Tơ Vương Như Nước

Chương 2




2.

Bảy năm trước, sau khi chia tay với Tống Tự An, tôi thậm chí còn thề cả đời sẽ không bao giờ gặp lại anh.

Một học sinh giỏi như anh muốn đi du học tôi không ngăn cản, nhưng Anh lại một hai bắt tôi đi cùng.

Tôi - một đứa học dốt thi IELTS lần thứ N không qua cuối cùng hoàn toàn hết hy vọng.

Vì muốn “cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi” mà uống nguyên ly cà phê đen thức khuya miệt mài, nhưng trong mắt Tống Tự An, tất cả những điều này đều trở thành sự ngu dốt và kém cỏi của tôi.

(Cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi: Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. Tất cả bọn họ đều không cần đến người khác phải nhắc nhở thúc giục mà tự giác siêng năng đọc sách.)

Đến nay tôi vẫn nhớ cái ngữ điệu anh hỏi tôi: “Thẩm Vân Sơ, em không thể vì anh mà nghiêm túc nỗ lực một lần sao?”

Tôi nhổ vào!

Con mắt chó nào của anh nhìn thấy tôi không nỗ lực?

CMN tóc tôi rụng sắp hói đến nơi, ngay cả kinh nguyệt cũng không tới, chắc chắn do rối loạn nội tiết.

Anh có bị mù không vậy?

Nếu anh ấy cho rằng tôi không cố gắng vì tôi không yêu đủ nhiều, vậy thì cái tình yêu chó chết này tôi chẳng thèm nữa.

Ngày tôi chia tay với anh, tuyết rơi dày đặc.

Tôi gọi Tiếu Tiếu đến phụ tôi đóng gói đồ đạc và tài liệu ôn tập rời đi.

Thậm chí ngày anh xuất ngoại tôi cũng không đi tiễn.

Tôi đã nói với anh rồi, sau này có chết cũng không gặp lại.

Sau khi anh đi được nửa tháng, tôi bỗng nhiên bị té xỉu trên đường.

Tôi được đưa đến bệnh viện và được chẩn đoán đã có thai.

Tôi khẽ cắn môi, tôi muốn giữ đứa bé này.

Tôi cũng không tin, chẳng lẽ rời xa Tống Tự An tôi không thể nuôi con được sao?

Nhoáng một cái, con trai đã lên sáu tuổi, sang năm lên lớp một.

Thế nhưng con tôi lại thừa hưởng cái gen học dốt của mẹ nó, đối với môn toán thì dốt đặc cán mai, về mặt ngôn ngữ nó lại giỏi giống Tống Tự An.

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo của con trai, tôi cảm thấy còn có thể cứu chữa được một chút.

Cầm đề toán lên lần nữa, chỉ năm phút sau, tôi tức giận hét lên: “Thẩm Mộc Mộc, con muốn mẹ tức chết phải không?”

Rất nhanh sau đó, mẹ tôi vọt vào giúp tôi tắt hết micro đi.