Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 61





Lý Tâm Ngọc vẻ mặt thản nhiên, lời nói đều là từ chân tâm, cảm thấy không có gì quá đáng.
Lý Thường Niên run lên, không cách nào chấp nhận nổi tin động trời này, nằm trên giường ho khan.
Lý Tâm Ngọc đặt chén thuốc xuống, nhìn lông mày Hoàng thượng đang nhíu lại, nhỏ giọng hỏi: “Người giận rồi sao?”
“Tức giận có ích không?” Lý Thường Niên bưng chén thuốc lên một hơi cạn sạch, ra sức ngăn cảm giác ngai ngái trong cổ, một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi còn nhỏ, trẫm sợ ngươi chịu thiệt.”
“Không còn nhỏ nữa phụ hoàng, mẫu thân con cũng vào tuổi này đã cùng người thành thân rồi.” Lý Tâm Ngọc lấy khăn lau đi vết thuốc trên miệng phụ hoàng, đứng dậy bóp vai cho y: “Con biết, rất nhiều người nghi ngờ, kiêng kỵ Bùi Mạc, cho rằng hắn tiếp cận con nhất định có mưu đồ khác, thậm chí khó nghe hơn còn nói hắn là nam sủng,…”

“Đây chính là điều trẫm lo lắng. Các người còn chưa thành thân bốn phía đã đồn đại đủ điều, nếu sau này hắn chịu không được áp lực mà bỏ con, thì con còn cái gì đây?”
“Phụ hoàng, người hiểu rõ cả ông nội lẫn phụ thân của Bùi Mạc, cả nhà họ Bùi đều rất trung thành, trước sau như một. Con tin tưởng hắn.” Nàng cười nhẹ, đôi mắt cong cong không cách nào che giấu được thâm tình cùng ngọt ngào. “Con không để ý người khác bàn tán thế nào, nhưng nếu không nhận được lời chúc phúc của người, con sẽ không hạnh phúc.”


 
“Năm đó sau khi sinh ngươi, Uyển Nhi đã nói với trẫm, sau này không được dựa vào thông gia mà hứa gả ngươi cho hoàng thân quốc thích, để con được tự do lựa chọn vị hôn phu,…Nhưng cứ gần đến ngày này, trẫm lại càng không yên lòng.” Lý Thường Niên hít sâu một hơi, đè lấy tay Lý Tâm Ngọc trên vai y: “Nếu trẫm trẻ thêm vài tuổi nữa, hoặc là khỏe mạnh thêm một chút, ngươi gả cho ai trẫm đều đồng ý. Bây giờ trẫm lại tuổi già sức yếu, sợ sau này ngươi bị bắt nạt không ai làm chủ, vì vậy việc thành thân này, hy vọng con có thể suy nghĩ kỹ đã rồi quyết định sau.”
“Phụ hoàng, người hãy tin tưởng hắn một lần đi, tin tưởng cả mắt nhìn người của nữ nhi nữa. Lần trước người lệnh hắn rời xa con, người chắc cũng chưa từng thấy trong mắt hắn có tia sợ hãi nào?”
“Chính là bởi vì hắn không hề sợ hãi, nên ta mới càng lo cho con.”
Lý Thường Niên hiện ra vẻ mặt tang thương, chậm rãi nói: “Sợ sệt thì chứng tỏ hắn có nhược điểm, có nhược điểm thì còn có thể khống chế. Nhưng Bùi Mạc quá mạnh mẽ, ngươi làm sao khống chế được hắn?”

“Con không muốn khống chế hắn, con muốn cả hai đều bình đẳng như nhau.”
“Ngươi a, không hiểu. Một kẻ bước ra từ đầm lầy như vậy, dục vọng cũng theo đó mà ngày càng lớn.”
