Đứng ở bến tàu, nhìn những chiếc tàu đang thả neo ở xa xa, cơn gió đêm mang theo vị mặn của nước biển thổi vào mặt mát rượi. Tuy có điểm không bằng nơi thành thị xa hoa trụy lạc, nhưng sự yên lặng của tiểu trấn lại có thể làm cho lòng người thật thoải mái.
Không biết đã đứng bao lâu rồi, đến khi nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Mâu Thần An mới quay đầu lại.
“Mẹ, sao mẹ đến đây?” Theo ánh sáng yếu ớt của mấy ngọn đèn đường, cậu thấy rõ người đến là Đỗ Tĩnh Nhu, mà nàng cũng chỉ lặng lẽ đến một mình, không có phụ thân đi theo khiến cậu không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Đi đến cạnh bên đứa con bị gió đêm thổi tung mái tóc, Đỗ Tĩnh Nhu cũng nhìn về phía xa, cảm khái nói:
“Mấy năm nay, Sai Kung biến đổi ghê gớm thật, ở kia vốn có một cây cầu thì giờ đã thành đường cái rồi.”
Nghe lý do thoái thác của mẫu thân, Mâu Thần An cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mỗi lần trở về, cậu cũng có thể phát hiện nơi đây không giống như lần trước. Nhớ lại tình cảnh lúc cậu mới rời đi lần đầu, cậu không khỏi cảm thán thời gian quả thật trôi qua rất nhanh.
“Bất quá, sao lại biến đổi thành bộ dáng này!?” Lời nói đầy ôn nhu nhưng lại mang theo ẩn ý.
Mơ hồ cảm giác được mẫu thân muốn nói gì, nhưng Mâu Thần An vẫn chỉ yên lặng không nói.
Liếc mắt nhìn đứa con lâm vào trầm mặc, Đỗ Tĩnh Nhu mỉm cười nói:
“Điều mẹ muốn nói là, chúng ta vĩnh viễn là người nhà của con, trong lòng có gì thì đừng cố đè nén, cứ nói ra để mọi người cùng nghĩ biện pháp không tốt sao.” Tuy Mâu Thần An không còn là hài tử 12 tuổi như năm xưa rời nhà đi nữa, nhưng nó vẫn là con nàng. Thấy nó lần này trở về lại mang theo sự ưu sầu nhàn nhạt, không cần hỏi nàng cũng biết nhất định là nó có tâm sự.
Mâu Thần An khác với bọn Mâu Thần Quang, cậu là trưởng tử của Mâu gia, nếu cho rằng việc gì có thể tự mình giải quyết, cậu tuyệt đối không làm phiền người khác. Bởi vậy nên mới hình thành tính cách hướng nội chất phác, và đó cũng là điều làm Đỗ Tĩnh Nhu không yên lòng nhất.
Lời nói của mẫu thân làm Mâu Thần An sững sờ. Cậu lắc đầu, cười nói:
“Mẹ, con không sao.” Chuyện của cậu không phải nói ra là có thể giải quyết, nên cậu cũng không muốn làm cha mẹ bận tâm, nhưng không ngờ chính vì thế càng khiến Đỗ Tĩnh Nhu lo lắng hơn.
Khẽ thở dài, thấy đứa con không có ý định nói ra, Đỗ Tĩnh Nhu cũng không dám cưỡng cầu. Nàng chỉ dặn dò nó đi ngủ sớm rồi tự mình quay về.
“Mẹ.”
Biết rõ mẫu thân đã dừng bước nhưng Mâu Thần An cũng không quay đầu lại, chỉ trầm lặng nhìn về phương xa…
“Sáng sớm mai con sẽ đi, mẹ và cha nhớ bảo trọng.”
Nhìn bóng lưng thon gầy của cậu, Đỗ Tĩnh Nhu nhẹ gật đầu.
“Con không ở lại ăn bánh sinh nhật sao? Tiểu Huệ sẽ thất vọng lắm đó.”
“Để lần sau đi, mẹ.” Khổ sở gượng cười, đối với muội muội cậu cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi.
“Được rồi.”
Đợi đến khi sau lưng không còn nghe tiếng bước chân, Mâu Thần An mới xoay người lại.
Mẹ, thật xin lỗi, con của mẹ đã yêu một nam nhân…
……
Ngày hôm sau, mang theo nỗi áy náy, Mâu Thần An bước lên chuyến xe đi đến Xích Trụ.
