gia.
Nếu không để ý đến Triệu Lăng, vậy thì hết thảy những gì hắn khổ tâm làm sẽ trôi theo dòng nước.
Hắn đành nhẫn nại trấn an nàng ta, sau đó đi tìm hoàng hậu, nói nếu như Triệu gia nguyện ý, hắn vẫn nguyện cầu cưới Triệu Lăng làm trắc phi.
Những ngày đó, hắn bận rộn đối phó Triệu thị, khuyên nhủ phụ hoàng, bố trí hết thảy, thẳng cho đến khi dùng bữa với Nhã Vân, hắn mới chợt nghĩ đến, hình như đã lâu rồi nàng không đưa canh đến Lân Chỉ Cung.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng đã nấu đến chán, dù sao có nấu hay không, hắn cũng không để ý lắm.
Sau đó, Nhã Vân bị vu hãm viết thư cho tình lang, bị chuyển đến lãnh cung Thanh Môn Điện.
Triệu Lăng diễn một vở kịch trước mặt hắn, trong lòng hắn biết rõ, nhưng không thể không nói chuyện thay Triệu Lăng.
Bởi vì những gì hắn sắp làm, không thể xảy ra sai sót nhỏ nào.
Hắn cũng biết, sở dĩ Triệu thị hiện giờ ở trong triều khuyến khích khai chiến với Đại Tề, chẳng qua vì có mục đích chính đáng để nuôi quân và vơ vét tiền của.
Vu cáo hãm hại Nhã Vân, chỉ là một phần trong kế hoạch này.
Trong hoàng cung này, làm cái gì cũng không dễ dàng, nhưng gán tội danh không chính đáng cho người khác, lại là điều quá dễ dàng.
Mà hết thảy chuyện này, kỳ thật đều thực hiện dưới sự ngầm đồng ý của phụ hoàng hắn, hơn nữa cũng có lợi với chuyện hắn phải làm.
Nhưng khi nàng chất vấn hắn bằng một giọng điệu lạnh lùng, không hiểu sao hắn lại nói một câu: “Ta sẽ tra rõ ràng.”
Nhưng có thể điều tra rõ ràng cái gì chứ? Hắn vốn biết, là nàng oan uổng.
Hắn nhìn thân ảnh của nàng lạnh nhạt rời đi, trong lòng có chút loạn.
Hắn ma xui quỷ khiến nói thêm một câu: “Còn một điều nữa nàng cứ yên tâm, thư có phải là do nàng viết hay không, ta cũng không quan tâm lắm.”
Hắn cũng không biết, những lời này là nói cho nàng nghe, hay là chính mình nghe.
Nhưng hắn lập tức không suy nghĩ đến những chuyện này nữa, bởi vì hắn được phụ hoàng ưng thuận, phải xuất phát đi Phong huyện, lập nên quân Phong Nam ở đó.
Tuy rằng ở trong mắt Triệu gia, hắn vẫn xem như nghe lời, động tác lần này lại quá lớn. Sự tình truyền đến trên kinh, không ngoài ý muốn dẫn đến việc Triệu thị nghi kỵ hắn.
Một đêm nọ, một số thích khách đột nhập vào chỗ hắn ở, đối phương dùng dao đ.â.m chí mạng. Sau một hồi giao tranh ác liệt, mặc dù thích khách bị người của hắn đ.â.m c.h.ế.t, ngực hắn cũng bị một đao, hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh lại.
Mà giao dịch với Tề đế, cũng chậm chạp không có hồi đáp.
Triệu gia ở trong triều làm khó dễ, nói nhị hoàng tử lén lút nuôi binh, hắn không còn cách nào, chỉ đành hồi kinh trước, đem hổ phù giao cho phụ hoàng, nhưng cũng âm thầm lưu lại một tay, để phần lớn tâm phúc của hắn ở lại Phong huyện.
Sau khi hồi kinh không lâu, ngày sinh thần Triệu hoàng hậu, hắn nhận được tin tức, dù đã giao nộp hổ phù, nhưng Triệu thị vẫn nghi ngờ hắn, sợ là muốn mượn thích khách trong yến tiệc sinh thần hoàng hậu để thăm dò hắn lần nữa.
Người mà Triệu gia lần này gọi tới, đều là những tử sĩ trên giang hồ.
Hắn liền tương kế tựu kế, phái hai người của mình trà trộn vào trong đó, hắn biết Triệu Tử Thiên vì trừ bỏ hiềm nghi, tất nhiên sẽ an bài những người này giả vờ ám s.á.t mình.
Còn hai tử sĩ chân chính kia, sớm đã bị hắn g.i.ế.t c.h.ế.t ném xuống cái giếng cũ ở góc Tây Nam trong cung.
Mà người của hắn, sẽ thật sự đi g.i.ế.t Triệu Tử Thiên.
Chỉ khi hắn bị thương, Triệu thị mới có thể buông bỏ cảnh giác đối với hắn, mà chỉ khi Triệu Tử Thiên c.h.ế.t, phụ hoàng mới có thể hạ quyết tâm, trừ bỏ Triệu thị.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, tự mình cố ý đơn độc, ở cửa hông ôm cây đợi thỏ, Nhã Vân sẽ xuất hiện tại đó.
Hắn đã lâu không gặp nàng.
Hình như nàng gầy hơn một chút, ăn mặc cũng đơn bạc, hắn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ lúc hắn không có ở đây, cung nhân làm khó nàng sao?
Hai người không nói được mấy câu, s.á.t thủ liền tới.
Hắn đã an bài hết thảy, một mình hắn khống chế kẻ địch đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng mang theo Nhã Vân, thì có chút khó khăn.
Vốn định g.i.ế.t hết thích khách rồi diễn một vở kịch bị thương, không ngờ hắn lại bị thương thật, đã thế còn trúng độc.