Thấy mắt Lý Tâm Ngọc tràn đầy hình bóng Bùi Mạc, Lý Thường Niên đành lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bây giờ người nhà họ Lý không nhiều, nếu trẫm quy tiên, bên cạnh ngươi chỉ còn lại mỗi mình Lý Tấn là người thân, mà Tấn Nhi chỉ là một hài tử vô dụng. Vốn nên cùng Quách Tiêu mới là nhân duyên trời định, nhưng Quách Tiêu lại nhìn trúng biểu muội của Lang Gia Vương, Dục Tú quận chúa.”


 
Nói đến đây, Lý Tâm Ngọc không hiểu. Lý Dục Tú băng thanh ngọc khiết như vậy, một nữ tử mắt cao hơn đầu sao lại có thể coi trọng cái đồ bị thịt Quách Tiêu kia?
Trong lòng nàng nghi hoặc, thuận miệng hỏi: “Hôn nhân của bọn họ đã định?”

“Vũ An Hầu đã xin chỉ tứ hôn, Lang Gia Vương cũng có ý kết thân, trẫm sao có thể phản đối? Huống hồ Vũ An Hầu cách đây không lâu còn có công hộ giá, danh tiếng đang thịnh, trẫm không cách nào từ chối.”
Lý Thường Niên lại thốt ra một tiếng: “Đáng tiếc.”
“Việc gì phải tiếc? Người tốt với con, con đều nhớ trong lòng, dù thế nào, con với Bùi Mạc cũng đã như phu thê rồi, chỉ có thể gả cho hắn.” Lý Tâm Ngọc đặt cằm lên đôi vai gầy của phụ thân, mỉm cười: “Người nếu vẫn chưa yên lòng, vậy phải hảo hảo uống thuốc, dưỡng thân sống lâu trăm tuổi, thiên hạ nhất định không ai dám bắt nạt ta.”

Lý Tâm Ngọc luôn biết ăn nói, Lý Thường Niên cũng không thể cứ tiếp tục phản đối: “Hai huynh muội các ngươi, không biết là tại làm sau, đều đi thích người nhà họ Bùi.”
“Người nhà họ Bùi đẹp vậy, lại còn thông minh, ai lại không thích chứ?”
“Nghe nói Bùi tổ mẫu là mỹ nhân dị vực, vừa gặp đã nhất kiến chung tình với Bùi gia tổ phụ, sau về thành Trường An kết thành phu thê. Mỹ nhân dị tộc này sinh cho Bùi tổ phụ hai người con một nam một nữ, con trai trưởng là Bùi Hồ An, nữ út là Bùi Yên.
Hóa ra người họ Bùi là con lai, chả trách Bùi Tam Nương Tử mũi cao mắt sâu, da trắng như tuyết, không giống với người Trung Nguyên. Đến thế hệ của Bùi Mạc, huyết thống dị vực đã không còn rõ nưa, chỉ có mặt mày vẫn giữ vững nét tinh xảo khác thường.
Lý Thường Niên có chút thương cảm: “Nếu năm đó ta không phạm sai lầm, ngươi cùng tiểu tử kia sẽ không có nhiều khúc mắc như vậy.”
“Đều đã qua rồi, chuyện này không thể trách người.”
“Không, chuyện này luôn là mối hận không dứt, họa chăng chỉ có sau khi trẫm chết đi mới có thể hóa giải.”
Ngữ khí của Lý Thường Niên mang theo mấy phần bi thương: “Bùi Mạc trọng tình nghĩa thì không nói. Nhưng Bùi Tam Nương Tử lòng mang hận cũ, trẫm đều có thể nhìn ra. Môi hở răng lạnh, Tấn Nhi đau lòng, người làm cha sao không hiểu rõ? Muốn nó rời khỏi Tam Nương Tử, cưới một người vợ hiền tri kỷ, cũng không biết nói với nó thế nào.”
“Phụ hoàng a, người chính là quá yêu sinh nghĩ nhiều. Nếu Tam Nương Tử không có ý gì với hoàng huynh thì hoàng huynh đơn phương đủ cũng sẽ từ bỏ thôi. Nhưng nếu hai người họ hai bên tình nguyện, người sao phải ngăn cản?”
