Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp xua đi cái lạnh, giá, từ từ làm tan lớp băng tuyết phủ trên mặt đất để lộ những mầm non mới nhú tràn đầy sức sống.
Tô Vũ có chút lười đưa tay lên che đi ánh nắng đang chiếu vào mặt, nàng nhớ giường của nàng không bao giờ đặt gần cửa sổ, sao hôm nay ánh nắng lại có thể chiếu và đây?
còn nữa, mùi này cũng không phải mùi hương trên giường của nàng, nó là mùi thơm của hoa lê, lại phảnh phất mùi rượu cay nhẹ sộc vào mũi.
Tô Vũ nhắm mắt lại đợi cơn buồn ngủ qua, đi, đầu nàng nhức như có ai đánh thật mạnh vào, chân tay rã rời từng khúc giống ai đó tháo khớp ra rồi nối lại.
đến khi Tô Vũ tỉnh táo một chút mới phát hiện bị ôm trong lồng ngực một người, hơn nữa người hắn phẳng lì không gợn sóng chắc chắn là nam. Nghĩ đến đây Tô Vũ không khỏi đỏ mặt ngẫm lại chuyện của tối hôm qua, nàng đến gặp Uý Trì Phong Vân, sau đó ở lại uống rượu và ngủ quên, không lẽ đây là giường của hắn?khụ...
Uý Trì Phong Vân sẽ không tốt đến nỗi bế Tô Vũ về đến viện của nàng, hơn nữa ngày hôm qua hắn cũng uống say, Tô Vũ có thói quen dậy khá sớm, cho dù có uống rượu nhưng giờ giấc sinh học của nàng không vì thế mà đảo lộn, tư thế này chắc Uý Trì Phong Vân vẫn chưa có dậy đâu nhỉ?
Tô Vũ nghĩ thế rồi lén lút ngước mắt lên nhìn Uý Trì Phong Vân, khuôn mặt say ngủ của hắn nhìn qua cũng thật ưu nhã, mùi của hắn có trên giường rất nhiều, chăn, gối, quần áo...sát nàng như vậy làm nàng cảm nhận rất rõ mùi của hắn, thật hơm
Tô Vũ khẽ úp mặt vào lồng ngực Uý Trì Phong Vân, hít một chút mùi hương của hắn rồi lại rướn người lên gần ngang mặt hắn, nằng khẽ nhìn chăm chú Uý Trì Phong Vân, không biết khi đó nàng nghĩ gì liền đỏ mặt khẽ ngẳng đầu, chạm môi mình vào làn môi hắn, ngày hôm qua say không cảm nhận hết được, hôm nay mới thấy, môi hắn thật mềm mại, thật ấm, thật an tâm...
Tô vũ cứ thế nhắm mắt lại, tay của nàng vòng qua người ôm sát vào người Uý Trì Phong Vân, ở trên giường khi đó hai tay của hắn ôm chặt lấy eo nàng vô thức siết chặt lấy kéo sát nàng vào lòng hắn khiến Tô Vũ đang hôn trộm cũng một phen nghẹn thở, tư thế này thật...
mới đầu chỉ nghĩ nhân lúc hắn đang ngủ vụng trộm làm điều xấu, chỉ trách hắn sinh ra sinh đẹp như vậy làm gì, không sàm sỡ thì thật có lỗi với đồng bào, ai ngờ bây giờ dính sát thế này, đến quay đầu cũng không quay nổi, Tô Vũ gian nan hít thở, cảm nhận hơi thở nóng rực của Uý Trì Phong Vân phả vào mặt mình ngày càng gấp gáp khiến nàng sợ hãi chỉ muốn mau ngủ thật nhanh, hi vọng tỉnh dậy chuyện này chỉ là giấc mơ
Uý Trì Phong Vân khi ngủ mi tâm còn nhíu chặt như vậy, giống như đang gặp ác mộng, bỗng hắn khẽ giật một cái tỉnh lại, lúc đó Tô Vũ cũng đã mơ màng đi tìm chu công đánh vài ván cờ.
điều đầu tiên Uý Trì Phong Vân thấy là khuôn mặt cực phóng đại của Tô Vũ, tiếp theo là xúc cảm mềm mịn nơi môi, mà thực thế là nàng cứ để hơi thở phả vào mặt hắn nóng hổi, có điều dưa vào nhịp thở Uý Trì Phong Vân có thể đoán Tô vũ đang ngủ, tay nàng ôm chặt lấy hắn, xúc cảm mềm mịn từ người nàng làm hắn biết đây không phải mơ.