Nơi đây là phía nam của cảng đảo, tuy vẫn thuộc Hương Cảng nhưng là một nơi xa xôi hẻo lánh, không có chút nào mang theo vẻ sầm uất huyên náo chốn thị thành. Dạ chắc chắn sẽ không nghĩ tới cậu lại ở một nơi vắng vẻ như vậy.
Vô thức mân mê bàn tay trái trống trải, lúc này, đã không còn nhìn ra dấu vết nó từng đeo một chiếc nhẫn. Còn về chiếc nhẫn đó, cậu đã trả về chỗ cũ cho Dạ.
Liều mạng tự nói với bản thân, cậu là quyết định đúng, nhưng sâu trong con ngươi đen nhánh vẫn không thể ngừng hiện ra một tia quyến luyến.
Dạ lần này nhất định sẽ rất tức giận a? Nghĩ đến vẻ âm độc trong đôi mắt phượng kia khi phát hiện ra chiếc nhẫn, cậu không khỏi mỉm cười cay đắng.
……
Trong lúc này ở Mâu gia, khi biết tin Mâu Thần An từ sáng sớm đã rời đi, bọn Mâu Thần Quang tránh không khỏi lên tiếng phàn nàn, nhất là Mâu Thần Huệ, nàng cứ dẩu môi lên biểu thị nỗi bất mãn rõ ràng.
Thấy bọn nhỏ không vui như thế, Đỗ Tĩnh Nhu bất đắc dĩ lắc đầu:
“Anh tụi con có công chuyện, các con phải thông cảm cho anh chứ. Hơn nữa, anh tụi con đang bận rộn mà cũng tranh thủ trở về, thế là tốt rồi.” Liếc mắt nhìn Mâu Đức Hưng, nàng thấy trong mắt hắn cũng là một tia lo lắng.
Mẫu thân đã giải thích như thế, cả đám Mâu Thần Quang cho dù có mất hứng thế nào nhưng nghĩ đến nỗi vất vả của Mâu Thần An thì cũng đành bình thường trở lại, bây giờ bọn họ đành phải chờ lần sau khi cậu trở về thôi.
“Lần sau, con nhất định phải bắt anh ở lại ăn bánh sinh nhật.” Nắm chặt nắm tay nho nhỏ lại, Mâu Thần Huệ kiên quyết nói.
Dịu dàng xoa xoa đầu đứa con gái nhỏ, Đỗ Tĩnh Nhu chỉ có thể lặng lẽ thở dài. Lần sau, thật không biết bao giờ mới đến “lần sau” đó…
***
< Cốc cốc — >
Nhẹ gõ cửa phòng, lại không nghe tiếng đáp trả, Lý Sơ Đồng nhịn không được thở dài lần thứ n.
Ba hôm trước, tổng tài xuất hiện với vẻ mặt cực âm trầm, rồi từ đó đến nay mặt y lúc nào cũng không biểu tình như thế. Nhất là khi nàng vừa hỏi đến Mâu Thần An, cặp mắt phượng lạnh băng kia còn phát ra tia lãnh mang khiến nàng không khỏi tự hỏi liệu tim nàng đã ngừng đập chưa.
Không nhớ rõ nàng làm sao mà ra khỏi văn phòng được, đến khi trở lại chỗ ngồi của mình, hai chân như được giải thoát bỗng mềm nhũn ra không ngừng run rẩy, quanh quẩn trong đầu chỉ còn lại hai chữ.
“Ra ngoài.” Thanh âm lạnh như hàn băng ngàn năm lại không mang theo bất cứ một tia cảm tình nào, khiến Lý Sơ Đồng lần đầu tiên biết rõ một người có thể lãnh khốc đến mức đó.
Tuy không rõ lắm giữa tổng tài và Tiểu Mâu đã xảy ra chuyện gì trước đó, nhưng mấy ngày sau cũng không gặp Tiểu Mâu nên nàng có thể mơ hồ đoán được mọi chuyện.
Ai, đoán chừng nguyên nhân là do Tiểu Mâu không nói lời nào đã bỏ đi a. Không ngờ, một người nhìn thành thật như vậy cũng dám bỏ trốn, chỉ khổ cho những người ở lại phải làm thớt cho tổng tài trút giận thôi.
Những người có việc phải vào văn phòng tổng tài đều tận lực né tránh, giống như quản lý ấy, tài liệu ông ta đưa tới cho tổng tài tất cả đều nhờ nàng chuyển giúp. Nhìn đống tài liệu chất cao như núi, thật không biết nên làm sao. Nàng cũng muốn tránh tổng tài lắm, nhưng nàng là bí thư thì có thể tránh đi nơi nào?
