Cố đô Kim Lăng, đông đúc giàu có không thua gì thành Trường An.
Phố Thanh Thạch bằng phẳng, tường trắng ngói cao, kim phấn như mộng. Nước sông uốn lượn chảy qua, đàn tỳ bà vang vọng, bầu trời nhiễm sắc tà dương diễm lệ, trong không khí phảng phất vị ngọt.
Dọc theo phố Thanh Thạch hơn mười dặm, không còn phồn hoa, một tiểu trấn thanh tao hiện ra trước mắt.
Xung quanh đều là giọng Giang Nam đặc trưng, mấy khuôn mặt gia nô nghiêm túc giục ngựa đi chậm, nói với thiếu niên áo gấm cưỡi bạch mã đằng trước: “Chủ nhân, đã đến Trường Ninh trấn.”
Vừa mở miệng, là tiếng quan thoại chuẩn phương Bắc.
Thiếu niên được gọi là chủ nhân kia một thân áo bào tím thẫm, mặt mày thanh tú, tuổi tác không hề hợp với sự trầm ổn của hắn. Hắn gật đầu, nói với người hầu phía sau: “Đi hỏi thăm xem, dinh thự của Bùi gia chuyển từ Trường An đến giờ ở nơi nào?”
Vừa dứt lời, liền nghe trong ngõ truyền đến tiếng bước chân lộc cộc tiến đến.
Tiếng chân càng đến gần, chúng hầu đều đã sẵn sàng phòng thủm dồn dập rút kiếm bảo hộ thiếu niên áo gấm, trầm giọng nói: “Bệ hạ cẩn thận!”
Hóa ra, vị công tử này chính là thiếu Hoàng đế đăng cơ năm bảy tuổi, Lý Tư.
Một thân ảnh từ hẻm nhỏ lao rỏ, nhảy lên bao cát đầu đường, như con mèo nhanh nhẹn leo lên cây lê lớn.
“Thân thủ khá lắm!” Trong lòng Lý Tư âm thầm khen.
Lao ra từ hẻm nhỏ là một hài tử ước chừng bảy tám tuổi, chân tay thon dài, thân mặc áo tơ, như là tiểu công tử nhà quyền quý. Chỉ có điều áo quần buộc túm vào nhau, dung nhan không chải chuốt, lại không hề giống tiểu công tử.
Đứa nhỏ cũng nhìn thấy đoàn người cưỡi đại mã, không khỏi ngẩn ra, thuận lợi đạp lên hai cành lớn, như con dơi nhỏ thoăn thoắt trên cây, khuôn mắt nhỏ nhắn chỉ cách Lý Tư một tấc.
Lý Tư kinh ngạc một phen. Chỉ thấy đứa nhỏ trước mặt ngũ quan tinh xảo, mặt mày anh tuấn, giảo hoạt.
Lý Tư từ nhỏ đó cao cao tại thượng, không quen kề sát người ngoài như vậy, liền nhẹ nhàng siết cương ngựa, lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách.
“Các ngươi là ai?” Đưa nhỏ cầm trái lê xoa xoa lên áo, lập tức cắn một miếng, nước bắn tung tóe.
Chẳng hiểu sao đứa nhỏ này khiến Lý Tư có một cảm giác vô cùng quen thuộc, đặc biệt là khi hắn mở lời cùng ánh mắt linh động kia, rất giống nữ nhân trong ký ức của hắn.
Nhưng Lý Tư không dám khẳng định, chỉ thử dò xét: “Bạn nhỏ, chào ngươi. Chúng ta từ xa đến thăm người thân, không biết phủ Bùi gia đi thế nào?”
Còn chưa nói xong, đứa nhỏ đã ngắt lời: “Nhìn ngươi như vậy, Bùi gia hình như không có thân thích phô trương như ngươi đâu.”
Dứt lời hắn lại cắn một miếng, hai chân dao động, cũng không biết sao hắn lại có thể vừa thoăn thoắt trên cây vừa ăn được lê.
Tên tiểu tử lanh lợi này ngày càng khiến hắn có cảm giác thân thiết. Lý Tân ôn nhu nở nụ cười nói: “Ngươi tên là gì?”
Đưa nhỏ rất cảnh giác, híp mắt nói: “Kỳ cục, hỏi đường thì hỏi đường, quan tâm tên họ ta làm chi?”
Lý Tư không những giận mà còn cười, nhẹ lên tiếng: “Đáp hay lắm, hay lắm.”
Đang nói, trong hẻm truyền tới một giọng nữ tức giận nói: “Bùi Sĩ Vi! Ngươi lại lén ăn lê nhà ta rồi!”
Lý Tư đột nhiên mở to mắt, lập tức cười đến: “Ngươi họ Bùi?”
“Thì có sao?” Đang nói, đứa nhỏ thả lỏng chân, rơi vào trên lưng ngựa hắn, hai chân thúc vào bụng ngựa, lớn tiếng nói: “Chạy mau! Bà chằn Hứa gia sắp đuổi đến rồi!”
