Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 56





Nghịch án chấn động một thời gian liền kết thúc, trong triều cũng thanh trừng lại các bè phái, ít lâu sau thì truyền đến tin tức: Trần Thái phi đã tự vẫn trong ngục.
Chuyện nằm trong dự đoán nên khi tin truyền đến Hưng Ninh cung, nghe xong, Lý Tâm Ngọc cũng không quá kinh ngạc.
Lý Thường Niên lật đi lật lại bản án Đại Lý Tự trình lên, hỏi: “Trước khi chết, Thái phi có lưu lại thứ gì không?”
Đại Lý Tự là quan mới vào kinh thành hai năm trước, tận tụy nói: “Về vụ án của Vi thị, nàng ta một chữ cũng không nói, trước khi chết chỉ để lại một bức huyết thư.”
“Trình lên.”

Đại Lý Tự giao huyết thư cho nội thị chuyển lên Hoàng đế.
Lý Tâm Ngọc ngồi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang.
Trên huyết thư không nhiều chữ, chỉ viết: Di nguyện chiếu cói khỏa thi, chôn cùng thi thể tội huynh, bên dưới cây cổ tùng bãi tha ma trăm năm ở bên ngoài thành.
Lý Tâm Ngọc buông tiếng thở dài, miệng cắn hạnh đào, nói: “Nàng hẳn đã biết trước kết cục từ lâu, đến phần mộ của chính mình cũng đã sớm an bài. Bên dưới cây cổ tùng ở bãi tha ma? Đó chẳng phải là nơi phong thủy có thể nhanh đầu thai?”
Lý Thường Niên suy nghĩ chốc lát, ra khẩu dụ: “Nàng dù sao cũng sinh một hoàng tử, đã lấy cái chết tạ tội, yêu cầu này cũng không quá đáng, cho nàng toại nguyện vậy. Ngoài ra, đem thi thể Vi thị tặc treo ngoài thành 3 ngày răn đe, sau đó chôn cùng chỗ với Trần thái phi, vĩnh viễn không được lập bia tế.”
Đại Lý Tự lĩnh mệnh, lại hỏi: “Vậy Thụy Vương nên xử trí thế nào?”
“Mẫu thân và biểu cậu của Thụy Vương phạm vào tội lớn vốn nên cùng xử tử, nể tình hắn tuổi nhỏ lại cần cù, trẫm lưu cho hắn một con đường sống. Truyền chỉ, tước phong hào Thụy Vương, giáng thành thứ dân, lưu vong Thương Chiêu, nếu không có chiếu chỉ vĩnh viễn không được trở về kinh thành.”

 
Lý Tâm Ngọc lau sạch tay, bước lên trước cười cười lấy lòng: “Nên phạt đã phạt rồi, nên thưởng không phải nên…?”
Lý Thường Niên hiểu rõ ý tứ của con gái, nói với nội thị: “Lấy bút mực đến.”
Nội thị vừa trải giấy ra, Lý Tâm Ngọc đã vội mài mực, nhìn Lý Thường Niên viết.
“Trung Nghĩa Bá có công cứu giá, phong nhất đẳng tước, ban thưởng một tòa nhà mới, kim châu hai hòm. Vũ An Hầu Quách Trung phong làm quân hầu nhất phẩm, con trai Quách Tiêu phong làm tướng quân ngũ phẩm, ban thưởng gấm Tứ Xuyên…”

“Gượm đã!”
Lý Tâm Ngọc ngưng mài mực, vội ngăn tay Lý Thường Niên sắp hạ dấu ấn, sốt ruột nói: “Phụ hoàng không phải thiếu gì đó sao?”

“Thiếu cái gì?” Lý Thường Niên nghiêm túc nói: “À, nên thưởng thêm cho họ mỗi người một bộ hoàng kim giáp.”
Lý Tâm Ngọc hung hăng nhìn ra bên ngoài Hưng Ninh cung, như thể bên ngoài có cái gì đó câu hồn nhiếp phách nàng. Lý Thường Niên biết, bên ngoài cửa điện, có một thiếu niên đang chờ nàng.
“Bùi Mạc có công đầu, nên thưởng.” Quả nhiên nàng cuối cùng cũng nói ra yêu cầu.
Lý Thường Niên hít một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, lo lắng nhìn con gái: “Tiểu tử Bùi gia ảnh hưởng đến ngươi quá lớn, Tâm Nhi, bây giờ nhất cử nhất động của con đều liên quan đến hắn, nhất ngôn nhất ngữ đều là mưu lợi cho hắn. Trẫm thực sự lo lắng, nếu một ngày trẫm mất, ngươi sẽ bị hắn nắm chặt trong tay không cách nào thoát khỏi.”