Uý Trì Phong Vân không biết nghĩ gì lại không bỏ Tô Vũ ra ngay mà cứ để nàng ôm hắn, má áp má, môi kề môi, bỗng chốc trong đầu Ngọc công tử Uý Trì Phong Vân của chúng ta nảy ra một ý tưởng không tồi, hắn khẽ mở môi liếm nhẹ lên môi của nàng, ngọt ngào tê cả đầu lưỡi làm Uý Trì Phong Vân vừa gặp ác mộng cũng ném bay đi phương trời nào đó. người ta nói chưa làm thịt heo ít cũng phải thấy heo chạy, huống hồ Ngọc công tử đã 23 tuổi thì thứ hắn thấy qua cũng không có ít
từ từ liếm, ngậm môi của nàng đến khi môi Tô Vũ ướt hết, Uý Trì Phong Vân vẫn thấy không đủ, hắn khẽ đẩy đầu lưỡi tiến vào bên trong miệng nàng, khoang miệng ẩm ướt bao lấy lưỡi của hắn có chút kích thích, hắn khẽ đẩy lưỡi đảo tròn trong khoang miệng nàng, mềm mềm có lẽ là hai má, bên trên có vẻ khá cứng, răng của nàng khuyết mất một chỗ
tìm tồi một hồi Uý Trì Phong Vân muốn bật cười, nàng như thế này rồi mà còn sâu răng
Hắn lại tiếp tục đùa bỡn nàng, lưỡi nàng ở đâu nhỉ, hắn muốn tìm xem cái lưỡi nhỏ nhắn lừa gạt hắn bao lâu có hương vị gì, hắn bỗng có xúc cảm muốn trừng phạt nàng.
đưa lưỡi xuống hắn cảm thấy lưỡi nàng nhỏ nhắn nằm im như đang ngủ, Uý Trì Phong Vân đưa đầu lưỡi khẽ chọc vào lưỡi nàng một chút, sau đó không hiểu hắn nghĩ sao, bàn tay tiến vào trung y của Tô Vũ, tay hắn lạnh ngắt khiến Tô Vũ ăn lạnh mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra nàng đã thấy Uý Trì Phong Vân đang...hôn nàng...
Tô Vũ hoảng hốt muốn đẩy hắn ra lại bị hắn ôm chặt lấy nàng dây dưa hôn, đúng là khi nàng tỉnh ngủ mới có thể có một nụ hôn trọn vẹn, hai người một muốn chạy một níu kéo, Uý Trì Phong Vân còn đang ngậm lưỡi nàng trong miệng hắn, Tô vũ cảm thấy như nếu nàng xuống tay hắn sẽ cắn đứt lưỡi nàng.
Hai người vật lộn trên giường khiến áo Tô Vũ cùng Uý Trì Phong Hàn xộc xệch bung ra, cái yếm của Tô Vũ màu xanh lá tương phản với lồng ngực trắng của Uý Trì Phong Vân kề sát nhau, trong giây phút ái muội ấy bỗng có một người không biết trời cao đất dày mở cửa tiến vào, là thư đồng của Uý Trì Phong Vân
-"công tử, đã đến giờ...ngài...ta chưa thấy gì cả...cứ tiếp tục..."
hắn vừa mở cửa đã thấy một màn xinh đẹp của hai người, Uý Trì Phong Vân nằm trên đè Tô Vũ ở dưới, quần áo cũng cởi ra gần hết còn đang hôn nhau khiến hắn mặt đỏ tim đập chạy nhanh ra ngoài.
Tô Vũ oan như Đậu Nga, buồn không kể siết ra sức đẩy Uý Trì phong Vân ra
vừa ra đến tiền viện bỗng có thái giám trong cung đến cầu gặp Tô vũ làm hắn phải quay lại cũng không dám mở cửa quấy rầy nhân sinh của hai người chỉ dám ở ngoài cửa thông tri
-"quận chúa, trong cung có lệnh, ngày mai mời ngài đến tham dự yến tiệc, tiểu...thiếp mời tiểu nhân để ở phòng bên, hai người...cứ tiếp tục..."
nói xong hắn chạy biến để lại Tô Vũ khóc ròng trong lòng, Uý Trì Phong Vân dây dưa một hồi lâu mới thỏa mãn buông nàng ra, híp mắt lại như hồ ly, lấy tay áo tính lau đi nước bọt chảy xuống trên miệng nàng, sau đó hắn không lau mà lại cúi đầu xuống liếm đi...
ngay lúc đó, Tư Đồ Cảnh đạp cửa xông vào
-"đại ca...ta làm phiền rồi..." Tư Đồ Cảnh nghiêm tranh khép cửa trả lại không gian riên tử cho hai người
một người nữa đi ra, Tô Vũ khóc không ra nước mắt
-"không phải như các ngươi nghĩ đâu..."