Tỏ Vẻ Dịu Dàng

Chương 2: Tôi có thể cưới anh




Editor: Saki 

Anh ấy khẽ “chậc” một tiếng: “Cậu yên tâm, con bé còn nhỏ như vậy, biết cái gì về tình yêu. Chỉ cần cậu vẫn luôn không đồng ý, một khi lòng tự trọng của con bé bị tổn thương, đương nhiên con bé sẽ từ bỏ thôi.”

Kỷ Tụng Niên tiếp tục hỏi: “Anh không sợ tôi khống chế không được, rồi sa vào sao?”

Anh ấy mắng: “Cậu thử sa vào xem?”

Thấy anh không dao động, Hàn Dữ lập tức cầm lấy điện thoại của anh đặt trên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu cậu muốn sa vào, trước tiên nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ đánh cậu một trận.” Nói xong, ném điện thoại trả cho anh rồi xoay người rời đi.

Kỷ Tụng Niên cầm điện thoại, ý vị thâm trường (*) nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia:

(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

“Tôi đã phê duyệt yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.”

Anh tò mò vào vòng kết nối bạn bè xem, phát hiện giới hạn nội dung bạn bè chỉ có thể thấy được ba ngày. Anh không nghĩ nhiều, thoát khỏi vòng kết nối bạn bè với cô, đổi “Mười Sáu” trong ghi chú ban đầu thành một chữ cái tiếng Anh là A.

Sau khi đồng ý kết bạn với anh, Hàn Úc Phi kích động không thôi.

Qua một hồi lâu mới nhắn câu đầu tiên: “Chào anh.”

Năm phút sau: “Chào cô.”

Nhận được phản hồi, Hàn Úc Phi nhanh chóng gõ chữ, lễ phép hỏi: “Tôi tên Hàn Úc Phi, anh trai, anh tên gì vậy, có thể cho tôi ghi ghi chú được không?”

Thấy hai chữ “Anh trai”, Kỷ Tụng Niên cười, nếu để Hàn Dữ thấy điều này, anh ấy sẽ lập tức đánh anh một trận.

Anh trả lời cô ngắn gọn ba chữ: “Kỷ Tụng Niên.”

Thấy anh trả lời lạnh lùng như thế, Hàn Úc Phi không dám buông lời tán gẫu, lễ phép trả lời hai chữ: “Được rồi.” Sau đó không còn nói gì nữa.

Thấy anh không tìm mình nói chuyện, bản thân cô cũng không biết nên tìm chủ đề gì để nói, cho nên lần thứ hai nói chuyện phiếm là một buổi tối hai ngày sau.

Buổi tối hôm nay Hàn Úc Phi mượn rượu để lấy dũng khí, chờ uống gần say, cô cố ý nhắn tin điện thoại cho anh, click mở khung chat của Wechat, tìm được ba chữ “Kỷ Tụng Niên”, gọi Wechat cho anh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên vài giây đã được kết nối.

Hàn Úc Phi mở miệng trước, cố ý kêu một tiếng: “Anh trai.”

Không nghe thấy anh nói chuyện, cô nói tiếp: “Anh trai, tôi uống say rồi, anh có thể tới đón tôi được không?”

Lúc này giọng nói dịu dàng của anh mới vang lên: “Cô ở đâu?”

“Tôi ở quán bar xx.”

Nghe cô nói xong anh liền cúp điện thoại, Hàn Úc Phi bị cúp điện thoại còn chưa kịp phản ứng, chuẩn bị gọi lại một lần nữa, kết quả là điện thoại của anh trai cô gọi tới.

Hàn Úc Phi kiên nhẫn lắng nghe, bị anh ấy giành nói trước một bước: “Em ngồi ở đâu, đừng uống nữa, anh lập tức tới liền.”

“Được.” Cô thất vọng đáp.

Thì ra lúc nãy anh cúp điện thoại là để thông báo cho anh trai cô, Hàn Úc Phi nghĩ thầm: “Có mình chủ động quá mức rồi không?”

Hàn Dữ đi vào bên trong, phát hiện cô đã nằm trên quầy bar, anh vội vàng đi tới, hỏi: “Sao đột nhiên em lại uống rượu thế? Có thể đi bộ được không?”

Thấy anh ấy đến, Hàn Úc Phi lộ ra biểu cảm ấm ức: “Anh trai, có phải là em quá chủ động rồi không? Anh ấy đều không phản ứng đến em.”