 
“Sẽ không, phụ hoàng, con vẫn chưa ngu muội đến mức đó. Huống hồ Bùi Mạc chưa bao giờ tổn thương con, tình cảm hắn đối với con đều viết cả lên mắt hắn, lẽ nào người không nhận ra sao?”
“Nhìn ra cái gì?”
“Lúc Bùi Mạc nhìn con, ánh mắt sẽ sáng lên.”
“Đứa nhỏ ngốc, lúc con nhìn nó, không phải mắt cũng sáng lên sao.”
“Cái này gọi là hai bên tình nguyện, tình chàng ý thiếp, như là phụ hoàng với mẫu hậu vậy.” Lý Tâm Ngọc cười đắc ý, hai tay chống lên bàn, nâng cằm nói: “Con chỉ là giúp Bùi Mạc giành lấy những thứ xứng đáng thuộc về hắn, cũng không có gì quá đáng mà?”
“Không cần con nói, trẫm cũng tự biết nên làm thế nào, chỉ là trêu con một chút thôi.” Lý Thường Niên gõ nhẹ vào chóp mũi nàng, ánh mắt mang đầy sủng nịnh.
Hắn trải ra môt tấm giấy khác, một lúc lâu mới chậm rãi viết, tay khẽ run.
“Trẫm ngu dốt nghe lời gian thần, tạo nên sai lầm lớn, tàn sát cả Bùi gia trung nghĩa, hổ thẹn với anh linh…”
Từng câu từng chữ đều như lưỡi dao sắt cứa vào tim Lý Thường Niên, viết đến đây, hắn đã lệ rơi lã chã, nghẹn ngào dừng bút.
“Phụ hoàng…”
Lý Thường Niên là người đa sầu đa cảm, Lý Tâm Ngọc có thể cảm nhận được sự hối hận trên người hắn, nàng không nghĩ đến phụ hoàng sẽ khóc, hít một hơi nhẹ lau nước mắt cho phụ hoàng, an ủi: “Hay là để ngự quan thay người viết?”
Lý Thường Niên lắc đầu, tay đỡ lấy miệng ho vài tiếng, âm thanh nghẹn ngào nói: “Không cần, trẫm muốn tự tay viết hết.”
Hắn lại run rẩy cầm bút lên: “…Nay nghịch tặc đã đền tội, án an của Bùi gia đã được giải, khôi phục vinh quang Bùi gia, truy phong Bùi Hồ An là Hoài Tĩnh Công, nữ quyến Bùi gia là Bùi Yên làm Cáo Mệnh phu nhân, con trai Bùi khanh nhận lại tước vị của cha, làm Tiêu Quốc công…”
Bên trong yên tĩnh chỉ có tiếng soàn soạt của bút viết, không biết qua bao lâu, Lý Thường Niên gác bút xuống, nhìn Lý Tâm Ngọc đang muốn nói lại thôi, hỏi: “Trẫm biết con muốn nói gì, Tâm Nhi, ngươi giận phụ hoàng trao cho Bùi Mạc phú quý hư danh, dù là Quốc Công cao quý nhưng lại không có thực quyền, đúng không?”
“Tâm Nhi không dám, chỉ là chức tước này là ngoại thần, sau này sẽ không thể vào nội cung gặp con.”
“Là của con, chung quy sẽ không chạy thoát, hà tất nóng lòng nhất thời.” Lý Thường Niên ấn ngọc tỷ lên, đem cuốn giấy giao cho nội thị, khàn giọng nói: “Đi truyền chỉ đi.”
Vất cả gần một năm, cuối cùng mây tàn thấy trăng, Lý Tâm Ngọc vui mừng ôm lấy phụ thân, nhắm thẳng cửa chạy đi.
Dưới bậc thang của Hinh Ninh cung, Bùi Mạc một thân áo bào màu xanh đứng dưới ánh mặt trời, chóp mũi chảy ra mồ hôi hột óng ánh, nhìn về phía nàng nở nụ cười ấm áp.
Lý Tâm Ngọc cũng hướng về hắn, không để ý xung quanh, nhào vào lòng Bùi Mạc.
“Trên người thần có mồ hôi, đừng có ôm.” Bùi Mạc miệng nói vậy mà cánh tay đỡ lấy eo nàng cũng không hê thả lỏng, như muốn ôm nàng sâu vào lồng ngực mình.
“Nóng quá.” Lý Tâm Ngọc như mèo con làm nũng, sượt sượt trên ngực hắn “Nóng mấy ta cũng muốn ôm ngươi, sau này ngươi nhận tước vị rồi, ta cũng khó mà ôm được.”
“Sẽ không, chỉ cần điện hạ muốn ôm, ta bất cứ lúc nào cũng sẽ đến gặp nàng.”
Nội thị cùng cung tỳ đứng bên ngoài cửa điện, nhìn đôi tình nhau ôm nhau thắm thiết, đều cười khúc khích.
Bùi Mạc ôm Lý Tâm Ngọc, đưa lưng về phía mặt trời, còn đưa tay lên che trên đỉnh đầu nàng, dùng bóng mình che nắng cho nàng, thấp giọng nói: “Chúng cung tỳ đều đang nhìn, Điện hạ không xấu hổ sao?”
Lý Tâm Ngọc thản nhiên nói: “Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, cũng không làm chuyện trái luân thường đạo lý gì, có gì phải sợ chứ?”
“E hèm!” Phía sau truyền đến vài tiếng ho khan uy nghiêm.
Lý Tâm Ngọc từ trong lòng Bùi Mạc ngẩng đầu lên, thấy Lý Thường Niên đang chắp tay đứng bên ngoài cửa điện, có chút bất đắc dĩ nói: “Tâm Nhi, ngươi là đế cơ, dù sao cũng không nên trước mặt mọi người thất nghi.”
Lý Tâm Ngọc buông lỏng tay, đổi thành nắm tay Bùi Mạc, mười ngón tay đan xen nhau.
Nàng cười đến lóa mắt, so với nắng hè còn xán lạn hơn: “Phụ hoàng, phủ Tiêu Quốc công còn chưa sửa xong, Bùi Mạc không có chỗ ở, vậy tạm thời ở trong Thanh Hoan điện của con, có được không?”

