Lúc Hạ Mạc mở mắt ra, bản thân đã nằm ở trên giường, trước mặt là trần nhà màu hoa lan quen thuộc.
Sao mình lại ở trong phòng a? Trước đó rõ ràng còn ở trong phòng hội nghị với Cốc Vũ mà! Phòng hội nghị... phòng hội nghị???!!!
"A a a a a a a a a a a a a a!!! Cốc Vũ!!!" Trừng lớn hai mắt, ý thức vừa mới lấy lại, Hạ Mạc liền hô lên cái tên này.
"Tiểu thư, Cốc Vũ tiểu thư vừa về, ngài muốn gặp cô ấy ạ?" Ngoài cửa lập tức có tiếng người hầu đáp lại.
"Không cần!!!" Quát xong câu, Hạ Mạc lập tức kiểm tra quần áo của mình, hoàn hảo, không có vấn đề gì, còn mặc trên người.
"Hạ Mạc, tớ thích cậu!!" Hạ Mạc, tớ thích cậu!!"
Trong đầu lặp lại tiếng vang nàng nghe được trước khi ngã xuống, quay đầu lơ đãng nhìn thấy bản thân mình trong gương, liền thấy có gì đó hơi kỳ. Bò đến trước gương nhìn trái nhìn phải, sau đó, cởi nút áo ra nhìn lại một lần nữa.
"A ———————— a a a a a a a a a a —————— sao lại có thể như vậy?????!!!!" Những cái dấu này là sao?!! Rốt cuộc Cốc Vũ đã làm cái gì a a a a a a a a a!!!!
"Tiểu Mạc? Tiểu Mạc con làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì??" Giọng điệu có chút lo lắng của Hạ Trọng Lăng truyền vào từ ngoài cửa.
"Không, không có việc gì, papa." #%¥—****.
Oa a a a a a a a a a!!!! Hạ Mạc nổi giận!! Sau đó, mất ngủ 3 ngày.
Nói đến đây, hồi nhỏ Cốc Vũ cũng không đáng ghét lắm, tại sao lớn lên lại đáng ghét đến vậy a? Cốc Vũ hồi nhỏ ghét mình chăng? Từ lúc nào mình bị ghét vậy? Á? Vậy thật sự bị ghét hả? Có thể nào thật ra là thích nhưng mình không biết chăng? Lẽ nào mình thật ra thích Cốc Vũ chứ không phải Kinh Trập?! A a!! Điên rồi, chết mất a!! Chuyện này tại sao lại, rốt cuộc tại sao lại thành như vậy a??!!
Hay là xỉu đi, xỉu rồi sẽ không nghĩ nữa.
Chẳng biết từ lúc nào tiếng ve lại kêu vang, bầu không khí hừng hực nóng của mùa hè đã đến, tâm tình Hạ Mạc vẫn bị phiền muộn quay quanh, ban ngày uể oải, tối lại mất ngủ. Sau đó, lúc sự việc xảy ra là một ngày trước khi công chúa về nước. Hôm đó, Hạ Mạc vẫn bị chôn giữa một đống văn kiện, uể oải xử lý đống tài liệu làm mãi cũng chẳng xong.
Quản gia vội vã vọt đến. "Hạ tiểu thư, tài liệu lần trước ngài cùng Cốc tiểu thư hợp tác đã xảy ra vấn đề rồi."
"Cái gì?!"
"Hạ tiên sinh bây giờ có ở nhà hay không, các trưởng lão của Bổn gia phải lập tức đến phòng hội nghị." Quản gia không đáp, chỉ báo cho Hạ Mạc đến phòng hội nghị ngay lập tức.
"Tôi biết rồi." Buông xấp tài liệu trên tay, Hạ Mạc dùng tốc độ nhanh nhất đời mình chạy đến phòng hội nghị, ngay lúc này trong đầu chỉ còn ‘chạy nhanh lên’. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mỗi một xấp tài liệu nàng và Cốc Vũ đều chăm chú kiểm tra qua a! Xảy ra chuyện gì cơ chứ? Công chúa bảo rất hài lòng cơ mà?? Tại sao lại như vậy? Thiệt hại có lớn không? Vậy Cốc Vũ sẽ thế nào? Cũng sẽ như mình chứ? Sẽ bị xử phạt sao?
Vừa vào phòng hội nghị liền thấy Cốc Vũ đã đứng ở giữa phòng, dùng một giọng điệu bình ổn như trước, nói: "Chuyện này là do Cốc gia tôi tiếp nhận, bây giờ nếu xảy ra vấn đề, đương nhiên là do một mình Cốc Vũ tôi gánh chịu, không liên quan đến trách nhiệm của Hạ gia, xin đừng làm Hạ Mạc khó xử."
"Cốc Vũ!!?? Cô làm cái gì thế hả??!!" Hạ Mạc vội vã kéo Cốc Vũ lại, kêu to.