Lúc phi tiêu có độc kia bay tới, hắn không chút suy nghĩ liền chắn thay cho nàng, ngay cả chính mình cũng không biết tại sao.
Gian phòng ở Trùng Hoa Điện kia, vốn là hắn bố trí kĩ càng, không ngờ lại thật sự dùng đến.
Nhã Vân rất thông minh, chỉ nhìn đoản kiếm trên người hắn, liền đoán được chuyện hôm nay hắn đã sớm biết.
Độc phát dần dần khiến hắn bất tỉnh, lúc tỉnh lại, hắn đã trở lại Lân Chỉ Cung, Chí Chính nói, là Nhã Vân cho hắn uống thuốc giải độc.
Nhưng nàng là một công chúa ở thâm cung, làm sao có thể mang theo thuốc giải độc bên người?
Hắn không tránh khỏi hoài nghi, có phải nàng cũng đã sớm biết trận hành thích này hay không?
Lại xuất hiện ở nơi đó, là trùng hợp hay cố ý?
Nếu thật sự như vậy, thì người đứng sau lưng nàng là ai?
Bất an lan tràn trong lòng hắn, hắn gọi nàng đến Lân Chỉ Cung, muốn thăm dò qua lời nói.
Ai ngờ nàng chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh nhạt nói: “Nhị điện hạ, ta tới đây hơn hai năm, đối với chuyện của người Bắc Lương, ta đều không có hứng thú.”
Hắn đột nhiên có chút hối hận vì lời thăm dò vừa rồi.
Mà lúc này cũng không biết có phải vì bị thương hay không, hắn lại có chút nhớ tới món canh nàng nấu.
Hắn biết Nhã Vân sẽ không nấu canh cho người khác, đó là sự dịu dàng độc nhất của nàng đối với hắn.
Nhưng nàng chỉ hỏi hắn chuyện thư tín đã tra rõ hay chưa.
Hắn nhất thời nghẹn lời.
“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, về lý thì không hợp. Nhị điện hạ đã không có gì đáng ngại thì ta trở về trước.”
Trước đây nàng chưa bao giờ nói như vậy.
Hắn có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cau mày: “Trước kia cũng...”
Mà nàng dường như không muốn nghe thêm nữa, hành lễ một cái, liền đi ra ngoài.
Về sau, Nhã Vân cũng không đến Lân Chỉ Cung nữa, hắn phái Chí Chính đi mời nàng đến, nàng đều nói thân thể không thoải mái.
Nghĩ đi nghi lại, nàng hẳn vì chuyện thư tín và lãnh cung mà trong lòng tức giận với hắn, hiện giờ Triệu thị đã có được điều mình muốn, phụ hoàng hắn cũng không có ý định khai chiến với Đại Tề, hắn liền đi tìm phụ hoàng, chuẩn bị sẵn lí do, để phụ hoàng hắn ân chuẩn cho Nhã Vân trở lại Ánh Tuyết Các.
Hắn đã an bài lại Ánh Tuyết Các dựa theo sở thích trước kia của nàng, chỉ đợi nàng trở về.
Nhưng hắn lại không đợi được.
Nàng biến mất rồi.
Đợi qua mấy ngày nàng cũng không chuyển về lại Ánh Tuyết Các, nghĩ lần trước nói chuyện kết thúc không mấy vui vẻ, hắn liền tự mình đi Thanh Môn Điện đón nàng, nhưng sau khi đến lại phát hiện toàn bộ Thanh Môn Điện trống rỗng, nàng và cả thị nữ của nàng đều không thấy đâu.
Thanh Môn Điện vốn là lãnh cung, ngày thường không có ai để ý, cũng không có cung nhân ở bên, hắn không biết nàng biến mất từ khi nào.
Là ai đã bắt cóc nàng đi rồi sao?
Nơi này là hoàng cung, nàng là công chúa đến hòa thân, cho dù là Triệu gia, cũng không thể trắng trợn như vậy.
Huống hồ nếu là người khác bắt cóc nàng, làm sao có thể bắt cóc luôn cả thị nữ của nàng được?
Chí Chính ở phía sau hỏi: “Điện hạ, làm sao bây giờ?”
Hắn cắn chặt răng: “Tra.”
Hai ngày sau, Chí Chính đến báo: “Mấy ngày trước công chúa đã từng cầu ân chuẩn cho hai thị nữ của mình xuất cung, mà nửa tháng gần đây, trong cung ngoại trừ có hai nội thần đưa than bị mất lệnh bài, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.”
Hắn hít sâu một hơi: “Tìm, tìm khắp kinh thành.”
Chí Chính do dự: “Điện hạ, nếu như dùng người của chúng ta trên kinh, dễ bị Triệu gia phát hiện...”
Nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ siết chặt nắm đấm: “Tận lực khiêm tốn một chút, nhưng không được buông tha cho một mảnh đất nào.”
Hắn che giấu chuyện này trong cung, tuyên bố với bên ngoài nàng bị bệnh truyền nhiễm, phải đưa đến hoàng trang suốt đêm.
Nhưng lục tung cả kinh thành lên đều không tìm thấy nàng.
Kế tiếp, hắn vừa tìm nàng, vừa thuyết phục phụ hoàng, lại vừa hư tình giả ý với Triệu gia.
Người Triệu gia cuối cùng cũng buông lỏng phòng bị với hắn, tin tưởng lời ngụy biện của hắn rằng, hắn chỉ muốn dựa vào Triệu gia, hôm nay hắn không có uy h.i.ế.p với Triệu gia, là một quân cờ nghe lời, trong mắt Triệu gia, ngược lại vẫn còn chút giá trị lợi dụng.
Dù sau, nếu mẫu tử Ngọc phi lần lượt c.h.ế.t trong vòng vài năm, người thông minh đều có thể nhìn ra manh mối, cũng dễ dàng khơi dậy sự bất mãn của tiền triều đối với hoàng hậu được độc sủng của thánh thượng.