Không đợi hoàng đế trả lời, nàng đã nói thêm: “Không nói gì xem như người đồng ý rồi!”
Dứt lời, nàng uốn gối hành lễ, kéo Bùi Mạc chạy đi vì sợ phụ hoàng đổi ý.
Lý Tâm Ngọc cùng Bùi Mạc tình ý sâu đậm bao nhiêu, Lý Tấn lại mang vẻ mặt buồn bã bấy nhiêu đến Hưng Ninh cung.
“Phụ hoàng, nghe nói người muốn phong Yên Nhi làm Tam phẩm Cáo Mệnh?” Lý Tấn đáy mắt bầm đen, rầu rĩ hỏi.
Nghe vậy, Lý Thường Niên cau mày, không trả lời mà hỏi lại: “Yên Nhi? Nàng ta vừa được giải tội, lại được phong Cáo Mệnh, sao ngươi lại có thể gọi nàng ta bằng tục danh thân mật như vậy?”
“Nhi thần không muốn nàng phong Cáo Mệnh, nhi thần thích nàng! Nhi thần muốn thành thân…”
“Lý Tấn!”
Lý Thường Niên ít khi gọi cả tên họ của Thái tử, đủ để chứng minh hiện tại y đang rất tức giận. Con gái duy nhất đã yêu đứa con mồ côi của Bùi gia không nói, ngay cả con trai duy nhất cũng thích nữ nhân của Bùi gia….Lại còn là một nữ nhân đã từng trải lại phức tạp như thế.
Lý Thường Niên đỡ trán, có lẽ do năm đó tạo nghiệt nên mới có báo ứng.
“Phụ hoàng.” Lý Tấn trong mắt đầy tơ máu, không cam lòng nói: “Tại sao Tâm Nhi có thể, con lại không thể?”
“Bởi vì ngươi là thái tử, còn giang sơn xã tắc, ngươi là đại diện cho thiên hạ, lời nói không được vượt quá phép tắc.”
“Không thể vượt quá phép tắc? Phụ hoàng, năm đó người vì mẫu hậu làm ra bao nhiêu chuyện điên cuồng? Chuyên sủng, luyện đan, xây Bích Lạc cung,…có thứ nào không vượt quá phép tắc?”
“Vì lẽ đó trẫm mới có kết cục như thế này!”
Lý Thường Niên cất cao âm điệu, thở gấp, lúc Lý Tấn đến dìu y, y bất lực vung tay, khó nhọc nói: “Bùi thị đó vốn đã có hôn ước, lại từng ở Tiên Đô đến bốn năm, ngươi cưới nàng chính là đẩy nàng đến đầu sóng gió, khiến người trong thiên hạ, khiến người trong thiên hạ sỉ vả nàng. Tấn Nhi, ngươi là nam tử hán, cần hiểu rõ cách tốt nhất để yêu một người không phải là nắm giữ nàng mà là bảo vệ nàng một đời bình an. Đáng tiếc, trẫm hiểu điều này quá muộn…”
Lý Thường Niên tâp tễnh rời đi, để lại Lý Tấn một mình ngây ra tại chỗ.
Trở lại Thanh Hoan điện, Bùi Mạc đưa cho Lý Tâm Ngọc bát tuyết lê ướp lạnh tự tay làm, cười nói: “Lát nữa ta sẽ nói với người ở Lễ bộ.”