Lý Tâm Ngọc trấn an nói: “Con đường hoàng huynh chọn vốn đã gian nan thế, nếu ngay cả người cũng chèn ép huynh ấy, chẳng phải huynh ấy càng đau khổ hơn sao?”
Đang nói, ngoài điện nội thị đã thông báo: “Bệ hạ, thái tử điện hạ vấn an.”
Lý Tâm Ngọc cười nói: “Người xem, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Lý Tấn hôm nay có chút quái lạ, ngày nắng to, trên cổ vẫn quàng một chiếc khăn, may mà Lý Thường Niên không để ý sự khác thường trên cổ hắn, chỉ kéo Lý Tấn đến hỏi về vấn đề trị thủy.
Hai cha con hàn huyên đến nửa nén hương, Lý Thường Niên đã tỏ ra mệt mỏi,Lý Tâm Ngọc cùng ca ca liền xin cáo lui.
Ra đến cửa lớn của Hưng Ninh cung, Lý Tâm Ngọc không chờ thêm được nữa, kéo hắn lại hỏi: “ Hoàng huynh, cổ huynh bị làm sao vậy?”


 
Lý Tấn sững sờ, ánh mắt lập tức né sang chỗ khác: “Không có gì.”
Lý Tâm Ngọc cười nói: “Huynh giấu được phụ hoàng chứ đừng mơ giấu được ta, giấu đầu hở đuôi.”
Dứt lời, nàng đưa tay kéo khăn choàng trên cổ hắn xuống. Nhưng khăn choàng vừa kéo xuống, liền không thể tin được.
Lý Tâm Ngọc cứng đờ, nhìn vết máu dài hơn hai tấc trên cổ Lý Tấm: “Là ai làm?”
Lý Tấm không nói, nghiêng người lảng tránh.
Lý Tâm Ngọc lại hỏi: “Huynh bị đâm?”
“Không có.” Lý Tấn chẳng mấy khi nói dối, chỉ quanh co: “Là ta không cẩn thận làm rách da, muội đừng hỏi nữa.”
“Không cẩn thận rách da? Vết thương này nếu sâu hơn nửa tấc nữa là huynh đã chết chắc rồi!”
“Suỵt suỵt! Ta không muốn làm lớn chuyện mới dùng khăn che đi, muội nhỏ giọng chút đi!”
Có thể khiến Thái tử phải nhún nhường đến mức này không nhiều, Lý Tâm Ngọc vừa nghĩ đã biết ngay, hít một hơi bình tĩnh hỏi: “ Là Bùi Tam Nương Tử?”
Lý Tấn gật gù, lấy khăn che lại vết rách: “Nàng ấy không cố ý.”
Tam Nương Tử trước giờ không phải người dễ kích động, nhất định đã xảy ra chuyện gì khiến nàng tức giận. Lý Tâm Ngọc thăm dò: “Huynh không phải đã làm gì nàng ấy chứ?”
Vừa thấy biểu hiện của Lý Tấn, nàng biết mình đã đoán trúng.
“Ta không phải có ý bắt nạt nàng ấy, chỉ là đêm đi ngang qua thấy nàng một mình trong phòng uống rượu, ta liền đau lòng, nhịn không được bước vào.”
Vẻ mặt Lý Tấn hết sức phức tạp, suy cho cùng vẫn là cô đơn chứ không hẳn ngọt ngào, nhíu mày nói: “Nàng uống đến say mèm, nước mắt chảy đầm đìa, kéo tay ta lại để ta đừng đi. Ta cũng thực sự đau lòng, không biết làm sao để an ủi, nên…”
“Nên…”
“…ôm nàng ấy.”
Lý Tâm Ngọc hít vào một hơi: “Ngươi nói “ôm” tức là?”


 
Lý Tấn bỗng trở nên mất tự nhiên: “Không phải. không phải ‘cái kia’. Tâm Nhi, muội đừng nhìn ta như vậy, ta không hề ép buộc nàng ấy.”
