Tỏa Băng Tâm

Chương 11




Bởi vì Lý Tư Phong, mấy ngày sau ta đều không trở về Trương gia, chỉ sợ vạn nhất gặp hắn sẽ lại lộ ra manh mối gì.

Dù sao Nghiêm Hủ bên này vẫn còn một số chuyện chưa làm xong, ta cũng không muốn vì chuyện này mà làm cho hắn thêm loạn.

Tiến Bằng truyền tin tới, nói Huệ Tâm đã đem bức họa giả kia trả lại, Lý Tư Phong nhìn một chút liền nhận lấy, cũng không nói gì.

Huệ Tâm sau khi trở về cũng giả bệnh, không gặp Lý Tư Phong nữa.

Tống Cẩn lại đến, một mặt đến xem vết thương của Nghiêm Hủ hồi phục như thế nào, một mặt cũng đem cho ta một ít thuốc.

Tống Cẩn vừa cầm thuốc vừa nói với ta: “Mấy ngày gần đây muội luôn bị hoảng sợ, rất có thể chóng mặt trở lại. Mấy viên thuốc này cứ dùng theo cách trước đây, cũng xem như phòng ngừa.”

Ta cười, trêu ghẹo: “Thân thể của ta, toàn bộ dựa vào Tống đại phu, mới có thể khỏe mạnh như bây giờ.”

Tống Cẩn nhướng mày: “Tuy thân thể muội yếu nhược, nhưng là người nghe lời, dù sao cũng không cần quá phí tâm, nếu gặp phải mấy người không nghe lời...” Tống Cẩn liếc sang Nghiêm Hủ bên cạnh, “Mới làm cho người khác bận tâm.”

Nghiêm Hủ không được tự nhiên ho khan hai tiếng.

“Đúng rồi”, Tống Cẩn dựa vào bàn, “Lần trước nói chuyện Tẩy Tâm Phái, bằng hữu của ta đã trả lời thư.”

Tống Cẩn đưa cho Nghiêm Hủ một phong thư, tiếp tục nói: “Mười năm trước, Tẩy Tâm Phái từng đuổi một người ra khỏi sư môn, chỉ vì người kia muốn dùng thuốc trong môn phái làm chút chuyện bàng môn tà đạo. Ta căn cứ vào thời gian Vương gia đến Nguyên Châu cùng tuổi của người Vương gia, rất có khả năng chính là huynh trưởng của Vương Như Quân. Bởi vì Tẩy Tâm Phái chỉ luôn hoạt động ở hai nước Tề - Nhạc, cho nên đúng là không rõ ràng chuyện Vương gia làm ở Bắc Lương. Bọn họ vốn có môn quy rất nghiêm, người trục xuất khỏi sư môn đều phải uống thuốc xóa đi trí nhớ, phỏng chừng người kia đã dùng cách gì đó để tránh được cửa ải này, sau này đi đến Nguyên Châu.”

Nói xong, Tống Cẩn chỉ tay vào phong thư trong tay Nghiêm Hủ, “Trong thư cũng có nói, Tẩy Tâm Phái không dễ dàng tha thứ cho môn phái mình dính vào những chuyện thương tổn người vô tội này, nếu cần thiết, bọn họ sẽ đến Bắc Lương tự mình thanh lí môn hộ.”

Nghiêm Hủ nhìn thư, đầy vẻ đăm chiêu: “Những năm gần đây, trong kinh thành xảy ra vài vụ án mạng, đều là những quan lại đối chọi gay gắt với Triệu gia. Hung thủ giỏi dụng độc, hành sự gọn gàng, mà Hình bộ chịu ảnh hưởng của Triệu gia, cũng không điều tra kĩ càng, dẫn đến những vụ án này đều thành án treo. Lúc ta điều tra những vụ án này, bất ngờ phát hiện thủ pháp của những người này rất giống với mấy vụ án gần Nguyên Châu mấy năm trước, hơn nữa Giang thái thú vốn là người Triệu gia an bài ở Nguyên Châu, liền theo manh mối điều tra xuống. Hiện giờ xem ra, mấy manh mối xâu chuỗi lại, giống như ta nghĩ lúc trước, ở Nguyên Châu, Giang thái thú ngoài sáng, Vương gia trong tối, đều thay Triệu gia hành sự. Bây giờ, trên dưới Vương gia toàn bộ đã bị bắt, Giang thái thú mấy ngày nay vì bảo vệ thê nhi cũng buông lỏng, chỉ là ngoại trừ vài vụ án không thể chối cãi, những chứng cứ khác còn phải điều tra... Nếu là mấy vụ án ở trong kinh, Tẩy Tâm Phái có thể hỗ trợ xác nhận thủ pháp hạ độc này có phải xuất phát từ bọn họ hay không? Ta nghĩ, không cần phiền bọn họ đến Bắc Lương thanh lí môn hộ, ta có thể làm thay chuyện đó.”

Tống Cẩn cười đáp: “Cái này đương nhiên là tốt nhất.”

Bàng Nghệ cũng đi đại lao gặp Vương Như Quân, ta không biết hắn nói gì với Vương Như Quân, nhưng sau đó nàng ta ngược lại cũng phối hợp không ít.

Sập tối, Chí Chính đưa đến lời thú tội của Vương Như Quân, ta cẩn thận xem qua một lần, chỉ cảm thấy thổn thức.

Cuối lời thú tội, nàng ta nói, vẫn muốn gặp ta một lần.

Nghiêm Hủ vốn không đồng ý, sợ nàng ta lại dùng cách nào bàng môn tà đạo hại ta, ta suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn muốn gặp nàng ta một lần.

“Bây giờ nàng ta ở đại lao, toàn thân đều bị lục soát qua, chỉ còn lại một thân tù phục, lại cách cửa đại lao, sợ là có muốn làm cái gì với ta cũng khó.”

Ân oán giữa ta và nàng ta, dù sao cũng phải do ta và nàng ta tự chấm dứt.

Dưới ánh đèn lờ mờ trong đại lao, Vương Như Quân sắc mặt trắng bệch đứng trên mặt đất.

Nhìn thấy ta, nàng ta cười tự giễu: “Không ngờ ngươi vẫn thật sự đến gặp ta.”

Lính canh ngục đem đến cho ta một cái ghế, ta ngồi đối diện nàng ta, cách cửa đại lao nói: “Nói đi, ngươi muốn gặp ta là vì cái gì?”