Mà sang năm, hắn có một chuyện mới cần làm.
Hắn giả vờ muốn đi Phong huyện, kỳ thật hắn rốt cuộc đã thuyết phục được phụ hoàng, lấy được ngự lệnh, đến Nguyên Châu điều tra chứng cứ phạm tội của Triệu thị.
Đêm đầu tiên đến Nguyên Châu, hắn đã nhìn thấy Nhã Vân ở trong đám người.
Vẻ mặt nàng đầy kinh ngạc, liếc mắt nhìn hắn một cái liền vội vàng quay đầu đi, tuy rằng chỉ có một cái liếc mắt, nhưng hắn biết, đó chính là nàng.
Trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, vạn vật xung quanh phảng phất trong phút chốc không còn quan trọng nữa, trong mắt hắn, chỉ còn lại nàng.
Còn chưa kịp suy nghĩ, bản thân mình đã phi thân xuống ngựa, đỡ lấy nàng ngất xỉu.
Nhìn người trong ngực, lần đầu tiên, hắn biết cái gì gọi là mất đi mà tìm lại được.
Nhã Vân hôn mê bất tỉnh, hắn không chút suy nghĩ, ôm lấy nàng giục ngựa đi đến phủ thái thú.
Nghe đại phu nói nàng chỉ bị hoảng sợ nên mới ngất đi, cũng không có gì đáng ngại, trong lòng hắn mới yên ổn trở lại.
Nhìn gương mặt yên bình lúc ngủ của nàng, loại cảm giác tâm loạn như ma khoảng thời gian này cuối cùng cũng tiêu tan.
Nhưng khi tỉnh lại, nàng nói nàng không quen hắn.
Người Thái Châu, Nhạc quốc, theo huynh trưởng đến Nguyên Châu, nghe cứ như thật.
Hắn không tin, nhưng người tới đón nàng lại là công tử của Trương gia, một thương hộ bán muối ở Nguyên Châu.
Hắn muốn nhìn ra một chút manh mối từ chỗ Trương Tiến Bằng, lại phát hiện những gì Trương Tiến Bằng nói đều giống những lời của nàng.
Chỉ là khi nghe được ngay cả ngư phù nàng cũng có, trong lòng hắn không hiểu sao lại nổi lên một cơn tức giận.
Lúc bản thân mình nổi điên tìm nàng khắp kinh thành, nàng đang làm gì? Nàng vui vẻ bên những nam nhân ở Nguyên Châu này sao?
Nếu đã muốn đi như vậy, vậy thì cứ đi đi.
Trở về phòng, cơn giận của hắn còn chưa nguôi, chỉ xoay người đưa lưng về phía nàng, nắm chặt nắm đấm, “Trương công tử đang ở tiền sảnh, nàng trở về đi.”
Hắn nghe được nàng nhẹ giọng đáp: “Thần nữ tạ ơn nhị hoàng tử.”
Mở miệng là một câu “thần nữ”, hiển nhiên là muốn phân rõ giới hạn với hắn.
Chỉ là sau khi nàng rời đi, hắn mới đột nhiên nghĩ đến, hôm nay bên ngoài tuyết rơi, rất lạnh.
Tâm phiền ý loạn, hắn đem một chiếc áo choàng lông cáo ném cho tì nữ: “Đi đưa cái này cho cô nương vừa mới đi ra ngoài.”
Tì nữ đi rồi trở lại: “Điện hạ, cô nương kia sống c.h.ế.t không chịu nhận... cứ phải... cứ phải để nô tì mang về...”
Cơn giận dữ vốn đè xuống của hắn trong nháy mắt lại bị kích động, hắn lấy chiếc áo choàng lông cáo trên tay tì nữ, liền đi ra ngoài.
Hắn đi vài bước dọc theo hành lang, không ngờ lại nhìn thấy nàng và Giang Tích Văn, nữ nhi của thái thú, đang cãi nhau kịch liệt.
Hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dạng sắc bén như vậy của nàng, cư nhiên làm cho người khác muốn động thủ.
Nàng biết hắn sắp đến, chạy cũng thật nhanh.
Hắn ngăn nàng lại một khắc trước khi vào cửa, nhưng nhìn bộ dáng lạnh đến run rẩy của nàng, tức giận trong lòng trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Hắn không chút suy nghĩ liền phủ áo choàng lông cáo lên người nàng, nhưng nàng lại không muốn nhận ý tốt này: “Tấm áo lông cáo này không thuộc về ta, ta cũng không có đ.á.n.h rơi đồ gì ở chỗ nhị điện hạ...”
Hắn đành phải uy h.i.ế.p nói: “Nếu nàng vẫn còn muốn quay về Trương gia thì ngoan ngoãn mặc cái này vào.”
Quả nhiên, người trước mắt liền nghe lời.
Ngẫm lại chuyện tiếp theo hắn định làm, hắn dặn dò: “Ở yên trong Trương gia, đừng chạy lung tung.”
Buổi tối, tì nữ thu dọn giường, trình lên cho hắn một cái bông tai: “Nhị điện hạ, cái này... không biết có phải là của vị cô nương hôm nay hay không?”
Hắn nhận lấy, là một chiếc bông tai hình hoa Băng Lăng.
Hắn chưa bao giờ biết nàng thích loại hoa nào.
Hóa ra là thích hoa Băng Lăng sao?
Hoa Băng Lăng thanh cao tao nhã, quả thật rất xứng với nàng.
Hắn để Chí Chính điều tra những người bên cạnh nàng, nhưng vẫn chưa tra được người nào có năng lực mang nàng ra khỏi hoàng cung. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể giúp nàng rời cung, còn có thể giúp nàng lấy được ngư phù của Nhạc quốc, tất không có khả năng là nhân vật bình thường, e rằng chính là vị huynh trưởng kia của nàng.
