Tỏa Ái

Chương 47




Từ ngày được chuyển đến làm trợ lý đặc biệt của tổng tài, Mâu Thần An có thể nói là bận đến mức không còn thời gian để thở. Không chỉ phải học cách điều hành công việc từ chị Lý, rồi bởi vì hoàn toàn đọc không hiểu các bảng báo cáo, biểu đồ nên chị Lý cũng phải chỉ dạy từ đầu.

Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã đến giờ ăn cơm trưa. Đang suy nghĩ có nên tiếp tục đọc tài liệu trong tay hay không thì một hồi âm thanh từ bụng vang lên, thôi đi, cứ lấp đầy bụng trước đã. Dù gì thì chị Lý cũng nói là không cần vội, cứ từ từ cũng được.

Thu thập qua loa tài liệu trên bàn, Mâu Thần An cầm theo thẻ nhân viên đi xuống tầng dưới. Nhân viên ở L.S khi cầm theo thẻ nhân viên xuống các nhà hàng từ tầng 1 đến tầng 10 có thể được lãnh phần ăn miễn phí dành riêng cho nhân viên.

Bên ngoài phòng làm việc, Lý Sơ Đồng đã không còn ở đó, chắc là đi ăn cơm rồi, Mâu Thần An liền bước vào thang máy, lại không nhận ra là cậu đã không nhìn thấy tờ giấy nàng đặt trên bàn.

“Tiểu Mâu, chị phải ra sân bay đón tổng tài, khoảng một giờ sau sẽ trở về.”

Bất quá, dù cho Mâu Thần An có thấy tờ giấy đi nữa cũng không có ý nghĩa gì. Bởi vì, cậu tuyệt đối không nghĩ ra được tổng tài lại chính là người cậu cho rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.

Ăn xong phần cơm trưa phong phú ở nhà hàng, Mâu Thần An quay về tầng 30, chỉ thấy ở đây vô cùng yên tĩnh, rõ ràng là Lý Sơ Đồng còn chưa về. Mâu Thần An lại chậm tiêu, không phát giác ra có điểm nào bất thường, cứ cho rằng chị Lý ra ngoài dạo phố, dù sao bây giờ vẫn còn là giờ nghỉ trưa, đến 2 giờ chiều mới phải bắt đầu làm việc.

Cậu lại không biết, Lý Sơ Đồng nổi dành là làm việc tận tâm, dù đang trong giờ nghỉ trưa nàng cũng sẽ ngồi ở bàn làm việc xử lý văn kiện, trừ khi là có chuyện gì quan trọng, nếu không nàng sẽ không rời khỏi văn phòng.

Đợi khi Mâu Thần An đọc hết tài liệu thì đã là một giờ chiều, thấy vẫn còn thời gian nên cậu ngáp dài một cái rồi gục đầu xuống bàn đánh một giấc ngủ ngắn.

Bởi vì hôm nay công ty có mở một cuộc họp quan trọng, thân là trợ lý đặc biệt của tổng tài nên Mâu Thần An cũng phải tham dự, mặc dù Lý Sơ Đồng đã giúp cậu hiểu đại khái nội dung cuộc họp, nhưng những phần chi tiết thì cậu vẫn còn mù mờ lắm. Không muốn chị Lý vì cậu mà phải tăng ca, Mâu Thần An chỉ hỏi sơ qua những điểm trọng yếu rồi đem tài liệu về phòng trọ đọc tiếp.

Đọc đến tận 2 giờ sáng thì cậu mới xem như miễn cưỡng tiếp thu được nội dung trong đó. Lúc này, cậu mới nhận ra rằng, làm trợ lý đặc biệt của tổng tài thật sự rất khó khăn phức tạp. Nhưng đồng thời cậu cũng thấy hiếu kỳ, tổng tài sao lại chọn cậu? Ông ấy phải biết rõ năng lực của cậu chứ, công việc này vốn dĩ là không thích hợp với cậu.

Có lẽ, lần sau khi gặp tổng tài cậu phải thương lượng một chút, hi vọng ông ấy chuyển cậu về vị trí trước kia, nhường vị trí quan trọng này lại cho người có năng lực hơn.

Nếu quả thật cậu có thể trở về phòng Thông Tin thì tốt quá…

Cứ tưởng tượng như vậy, Mâu Thần An dần chìm sâu vào mộng đẹp, đem những chuyện cậu vừa suy nghĩ một khắc trước quẳng ra khỏi đầu.

***

Từ khi Lý Sơ Đồng đón tổng tài ở sân bat về, trên đường đi hai người đều trầm mặc không nói tiếng nào. Với Lý Sơ Đồng thì là do tổng tài không mở miệng nên nàng cũng không dám lên tiếng trước, còn Lãnh Linh Dạ thì lại chỉ chăm chăm nhìn vào bảng báo cáo trong tay.

Liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy nàng vừa bắt gặp ánh mắt của y thì liền nhìn sang hướng khác, Lãnh Linh Dạ lạnh lùng nói:

“Cuộc họp chiều nay giao cho Tống Hỷ Câu.” Ngụ ý tức là, y sẽ không đến dự cuộc họp. Theo kế hoạch lúc đầu thì y sẽ dự, chính thức thông báo thân phận tổng tài của y cho toàn thể công ty biết. Bất quá, hiện tại xem ra cũng không vội.

“Dạ, tổng tài.” Nơm nớp lo sợ gật đầu, Lý Sơ Đồng len lén lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Từ khi gặp tổng tài ở phi thường thì nàng phát hiện hình như y càng lúc càng có vẻ âm hàn lãnh khốc hơn.