Lý Tư chưa kịp phản ứng lại, ngựa vội vã lao ra ngoài, đám người hầu phía sau kinh hãi: “Bệ…Công tử! Chậm một chút! Chậm một chút!”
Tuấn mã chạy mấy chục trượng mới dừng lại, lòng bàn tay siết dây cương của Lý Tư đỏ lên, còn Bùi Sĩ Vi thì cười ngặt nghẽo.
“Công tử, người không sao chứ?”
Người hầu vội giục ngựa đuổi theo, mắt trợn trèo, bao vây lấy đứa nhỏ.
Đứa nhỏ không hề khiếp đảm, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cười đến lanh lợi: “Đa tạ, Bệ công tử.”
Lý Tư hơi run run. Chốc lát hắn ra hiệu người hầu lui ta, nhảy xuống nở nụ cười tự phụ: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”
Bùi Sĩ Vi nói: “Bệ công tử a. Tùy tùng của ngươi không phải vừa gọi thế sao?”
“Sĩ Vi.” Lý Tư cười nói: “Gọi ta ca ca.”
“….”
Bùi Sĩ Vi lùi về phía sau hai bước, lông mày anh khí cong lên, nói: “Ngươi cười, có chút buồn nôn.”
Lý Tư không hề hay biết, sờ sờ mặt mình: “Có á?”
Bùi Sĩ Vi gật đầu như mổ thóc.
“Thôi được rồi.” Lý Tư nhìn đứa nhỏ vẫn cao chưa đến ngực mình, chỉ thấy càng nhìn càng thích, cảm giác được làm huynh trưởng bị đè nén lâu nay lại như thủy triều phun trào.
Thâm cung cô quạnh, hắn thật sự muốn có em út chơi cùng, Nhưng cô cô lại muốn quy ẩn, bốn năm cũng chưa từng về lại Trường An, hắn không thể làm gì khác hơn là đích thân đến thăm.
“Sĩ Vi, ta mang cho đệ rất nhiều quà.” Lý Tư mang hành lý trên lưng ngựa xuống, lấy ra một con dao găm Ba Tư, lại lấy ra một đống bánh ngọt, dụ dỗ : « Đệ dẫn ta đi gặp cha mẹ, ta liền cho đệ hết. »
Bùi Sĩ Vi nghi ngờ đánh giá Lý Tư.
Một lát sau, hắn khó khăn nuốt nước miếng một cái, nói với Lý Tư : « Đi theo ta. »
Dù phải lách trong hẻm nhỏ, Lý Tư vẫn áo tím phiêu phiêu, cả người toát ra quý khí. Mặt mày tuy ôn hòa nhưng sắc sảo, nhìn đứa nhỏ cười hỏi : « Sĩ Vi, phụ mẫu có từng nói với đệ, đệ có một biểu ca ở Trường An ? »
« Nói rồi a. » Bùi Sĩ Vi hờ hững đáp.
« Vậy bọn họ có nói với ngươi, vị biểu ca ấy là ai không ? »
« Nói rồi ? »
« Ồ ? » Ánh mắt Lý Tư sáng lên, lồng ngực cũng nhất thời phập phồng , sắc mặt vui sướng.
« Mẹ ta kể, biểu ca ở thành Trường An làm khổ dịch. »
« …… »
« Rất thảm ! Lúc người khác nghỉ ngơi, biểu ca cũng không thể nghỉ, chỉ có thể làm việc không ngừng, nếu không phải thế, sao nhiều năm vậy cũng không hề đến thăm chúng ta ? »
Đoàn người trong ngõ hẻm rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng đường ngày càng nhỏ, Lý Tư nhận ra sự không bình thường, nghi ngờ hỏi : « Sĩ Vi, còn chưa tới nhà đệ sao ? »
« Sắp rồi. » Sĩ Vi đáp lời.
Nhưng phía trước là một tường cao, hẻm cụt.
« Sĩ Vi ? » Lý Tư dưng bước.
Nhưng một khắc sau, Bùi Sĩ Vi đáng yêu đã như tiểu thú giơ nanh vuốt, xuất chiêu đánh về phía Lý Tư : « Bại hoại ! Chịu đòn đi ! »
Lý Tư ngạc nhiên, vội chặn cú đấm của hắn, hỏi : « Sĩ Vi, sao lại đánh ta ? »
« Phi ! Ai cho phép ngươi gọi tên ta ! Ngươi phí tâm tư dụ dỗ ta, đòi ta cho địa chỉ nhà, mê hoặc ta, nhất định là có ý đồ bại hoại ! »
Nói rồi, hắn lại tung cước đến.
« Hộ giá ! Hộ giá ! » Bọn thị vệ kinh hãi, rút đao muốn xông lên.
Lý Tư lập tức quát lên : « Không được phép đả thương hắn ! Tất cả lui ra ! »
Cứ như vậy trong nháy mắt, trên mặt Lý Tư đã bị trúng một quyền, sưng đỏ.
Bọn thị vệ hít vào một ngụm khí lạnh.