Nghe cô nói xong, Hàn Dữ mới hiểu ra, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tại vì em quá chủ động, hơn nữa, con người anh ta không dễ theo đuổi, em sớm từ bỏ đi.”

Nói xong còn không quên quát lớn: “Còn nữa, sau này đừng gọi bậy.”

Cô thất thần đáp lại: “Biết rồi, biết rồi.”

Hàn Dữ thở dài, thật sự không có cách nào với cô, anh thấy vẻ mặt say khướt của cô, dịu dàng hỏi: “Có thể đi được không?”

Hàn Úc Phi làm ra vẻ bắt tay đưa đến trước mặt anh ấy: “Không thể đi được, anh trai anh đỡ em đi.”

Không còn biện pháp nào với cô, Hàn Dữ kéo cổ tay của cô, nói: “Đi thôi, anh trai đưa em về nhà.”

Hàn Úc Phi nhìn phía sau lưng anh, không hiểu sao muốn khóc, có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc sinh đứa con thứ hai. Khi bạn cần mà ba mẹ không ở bên, lúc này vẫn có thể có một người ở bên, sẽ dịu dàng nói với bạn rằng: “Đi thôi, đưa em về nhà.”

Sau khi trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, Hàn Úc Phi ngã xuống giường đi ngủ. Chờ cô chìm vào giấc ngủ, Hàn Dữ mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỷ Tụng Niên: “An toàn về đến nhà rồi, cảm ơn cậu nhé.”

Còn đang tăng ca, Kỷ Tụng Niên nhìn thấy tin nhắn này mới yên lòng, gõ chữ trả lời anh ấy: “Không có gì.”

Hôm nay ba Hàn xuất viện, Hàn Úc Phi cố ý xin nghỉ đi qua, còn mang theo hai bó hoa, một bó cẩm chướng, một bó cúc non, cẩm chướng cho ba Hàn, cúc non tự nhiên thì cho Kỷ Tụng Niên.

Từ trong miệng anh trai biết được anh là bác sĩ khoa ngoại, Hàn Úc Phi cố ý đến phòng phẫu thuật, cô tìm được phòng làm việc của anh. Khi đi ngang qua, cô thấy trên tường có dán một ít tư liệu về bác sĩ, Hàn Úc Phi dừng lại, ánh mắt nhìn thấy Kỷ Tụng Niên đầu tiên.

Trên ảnh chụp anh không đeo khẩu trang, lông mi thanh tú lại còn sạch sẽ, cô không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên thấy anh lúc còn nhỏ.

Không nghĩ đến đã qua nhiều năm như vậy, mình lại có cơ hội được nhìn thấy anh. 

Chờ đến phòng làm việc của anh, Hàn Úc Phi căng thẳng gõ cửa: “Kỷ… Bác sĩ Kỷ.”

Nghe được âm thanh, Kỷ Tụng Niên ngẩng đầu lên, phát hiện là cô nhưng vẫn theo thói quen mà nói: “Vào đi.”

Được cho phép, Hàn Úc Phi căng thẳng lại thẹn thùng đi vào. Cô đặt bó hoa trong tay lên trên mặt bàn anh, không nói nhiều lời liền quay đầu rời đi.

Kỷ Tụng Niên bị dọa ngốc bởi hành động này của cô, anh nhìn bó hoa kia, nhìn bên trong bó hoa có giấy màu hồng nhạt, anh tò mò cầm lấy đọc, trên đó viết: “Bác sĩ Kỷ, tôi thích anh, anh có đồng ý ở bên tôi không?”

Nhìn tờ giấy này, Kỷ Tụng Niên dường như đã biết vì sao cô lại chạy nhanh như vậy, liền lẩm bẩm: “Chạy nhanh như vậy, là bởi vì thẹn thùng sao?”

Anh lấy điện thoại ra từ trong áo blouse trắng, tìm ghi chú “A” rồi gửi tin nhắn cho cô: “Cảm ơn cô Hàn vì bó hoa, còn nữa, chữ viết rất đẹp.”

Nhận được tin nhắn này, Hàn Úc Phi nhất thời không nói nên lời, “Ai bảo anh khen ngợi vậy, tôi muốn hỏi là anh có đồng ý ở bên tôi không mà? Không thể thẳng thắn một chút à?” Nhưng lại không dám gửi cho anh, đành phải xóa lịch sử trò chuyện làm như không thấy được. 