Nàng ta cười lạnh một tiếng: “Ta nhìn không nổi nhất là bộ dạng thiên chi kiêu nữ của ngươi, giống như Giang Tích Văn kia, luôn tự cho mình là nữ nhi của thái thú giỏi lắm, lúc trước còn bảo ta giúp nàng ta hạ dược cho nhị điện hạ, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm...”

Ta đứng dậy: “Nếu ngươi chỉ muốn nói với ta những lời này, vậy thì ta đi đây.”

Nàng ta giật mình, quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, “... Khi ta còn nhỏ, mẫu thân bệnh qua đời, phụ thân lại vô năng, chỉ có thể dựa vào ca ca làm những thủ đoạn người khác không thể nhìn thấy để duy trì sinh kế. Cũng không nghĩ đến sau này hắn làm lớn, cư nhiên lên được đại quan triều đình.”

Ta yên lặng nhìn nàng ta.

“Nực cười là, cha ta còn dựa vào khoản lợi bất chính này cưới tân di nương, ca ca cũng không thỏa mãn làm nanh vuốt cho người khác nữa, lại đem chủ ý đ.á.n.h lên người ta... Ngươi xem có buồn cười không, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, muốn ta tiến cung làm nương nương, như vậy ta có thể làm chỗ dựa vững chắc cho bọn họ, không chỉ có thể mở đường cho bọn họ làm những chuyện kia, giải quyết tốt hậu quả, không chừng còn có thể tẩy trắng cho bọn họ, để cho bọn họ một bước lên mây... Ngươi nói xem, bọn họ có phải đang nằm mơ giữa ban ngày không?”

Nàng ta quay đầu nhìn ta, trong lộ ra ánh sáng u ám: “Ngươi có biết không, loại tiểu thư được nuông chiều sủng ái như ngươi trải qua cuộc sống vô ưu vô tư, còn ta thì đang làm cái gì? Ta được bọn họ dạy... dạy làm thế nào để quỷ không biết thần không hay hạ độc cho người khác.”

Nàng ta ngồi phịch xuống đất: “Đối tượng hạ độc đầu tiên của ta, lại là tì nữ của ta. Di nương bảo ta hạ nhuyễn hương tán cho nàng, chỉ vì để cho ta nhìn xem, người bị trúng nhuyễn hương tán là như thế nào... Nhưng ta lại mềm lòng, lặng lẽ cho nàng uống thuốc giải, bởi vì bỏ lỡ thời cơ giải độc tốt nhất, nàng cũng không thể nói được nữa. Buồn cười chính là, nàng còn tưởng rằng ta đã cứu nàng, từ nay về sau đối với ta hết lòng hết dạ. Ta rốt cuộc cũng không chịu nổi những ngày như vậy, muốn nhảy hồ tự s.á.t, đầu xuôi đuôi lọt, không ngờ được một công tử đi ngang qua cứu.”

Ta mở miệng: “... Công tử đó, là Bàng Nghệ sao?”

Nàng ta cười khổ: “Ta lập tức động tình với hắn, nhưng ta cảm thấy bản thân quá dơ bẩn, người giống như ta, căn bản là không xứng với hắn, ta chỉ có thể trốn ở chỗ tối, lén lút theo dõi nhất cử nhất động của hắn... cho đến khi ngươi xuất hiện.”

Nàng ta ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào ánh mắt đã nhuộm một mảng đỏ tươi, “Ngươi có biết không? Ở thọ yến Bàng gia, ta nhìn thấy Bàng Nghệ vì viên đá Băng Lăng kia, cư nhiên cùng nhị hoàng tử vật cổ tay, ta liền biết, hắn nhất định sẽ lấy cho ngươi... Bởi vì hắn, ta nhất định phải g.i.ế.t ngươi.”

Ta nhẹ giọng nói: “Ngươi thiết kế g.i.ế.t ta ba lần, luôn miệng nói là vì Bàng Nghệ, nhưng ngươi tự nghĩ lại xem, thật sự là như vậy sao?”

Ánh mắt ta lạnh như băng nhìn nàng ta: “Lần đầu tiên, ngươi dùng nhuyễn hương tán, nếu như ta không kịp thời uống giải dược, sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay mặc cho người khác chơi đùa, nếu ngươi thật sự vì Bàng Nghệ, có thể trực tiếp g.i.ế.t ta, nhưng mục đích của ngươi là gì? Mục đích của ngươi chính là để cho ta chịu nhục, để cho ta sống không bằng c.h.ế.t, không phải sao?”

Đôi môi nàng ta mím chặt, khẽ run rẩy, nhưng không nói gì.

“Lần thứ hai, ngươi hẳn là đã chuẩn bị những thứ khác hại ta ở thuyền hoa, chỉ vì ta không lên thuyền hoa của ngươi, cho nên ngươi chỉ có thể đưa túi hương đã hạ dược cùng sổ sách cho ta... Lần thứ ba, là đêm đó. Vương Như Quân, không phải ai cũng giống như ngươi nghĩ, là được sủng ái yêu thương mà lớn lên, rất nhiều người, đều vật lộn để sống, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ buông tha hi vọng tự cam chịu sa đọa... Nói cho cùng, ta chẳng qua chỉ là một kẻ thù giả tưởng của ngươi mà thôi, ngươi căm ghét cũng không phải ta, mà là những người bất luận xung quanh có tăm tối như thế nào, đều có thể giữ cho trái tim của mình không bị tiêm nhiễm.”

Ta tiến lên vài bước, “Ta thông cảm với những gì ngươi trải qua, nhưng sẽ không tha thứ cho một kẻ đã thiết kế g.i.ế.t ta ba lần.”

Nàng ta nở một nụ cười chói mắt: “Nhưng trên tay ta còn bản sổ sách mà nhị điện hạ cần, cái này, lẽ nào ngươi không muốn sao?”

Ta cười lạnh: “Nếu ngươi thật sự có, ta đúng là thật sự muốn.”

Thần sắc nàng ta chậm lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, cho đến bây giờ đều không có bản sổ sách thứ ba, đúng không? Hiện tại có Tẩy Tâm Phái tương trợ, kỳ thật có bản sổ sách thứ ba hay không cũng không sao cả, mà phụ thân và ca ca ngươi, hiện giờ chịu cực hình, cũng thú nhận không ít. Huống hồ những vụ án ở trên kinh, lại không giống những vụ án ở Nguyên Châu, đều do nhà các ngươi tự mình làm, chuyện trọng đại, làm sao có thể để cho một nữ tử khuê các như ngươi có được sổ sách?”