Lý Tư bưng mặt, vội nói : « Ta không phải ! Ngươi lầm rồi, ta là anh ngươi ! »
« Còn ta là ông nội ngươi đây ! » Bùi Sĩ Vi lại tặng hắn một cước, hét lớn : « Ta chỉ có một ca ca, đang làm nghề bốc vác ở Trường An ! »
Dứt lời, hắn đạp lên mái hiên, chạy bay.
Lý Tâm Ngọc ôm bụng lớn năm tháng, đang ngồi tắm nắng, đứa con ba tuổi đang chơi với ổ kiến, Bùi Mạc đang lột nho cho nàng.
Đang ăn, mắt Bùi Mạc bỗng trở nên thâm trầm, hắn đứng dậy, ôm đứa nhỏ thứ hai xoay lưng lại, trầm giọng : « Không được quay đầu lại. »
Đứa nhỏ gật gật đầu, tiếp tục chơi với tổ kiến.
Lúc này Bùi Mạc mới hài lòng đi về phía Lý Tâm Ngọc, nâng mặt nàng nói : « Hôn một cái, điện hạ. »
Lý Tâm Ngọc miệng đầy mùi nho thơm ngát, cười hướng đến. Ngay khi sắp hôn đến, chỉ nghe cửa lớn vang mạnh, Bùi Sĩ Vi giọng nói lớn vang lên : « Oa hahhahahaa ! Cha, mẹ ! Hài tử anh tuấn lại đáng yêu của hai người đã về rồi ! »
« Khặc ! » Lý Tâm Ngọc suýt chút nữa bị sặc, đẩy Bùi Mạc ra.
Bùi Sĩ Vi áo quần buộc túm lại, chắp tay nhảy nhót đi vào. Ức chừng cảm thấy không khí có mùi sát khí, tầm mắt hắn khóa chặt âm trầm trên người Bùi Mạc, ngơ ngác nói : « Ồ, cha, sắc mặt người sao lại kém như vậy ? »
Lý Tâm Ngọc mỉm cười, sờ sờ đầu Bùi Sĩ Vi : « Nghe lời nào, trân trọng mạng sống, tránh xa cha ngươi chút. »
Bùi Sĩ Vi chậm rãi né người khỏi cha hắn.
Chốc lát, hắn tựa như nhớ đến cái gì, cả kinh một hồi mới nói : « Mẹ, người từng nói, những người dùng đồ ăn dụ con đều là người xấu ? »
« Đúng vậy a, làm sao vậy ?” Lý Tâm Ngọc liếc áo bào bẩn đầy tro bụi của hắn, hỏi: “Đánh nhau?”
“Dạy dỗ một người xấu!” Bùi Sĩ Vi khua tay múa chân, đắc ý nói: “Hắn cười gian trá, còn dùng đồ ăn dụ con nói về nhà mình, còn bảo mình là ca ca, ta phi! Có điều mẹ yên tâm, mẹ thông minh, nhi tử đương nhiên cũng không để bị ai lừa, còn đánh được hắn.”
“Người xấu…ca ca?” Lý Tâm Ngọc cảm thấy sai sai, nhìn Bùi Mạc.
Bùi Mạc nở nụ cười nhẹ, hỏi: “Người xấu kia tầm bao nhiêu tuổi? Tướng mạo ra sao?”
Bùi Sĩ Vi ôm cánh tay suy tư: “Tầm 16,17 tuổi thôi. Tướng mạo à, nhất định không đẹp trai như con, tầm tầm.”
Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa, Lý Tư miệng cười xuất hiện trước cửa.
“Xem ra đã tìm thấy rồi.” Lý Tư vỗ vỗ lên ngực còn lưu lại vết chân của Bùi Sĩ Vi, nói lớn: “Từ biệt mất năm, chất nhi Lý Tư, bái kiến cô cô, cô phụ!”
Bùi Sĩ Vi đột nhiên nhảy dựng lên, cả kinh nói: “Cái gì, cái gì! Cô cô. Cô phụ?!”
Lý Tâm Ngọc đỡ bụng lớn đứng lên, đưa tay nâng Lý Tư dậy: “Mau đứng lên, đứng lên. Vừa nãy nghe Sĩ Vi nói ta liền có chút nghi là con, không nghĩ thật sự đã chạy đến tận đây rồi.”
Nói đoạn, nàng quay đầu, cười nhìn Sĩ Vi: “Sĩ Vi, mau gọi biểu ca.”
“Biểu ca?”
Bùi Mạc nói thêm: “Cũng là đường kim hoàng đế.”
“Hoàng đế?!”
Lý Tâm Ngọc nói: “Ta từng là Đại Trường Công chúa, phụ quốc, cũng là cô cô ruột của hoàng thượng.”
“Đại Trường công chúa?!”
“Chờ chút!” Bùi Sĩ Vi duỗi dài tay, cả mặt là thế giới đầy tuyệt vọng: “Mẹ, không phải người nói cha từng là đồ tể ở Trường An, người là vú em cho gia đình giàu có, mà biểu ca ta thì làm khuân vác sao?”
Thiếu niên ngọc thụ lâm phong thong thả bước đến, nhìn Sĩ Vi cười cười: “Chính xác mà nói, Sĩ Vi, đệ chính là thế tử của Tiêu Quốc Công phủ.”