Đây là lần đầu tiên Hạ Mạc có cảm giác được người khác bảo vệ —— ngoại trừ cha nàng ra thì không còn ai khác. Bá vương long Hạ Mạc, luôn là một người khiến người gặp người tránh, luôn một mình gánh chịu bất cứ việc gì, cho đến bây giờ vẫn không rõ cảm giác có người bảo vệ sẽ ra sao.
Cha thật sự có bảo vệ mình, thế nhưng, nó không giống như vậy, cha là người thân, không giống như người khác, bản thân rất muốn, rất muốn có người bảo vệ, thế nhưng... vẫn, vẫn không có... vẫn chưa từng có, dần dà cũng sẽ học được cách sống độc lập, học được cách không mơ tưởng có người để dựa vào...
Lại không ngờ, người đầu tiên thật tình bảo vệ mình lại là Cốc Vũ, cái tên khiến mình nổi giận vô số lần.
"Cốc Vũ, cô hiểu rõ rồi phải không? Nếu như toàn bộ do cô phụ trách, không chỉ phần tài sản của cô bị tịch thu toàn bộ, ngay cả vị trí đã có ở Bổn gia cũng sẽ bị bãi bỏ..."
Cốc Vũ cười, liền tháo chiếc nhẫn màu hoa anh đào trên tay xuống. "Đây là huy chương đổng sự đệ nhất của Cốc gia, nếu như công chúa muốn xử phạt, Cốc Vũ tự nguyện rời khỏi Bổn gia." Cha mình là gia tộc đứng thứ hai của Bổn gia, cho dù mình bị tịch thu toàn bộ tài sản, cũng không ảnh hưởng gì lớn.
"Đừng!!" Như nghe phải một chuyện vô cùng kinh khủng, Hạ Mạc đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng. "Chuyện này tại sao có thể do một mình Cốc Vũ gánh chịu chứ? Chuyện này là do tôi và Cốc Vũ cùng nhau phụ trách. Muốn xử phạt đương nhiên phải xử phạt cả hai." Nói xong, Hạ Mạc cũng gỡ chiếc bông tai màu lam sậm đại diện cho đổng sự đệ nhị của Bổn gia, đặt lên bàn hội nghị cùng chiếc nhẫn của Cốc Vũ.
Nếu như không có Cốc Vũ, mình ở Bổn gia... mình ở Bổn gia... Hạ Mạc đột nhiên phát hiện vì sao nàng lại luôn so đo với Cốc Vũ, chỉ là vì không muốn bị Cốc Vũ xem thường. Khi còn bé đã bị người khác xem thường, luôn bị người khác xem thường, nhưng mà, chỉ có một lần, lần đầu tiên nhìn thấy Cốc Vũ, thái độ Cốc Vũ xem thường mình, mới thực sự khiến mình cảm thấy khó chịu, cho nên, vẫn luôn... vẫn luôn muốn mạnh hơn nàng, nếu như vậy, nàng sẽ để ý đến mình, chỉ là... theo thời gian, mình đã dần quên mất, nguyên nhân mà bản thân muốn trở nên mạnh mẽ...
Rốt cuộc cũng nhớ đến, thì ra là do mình thích Cốc Vũ, sở dĩ ghét cậu ấy là vì mình dùng cách thức vô cùng cực đoan, không muốn để cậu ấy xem thường. Vậy, nếu như mất Cốc Vũ, mình ở lại Bổn gia có ý nghĩa gì nữa?
"Xin trưởng lão xử phạt chúng tôi." Cảm giác có người nắm lấy tay mình, Hạ Mạc quay đầu, nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Cốc Vũ, tay cũng vô thức nắm chặt tay đối phương, Hạ Mạc nhẹ nhõm cười: "Cha của tôi và cha của Cốc Vũ đều như nhau, đều là gia tộc đứng thứ hai của Bổn gia, nếu chúng tôi bị mất đi tài sản, cũng không có tổn thất gì quá lớn... nhưng mà... về phần thích hay không... tôi nghĩ trước đây tôi chưa từng nghĩ đến, tôi nghĩ, tôi trước đây có lẽ cũng chỉ muốn làm bạn với cậu mà thôi, chỉ không muốn bị cậu xem thường mà thôi, không có thích. Nhưng mà, bây giờ tôi bắt đầu thích cậu rồi, còn kịp chứ? Chí ít, tôi cũng muốn thử xem, cái gì gọi là thích. Cốc Vũ."
"Hạ Mạc..." Cốc Vũ muốn nói gì đó thì lại bị một vị trưởng lão cắt ngang. "Đã như vậy, xin hai vị tự động giao huy chương của mình ra, sau đó rời khỏi Bổn gia."
Nở lên một nụ cười khó hiểu.
"Chờ một chút, tôi chịu toàn bộ hậu quả là vì muốn đặt bẫy khiến chuột lòi đuôi ra.”
"Cốc tiểu thư, cô đang nói đùa à?? Lẽ nào Cốc tiểu thư cho rằng chuyện này còn chưa rõ ràng??"
Gương mặt bình tĩnh của Cốc Vũ đột nhiên nở lên một nụ cười. "Rõ hay chưa tôi nghĩ công chúa là người hiểu rõ nhất.