Lý Tâm Ngọc há miệng, không biết nói gì mới phải. Nàng cũng trở nên bối rối, muốn đưa tay chạm vào vết thương của huynh trưởng, lại cứng đờ ngay giữa không trung.
“Hoàng huynh, đáng ra muội không nên cầu xin huynh dẫn muội đến Dục Giới Tiên Đô.” Nếu như lúc trước không đến Tiên Đô, thái tử ca ca không chắc sẽ gặp Tam Nương Tử, cũng có khi đã cưới vợ sinh con từ lâu…
“Không trách ngươi a, muội muội ngốc. Khi đó kể cả không có muội, ra cũng sẽ vì nghe danh nàng ấy mà tự mình đến Tiên Đô, rồi sớm muộn cũng gặp được.”
Dừng một chút, Lý Tấn thành khẩn nói: “Tâm Nhi, muội thông minh hơn ta, muội nói xem ta nên làm gì đây, cầu xin phụ hoàng ân chuẩn sao? Ra thực sự rất yêu thích Yên Nhi, ta muốn ở bên cạnh nàng ấy.”
“Đây không chỉ là chuyện huynh muốn hay không, mà còn phải xem nàng ấy muốn hay không nữa.” Lý Tâm Ngọc nói: “Hoàng huynh, ta hỏi huynh, đêm qua lúc nàng ta kéo tay huynh, đã gọi tên ai?”
Chỉ một lời này, Lý Tấn lập tức nghệch mặt.
Lý Tâm Ngọc lắc lắc đầu, nắm tay đập lên ngực Lý Tấn một hồi, tuy không hề có lực nhưng đủ để hiểu nàng đang buồn giận…
“Hoàng huynh, huynh đây chính là ngốc chết đi được !”
“Ta không quan tâm.” Lý Tấn mù quáng: “Chỉ cần có thể ở bên nàng dù chỉ là một chút thôi, người trong lòng nàng là ai, ta một chút cũng…không để ý.”
Nói đến câu này, mắt hắn đã đỏ, cơ hồ muốn rơi lệ.
Đây là thứ Lý Tâm Ngọc chưa từng thấy ở kiếp trước.
Trong trí nhớ của nàng, Lý Tấn là một người luôn bình thản trước chuyện chung thân đại sự, mang theo trách nhiệm nhiều hơn là tình yêu. Không ngờ bây giờ chuyện chung thân lệch khỏi quỹ đạo, hắn gặp phải một nữ nhân, người mà hắn không nên yêu nhất, lại như thiêu thân lao vào lửa, biết rõ sẽ tổn thương, nhưng lại không hề muốn quay đầu.
Lý Tâm Ngọc thở dài một hơi, nhớ đến chính mình.
Kiếp trước nàng cùng Bùi Mạc mang thâm thù đại hận, càng muốn nắm giữ lại càng không từ thủ đoạn, ngược lại lại dễ mất nhau. Chuyện tình cảm, chung quy vẫn là không nên vội vàng.
“Tam Nương Tử tuy đã bị phế bỏ gân cốt nhưng học võ mười mấy năm, nội công nhất định không tồi, chí ít vào lúc huynh không phòng bị, một đao kia cũng có thể lấy mạng của huynh, nhưng nàng ta không làm.”
Lý Tấn mắt sáng lên: “Tâm Nhi, ý muội là?”

“Tam Nương Tử không xuống tay ác độc với huynh có lẽ vẫn có một ít tình cảm, hoặc là kiêng kị thân phận của huynh, giết huynh sẽ mang đến phiền phức cho nàng ta lẫn Bùi Mạc.”
Nghe được câu nói, mắt Lý Tấn lại trở nên ảm đảm.
Lý Tâm Ngọc tỉnh táo thay hắn phân tích, khuyên giải: “Hoàng huynh, huynh nghe ta khuyên một lần, huynh có thể làm tất cả cho nàng ta, nhưng nhất định phải tôn trọng ý kiến của nàng ta, tuyệt đối đừng nóng vội, cũng đừng bức bách nàng. Hơn nữa ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Tâm lý gì?”