Cho nên, là nàng tự mình rời khỏi hoàng cung.
Lúc đó nàng chạy trốn khỏi cung như thế nào, hắn cũng không quá để ý, dù sao hôm nay, hai người đều ở Nguyên Châu, lần này hắn sẽ không để cho nàng dễ dàng chạy trốn.
Sau đó, khi đi dạo trên các con đường ở Nguyên Châu, hắn luôn vô thức nhìn các đồ vật nhỏ có hoa Băng Lăng, một ngày ra đường, hắn vừa mới mua một chiết phiến có hình hoa Băng Lăng, liền nhìn thấy một đám người vây quanh một quầy hàng bên cạnh.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, có thể nhìn thấy nàng ở đây.
Khuôn mặt nàng ửng hồng, đang nhận một đường nhân hình bông tuyết từ một nam tử, đầy vẻ kinh hỉ.
Không biết tại sao, hắn liền cảm thấy trong lòng bị nghẹn một hơi.
Chẳng qua chỉ là một cái đường nhân, có thể vui vẻ đến như vậy sao?
Rõ ràng ngày đó đối mặt với hắn, một nụ cười còn không có.
Trở về phủ thái thú, nghe Chí Chính nói xong những chuyện Giang thái thú làm mấy ngày gần đây, hắn nhíu mày: “Đi mời một sư phụ đường nhân đến đây.”
Chí Chính tràn đầy nghi hoặc: “Hả?”
Hắn cười: “Ta ở trong nhà người khác, mục đích cũng không thể quá lộ liễu, làm chút việc vô dụng thì bọn họ mới không nổi nghi ngờ.”
Chí Chính gật đầu.
Ngày hôm sau, sư phụ đường nhân tới, hỏi hắn muốn học cách làm đường nhân hình dạng nào.
Hắn suy nghĩ một chút: “Làm một đóa Băng Lăng đi.”
Đường nhân hình hoa Băng Lăng, nàng hẳn sẽ thích hơn.
Chỉ là làm đường nhân cũng thật không dễ dàng như hắn nghĩ, hắn cùng sư phụ đường nhân học cách làm cả ngày, cuối cùng cũng làm được.
Nghĩ đến đường nhân hình bông tuyết do nam tử kia làm hôm qua, hắn cảm tạ sư phụ đường nhân, đem đường nhân hình hoa Băng Lăng đã làm xong và những vật nhỏ khác bỏ vào ngăn kéo đầu giường.
Đột nhiên, hắn lại cảm thấy rất buồn cười, nàng không muốn nhận thức mình, cũng không biết mình đang làm cái gì.
Nhưng hai ngày liên tiếp, trong giấc mộng của hắn đều thấy nàng mỉm cười với nam tử kia.
Hắn cảm thấy bản thân có tâm bệnh, cởi chuông phải cần đến người buộc chuông, vì thế gọi Chí Chính tới, bảo Chí Chính đi Trương phủ, lấy bông tai làm cớ, mời nàng đến phủ thái thú gặp hắn.
Chí Chính không khỏi khẩn trương: “Điện hạ, vạn nhất công chúa không đến thì làm sao...”
Hắn lạnh nhạt nói: “Nói cho nàng biết, không đến thì ta sẽ tự mình đi Trương phủ một chuyến.”
Quả nhiên, vừa uy h.i.ế.p nàng liền đến.
Hắn kể cho nàng nghe câu chuyện linh điểu, nàng lại nói hắn tìm một con linh điểu phù hợp khác.
Hắn hỏi nàng Nguyên Châu có vui không, sắc mặt nàng hạnh phúc nói rất vui vẻ.
Hắn cũng không biết rốt cuộc hắn gọi nàng đến làm gì, đến để chọc giận hắn sao?
Vì vậy, lại kết thúc cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ.
Vài ngày sau, hắn đi bốn huyện xung quanh để cứu trợ, hắn cứu một đứa nhỏ bị rơi xuống nước đá, bị thương nhẹ, còn không cẩn thận bị nhiễm phong hàn.
Cổ họng thật sự đau rát, giống như năm đó, mặc dù có thể miễn cưỡng ăn được vài thứ, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nằm trên giường mấy ngày, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi, khàn giọng hỏi Chí Chính: “Mấy ngày nay, nàng* đang làm gì?”
Chí Chính sửng sốt: “Giang thái thú mấy ngày nay...”
Hắn nhíu mày ngắt lời: “Không phải hắn.”
*Trong tiếng Trung, 他 (hắn) và 她 (nàng) phát âm giống nhau.
Chí Chính ngẩn ra hồi lâu, mới phản ứng ra hắn đang hỏi Nhã Vân, lắp bắp nửa ngày cũng không nói nên lời.
Hắn trầm giọng: “Nói.”
Chí Chính dè dặt nhìn hắn, cuối cùng đáp: “Cái kia, vị Tống công tử bên cạnh công chúa bị bệnh, công chúa, công chúa... mỗi ngày đều nấu canh ấm đưa qua...”
Nhất thời yên tĩnh, một lúc sau, hắn hỏi: “Nàng có biết không?”
Chí Chính sững sờ, biết... cái gì?
Hắn nhìn Chí Chính: “Chuyện ta sinh bệnh, có phải đã truyền khắp Nguyên Châu rồi hay không?”
Chí Chính rốt cuộc cũng hiểu ra, vội vàng lau mồ hôi nói: “Công chúa không hay ra ngoài, có thể vẫn chưa biết... Thuộc hạ liền đi nói cho công chúa biết.”
“Nói cho nàng biết làm gì?” Hắn dừng lại, “Ta chẳng qua không thể ăn được mấy thứ thôi.”
Ước chừng một canh giờ sau, Chí Chính trở lại nói với hắn, công chúa đã đến, đang nấu canh ở phòng bếp nhỏ.