Nàng ta đột nhiên bật cười.

Ta nhìn nàng cười đến gần như điên khùng, cuối cùng thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã...” Ta kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy nàng ta đang nắm chặt lan can cửa đại lao, “Hôm nay ta tìm ngươi, kỳ thật là muốn hỏi ngươi... Ngươi, có thể cho Bàng Nghệ một cơ hội không?”

“Ngươi nói cái gì?”

Nàng ta cười gượng nói: “Ngay cả ta cũng không nghĩ đến, có một ngày lại hỏi ngươi câu này. Nhưng hắn đã đến gặp ta, ta mới biết, hắn đối với ngươi tình ý sâu đậm bao nhiêu. Hôm nay ta đối với thế giới này, cũng không có lưu luyến gì, chỉ là hắn, ta hi vọng hắn có thể sống tốt. Ngươi có thể quay đầu lại nhìn hắn hay không? Có thể cho hắn một cơ hội không?”

Ta im lặng một lúc, đưa lưng nói với nàng ta: “Bàng Nghệ luôn để cho bản thân hắn sống tốt, ngươi quả thật không cần lo lắng.”

Nói xong ta liền rời đi.

Nghiêm Hủ ở ngoài cửa đợi ta, thấy ta đi ra, lo lắng nói: “Sao lâu như vậy? Nói cái gì mà sắc mặt nàng tái nhợt như thế?”

Ta cười cười: “Không có gì, lần đầu tiên đi vào nơi này, luôn có chút căng thẳng, ta nhát gan, chàng cũng không phải không biết.”

Hắn nắm lấy tay ta, ấm áp từ bàn tay truyền đến tận đáy lòng, bên tai ta truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Nàng ngay cả chuyện chạy trốn khỏi hoàng cung cũng dám làm, còn nói mình nhát gan.”

Vài ngày sau, có Tẩy Tâm Phái tương trợ, hơn nữa Nghiêm Hủ bên này tra được rất nhiều chứng cứ phạm tội của Vương gia và Giang thái thú, những chuyện mà Triệu thị nhất tộc đã làm dần dần sáng tỏ.

Giang thái thú và Vương gia, chẳng qua chỉ là điểm mấu chốt của chuỗi lợi ích Triệu thị, Giang thái thú phụ trách vơ vét của cải ở Nguyên Châu và truyền đạt mệnh lệnh cho Vương gia, Vương gia thì thay bọn họ đi làm những chuyện mà người khác không thể nhìn thấy.

Ta xem qua những hồ sơ kia, những quan lại bị Triệu gia chèn ép này, phần lớn đều rơi vào kết cục nhà tan cửa nát, thê ly tử tán.

Chẳng trách Nghiêm Hủ nói, Bắc Lương hiện giờ ngoại thích chuyên quyền, quốc gia bất ổn.

Triều đình bây giờ, càng giống như nhất ngôn đường của Triệu gia. Những người khác, phần lớn là thuận Triệu gia thì sống, nghịch Triệu gia thì c.h.ế.t.

*Nhất ngôn đường: Độc đoán (lãnh đạo thiếu tính dân chủ, không tiếp thu ý kiến của quần chúng, đặc biệt không thể nghe những ý kiến trái ngược).

Ta vừa xem vừa thở dài, không biết phụ hoàng của Nghiêm Hủ, nếu sớm biết hôm nay thế này, còn có thể độc sủng Triệu hoàng hậu không, mặc kệ thế lực ngoại thích lớn mạnh như vậy.

Ta hỏi Nghiêm Hủ, hắn lắc đầu: “Phụ hoàng, kỳ thật có tài trị quốc... Chính là quá xử trí theo cảm tính, ta không biết sau này người có hối hận hay không, nhưng lần này ta đến Nguyên Châu, người đã lén hạ cho ta một đạo ngự lệnh, chỉ cần tra được chứng cứ Triệu gia phạm tội, những người này đều mặc cho ta tùy ý xử lí, cho dù là bản thân phụ hoàng, cũng không thể làm trái.”

Hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Dù sao, người không chỉ có Triệu hoàng hậu của người, mà còn phải có cả trách nhiệm với giang sơn mà liệt tổ liệt tông Nghiêm thị đã đ.á.n.h hạ.”

Có lẽ, hoàng đế Bắc Lương biết điểm yếu của mình là gì, mới có thể hạ ngự lệnh cho Nghiêm Hủ, để bản thân mình không có đường lui.

Vương gia bị tịch thu gia sản, cả nhà xử trảm, Giang thái thú khai được không ít lời khai hữu dụng để bảo vệ thê tử nữ nhi một mạng, chỉ là Giang gia, nam tử đều phải sung quân, nữ tử cũng bị bắt nhập nô tịch.

Nữ quyến Giang gia, hiện giờ còn bị nhốt ở Tây Nam viện trong phủ thái thú, hai ngày sau sẽ bị đưa đi.

Vì Tú Sơn tiên sinh phải đi đến Phong huyện, sau khi Tống Cẩn đến cáo biệt chúng ta, cũng xuất phát đi tìm sư phụ hắn, có điều hắn để Thư Lễ ở lại Nguyên Châu.

Hôm nay, Thư Lễ đến đưa cho ta mấy ngày thuốc, ta đột nhiên nhớ tới vết thương của Nghiêm Hủ hình như gần đây cũng không bôi thuốc, liền nói Thư Lễ ở lại một chút để xem miệng vết thương cho Nghiêm Hủ rồi đi.

Thư Lễ gãi đầu, một mặt nghi hoặc: “Vết thương của nhị điện hạ, không phải chỉ là một vết thương nhỏ bình thương thôi sao? Lâu như vậy còn chưa khỏe?”

Ta nói: “Dù sao lúc đó trên trâm có độc, ta chỉ sợ nếu không thanh trừ dư độc sạch sẽ...”

Thư Lễ càng nghi hoặc: “Dư độc? Ta nghe sư phụ nói, độc kia của nhị điện hạ, chỉ có tác dụng với nữ tử, với nam tử tuy nhìn miệng vết thương giống như trúng độc mà chuyển sang màu xanh tím, nhưng thật ra cũng không có gì đáng ngại.”

Ta cũng nghi hoặc: “Không có gì đáng ngại sao?”

Đột nhiên một ý tưởng xuất hiện trong tâm trí ta.

Ta đến gần hỏi: “Thư Lễ, độc này, nam tử sau khi trúng, nửa cánh tay sẽ không có tri giác, thậm chí sau đó sẽ bất tỉnh sao?”