Chỉ tiếp xúc với tổng tài có nửa giờ mà tinh thần của nàng cứ luôn phải ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, rất sợ trong một lúc sơ ý sẽ làm ra sai lầm gì đó. Bất quá, nàng cũng nhận ra, tổng tài tuy tính cách lạnh lùng nhưng lại không quá hà khắc. Chỉ cần không xuất hiện sai lầm nghiêm trọng, y bình thường sẽ không để ý tới. Nghĩ vậy, Lý Sơ Đồng cả người như nhẹ nhõm hẳn, xem ra sau này cũng không đến nỗi khó sống cho lắm.

Trở lại L.S, từ thang máy dưới bãi đổ xe hai người trực tiếp lên thẳng tầng 30. Chủ động bước ra khỏi thang máy trước, Lý Sơ Đồng dẫn Lãnh Linh Dạ về phòng tổng tài, thầm nghĩ chắc Tiểu Mâu đã thấy tờ giấy nàng lưu lại cho cậu.

Cánh cửa bằng đàn mộc mở ra, nhìn thấy Mâu Thần An đang nằm sấp trên bàn ngủ gật, Lý Sơ Đồng trong phút chốc ngây ngẩn cả người. Lúc này ông trời có giáng xuống cũng chưa chắc chống đỡ được cho cậu ta nạn kiếp này.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, Lý Sơ Đồng lập tức xoay người, che khuất Mâu Thần An bên trong, miễn cưỡng cười nói:

“Tổng tài, trong văn phòng hơi bề bộn, ngài trước tiên cứ chờ bên ngoài, tôi sẽ rất nhanh chóng dọn dẹp lại một chút.” Nếu như tổng tài nhìn thấy trợ lý của mình không làm việc mà đi ngủ gật, cậu ta nhất định sẽ bị sa thải mất. Nghĩ đến chỉ vì một lỗi lầm do vô tâm mà có thể bị sa thải, Lý Sơ Đồng không khỏi thấy tiếc hận thay cho Mâu Thần An.

Đôi mắt phượng liếc nhìn vào văn phòng, thấy cảnh tượng bên trong thì không khỏi cau mày. Y gạt Lý Sơ Đồng sang một bên, đi thẳng vào.

Thấy tổng tài nhẹ nhíu mày, Lý Sơ Đồng vội vàng giải thích:

“Tổng tài, trợ lý Mâu có thể vì đêm qua thức khuya đọc tài liệu cuộc họp hôm nay nên mới ngủ gật trong giờ làm việc, ngài…”

Chưa nói xong, Lý Sơ Đồng đã bị tình cảnh kế tiếp làm cho kinh ngạc trừng to đôi mắt.

Lãnh Linh Dạ đi đến bên cạnh Mâu Thần An vẫn đang nằm sấp mà ngủ, cúi người ôm lấy cậu rồi hướng về phía phòng nghỉ riêng trong văn phòng.

“Mở cửa.” Liếc mắt nhìn Lý Sơ Đồng còn đang ngây ngốc, y lạnh băng nhắc nhở.

“Ách, vâng.” Nghe tổng tài nói thế, dù Lý Sơ Đồng có chút giật mình nhưng nàng vẫn phản ứng rất nhanh, vội tiến đến mở cửa.

Lãnh Linh Dạ ôm Mâu Thần An vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, thấy mi mắt của cậu hơi rung rung, đôi mắt phượng liền xẹt qua một tia lãnh ý. Y lập tức không do dự ra lệnh đuổi khách:

“Ra ngoài, không cho bất cứ ai vào đây.”

“…Dạ, tổng tài.” Nhìn chăm chú cử động có thể nói là ôn nhu săn sóc của Lãnh Linh Dạ, nàng càng thêm khẳng định tổng tài nhất định đã quen Mâu Thần An từ trước. Còn Mâu Thần An… Nhìn tay cậu ta thoáng run rẩy trong một khắc, đáy lòng nàng không khỏi thở dài.

Hai người kia, không cần hỏi cũng biết là đã quen nhau, hơn nữa nhất định không chỉ đơn giản là quen biết.

Nhìn hai người họ thêm lần nữa, Lý Sơ Đồng khép cửa lại, triệt để ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.

Thấy đôi mắt nhắm chặt kia không có ý định mở ra, thân hình thon dài của Lãnh Linh Dạ tiến đến sát bên cạnh người đang nằm trên giường, khẽ liếm lộng vành tai mềm mại trong kí ức.

Cảm nhận được vành tai đang bị ngậm trong khoang miệng ấm áp, Mâu Thần An không khỏi toàn thân run lên, khẽ chau nhẹ lông mày, xoay người sang hướng khác. Từ lúc thân thể được ôm lấy thì cậu đã tỉnh lại. Khi nội tâm còn đang chấn động vì tiếp xúc với ***g ngực quen thuộc, trong tai lại nghe chị Lý gọi “Tổng tài” khiến cậu càng thêm kinh ngạc đến mức không dám mở mắt ra.

Thiếu gia là tổng tài của L.S? Như vậy…

Sự thật là, quan hệ của hai người đã chấm dứt từ bốn năm trước, cho dù bây giờ cậu có là trợ lý đặc biệt của tổng tài thì cũng không cách nào thay đổi chuyện đó. Hơn nữa, cậu vẫn còn nhớ rõ, thiếu gia từ bốn năm trước đã đính hôn.

Có lẽ, cậu nên từ chức thôi, như vậy cả hai sẽ tiếp tục không có bất cứ quan hệ gì với nhau…