Cũng thật kì quái, mấy ngày nay bệnh đau, một khắc kia nghe tin nàng đến, đau rát dường như giảm đi không ít.
Sau khi nàng tiến vào phòng, nhìn nàng đang múc canh cho mình, hắn cảm thấy ấm áp trong lòng, buột miệng hỏi: “Là nàng nấu?”
Nàng cũng không ngẩng đầu: “Ta vừa mới dạy cho tì nữ trong phủ thái thú cách nấu rồi.”
Để cho chính tay người khác làm? Để cho hắn để tì nữ nấu sao?
Hắn không biết tại sao trong lòng lại nhốn nháo khó chịu, cố ý nói: “Không ngon.”
Không phải chính tay nàng nấu, có gì mà ngon.
Ai ngờ nàng chỉ cho rằng hắn thật sự cảm thấy không ngon, cư nhiên kiên nhẫn giải thích: “Canh này chỉ nấu trong hai canh giờ, muốn mềm hơn phải nấu cả đêm.”
Hắn không khỏi giật mình, canh trước kia, nàng đúng là thức cả đêm sao?
Hắn đều không bao giờ biết.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót, lời xoi mói cũng không nói ra được khỏi miệng, hắn cúi đầu, uống từng ngụm canh.
Đây là lần dịu dàng nhất mà Nhã Vân đối với hắn từ khi gặp lại nhau ở Nguyên Châu.
Hắn không khỏi muốn phần dịu dàng này kéo dài lâu hơn một chút.
Chỉ là sau khi dùng xong canh, nàng liền khôi phục thái độ phân rõ giới hạn kia, nói mình muốn cùng bằng hữu đi ăn cơm xem kịch, sau đó liền cáo lui.
Bằng hữu nào? Bằng hữu làm đường nhân cho nàng sao?
Hắn nhìn bóng lưng nàng rời đi, chỉ cảm thấy cơn đau đầu do phong hàn gây ra, dường như đã quay trở lại.
Ngày hôm sau, đến chạng vạng cũng không thấy nàng, hắn không nhịn được hỏi Chí Chính: “Hôm nay nàng còn chưa đến sao?”
Hắn đều bệnh thành như thế này rồi, chẳng lẽ nàng chỉ nấu cho hắn một bát canh rồi mặc kệ sao? Hay là trong lòng nàng chỉ nghĩ đến việc đi chơi cùng bằng hữu kia của nàng?
Chí Chính dừng một chút, nhỏ giọng đáp, “Hôm qua công chúa đã dạy cách nấu cho tì nữ... nói hôm nay... hôm nay không đến nữa...”
Hắn im lặng hồi lâu, khép mắt lại, chỉ trầm giọng nói: “Tì nữ cũng không phải ngày ngày đều ở trong phòng bếp.”
Chí Chính lau mồ hôi, tự hiểu lấy rồi lui ra.
Cũng không biết Chí Chính nói dối thế nào, không bao lâu sau, Chí Chính liền đưa Nhã Vân đến.
Lúc nàng tiến vào, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh chuẩn bị mở mắt, liền cảm nhận được mu bàn tay bị thương của hắn đã được một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.
Nàng cẩn thận thay thuốc cho hắn.
Trong lòng hắn mềm ra, không khỏi mở mắt nhìn nàng, nàng cúi đầu, lông mi rũ xuống, bộ dáng dịu dàng yêu kiều động lòng người.
Chỉ là lúc bốn mắt nhìn nhau, nàng lập tức khôi phục thái độ cự tuyệt người ngoài cách xa ngàn dặm, từng câu mở miệng là “thần nữ”, làm hắn nghe đến tức giận.
“Nàng có tin, nàng nói “thần nữ” thêm một lần nữa, ta liền trói nàng lại đem về cung không?”
Người trước mắt bĩu môi, tuy ngoài miệng thành thật, nhưng trên tay lại ngấm ngầm dùng lực.
Trên tay bị nàng ấn đến đau, nhưng hắn đột nhiên có chút vui vẻ, nàng có thể tức giận với hắn, chung quy vẫn tốt hơn bảo trì khoảng cách với hắn như trước.
Suy nghĩ một chút, hắn dứt khoát tự mình hơi dùng sức, làm nứt vết thương gần như lành lại.
Nhã Vân ngẩn người nhìn vết m.á.u tên tay hắn, cho rằng tự nàng dùng lực gây ra, hắn thuận thế giả bộ đáng thương, nàng cũng chỉ có thể cầm thìa đút canh cho hắn.
Hôm nay nàng tự tay nấu canh, quả nhiên ngon hơn hẳn một vạn lần so với món canh mà tì nữ nấu hôm qua.
Dùng canh xong, hắn nhìn gương mặt dịu dàng của nàng dưới ánh nến, cảm thấy chưa bao giờ được thả lỏng đến vậy.
Nàng kể cho hắn nghe câu chuyện của vở kịch nàng xem, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như một chiếc lông vũ rơi vào lòng hắn, hắn nghe đến chậm rãi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, dường như trở về lại ngày đó hai người lần đầu gặp nhau, tuyết bay trắng xóa cả bầu trời, hắn nhìn nàng, cất tiếng gọi: “Vân nhi...”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chỉ Chính nói với hắn, đêm qua công chúa vẫn rời đi.
Hắn trầm mặc hồi lâu, đáp một tiếng: “Được rồi.”
Người hắn để lại trên kinh, lúc này đột nhiên truyền đến tin tức, hoàng hậu nghi ngờ chuyện bệnh truyền nhiễm mà hắn nói, đang phái người tìm Tú Sơn tiên sinh tiến cung.
Hắn suy nghĩ một chút, cầm bút lên viết một phong thư, để cho Chí Chính âm thầm đưa đến chỗ Tống Cẩn.