Thư Lễ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hẳn là sẽ không, hơn nữa sư phụ cũng nói, vết thương kia của nhị điện hạ thoạt nhìn rất dọa người, lúc đầu sư phụ cũng hoảng sợ, nhưng sau đó phát hiện ra thật sự không có gì...”

Tốt.

Rất tốt.

Hóa ra là như vậy sao?

Thư Lễ nói xong ngẩng đầu lên: “Vân... Vân cô nương, sao sắc mặt lại kém như vậy...”

Ta cười: “Không sao, cảm ơn ngươi, Thư Lễ.”

Thư Lễ nhìn ta, trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh, dường như đã ý thức được gì, “Ta... ta có phải nói sai cái gì hay không...”

Ta lắc đầu, cười nói: “Không có, Thư Lễ, nếu không phải có ngươi, ta còn không biết, hóa ra quan hệ giữa sư phụ ngươi và Nghiêm Hủ lại tốt đến vậy...”

Thư Lễ cười ha hả: “Cái kia, có... có lẽ có hiểu lầm, độc kia...”

“Vân nhi?”

Nghiêm Hủ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sắc mặt của ta, bước chân liền khựng lại.

Thư Lễ nhìn Nghiêm Hủ, rồi lại nhìn ta, nhanh chóng thu dọn hòm thuốc, đi ngang qua bên cạnh Nghiêm Hủ, đè giọng cực thấp: “Nhị điện hạ... bảo... bảo trọng...”

Dứt lời, liền nhanh như chớp bỏ chạy.

Nghiêm Hủ ngẩn người, đi về phía ta, “Vân nhi, làm sao vậy?”

Ta chỉ cảm thấy một cỗ tức giận nghẹn ở lồng ngực, cắn chặt môi: “Nghiêm Hủ, chàng thật sự rất giỏi.”

Vẻ mặt hắn không hiểu nhìn ta.

“Chàng ở trong cung lừa ta hơn hai năm thì cũng thôi đi, kết quả đến nơi này, chàng vẫn lừa ta. Lúc trước lần đó chàng bị bệnh cũng vậy, để Chí Chính nói dối ta hai tì nữ kia đã về nhà, ta cũng ngây ngốc tin... Lần này càng quá đáng hơn, lừa ta là chàng trúng độc đến mức nửa cánh tay không có tri giác, chàng thật sự không có tri giác sao? Còn có sau đó hôn mê bất tỉnh, cũng là chàng giả bộ, có đúng không?”

Hắn đi tới, định giữ ta lại: “Vân nhi, nàng bình tĩnh một chút trước đã...”

Lồng ngực ta hừng hực lửa giận, làm sao còn bình tĩnh được?

Ta hất tay hắn ra rồi lui về một bước: “Lừa ta rất vui có phải không? Chàng thích lừa gạt ta như vậy lắm sao? Ta cũng thật ngốc, mỗi lần đều can tâm tình nguyện sa vào bẫy của chàng.”

Hắn lại đến kéo ta, ta lui cũng không lui được nữa, chỉ có thể bị hắn cứng rắn ôm chặt vào lòng.

Tuy rằng không giãy dụa được, ta cũng ngoan cố quay đầu không nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng chạm vào mấy sợi tóc trước trán ta: “Vân nhi...”

Rõ ràng đang tức giận, nhưng nghe thấy hắn mềm giọng gọi ta, nước mắt không biết tại sao bắt đầu trào quanh khóe mắt.

“Chàng có biết không... Có biết đêm đó ta đều bị dọa sợ c.h.ế.t không? Ta nghĩ rằng, nghĩ rằng chàng sẽ c.h.ế.t, ta rất sợ hãi... Kết quả, chàng đều đang diễn trò lừa gạt ta, chàng thấy ta lo lắng thì chàng cao hứng lắm sao?”

Nghe vậy, thân thế hắn cứng đờ.

Đêm đó, ta thật sự rất sợ hãi.

Ta lau nước mắt, miệng nói mà không suy nghĩ: “Ta sẽ không bao giờ tin tưởng chàng nữa.”

Nghiêm Hủ không nói gì, chỉ hơi cúi đầu, ta liền cảm thấy khóe mắt nóng lên, là đôi môi ấm áp của hắn hôn lên đôi mắt đẫm lệ của ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng, hai tay hắn đã nâng mặt ta lên, cẩn thận hôn dày đặc một đường dọc theo mắt xuống dưới, giống như đang vẽ một bức họa, đem tất cả nước mắt trên gương mặt ta hôn sạch sẽ.

“Vân nhi, thật xin lỗi, ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa.”

“Ta mới không tin…”

Chỉ là lời còn chưa dứt, miệng ta đã bị lấp kín.

Không giống như nụ hôn cuồng phong bão táp lần trước, lần này hắn hôn rất dịu dàng, mặc cho ta không phối hợp lắm, đầu lưỡi hắn vẫn nhẹ nhàng thừa dịp ta hít thở trong nháy mắt mà cạy mở môi răng ta, tinh tế đảo qua từng ngóc ngách.

Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác tê dại giữa môi và răng dần dần truyền khắp toàn thân, ta chỉ cảm thấy cả người càng lúc càng mềm nhũn, không khống chế được nhẹ nhàng run rẩy.

Trong lòng ta vẫn còn tức giận, thật sự không muốn trầm luân như vậy, cố gắng chống đỡ một tia thanh tỉnh cuối cùng quay đầu chạy trốn, nhưng sau gáy lại bị tay phải của hắn xuyên qua tóc ta đè lại, không thể cử động.

Tay ta theo bản năng muốn tìm điểm chống đỡ phía sau, không cẩn thận đụng phải chén trà sứ trắng trên bàn.

“Cạch” một tiếng, chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh.

Nhưng hắn dường như không hề nghe thấy, trái lại ôm ta chặt hơn một chút, hôn cũng sâu hơn.

Khi nụ hôn kết thúc, trước mắt ta đã là một mảng hơi nước mông lung, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng áp lên trán ta, giống như một hài tử làm sai, “Vân nhi, là ta sai rồi. Lần đầu tiên bị bệnh ở Nguyên Châu, ta... ghen tị nàng đi chăm sóc Tống Cẩn, tự tay nấu canh cho hắn, ngay cả gặp cũng không muốn gặp ta. Ta càng khó chịu, lại càng muốn gặp nàng, nhưng nàng không muốn để ý đến ta, ta... cũng không có cách nào khác ép buộc nàng đến chỗ ta, cho nên mới...”