“Tình huống xấu nhất.”
“Ta biết rồi.” Lý Tấn phiền muộn lau mặt, lúc bước ra cửa lớn thấy Bùi Mạc, trong mắt sinh mất phần hâm mộ, hỏi: “Đều là người họ Bùi, sao người ta gặp lại khó lấy lòng đến vậy? Lại nói, muội sao lại thích Bùi Mạc?”
Sao lại thích hắn?
Lý Tâm Ngọc vui vẻ, không chút nghĩ ngợi nói: “Tự nhiên thôi, vì hắn đẹp trai mà!”
“….” Lý Tấn có chút không cam lòng sờ lên da mặt mềm mại của chính mình, lại giơ cánh tay lên chỉ vào mặt: “Ta cũng đẹp mà, sao Yên Nhi lại không thích ta?”
“Huynh a! Lát nữa để ta bảo Thái Y viện mang thuốc mỡ đến cho huynh. Yên tâm, ta sẽ không tiết lộ chuyện huynh bị thương.” Dứt lời, Lý Tâm Ngọc xoay người chạy đến chỗ Bùi Mạc.
Bùi Mạc đứng ngoài cửa đã lâu, chóp mũi đã ướt đẫm mồ hôi. Lý Tâm Ngọc lau mồ hôi cho hắn, nói: “Sao không vào trong đình ngồi, lại ngây ngốc đứng ở đây, nắng nóng biết bao nhiêu.”
Bùi Mạc cũng cười, mặt mày từ thiếu niên ngây ngô trở nên thâm trầm anh tuấn.
“Nhìn thấy nàng mới có thể thấy nóng.” Bùi Mạc tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói.
Thấy hắn đàng hoàng trịnh trọng đi nói lời thô tục, lòng Lý Tâm Ngọc ngứa ngáy, sờ soạng trên eo hắn một cái: “Về rồi cho ngươi hạ hỏa.”


 
Mắt Bùi Mạc ngày một sâu.
Lý Tâm Ngọc lại bổ sung thêm một câu: “Nghĩ gì thế? Ý bổn cung là về uống nước trà ướp lạnh.”
Đùa giỡn xong lập tức chạy vụt đi.
Bùi Mạc bất đắc dĩ, nhanh chân đuổi tới, lặng lẽ dắt tay nàng, cùng nàng cất bước song song, hỏi: “Không ngồi xe kéo sao?”
“Không ngồi, hôm nay không có nắng, khí trời mát mẻ, muốn tản bộ với người.”
“Ban nãy, nàng và thái tử nói chuyện gì vậy?”
“Nói chuyện nan giải ấy mà.” Lý Tâm Ngọc lộ vẻ khổ não: “Bùi Mạc, ngươi có biết chuyện hoàng huynh ta thích cô cô ngươi?”
“Có thể nhìn ra, sao vậy?”
“Tam Nương Tử gần đây khỏe chứ?”
“Rất tốt, ta mới đi gặp cô cô ngày hôm trước.”
Lý Tâm Ngọc không biết nên nói thế nào với hắn, chỉ kéo léo đáp: “Ngươi cảm thấy chuyện hai người họ, có thể sao?”
“Tam Nương Tử trong lòng có khúc mắc, không thể nói giải là giải được trong chốc lát, vì lẽ đó ta cũng không thích hoàng huynh của nàng.” Bùi Mạc nhìn nàng, thẳng thắn nói: “Nhưng nếu Tam Nương Tử đồng ý, ta cũng sẽ không phải đối. Dù sao cô cô cũng là trưởng bối. Chuyện của nàng để nàng tự quyết định.”
“Cũng đúng.” Lý Tâm Ngọc gật gù.
Nàng kéo tay Bùi Mạc lắc lắc, bỗng thụt lùi lại, cười tủm tỉm: “Bùi Mạc, ngươi có thích ta không?”
