14
Tôi nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
Sợ thiên hạ chưa đủ loạn, bạn thân còn nói khẽ với tôi: “Tống Tự An này chính là món hàng được săn đón đó, mày không biết chứ vừa tới công ty đã bị mấy em gái để mắt đến rồi, từng người từng người xum xoe bên cạnh đấy!”
Nó vừa nói vừa quan sát biểu cảm của tôi: “Xì, mày thật sự không ăn giấm chua chút nào??”
Tôi bĩu môi: “Tao thích nước tương hơn cần gì phải ăn giấm, đàn ông đối với tao ấy à có cũng được mà không có cũng tốt thôi.”
“Ái chà chà, thật hay giả? Tao thấy mày có chỗ dựa rồi mới đúng.”
Tám chuyện nửa ngày, chủ đề lại thay đổi.
Tôi nhịn không được nhéo eo của nó: “Sau đó thì sao?”
Bạn thân giả vờ ngờ nghệch: “Sau đó cái gì?”
“Quên đi, không hỏi nữa.”
“Này này này, tao nói là được chứ gì? Sau đó thì tao đưa Mộc Mộc tới công ty, nó với Tống Tự An có quan hệ đặc biệt, tao đương nhiên phải khuyên nhủ mấy đứa con gái kia lùi bước chứ!”
Rốt cuộc chuyện cũng được làm sáng tỏ, bảo sao khoảng thời gian Mộc Mộc ở với bạn thân đều vui vẻ quên cả lối về.
Tuy nhiên, Mộc Mộc thân thiết với anh cũng khiến cho anh bị chỉ trích không ít.
Ở công ty bạn thân đang đồn đại Tống Tự An thích phụ nữ đã có chồng.
F*ck!
Lúc bạn thân rời đi, nó không ngừng thuyết phục tôi: “Ngay cả người ngoài là tao đây cũng nhìn ra được Tống Tự An thấp hèn như vậy chỉ để làm lành với mày, đừng nói mày không cảm nhận được nhé.”
Hiện tại Mộc Mộc đã lớn, không cần giúp đỡ giống như còn nhỏ nữa, tôi gãi tai, có chút phiền lòng: “Tao biết, nhưng tao không muốn làm lành với anh ấy.”
“Thế sao mày còn để Mộc Mộc thân thiết với anh ấy như vậy?”
Tôi cũng bất lực, vẻ mặt cay đắng: “Ai bảo con trai tao thích anh ấy chứ, tao không phản đối chuyện con trai thân thiết với bố nó, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tao bỏ qua khúc mắc giữa tao và Tống Tự An để ở bên nhau.”
Bạn thân thở dải: “Mày cứ mạnh miệng đi.”
Sau khi từ bệnh viện về nhà, Mộc Mộc đã ngủ say.
Trước khi xuống xe tôi có chút sầu muộn, phải đi hai chuyến mới mang được hết đồ đạc lên.
Không ngờ Tống Tự An không nói năng gì đã ôm Mộc Mộc xuống xe đi vào bên trong.
Anh ấy bị sao mà không chào hỏi vậy.
“Cảm ơn anh.”
Trong thang máy, Tống Tự An hờ hững nhìn tôi một cái: “Câu này em đã nói không dưới mười lần.”
Tôi định giải thích thì thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa nhà.
“Mẹ.”
“A Sơ, Mộc Mộc sao rồi? Mẹ mới nhận được điện thoại…”
Lúc mẹ tôi thấy rõ người đang bế Mộc Mộ là Tống Tự An, biểu cảm của bà như gặp phải ma: “Đây không phải, không phải tiểu Tống sao?”
Thật khó cho mẹ tôi, nhiều năm như vậy còn nhận ra anh.
Tống Tự An cười cười, hơi khom lưng: “Chào cô ạ.”
Mẹ tôi vội vàng mở cửa, vui mừng như trẩy hội: “Mau vào đi, mau vào đi.”
Tống Tự An còn chưa kịp ngồi xuống đã bị mẹ tôi hỏi: “Tiểu Tống à, con với A Sơ quay lại rồi sao?”
Tôi với anh căn bản không hề quay lại!
Tôi lập tức đưa Mộc Mộc nhét vào trong lồ ng ngực mẹ, đuổi bà ấy đưa thằng bé về phòng ngủ.
Phòng khách yên tĩnh, tôi không muốn bị mất mặt nên hạ lệnh đuổi khách: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là tôi đưa anh về?”
Tống Tự An nhướng mày, bình tĩnh ngồi xuống: “Không phải em muốn cảm ơn anh sao? Ăn một bữa cơm ở nhà em sẽ không quá đáng phải không?”
Tôi:???
Đúng là đồ không biết xấu hổ!
“Tiểu Tống à, ở lại ăn cơm đi.”
Mẹ tôi bỗng thò đầu từ trong phòng Mộc Mộc ra, tươi cười nói.
Tôi thấy hơi có điềm: “Mẹ, Tống Tự An còn bận nhiều chuyện phải làm!”
Hiển nhiên, mẹ không tin tôi nên quay sang hỏi anh: “Tiểu Tống có bận gì không con?”