Ta sụt sịt: “... Sao chàng biết lúc đó ta đi chăm sóc Tống Cẩn?”

Hắn xoa đầu ta, dịu dàng nói: “Ta đương nhiên biết, nương tử nhà mình đều hao tổn tâm tư đi chiếu cố nam tử khác, đối với ta lại không thèm quan tâm, ta... có thể không sốt ruột sao? Lại nói, canh kia lúc trước rõ ràng nói chỉ nấu cho ta, ta... thật sự ghen tị.”

“Về phần lần này...” Con ngươi đen nhánh của hắn nhìn ta, “Vân nhi, sau khi thẳng thắn tất cả với nàng ở sông hộ thành, ta biết nàng vẫn luôn do dự. Ta kỳ thật cũng đang do dự, chính mình cố chấp giữ nàng lại rốt cuộc đúng hay sai... Ta ở trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, ta cũng không biết... Ta thậm chí còn tự hỏi, ta có nên để nàng rời khỏi nơi này hay không, rời khỏi ta, đó mới là điều tốt nhất. Đêm đó sau khi bị thương, ta quả thật nhận ra độc này không tính là lợi hại, nhưng nhìn bộ dạng kinh hoảng thất thố của nàng, ta chỉ muốn biết, nếu ta thật sự đi đến bờ vực sinh tử, Vân nhi nàng liệu có thương tâm vì ta hay không? Ta nghĩ, chỉ cần nàng có thể thương tâm vì ta một chút như vậy, ta sẽ còn có cơ hội... Đối với nàng, ta sẽ không buông tay.”

Ta dụi dụi hai mắt mơ hồ của mình, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của hắn: “Vậy sau này chàng... phải đáp ứng sẽ không bao giờ lừa gạt ta loại chuyện này nữa, đêm đó... ta thật sự rất sợ hãi.”

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Ta biết, ta biết... nhưng thành thật mà nói, ta cảm thấy rất vui vẻ. Ta thấy nàng lo lắng cho như vậy, liền biết trong lòng nàng có ta, ta thật sự rất vui vẻ.”

Ta bĩu môi nói: “... Vậy đây là lần cuối cùng.”

Hắn ôm chặt ta hơn một chút, ngữ khí trở nên trịnh trọng: “Ta thề, đây là lần cuối cùng. Cả đời này ta sẽ không bao giờ lừa gạt nàng nữa.”

Bởi vì muốn lập tức hồi kinh, ngày hôm sau vốn đã hẹn Tiến Bằng và Huệ Tâm, còn có cả Bàng Nghệ để cáo biệt, nhưng hôm nay khóc đến mức mắt đều sưng lên, ta suy nghĩ một chút, chạng vạng liền luộc hai quả trứng gà để đắp mắt.

Đêm đến, Nghiêm Hủ nhìn ta bóc trứng gà dưới ánh đèn, mỉm cười đi tới cầm lấy một quả trứng gà giúp ta đắp lên một bên mắt: “Vừa khóc một chút mắt đã sưng lên rồi, còn thích rơi nước mắt như vậy.”

Ta lườm hắn một cái: “Tuy thân thể ta yếu nhược, nhưng từ nhỏ đến lớn đều không thích khóc, mấy lần mà ta khóc, cũng chỉ tại chàng.”

Hắn cười, ngồi lại gần hơn, giống như được khen ngợi: “Ừm, vậy chẳng phải là nói rõ, chỉ có ta ở trong lòng Vân nhi là tồn tại bất đồng với người khác, có đúng không?”

Ta: “…”

Ta cảm thấy, từ khi ta ở lại đây, da mặt của Nghiêm Hủ càng ngày càng dày.

Bộ dạng này của hắn, chỗ nào còn giống nhị điện hạ ôn nhu vô hại trong mắt cung nhân lúc trước?

Nghiêm Hủ vừa cầm trứng gà lăn nhẹ trên mí mắt ta, vừa hỏi: “Ngày mai hẹn gặp bọn họ khi nào?”

“Ngày mai dùng xong bữa trưa, ta liền trở về Trương phủ, trước tiên sẽ thu dọn hành lí ở phủ, buổi tối Bàng Nghệ sẽ đến, sau đó cùng Tiến Bằng, Huệ Tâm ở phủ ăn một bữa cơm... Xem như là cáo biệt với bọn họ một lần.”

Nguyên Châu bên này cùng những người liên quan đến Triệu gia, Nghiêm Hủ đã xử trí xong hết thảy, về phần tội trạng của Triệu gia, cũng đã an bài người thúc ngựa truyền tin lên kinh.

Vậy nên không quá ba bốn ngày, Nghiêm Hủ và ta, cũng có thể hồi cung.

Nghiêm Hủ đã an bài tốt người, sau khi hồi kinh sẽ bí mật đưa ta về hoàng trang trước, sau đó hắn lại đón ta từ hoàng trang hồi cung.

Nhắc đến việc trở về hoàng cung Bắc Lương, mấy ngày nay kỳ thật tâm tình của ta có chút phức tạp.

Nghiêm Hủ dường như nhìn ra được ta không tập trung, nhẹ giọng hỏi: “Không nỡ rời khỏi Nguyên Châu sao?”

Ta gật đầu, thẳng thắn trả lời: “Có một chút. Có điều”, Ta bắt gặp ánh mắt của hắn, cười đáp, “Nếu đã hạ quyết tâm theo chàng rồi, đương nhiên muốn cùng chàng trở về, nếu không thì sao có thể ở bên nhau?”

Nói xong, ta có chút ngược ngùng, dời tầm mắt tiếp tục nói: “Thật ra lên kinh, ngoại trừ mùa đông lạnh hơn Nguyên Châu, thì cũng rất tốt.”

Hắn đặt trứng gà xuống, nhìn ta một lúc, rồi đưa tay ôm lấy ta: “Vân nhi, sau này mùa đông ta đều sẽ ở cạnh nàng, vĩnh viễn sẽ không để nàng cảm thấy lạnh nữa.”

Trong lòng ta ấm áp, thật sự chịu không nổi lời hắn nói, nhưng vẫn quay đầu cười trêu hắn: “Để ta không cảm thấy lạnh như thế nào? Chàng là cái ấm lô sao?”