Khi đó để Chí Chính điều tra những người bên cạnh Nhã Vân, tra được Tống Cẩn, hắn còn cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn và Tống Cẩn, quen biết nhau từ trận bệnh nặng của mẫu phi từ khi còn nhỏ, lúc đó Tú Sơn tiên sinh mang theo đồ đệ Tống Cẩn tiến cung chữa trị cho Ngọc phi, cũng phát hiện được độc mãn tính trên người hắn, mới đặc chế Nguyệt Lân hương, cứu mẫu phi và cả tính mạng của hắn.
Chỉ là từ đó về sau, hắn chưa từng gặp lại sư đồ hai người nữa, nên hắn vẫn cho rằng, Tống Cẩn luôn đi cùng Tú Sơn tiên sinh, ai ngờ Tống Cẩn lại ở Nguyên Châu, còn quen biết với Nhã Vân.
Nhã gian trong trà lâu, Tống Cẩn đến như đã hẹn, nhìn thấy hắn, khóe miệng khẽ cong: “Nhị điện hạ, nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng.”
Cố nhân gặp nhau, sau khi hàn huyên vài câu, hắn liền nói mục đích của mình.
Tống Cẩn trước đó không biết thân phận Nhã Vân, nhưng cũng không biểu hiện ra bao nhiêu kinh ngạc, chỉ trầm ngâm một lát, nói với hắn: “Nhị điện hạ đã có thỉnh cầu, ta nghĩ sư phụ nhất định sẽ tương trợ... Chỉ là huynh trưởng của Tiểu Vân, cũng là hảo bằng hữu của tại hạ, trước khi hắn rời khỏi Nguyên Châu đã nhờ tại hạ chiếu cố Tiểu Vân, cho nên có một câu hỏi, tại hạ vẫn muốn hỏi nhị điện hạ một chút.”
Hắn gật đầu: “Cứ nói đừng ngại.”
“Tiểu Vân đã là Sùng Ninh công chúa, lại tự mình rời cung, tại hạ cho rằng, hẳn là đã xảy ra chuyện gì trong cung, mới khiến muội ấy buộc phải làm như vậy... Mà hiện giờ điện hạ che giấu chuyện muội ấy rời đi, là vì cái gì?”
Hắn hiểu rõ nghi hoặc của Tống Cẩn, lắc đầu: “Trước đây có một vài chuyện xảy ra giữa ta và nàng... Nàng ở trong cung chịu ủy khuất, bây giờ e rằng vẫn còn tức giận với ta, nhưng nếu để cho người khác biết chuyện nàng rời cung, sợ sẽ có người cố ý ầm ĩ chuyện này, bất luận đối với ta, với nàng, hay đối với hai nước Lương - Tề, đều không phải là chuyện tốt.”
Tống Cẩn cười nói: “Nhưng ta cho rằng, nhị điện hạ lúc phát hiện Tiểu Vân rời cung, có thể giả dựng công chúa đã qua đời, trái lại so với cái cớ bệnh truyện nhiễm này dễ dàng hơn nhiều.”
Lời nói của Tống Cẩn nói trúng tim đen hắn, hồi lâu sau, hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta... muốn nàng trở về.”
Hắn cười bất lực: “Ta kỳ thật... lúc đó cũng không biết sao bản thân nghĩ như thế, bây giờ nhìn thấy nàng ở Nguyên Châu, mới biết... lúc đó chính mình... thì ra là nghĩ như như vậy.”
Tống Cẩn nghe xong, thở dài: “Ta sẽ gửi một phong thư cho sư phụ, để người hỗ trợ che giấu chuyện hoàng trang, chỉ là nhị điện hạ, nếu ngày sau thật sự có chuyện gì bất lợi với Tiểu Vân, ta sẽ đứng về phía muội ấy.”
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tống Cẩn: “Ngươi yên tâm, nàng là thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi với nàng.”
Tống Cẩn hơi giật mình, cười đáp: “Được, nếu đã như vậy...” Tống Cẩn dừng một chút, “Nhị điện hạ cũng phải quan tâm đến thân thể của muội ấy nhiều hơn, không biết nhị điện hạ có biết hay không, chứng chóng mặt của muội ấy, trước kia cũng hay gặp phải, mà chứng bệnh này, kiêng kỵ ưu sầu nhất.”
Trước kia cũng hay gặp phải?
Hắn nhớ lại bộ dạng nàng ngất xỉu trong ngực hắn đêm đó, trong lòng không khỏi nhói lên.
“Tống Cẩn, ta ở Nguyên Châu, tạm thời chưa thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, ngươi hiện giờ thân thiết với nàng, nếu vạn nhất nàng xảy ra chuyện gì, có thể nói cho ta biết kịp thời không?”
Tống Cẩn suy nghĩ một lúc, đáp một tiếng “Được”.
Một hồi sau, Tống Cẩn đứng dậy rời đi, còn chần chừ chưa mở cửa, quay đầu lại nói: “Nhị điện hạ, lúc trước có một vị trí giả nói với ta, nhân sinh có rất nhiều chuyện, có thể gặp mà không thể cầu, gặp được người mình thích, nếu không nhanh chân một chút, có thể... sẽ vĩnh viễn mất đi người đó.”
*Trí giả: Người có trình độ học vấn uyên thâm, hiểu biết sâu rộng.
Tống Cẩn đi rồi, hắn một mình ngồi ở nhã gian rất lâu.
Ngày hai mươi ba tháng hai, sinh thần lão thái gia Bàng phủ, hắn cũng đi chúc thọ.
Đêm đó sau khi rời đi, hắn và Nhã Vân vẫn chưa gặp lại nhau, hắn biết hôm nay nàng sẽ đến Bàng gia, liền nhân cơ hội này đến gặp nàng.
Nhưng lại nhìn thấy, nàng không chớp mắt, vẻ mặt khẩn trương nhìn Bàng Nghệ so kiếm trên sân.