Thấy anh không từ chối cô một cách rõ ràng, Hàn Úc Phi quyết định thử nhiều cách khác xem như nào.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hàn Úc Phi đi đến cửa phòng của Hàn Dữ, cô gõ cửa, kêu lên: “Anh trai.”

“Vào đi.”

Nhận được phản hồi, lúc này Hàn Úc Phi mới đẩy cửa ra, thấy anh ấy đang ngồi làm việc với máy tính, cô ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hàn Dữ, nhẹ nhàng hỏi: “Anh trai, anh biết bác sĩ Kỷ khi nào nghỉ ngơi không?” 

“Không biết.”

“Vậy anh hỏi đi.”

“Không hỏi, em tự hỏi đi.”



Hàn Úc Phi không nhịn được xúc động muốn đánh anh ấy, nhéo nhéo bờ vai của Hàn Dữ, bắt đầu làm nũng nói: “Anh trai, cuối cùng thì anh cũng ổn rồi, anh giúp em hỏi một chút đi mà.”

Hàn Dữ không thể chịu đựng được cô làm nũng, bất đắc dĩ đành phải lấy điện thoại ra, ở mục thông tin tìm tên “Kỷ Tụng Niên” này, gửi tin nhắn cho anh: “Khi nào thì cậu nghỉ ngơi vậy?”

Bên kia trả lời rất nhanh: “Ngày kia có nghỉ một ngày, sao vậy?”

“Ra ngoài uống hai ly không?”

“Được.”

Hàn Úc Phi nhìn lịch sử trò chuyện của bọn họ, tự hỏi liệu cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông sẽ sảng khoái hơn sao? Hơn nữa lúc Kỷ Tụng Niên ở cùng anh trai cô cũng không mang vẻ lạnh lùng, thế nào mà khi trò chuyện với cô thì chỉ nói ít ỏi vài câu vậy?

Hàn Dữ thấy cô ngẩn người, nhéo nhéo gương mặt cô: “Giúp em, đây là lần cuối cùng, lần này không theo đuổi được cũng đừng theo đuổi nữa, nghe không?”

Hàn Úc Phi tức giận xoa xoa gò má bị anh ấy véo đau, “Nghe rồi.” Còn không quên nói câu: “Cảm ơn anh trai.”

Sau khi Hàn Dữ hẹn thời gian và địa điểm với anh, Hàn Úc Phi ôm “Tin tức tốt” chạy về phòng bắt đầu dưỡng da, suy nghĩ xem ngày kia mình sẽ mặc gì?

Một ngày trôi qua rất nhanh, chờ đến tối hôm nay có hẹn, Hàn Úc Phi đã chọn bộ sườn xám mà mình yêu thích nhất mặc vào, còn trang điểm cho thật đẹp đẽ.

Trước đó nửa tiếng Hàn Úc Phi đã đến quán bar, cô tìm một chỗ khá vắng vẻ để ngồi xuống, giả vờ lát nữa sẽ tình cờ gặp anh. 

Trong lúc chờ đợi, Hàn Úc Phi tùy tiện gọi một ly rượu. Đối với rượu, cô cũng không hiểu lắm, tùy tiện gọi một ly, lập tức uống xuống bụng. 

Không đợi đến lúc anh đến, người cũng đã có chút ngà ngà say, cả người dựa trên sô pha, người say nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm ra cửa, trong miệng còn nhắc mãi: “Sao còn không tới chứ?”

Chịu đựng men say, cô không ngừng nhắc nhở mình phải thật tỉnh táo, “Đây là cơ hội cuối cùng, bởi vì tôi đồng ý với anh trai rồi. Lần này không theo đuổi được thì sẽ không theo đuổi nữa, nhưng tốt xấu gì anh vẫn nên xuất hiện một chút, gặp mặt trực tiếp nói với tôi một tiếng, nếu không tôi sẽ không cam lòng.”

Click mở điện thoại, cô nhìn thoáng qua thời gian, thời gian đã vượt quá mười phút thời gian ước định, Hàn Úc Phi buồn bã nhìn chằm chằm ngoài cửa một lát: “Bác sĩ Kỷ, chúng ta không có duyên sao?”

Chuẩn bị gọi điện thoại cho Hàn Dữ bảo anh ấy tới đón mình, đột nhiên trước mắt xuất hiện hai người đàn ông xa lạ, bọn họ ngồi bên cạnh cô, một người cầm ly rượu hỏi: “Người đẹp, uống với tôi vài ly không?” 