Hắn ừ một tiếng, ở bên tai ta nói: “Mùa đông làm ấm lô của nàng, còn mùa hạ, thì làm băng của nàng, đông ấm hạ mát, tùy mùa mà biến, có được không?”

Lời này làm ta bật cười.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của ta, “Nguyên Châu, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội quay lại.”

Ta cọ cọ trong ngực hắn: “Ừm.”

Ngày hôm sau, dùng xong bữa trưa, Linh Tê giúp ta chuẩn bị xiêm y để ra ngoài, đột nhiên “Ơ” một tiếng: “Kỳ quái, kiện y phục màu trúc công chúa thường mặc kia, sao lại tìm không thấy?”

Ta cũng không xem trọng, liền nói: “Có lẽ giặt quên mang về rồi đi, hôm nay mặc kiện màu xanh biển kia là được rồi.”

Ta đột nhiên nhớ tới đã lâu không thấy tin tức của Đại Tề, “Linh Tê, ngũ ca bên kia, không truyền đến tin tức gì sao?”

Linh Tê lắc đầu: “Chủ tử chưa truyền tin tức gì đến, chỉ nói trong khoảng thời gian này để thuộc hạ chuyên tâm bảo vệ công chúa, cũng không cần chủ động truyền tin, đợi sự tình bên kia của chủ tử chấm dứt, sẽ có tin truyền đến.”

Ta gật đầu: “Được.”

Trở lại Trương phủ, ta nhìn thấy Huệ Tâm và Tiến Bằng rất vui vẻ, nhưng cũng có thể nhìn ra, Huệ Tâm tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng giữa lông mày mơ hồ mang theo chút u sầu.

Ta biết Lý Tư Phong có đến tìm nàng vài lần, nàng đều cáo bệnh không gặp.

Có một vài chuyện, dù sao cũng phải từ từ buông xuống.

Huệ Tâm xung phong muốn giúp ta thu dọn đồ đạc, ta đương nhiên rất cao hứng, hai người chúng ta vừa thu dọn vừa trò chuyện.

Ta kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống và sinh hoạt trước kia ở hoàng cung Đại Tề, đối với nàng mà nói cũng xem như là điều mới mẻ.

Ta nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, Huệ Tâm lắng nghe say sưa, u sầu giữa đầu lông mày cũng tan đi không ít.

“Nếu có thể, ta thật sự muốn đi đến Tề quốc xem một chút.” Nàng cười đáp.

Ta cũng cười: “Sau này nếu như hai nước không chiến tranh nữa, Nguyên Châu cách Tề quốc gần, nói không chừng thật sự có thể để Tiến Bằng mang theo muội đi du ngoạn một phen.”

Nói đến đây, hai tay ta đang thu dọn đồ đạc ngừng lại, cũng không hiểu tại sao lại sinh ra một chút thương cảm.

Đời này của ta, sợ là sẽ không trở về Đại Tề được nữa.

Một bông hoa, một ngọn cỏ, một cành cây của cố hương, khuôn mặt của mẫu phi, sau này chỉ có thể dựa vào hồi ức, cố gắng để bản thân không được quên.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt Huệ Tâm sinh ra chút cô đơn, thấy ta nhìn, nàng nở nụ cười nói: “Ta chính là... chính là đột nhiên nghĩ tới, tỷ tỷ lập tức sẽ rời khỏi Nguyên Châu, liền có một chút luyến tiếc...”

Ta đứng dậy, kéo tay nàng: “Huệ Tâm, muội là muội muội tốt nhất của Hoa Nhã Vân ta, so với tỷ muội trong cung của ta trước kia còn thân hơn.”

Lời ta nói là thật lòng.

Khóe mắt Huệ Tâm đã có chút ướt át: “Ta cũng luôn xem tỷ như tỷ tỷ ruột.”

“Huệ Tâm, muội nhất định sẽ gặp được một nam tử tốt nhất thế gian, hắn sẽ kính muội yêu muội, cùng muội hoạn nạn có nhau, cùng muội trải qua cuộc đời này.”

Huệ Tâm lau khóe mắt: “Ừm.”

“Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ quay lại Nguyên Châu thăm muội.”

Nàng nặng nề gật đầu, đưa tay lau khô nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt: “Nhìn xem ta đang làm gì thế này, không giúp tỷ tỷ thu dọn, còn làm loạn thêm... Phải rồi, mặt nạ này...”

Ta nhìn mặt nạ trong tay Huệ Tâm, đó là cái mà Bàng Nghệ đã để cho đứa nhỏ đưa cho ta trong đêm hội mùa xuân.

Mặt nạ này là Bàng Nghệ dạy ta cách vẽ theo kiểu Bắc Lương, trên mặt được vẽ dày mực đậm màu, đeo lên hẳn sẽ rất đẹp mắt.

Ta tiếp lấy mặt nạ, vuốt ve hoa văn phía trên, trầm tư thật lâu.

Sập tối, Bàng Nghệ đến.

Trên tay hắn còn cầm một hộp thức ăn, ta nhìn quen mắt, mở ra xem thì thấy bên trong cư nhiên là bánh bao lạp nguyệt của Như Ý Trai.

Ta kinh ngạc: “Đã tháng năm rồi, Như Ý Trai vẫn còn bán bánh bao lạp nguyệt sao?”

Bàng Nghệ tràn đầy tươi cười: “Ta cố ý an bài làm, dù sao, tháng chạp năm nay nàng cũng không ở Nguyên Châu, sợ nàng lúc đó nhớ đến mùi vị này, xem như là ta đưa trước cho nàng.”

Ta cười đáp: “Quả thật là ăn ngon, sợ là sau này mỗi năm đều sẽ nhớ đến hương vị này...”

Hắn giật mình, khóe miệng lập tức cong lên: “Nếu nàng thật sự muốn ăn, vậy tháng chạp mỗi năm ta liền tặng đến trên kinh cho nàng.”

Lần này đến phiên ta giật mình: “Ngươi cứ đùa ta, bánh bao còn có thể tặng sao?”

Hắn khẽ lắc chiết phiến, mắt hơi nhếch lên: “Cái này có gì khó? Nàng chưa từng nghe nói, có tiền mua tiên cũng được sao? Huống gì chỉ là bánh bao, dù sao ta cũng có rất nhiều tiền.”

Ta không khỏi mỉm cười: “Vâng, thủ phú đại nhân lợi hại.”

Tiến Bằng ở trong phủ chuẩn bị một bàn thức ăn, chỉ có ta, Bàng Nghệ, Huệ Tâm và chính hắn.