Mà sau khi Bàng Nghệ thắng cuộc, cũng cười nhìn về phía nàng đang ngồi chỗ nữ quyến.
Nhìn nụ cười ăn ý của hai người, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như bị đ.â.m một cái gai.
Vốn định dùng xong yến tiệc thì rời đi, ai ngờ Bàng Nghệ kia uống say, cư nhiên nói muốn tìm người vật cổ tay.
Ánh mắt hắn trầm xuống, quả hợp ý hắn.
“Để ta.”
Vết thương trên tay kỳ thật vẫn chưa lành hẳn, nhưng hắn không quan tâm nhiều đến như vậy, hắn chỉ muốn thắng.
Hắn muốn viên đá Băng Lăng đó.
Nhưng thắng rồi, hắn lại không cao hứng như trong tưởng tượng.
Trong đình ở hoa viên Bàng gia, hắn gặp được Nhã Vân.
Sau khi nói mấy câu, nàng đột nhiên hỏi hắn, lúc trước vì sao đồng ý thay đại hoàng tử hòa thân.
Kết quả hắn còn chưa kịp trả lời, nàng đã tự hỏi tự đáp: “Xem ta hỏi câu gì thế này, lúc đó hai chúng ta, đúng là đều không tự nguyện, nếu như có thể được chọn lựa, ai lại thích thành hôn với một người lạ chứ...”
Vậy nên, nàng thật sự không thích điều đó?
Bởi vì vốn không thích, cho nên mới rời đi sao?
Hắn không khỏi có chút giật mình.
Cuối cùng hắn vẫn đưa viên đá Băng Lăng kia cho nàng, bởi hắn vốn vì nàng mà thắng.
Hai ngày sau, hắn đi đến Mông huyện, ai ngờ vừa từ Mông huyện trở về Nguyên Châu, liền nghe tin nàng xảy ra chuyện.
Lại có người dám dùng nhuyễn hương tán, suýt chút nữa bắt cóc nàng đi.
Hắn một đường giục ngựa chạy như điên đến chỗ Tống Cẩn, mãi cho đến khi mở cửa nhìn thấy nàng bình yên vô sự nửa nằm trên giường, tảng đá trong lòng hắn mới rơi xuống.
Quả nhiên, cho dù nàng không muốn, hắn cũng nên để nàng ở bên cạnh, nếu trước đó để nàng ở trong phủ thái thú, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Nhưng khi hắn nói muốn nàng cùng trở về, nàng lại sống c.h.ế.t không chịu, còn nói muốn đi tìm Bàng Nghệ giúp đỡ.
Hắn vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng không đành lòng cứng rắn với nàng, chỉ liều mạng giữ mình bình tĩnh, vừa cứng vừa mềm, tìm mọi cách thuyết phục, đến cuối cùng, càng giống như đang thỉnh cầu nàng cùng hắn trở về.
Cuối cùng, nàng cũng bị hắn thuyết phục, đồng ý trở về phủ thái thú với hắn.
Sau khi hồi phủ, hắn giúp nàng bôi thuốc, nàng nói mình không tính là thê tử của hắn, nói hắn không nên vì trách nhiệm mà đối xử tốt với nàng.
Nhưng hắn biết, hắn đối với nàng, không phải là trách nhiệm.
Cho dù chưa từng làm lễ hợp cẩn, Hoa Nhã Vân nàng, vẫn là thê tử của hắn.
Ngày hôm sau ở trong sân viện, hắn vốn sợ nàng gặp gió mạnh, muốn đưa tới cho nàng một cái chăn, lại nhìn thấy nàng đang ngồi cùng Giang Tích Văn.
Lúc Giang Tích Văn nói đến Đại Tề công chúa, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, chỉ giống như đang nghe câu chuyện của người khác, sau đó thậm chí còn cười trêu hắn, nói nếu không biết mặt mày hắn hốc hác, thì có còn ai tới tranh nhau gả cho hắn không.
Hắn đè nén một hơi, từng chữ từng câu nói với nàng: “Vân nhi, người ta cưới là nàng, sẽ không có ai gả cho ta nữa.”
Hắn nắm chặt tay nàng, vừa định bày tỏ tâm ý với nàng, liền nghe nàng hỏi hắn, sau khi sự tình ở Nguyên Châu kết thúc, có thể để cho nàng rời đi hay không.
Nàng nói, nàng sẽ không gây phiền phức cho hắn, cũng sẽ không đối chọi gay gắt với hắn nữa, nhưng nàng muốn đi.
Những lời nói không nên lời mắc kẹt trong cổ họng.
Mà nàng vẫn đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Một cơn gió thổi qua, hắn cúi đầu, không nói “Được” hay “Không được”, chỉ cười khổ nói: “Ta không làm được.”
Thân thể nàng quả thật rất yếu, ban ngày gặp gió, buổi tối liền phát sốt.
Ngày hôm sau lúc uống canh ấm, nàng thản nhiên nói năm đầu tiên đến Bắc Lương, vì chưa thích ứng được với mùa đông lạnh giá ở đây, ban đêm thường hay sốt nhẹ, cho nên cũng không sao.
Hắn không bao giờ biết những chuyện này.
Hắn nhớ lại đêm qua, thân thể gầy gò của nàng cuộn tròn trong chăn, còn có chứng chóng mặt mà Tống Cẩn nói nàng hay gặp phải.
Vậy ba năm nay, nàng đều một mình vượt qua sao?
Trước kia hắn không biết, cũng chưa bao giờ chú ý, nhưng sau này, hắn không muốn để nàng một mình nữa.
Nhưng nàng lại hỏi hắn, nàng có thể trở lại Trương gia hay không.
Hắn không muốn để nàng đi, nhưng bây giờ thân thể nàng đã khỏe lại, cũng không có lí do để ở lại chỗ này.