Khóe miệng Bùi Mạc cong lên: “Chuyện này không phải nàng đã sớm biết sao?”
“Nhưng ta muốn nghe chính miệng ngươi nói ra.” Nàng cười đến chiếu rọi cả mái hiên nơi cung đình, chiếc sáng cả đám mây che lấp cả bầu trời, sáng lạn như mặt trời rực rỡ.
Lý Tâm Ngọc hỏi thêm lần nữa, giọng cao hơn một chút: “Nói a, ngươi có thích ta không?”
“Không thích.”
Thấy Lý Tâm Ngọc xị mặt xuống, hắn nhịn không được cười, ôn thanh nói: “Là yêu nàng, điện hạ.”
Lý Tâm Ngọc lúc này mới mặt mày hớn hở, bước đến hôn lên khóe miệng hắn: “Trả lời hay lắm, đây là phần thưởng của bổn cung.”
“Không đủ.” Bùi Mạc chưa nhận đủ, nắm lấy tay nàng kéo vào lồng ngực mình, sau một khắc đã ôm gọn lấy eo nàng, đặt nàng trên tường dưới bóng cây.
Gió nhẹ từ từ kéo đến, thổi tung tà áo của cả hai, tóc đen quyến quít, ánh mắt mê luyến. Vào lúc tiếng ve ngừng kêu, Bùi Mạc cúi đầu, trao cho nàng nụ hôn mang theo dư vị mùa hè.
Hôn xong, Lý Tâm Ngọc giương đôi môi ướt át lên, một tia sáng xuyên qua kẽ lá ánh lên môi nàng: “Ta cũng yêu chàng, Bùi Mạc.” Nàng kéo cổ hắn xuống, trong lúc hắn đang kinh ngạc đã rướn đầu hôn há mồm ngậm lấy môi dưới của hắn.
Thanh âm Bùi Mạc trở nên khàn khàn: “Về Thanh Hoan điện, được không?”
Lý Tâm Ngọc nở nụ cười nhẹ, đang muốn trả lời ‘được’ liền nghe khúc quanh truyền đến tiếng bước chân.
Lo lắng có người ngoài, Lý Tâm Ngọc không chút nghĩ ngợi, theo bản năng đẩy Bùi Mạc ra.
Người đến là một thân xiêm y hồng cánh sen, trang điểm tinh tế, ánh mắt trầm tĩnh mà anh khí, chính là biểu muội của Lang Gia Vương, quận chúa Dục Tú.
Hôm nay nàng chỉ dẫn theo hai thị ty, mà tên tiểu biến thái Tinh La lại không thấy đâu. Vậy thì kỳ thật, lúc này nàng không phải nên ở Trừ Châu sao? Sao lại tiến cung?”
Chẳng lẽ nàng ở lại Trường An chờ thành thân với Quách Tiêu?
Lý Tâm Ngọc trong lòng suy nghĩ, lại không hề để ý đến vẻ mặt bị cắt ngang chuyện tốt của Bùi Mạc mà trầm lại.
“Dục Tú quận chúa.” Lý Tâm Ngọc liếm liếm đôi môi ướt át, cười cười hỏi thăm.
“Tương Dương công chúa.” Lý Dục Tú cũng chào lại nàng.
“Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, ngươi tiến cung có chuyện gì sao?”
“Bệ hạ tứ hôn, thân là thần nữ, tự nhiên phải đến cung tạ ân.”
Nói đoạn, Lý Dục Tú đảo tầm mắt qua Lý Tâm Ngọc cùng Bùi Mạc, bình tĩnh chuyển đi: “Khí sắc công chúa không tệ.”
“Cũng đúng, tốt hơn khí sắc của ngươi a.”
Lý Tâm Ngọc từ trước đến giờ không quá yêu thích Lang Gia Vương, nhưng Lý Dục Tú lại xinh đẹp, nhìn qua lại cảm thấy không thể ghét được. Hồi tưởng lại nhân phẩm của Quách Tiêu, Lý Dục Tú phải gả cho hắn đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Phung phí của trời.