Ba người là hảo bằng hữu của ta ở Nguyên Châu, mọi người đều thẳng thắn đối đãi với nhau, hơn nữa Bàng Nghệ thỉnh thoảng nói đùa vài câu, bầu không khí cũng không quá thương cảm.

Tiến Bằng chú ý đến thân thể yếu nhược của ta, không uống được rượu mạnh, vốn chuẩn bị rượu trái cây, chỉ là trong lòng ta ít nhiều cũng mang theo loại tình cảm ly biệt, bất giác uống nhiều thêm mấy ly.

Dùng bữa xong, Huệ Tâm và Tiến Bằng nói đã chuẩn bị quà chia tay cho ta, liền trở về phòng lấy trước.

Bàng Nghệ cùng ta đi về phòng, trên đường đi, chúng ta đều hiểu ngầm không nhắc đến Vương Như Quân cùng mấy chuyện kia.

Chỉ là vừa mới đến cửa phòng, Bàng Nghệ đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, khẽ ngâm: “Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư.”

Hắn không nói tiếp nữa, nhưng ta lại biết câu tiếp theo là gì.

Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư.

*Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư, hán hữu du nữ, bất khả cầu tư: Người mình yêu thích, có thể gặp mà không thể cầu. Có thể nhìn thấy nàng nhưng không thể tiếp cận với nàng được, chỉ mãi mãi tương tư tưởng nhớ về nàng và biết sẽ mãi mãi không bao giờ có được nàng.

Hắn quay đầu cười với ta: “Hôm nay lúc đến đây, vừa vặn đi ngang qua nơi lần trước chúng ta làm đường nhân, kết quả phát hiện sư phụ đường nhân không biết đã đi đâu, nàng đoán xem nơi đó bây giờ biến thành cái gì?”

Ta cũng đã lâu không ra ngoài, liền hỏi: “Biến thành cái gì?”

“Biến thành một đoàn kịch giang hồ, có người ở đó biểu diễn ca hát tạp kỹ. Lúc ta đi ngang qua, ở đó có rất nhiều đứa nhỏ vây xung quanh, đều vỗ tay tán thưởng.”

Hắn thở dài thương xót nói: “Người ta thường nói, thương hải tang điền, nhưng nàng xem, mới có mấy tháng, sư phụ đường nhân kia, cũng không biết còn có người nào nhớ tới.”

*Thương hải tang điền: Chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.

Ta im lặng một chút, nhẹ giọng cười nói: “Bàng Nghệ, ta sẽ nhớ rõ, ngươi cũng không quên, không phải sao?”

Hắn nhìn ta, thở dài: “Đúng vậy, quả thật là vô luận thế nào đều sẽ không quên, cũng không nỡ quên...” Hắn đến gần một chút, nháy mắt lại khôi phục loại mặt mày cong cong đùa giỡn với đời này: “Tiểu Vân, đưa tay ra.”

Ta nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn, nghi hoặc đưa tay phải ra.

Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy ra thứ đồ gì đó từ tay áo của mình rồi đặt nó vào lòng bàn tay ta, nở một nụ cười.

Ta nhìn thứ lạnh lẽo trong lòng bàn tay, sửng sốt nói: “Cái này, không phải là...”

Viên đá Băng Lăng kia sao?

Hắn nháy mắt: “Xem như là quà chia tay ta tặng nàng”, Hắn dùng quạt gõ vào lòng bàn tay, “Có thể nói là vật về nguyên chủ càng thích hợp hơn.”

Ta vẫn không hiểu: “Nhưng, viên đá này sao lại ở chỗ ngươi?”

Hắn mím môi: “Cũng không biết có phải sự sắp đặt của vận mệnh hay gì khác, thật đúng là rơi vào tay ta.” Hắn dừng lại, lắc đầu bất lực cười nói, “Đêm hội mùa xuân đó, ta một mình đi lang thang trên đường không mục đích, đột nhiên nhìn thấy trong một quầy hàng, nữ nhi của chủ quầy đang chơi đùa với viên đá Băng Lăng này... Ta tiến lên hỏi thăm, mới biết viên đá Băng Lăng này là nàng nhặt được, ta liền bỏ tiền ra mua lại.”

Hắn cười khổ nói: “Có phải rất trùng hợp hay không, cũng rất không thể tưởng tượng nổi? Lúc đó ta còn cảm thấy, có lẽ đây là ám chỉ của ông trời cho ta cũng không chừng, rõ ràng ngày trước ta đã thua mất viên đá này rồi, rồi lại để cho viên đá này lần nữa cơ duyên xảo hợp rơi vào trong tay ta, trong lòng không khỏi tồn tại chút ảo tưởng vô vị...” Hắn thở dài, “Hiện giờ xem ra, có lẽ thật đúng là ông trời an bài, chẳng qua là an bài ta đem viên đá này giao lại cho nàng.”

Viên đá Băng Lăng dưới ánh trăng, giống như một đóa hoa Băng Lăng thật sự, đang tùy ý nở rộ trong tay ta.

Ta ngẩng đầu: “Bàng Nghệ, cảm ơn ngươi.”

Hắn sửng sốt một chút, lập tức nhướng mày cười: “Ta đều đem thứ hiếm lạ như vậy tìm về được, coi như cũng có công, Vân tiểu thư không bằng cũng đưa lại ta quà đáp lễ?”

Ta ngây người, quà đáp lễ?

Mặc dù biết hắn chẳng qua chỉ là nói đùa, ta vẫn cầm viên đá Băng Lăng trong tay, nói với hắn: “Ngươi đợi ta một chút.”

Hắn nhìn ta cầm mặt nạ kia đi ra, đầu tiên là giật mình, sau đó mới cười nói: “Ta còn chưa thấy nàng đeo mặt nạ này.”

Ta nhìn mặt nạ ta tự tay vẽ này, “Ta cũng chưa đeo bao giờ, ta đeo thử lên xem.”

Vừa nói xong ta liền cúi đầu đeo mặt nạ lên đầu, chỉ là lúc buộc dây không cẩn thận vướng vào trâm cài trên tóc ta, ta luống cuống tay chân muốn tháo ra, nhưng càng quấn càng loạn, không nhịn được nói: “Ai da, sao lại vướng thế này?”

Trước mắt ta đột nhiên xuất hiện một đôi ủng thêu hoa văn mây, Bàng Nghệ vòng tay qua đầu ta, tiếp lấy dây buộc trên tay ta.