“Đợi đến lễ hội mùa xuân đi... Khi lễ hội mùa xuân kết thúc, nàng có thể trở lại Trương gia.”
Tuy nói như vậy, nhưng hắn nghĩ, nếu lễ hội mùa xuân có thể đến chậm hơn thì tốt biết mấy.
Lúc hắn và nàng cùng nhau vẽ mặt nạ cho lễ hội mùa xuân, nàng vẽ một con mèo nhỏ, nàng nói nàng thích mèo hoa nhất.
Hắn cảm thấy, lúc nàng yên tĩnh, đích xác giống như một con mèo nhỏ nhu thuận đáng yêu, nhưng khi trở nên lợi hại, càng giống như một con hổ con miệng sắc răng nhọn hơn.
Nhưng hắn lại thích hổ con này, cũng cam tâm tình nguyện làm một con chó trung thành của nàng.
Trong đêm hội mùa xuân, hắn đeo mặt nạ cho nàng, nắm đôi bàn tay trắng như ngọc kia, hắn đột nhiên nghĩ, nếu có thể luôn nắm như vậy thì tốt biết mấy.
Nàng nói nàng muốn ăn bánh hoa quế, hắn nhìn bộ dạng mèo nhỏ ham ăn của nàng, liền đồng ý xếp hàng mua cho nàng.
Nhưng khi nàng nói nàng muốn đi đến cầu treo đợi hắn, trái tim hắn lại chùng xuống, bởi vì đứa nhỏ vừa rồi trên đường đưa mặt nạ cho nàng đã nói, Bàng Nghệ đã sớm ở trên cầu treo.
Vậy nên, nàng muốn đi tìm Bàng Nghệ?
Trong lòng thở dài, tuy rằng không muốn nàng đi, hắn vẫn nói: “Được, đừng chạy lung tung.”
Cũng may, cầu treo cách đó không xa, hắn ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy nàng.
Đêm nay người mua bánh hoa quế quả thật rất nhiều, hắn xếp hàng hồi lâu mới mua được, chỉ là vừa tiếp nhận bánh hoa quế được người bán hàng rong gói xong rồi quay đầu lại, trên cầu treo đã không còn thấy bóng dáng của nàng.
Trong phút chốc, tim đều muốn ngừng đập, hắn kinh hoảng thất thố chạy lên cầu treo, sao hôm nay dưới cầu lại đông như vậy? Căn bản là không tìm thấy nàng.
Hắn đột nhiên phát hiện, mình hiện giờ, không thể chịu nổi việc nàng biến mất một lần nữa.
Ngay khi hắn vừa định đem hộ vệ cùng nhau tìm nàng, lại nhìn thấy thân ảnh của nàng.
Ở bên bờ sông hộ thành, nàng dường như đang lôi kéo một cô nương khác, đang nói gì đó.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xuống cầu treo tìm nàng, chỉ là nàng đưa lưng về phía hắn, vẫn chưa phát giác hắn đứng ở phía sau, chỉ một lòng kể cho cô nương kia nghe câu chuyện của mình.
Hắn mới biết, ba năm nay, nàng không phải không thích hắn, mà là quá thích hắn.
Những chuyện vui vẻ, ủy khuất, chua xót đều được nàng nhẹ nhàng dễ dàng kể ra, dường như đó chỉ là câu chuyện của người khác.
Nàng thậm chí còn có thể cười nói với cô nương kia: “Ngươi xem, có phải ta bi thảm hơn ngươi nhiều không?”
Nàng đang cười, nhưng mỗi một chữ nói ra, đều nặng như chùy cân đập vào lòng hắn.
Sau khi quay đầu lại phát hiện ra hắn, điều đầu tiên nàng nghĩ đến trước là sợ hắn nghĩ nhiều, chỉ vội vàng giải thích với hắn, nói bản thân nàng đã buông bỏ, kỳ thật không đau khổ, thật sự không đau khổ.
Từ trước đến nay hắn luôn thận trọng kiềm chế, lúc này mới biết được, hóa ra tình cảm, một khi đã động lòng, liền không có cách nào thận trọng, cũng không có cách nào kiềm chế.
Cuối cùng, hắn thuận theo trái tim mình, đưa tay đẩy mặt nạ của nàng, nụ hôn chứa đầy tình ý của hắn cứ thế mà rơi xuống.
Trong khoảnh khắc môi chạm vào nhau, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, những ngày này vì nàng mà sinh ra các loại các xúc tức giận, ghen tuông, khó chịu, chua xót, cũng chỉ bởi vì trái tim hắn không muốn buông tay nàng.
Nàng là trân bảo hắn đ.á.n.h mất mà tìm lại được, cũng là tình yêu chân thành không bao giờ thay đổi cả đời này của hắn.
Hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Sau đó, mặc dù trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nàng đã quyết định ở lại bên cạnh hắn, cũng không còn do dự nữa.
Nàng đã cùng hắn đi một đường từ Nguyên Châu đến Phong huyện, từ Phong huyện đến kinh thành, cùng hắn vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, rồi lại vì hắn mà rời đi.
Và bây giờ, hắn đến đón nàng về nhà.
Một cơn gió thổi qua, mạch suy nghĩ trở lại, hoa lê trắng xóa bay đầy núi.
Trong những cánh hoa lê tán loạn, Nghiêm Hủ ngẩng đầu, liền nhìn thấy người mà hắn ngày đêm nhớ mong nửa năm nay.
Vân nhi của hắn đang cầm mặt nạ trên tay, khóe mắt rưng rưng nước mắt, từng bước từng bước đi xuống bậc thềm, đi về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có nhau, vạn vật phảng phất đều không tồn tại.
Khóe miệng hắn khẽ cong, hắn giơ mặt nạ trong tay lên.
“Hổ con, về nhà nào.”
***