Cô muốn đứng lên nhưng phát hiện mình không còn sức lực, đành phải lảng tránh nói: “Không được, hai người uống đi.”

Người cầm ly rượu đưa cho một người khác, đưa xong, một ánh mắt ám chỉ và một ánh mắt nhận được ám chỉ, anh ta đưa tay ôm chầm eo cô, ghé sát vào hỏi: “Không muốn uống rượu, vậy thì chúng ta đi ra ngoài kia chơi đi?”

Cảm nhận được có người ôm eo mình, trong nháy mắt Hàn Úc Phi cảm thấy ghê tởm, đẩy tay anh ta ra, dùng toàn bộ sức lực để đứng lên: “Không được, tôi còn có việc, đi trước đây.”

Thấy cô phải đi, hai người đồng thời đứng lên, đưa tay ngăn lại nói: “Giả vờ ngây thơ làm gì? Ăn mặc như vậy tới quán bar, còn không phải là để quyến rũ đàn ông sao?”

Chuẩn bị tóm lấy cô thì một bàn tay trước bọn họ một bước, kéo tay Hàn Úc Phi qua. Kỷ Tụng Niên kéo cô bảo vệ ở phía sau, bất mãn nói: “Cô gái ăn mặc như nào, đều không phải là lý do để hai người phạm tội.”

Thấy có người ra che chở, hai người cũng không dám thô lỗ, nói một câu “Đen đủi” rồi chuẩn bị xoay người rời đi.

Kỷ Tụng Niên không quen nhìn, anh nheo mắt, nhấc chân lên liền đạp lên người bọn họ một cước: “Đen đủi là hai người, có mẹ sinh ra nhưng không được mẹ nuôi dưỡng, cú đá này nhắc nhở hai người rằng sau này phải biết tôn trọng phụ nữ.”

Hàn Úc Phi có chút không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm anh, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói nhiều lời như vậy, cũng không dám tin được, nhìn bác sĩ Kỷ ôn nhuận như ngọc (*) mà lại đá người ư? 

(*) Ôn nhuận như ngọc: Ấm áp, dịu dàng như ngọc. 

Sau khi đá xong, Kỷ Tụng Niên kéo cổ tay cô đi ra quán bar, kéo cô vào xe ô tô của mình, anh mở cửa sau để cô ngồi vào, còn mình đi đến cốp xe lấy nước. 

Anh mở nắp chai ra đưa cho cô, ngồi xổm trước mặt cô hỏi: “Hàn Dữ không tới à?”

Hàn Úc Phi nhận lấy chai nước kia, không dám nhìn thẳng anh, chỉ nhìn chằm chằm vào chai nước kia lắc đầu: “Không có, là tôi bảo anh ấy hẹn anh ra đây.” 

Sau khi hiểu được, anh chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi.

Hàn Úc Phi thấy anh cầm điện thoại, lập tức vươn tay nắm lấy tay anh: “Chờ một chút, tôi có lời muốn nói.”

Kỷ Tụng Niên ngẩng đầu nhìn cô, cất điện thoại: “Ừm, cô nói đi.”

Chờ tâm trạng tốt hơn, Hàn Úc Phi liền nói một hơi: “Bác sĩ Kỷ, tôi thích anh.”

Anh hờ hững đáp lại: “Tôi biết rồi.”

“Vậy sao anh không đáp lại tôi?”

“Tôi không muốn yêu đương với em gái của bạn mình.”

Nghe câu nói này Hàn Úc Phi ngẩn người, lợi dụng tác dụng của rượu, nghiêm túc nói: 

“Vậy thì đừng nói nữa, chúng ta kết hôn đi.”

Nói xong một tay cô kéo cổ áo anh, nhắm mắt hôn lên khóe miệng anh.

Trong lòng Kỷ Tụng Niên run lên, đặt hai tay ở bên sườn không biết phải làm sao. 

Qua vài giây Hàn Úc Phi buông môi anh ra, cô ném chai nước trong tay ra ngoài, đặt hai tay trên vai anh, tới gần anh thì thầm: 

“Bác sĩ Kỷ, tôi thích anh lâu rồi. Từ nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích, anh không muốn yêu tôi cũng không sao, tôi có thể cưới anh.” 

Nghe cô nói xong, Kỷ Tụng Niên không nhịn được cười: “Nếu tôi không đồng ý lấy cô thì sao?”