Thanh âm mang ý cười của hắn từ đỉnh đầu truyền đến: “Cũng thật chưa từng thấy qua nàng ngốc như vậy, tháo nửa ngày lại càng quấn càng chặt.”

Giờ phút này, hai chúng ta gần nhau đến mức ánh mắt ta vừa vặn có thể nhìn thấy cằm hắn, một lúc sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem như tháo ra được rồi.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn ta.

Bốn mắt nhìn nhau, động tác trên tay hắn khựng lại.

“Bàng Nghệ?”

Con ngươi hắn giống như lửa đốt, đột nhiên cúi đầu xuống, cách qua lớp mặt nạ, in lên trán ta một nụ hôn nhẹ như sóng nước.

Ngay sau đó hai tay vừa nhấc lên, mặt nạ được tháo xuống khỏi mặt ta, hắn lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn mặt nạ trên tay.

“Như vậy, ta liền không có gì tiếc nuối.”

Rồi hắn ngẩng đầu, nháy mắt cười nói với ta: “Mặt nạ này để lại cho ta đi, xem như là quà đáp lễ của viên đá Băng Lăng, thế nào?”

Ta nhìn hai tròng mắt của hắn, gật đầu: “Được.”

“Vậy ta đi đây.” Hắn một tay cầm mặt nạ, một tay lắc chiết phiến, “Tiểu Vân... Bảo trọng.”

Ta nhẹ giọng đáp: “Ừm, ngươi cũng vậy... Bàng Nghệ, ngươi nhất định sẽ gặp được một cô nương tốt.”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, cười tựa như gió xuân: “Ừm, nhất định là vậy, dù sao ở Nguyên Châu này, ta cũng xem như là mỹ nam tử số một số hai, phải không?”

Hai người chúng ta nhìn nhau cười, hắn xoay người phất phất tay, liền rời khỏi Trương phủ.

Ngồi trên xe ngựa trở về, ta mở quà của Tiến Bằng và Huệ Tâm đưa cho ta, là một bút tích của Ôn Kiêu tiên sinh ở Đại Tề.

Trong lòng ta rung động, cái gọi là tri kỷ, không gì hơn thế này.

Cũng không biết do hơi rượu dâng lên hay do xe ngựa lắc lư, đi được nửa đường, ta lại cảm thấy có chút say rượu.

Trở lại phủ thái thú, từ xa xa ta đã nhìn thấy Nghiêm Hủ đứng ở cửa phòng ngắm trăng.

Thấy ta về, hắn đi tới đỡ lấy ta, sửng sốt một chút rồi cười nói: “Uống rượu sao?”

Ta ừ một tiếng, quả nhiên không nên tham lam uống nhiều, chỉ không dự liệu được tác dụng của rượu trái cây này ngấm sau khi uống lại lớn như vậy.

Ta nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, hắn đỡ lấy ta rồi ôm ngang ta lên.

Ta giật mình, đột nhiên mở to hai mắt: “... Chàng làm gì vậy?”

Hắn dở khóc dở cười: “Đứng cũng không đứng vững, ta đưa nàng về giường ngủ.”

Sau khi vào phòng, hắn thật sự đặt ta lên trên giường, ta vặn vẹo thân thể, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Một hồi sau, ta đều cho rằng hắn đã rời đi, đột nhiên nghe được một âm thanh âm ở bên tai ta: “Tối nay rượu có vị gì?”

Ta mở mắt ra, mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn, cứ cảm thấy ánh mắt của hắn không giống ngày thường: “Hả? Ta cũng không nói được, chính là có chút ngọt ngọt...”

“Thật sự ngọt sao?” Con ngươi hắn trầm xuống, nhẹ giọng hỏi, hơi thở hắn thở ra chọc cho ta có chút ngứa ngáy.

“Hình như là vậy.” Ta quay đầu, chỉ cách hơi thở của hắn rất gần, thầm nghĩ nên lập tức chìm vào giấc ngủ, không biết hắn muốn làm gì với hương vị của rượu.

Không ngờ hắn đem đầu ta xoay lại, cười nói: “Vậy ta nếm thử xem, rốt cuộc có phải ngọt hay không...”

Ta mơ mơ màng màng đẩy hắn: “Chàng nếm thử như thế nào...”

Lời còn chưa dứt, liền cảm nhận được đôi môi ấm áp của hắn phủ lên.

Toàn thân ta đều mềm nhũn, căn bản không có sức lực chống cự, cuối cùng, có lẽ là do say rượu lại còn bị hắn kích động, không tự giác cùng hắn chủ động dây dưa một chỗ.

Đó là một nụ hôn dài.

Sau khi nụ hôn chấm dứt, ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, mắt ươn ướt, đầu cũng choáng váng, chỉ muốn hất hắn ra nhanh chóng đi ngủ.

Ai ngờ hắn lại mổ vào cổ ta, than một tiếng: “Vân nhi... làm sao bây giờ?”

Cái gì mà làm sao bây giờ?

Thanh âm của hắn lộ ra một cỗ hương vị mê hoặc: “Bộ dáng này của nàng, ta thật sự không biết mình còn có thể kiên trì được trước khi hồi cung hay không...”

Kiên trì cái gì?

Hắn hôn vành tai ta: “Thật muốn lập tức hồi cung...”

Ta cố sức mở đôi mắt mê mang: “Hai chúng ta... không phải sẽ lập tức trở về sao?”

Hắn nâng một cánh tay nhìn ta, một lúc lâu sau nói: “Ừm, sẽ lập tức trở về.”

Sau đó, ta liền chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là ta lại không thể ngủ được một giấc đến lúc rạng sáng.

Nửa đêm, tựa hồ nghe được tiếng ai đó nói chuyện khe khẽ, ta cố gắng gượng dậy, chỉ mông lung nhìn thấy một chút ánh sáng từ những ngọn đèn bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, giọng nói của Chí Chính truyền đến: “... Điện hạ, chuyện này, sợ là nhắm vào công chúa.”

Nghiêm Hủ trầm giọng nói: “Ta biết, đem nàng ta đi liệm trước, phong tỏa tin tức.”

Ta đã tỉnh táo hơn phân nửa, vì vậy ta choàng một kiện y phục đi ra ngoài.

Nghiêm Hủ và Chí Chính nhìn thấy ta, đều sửng sốt.

Nghiêm Hủ bước nhanh tới: “Sao lại dậy rồi? Đ.á.n.h thức nàng rồi sao?”

Ta lắc đầu: “Đã xảy ra chuyện gì?”