Ai, nhịn không được thở dài lần nữa.
Cố giữ bình tĩnh, Lý Sơ Đồng mở cánh cửa đàn mộc ra, mang đống tài liệu trong tay đặt xuống trước mặt nam nhân, thật cẩn trọng nói, cứ như sợ âm lượng mà cao một chút thì sẽ khiến cho nam nhân đang đọc tài liệu kia không vui.
“Tổng tài, đây là tài liệu quản lý đưa tới.”
Lãnh Linh Dạ không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xem xét thật kỹ tài liệu trong tay. Đợi đến khi Lý Sơ Đồng đã rời khỏi văn phòng, y mới xoay chiếc ghế tựa ra phía sau, từ nơi cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Không giống với thời tiết sáng sủa bên ngoài cửa sổ, trong đôi mắt phượng là một tầng lo lắng.
Từ khi Mâu Thần An rời đi đã là một tuần lễ, y đã dặn cậu ta phải về từ ba hôm trước nhưng đến hôm nay vẫn không thấy đâu. Nếu muốn tiếp tục ở lại Sai Kung, theo tính cách của cậu nhất định phải gọi điện báo cho y biết một tiếng, nhưng sự thật là từ ba hôm trước, điện thoại của cậu luôn ở trong tình trạng tắt máy.
Có thể giải thích là Mâu Thần An quên sạc điện thoại, nhưng không lý nào cậu lại có trí nhớ kém đến thế, đến nỗi mấy ngày liền đều không kiểm tra điện thoại.
Người thông minh như Lãnh Linh Dạ không cần nghĩ cũng đoán ra được, Mâu Thần An nhất định lại gạt y, một lần nữa vụng trộm ly khai.
……
“Em sợ sau khi em đi rồi, anh sẽ không ăn cơm đúng giờ.”
Hồi tưởng lại lúc Mâu Thần An rời đi mấy hôm trước, lời nói mang theo đầy lo lắng, đôi mắt phượng nguy hiểm khép lại, y nên sớm nhận ra mới phải, nếu chỉ đi một hai ngày thì cậu tuyệt đối không nói như vậy.
Đem chiếc nhẫn trong túi áo ra nhìn, thông qua những viên kim cương đính trên đó, Lãnh Linh Dạ như có thể thấy gương mặt chứa đầy hy vọng của Mâu Thần An:
“Cái kia, anh có thể tháo chiếc nhẫn này giúp em được không? Em đột nhiên đeo một chiếc nhẫn thế này, cha mẹ em nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Em nghĩ chờ thêm một thời gian nữa mới giải thích với bọn họ, có được không?”
“Em hứa với anh, lần sau em sẽ không tháo ra nữa, được không? Chỉ một lần này thôi.”
Hôm ấy, trong ngăn kéo, khi thấy sợi dây chuyền có ***g chiếc nhẫn mà y tặng cho Mâu Thần An, gương mặt lạnh lùng của y chớp mắt che kín sương lạnh. Trách không được hôm rời đi, cậu ta lại mặc áo cổ cao, chính là vì không muốn cho y nhìn thấy trên cổ cậu đã không còn đeo sợi dây chuyền đó nữa.
Hết thảy điều này cho thấy Mâu Thần An sớm đã lên kế hoạch rời đi, hừ, cậu ta cho rằng đem chiếc nhẫn trả lại cho y thì có thể không chút vướng bận gì mà ly khai ư?
Có lẽ, y không nên đeo nhẫn cho cậu mà là đeo vào một cái khóa sắt, có như vậy mới có thể mỗi thời mỗi khắc đem cậu giữ ở bên người.
Lãnh Linh Dạ đứng dậy rời khỏi văn phòng. Khi đi ngang qua Lý Sơ Đồng, y chỉ lạnh lùng vứt lại một câu rồi bước vào thang máy.
“Hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay.”
“Tổng tài?” Lý Sơ Đồng không kịp phản ứng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cửa thang máy đóng lại. Hôm nay có vài tài liệu quan trọng cần chữ ký của tổng tài mới thông qua được a!
“Ai, phải đi tìm quản lý thôi.” Ôm lấy đống tài liệu trên bàn, Lý Sơ Đồng đi xuống tầng 29.
Lái chiếc xe hơi thể thao ra khỏi bãi đỗ xe, nam nhân lập tức hướng nhanh về Sai Kung…