Suy nghĩ một chút, nàng nói với Dục Tú: “Nghe nói quận chúa đính hôn với Quách Tiêu, Bổn cung muốn có hai câu muốn nói riêng với ngươi.”
Hoàng thượng vốn muốn Quách Tiêu làm phò mã, kết quả bị Lý Dục Tú cướp đi, chuyện này cả thành Trường An đều biết. Tương Dương công chúa muốn cùng Dục Tú quận chúa tâm sự? Nhìn thế nào cũng như là muốn đánh ghen đi?
Hai thị tỳ của Lý Dục Tú liếc mắt nhìn nhau, lòng sinh thấp thỏm.
Bản thân Lý Dục Tú lại bình thản, dặn dò thị tỳ: “Lui một bên chờ đi.”
Chờ thị tỳ đi rồi, Lý Dục Tú nhìn Bùi Mạc, đăm chiêu.
Lý Tâm Ngọc rõ ràng ý nàng, nhân tiện nói: “Bùi Mạc là người của ta, không cần tránh đi.”


 
“Công chúa muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”
“Tốt. Quận chúa là người thoải mái, vậy ta cũng không phải vòng vo, nói xong hai câu ta sẽ đi.”
Tầng mây tản ra, mặt trời nghiêng nghiêng, chiếu lên ánh mắt Lý Tâm Ngọc. Nàng suy nghĩ một chút mới nói: “Bổn cung không thích ở sau người khác nghị luận thị phi, nhưng ta thấy ngươi xinh đẹp, không muốn ngươi phải khổ sở. Quách Tiêu người này tuy dáng vẻ đường đường nhưng phẩm hạnh thế nào, e rằng quận chúa nên tìm hiểu kỹ một chút, không nên vì ham muốn quyền thế mà thương tiếc cả đời.”
Lý Tâm Ngọc nói lời này không hề có ác ý, Lý Dục Tú nghe xong có chút kinh ngạc , chỉ là trong chốc lát đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nàng nói: “Ta biết.”
“Ngươi biết?” Lần này đến Lý Tâm Ngọc kinh ngạc: “Đã biết hắn là hạng người gì vẫn nguyện ý gả cho hắn?”
“Cũng không phải nữ tử nào cũng may mắn như công chúa, có thể không kiêng dè thân phận mà gả cho nam nhân mình yêu.” Lý Dục Tú mím môi: “Đối với ta mà nói, người nào cũng giống nhau.”
Dừng một chút, nàng nói thêm: “Có điều, vẫn cảm ơn ngươi.”
“Chờ chút, Lý Dục Tú.” Lý Tâm Ngọc gọi nàng lại, nghi ngờ nói: “Bên người Quách Tiêu vốn rất nhiều bóng hồng,ngươi không để ý sao?”
“Để ý có ích gì.” Lý Dục Tú dừng bước, cực kỳ bĩnh tĩnh nói: “Sau khi thành thân, nếu hắn phụ ta, cứ giết là xong.”
Nghe giọng điệu bình thản lại nói ra những từ ngữ thô bạo như vậy, Lý Tâm Ngọc thực sự sửng sốt, lát sau mới nở nụ cười: “Xem ra là bổn cung lo xa rồi. Nữ tử như ngươi, Quách Tiêu không thể bắt nạt ngươi được.”
Lý Dục Tú trong mắt không hề gợn sóng, cúi đầu hành lễ, bước đi thẳng.
Không hiểu tại sao thân hình gầy gò mà bước đi tiêu sái của nàng, lại khiến cho người ta có cảm giác tiêu điều.
“Ta tưởng nàng không thích người của Lang Gia phủ.” Thanh âm u oán của Bùi Mạc từ sau truyền đến.
“Không phải quá yêu thích, nhưng là do Lý Dục Tú có tướng mạo đẹp a!”
Dứt lời quay đầu đã nhận ra thần sắc phức tạp của Bùi Mạc.
“Ngươi sao vậy, không vui?” Lý Tâm Ngọc sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của hắn, cười nói: “Ghen rồi? Yên tâm, Lý Dục Tú có đẹp mấy nhưng ta cũng không có hứng thú với nữ nhân.”
“Không phải cái này.” Bùi Mạc đè tay nàng lại, trầm giọng: “Nàng không muốn thân mật cùng ta trước mặt người khác, Lý Dục Tú vừa đến nàng liền đẩy ta ra.”
Đây vốn là động tác theo bản năng, Lý Tâm Ngọc lúc đó không hề nghĩ nhiều.
Suy nghĩ một chút, Lý Tâm Ngọc cười nói: “Ta không có ý đó. Chỉ là ban ngày thân thân mật mật cũng không tốt, ta thì không sao, ngược lại ngươi căn cơ trong triều chưa chắc chắn, nếu có kẻ dựa vào đó kết tội ngươi, không phải thêm phiền phức sao?”
Bùi Mạc lúc này mới cười nhẹ, nhắm chặt tay nàng, nhỏ giọng cười giỡn: “Ta còn tưởng rằng điện hạ không cần ta nữa.”
“Nói bậy.” Lý Tâm Ngọc lườm hắn một cái.
Bùi Mạc một tay nắm tay Lý Tâm Ngọc, một tay nắm trường kiếm, nở nụ cười trong sáng: “Xem ra ta phải nỗ lực hơn rất nhiều, sớm ngày trở nên mạnh mẽ.”
“Nha?” Lý Tâm Ngọc nhíu mày: “Mạnh mẽ đến mức nào?”
Bùi Mạc không chút nghĩ ngợi: “Mạnh mẽ đến mức có thể cùng nàng ân ái đến mấy cũng không dám có người chê trách.”
“Đại trượng phu chí ở giang sơn xã tắc, lần đầu nghe nói vì muốn công khai ân ái mà muốn trở nên mạnh mẽ.” Lý Tâm Ngọc trong lòng ấm áp nhưng ngoài miệng ra vẻ ghét bỏ: “Nói thật, hồi trước ngươi theo Lý Nghiên Bạch tạo phản, chí ít trong tay còn có quyền lực. Bây giờ theo ta, chỉ có một cái hư danh, trong lòng có thấy ấm ức?”
“Không.” Bùi Mạc nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta dù không có thực quyền, nhưng lấy được nàng, đời này vậy là đủ.”
Lý Tâm Ngọc cười đến nỗi mắt đều cong thành trăng khuyết, ngoắc tay: “Ngươi cúi người lại đây.”
Bùi Mạc khom lưng, sau đó Lý Tâm Ngọc ngửa đầu hướng đến môi hắn bẹp một cái: “Sao trước đây lại không phát hiện, hóa ra miệng ngươi lại ngọt như vậy?”
“Bởi vì trước đây, nàng vẫn chưa cho ta cơ hội.” Bùi Mạc cười xoa đầu nàng.
Lý Tâm Ngọc lôi kéo tay hắn, nói: “Đông Hồ đang có hoa sen nở, mấy ngày nữa đợi trời đẹp chúng ta xuất cung đi hái hoa sen.”
Bùi Mạc gật đầu: “Được”
Nhưng ngày hôm sau, Hưng Ninh cung truyền đến tin dữ, Hoàng đế bệnh nặng đến ngất, Lý Tâm Ngọc suốt ngày ở giường bệnh bưng canh dâng thuốc, cuối cùng lỡ hẹn cùng Bùi Mạc xuất cung.

 
Đầu tháng bảy, phủ Tiêu Quốc Công hoàn thành tu sửa, Bùi Mạc chuyển khỏi Thanh Hoan điện.
Lý Tâm Ngọc ngày cả thời gian tiễn hắn cũng không có, đợi đến được khi trở lại Thanh Hoan điện, trong phòng đã trống rỗng, đã không còn bóng người quen thuộc của hắn.