 
Lý Tâm Ngọc miệng ngậm tuyết lê mát lạnh, nghi ngờ hỏi: “Nói cái gì?”
“Để bọn họ sửa phủ Quốc công chậm một chút, để ta còn ân ái được với điện hạ thêm mấy ngày.”
“Hứ, ai cùng ngươi ân ái chứ?”
Bùi Mạc cúi người, đặt Lý Tâm Ngọc lên giường, cúi đầu ngậm lấy bờ môi thơm ngát vị tuyết lê của nàng, từ trong cổ phát ra giọng khàn khàn: “Không ân ái sao?”
Ngoài điện ve kêu rả rích, trong phòng hai người ôm nhau, môi lưỡi quấn quýnh phát ra âm thanh khiến người nghe ngại ngùng.
Vừa hôn xong, hai gò má Lý Tâm Ngọc đều ửng hồng, cười tủm tỉm: “Ngươi nói xem, khi nào thì phụ hoàng đồng ý cho chúng ta thành thân?”
“Không biết. Hay là chúng ta sinh cho người một đứa cháu ngoại, chắc chắn sẽ lập tức được đồng ý?”
“Nghĩ mới hay làm sao.” Lý Tâm Ngọc chu miệng: “Mỗi lần đều đau chết được, ngươi sinh?”
Bùi Mạc cười trầm thấp: “Ta nếu có thể sinh thì nguyện vì điện hạ cố gắng.”
Lý Tâm Ngọc một bộ thong dong, tay không ý thức luồn vào vạt áo Bùi Mạc, loạn xạ vuốt ngực hắn, khá là kinh ngạc nói: “Trước đây chỉ cảm thấy ngươi gầy gò ốm yếu, nhưng giờ lại thấy ngày càng bền chắc,đường viền bắp thịt rõ ràng thật đấy, cơ ngực…ừm cơ ngực cũng rắn chắc lắm.”
Bùi Mạc bị nàng chọc cho cười đến không ngậm miệng lại được, đè hai tay nàng đặt ở nơi nào đó, nặng nề nói: “Những nơi khác cũng rắn chắc lắm, điện hạ có cần sờ thử xem?”
Nói rồi, tầm mắt Bùi Mạc ngày càng trở nên thâm trầm.

 
Lý Tâm Ngọc bị dọa đến sợ muốn rụt tay về, nhưng Bùi Mạc lại đè tay lại không cho nàng động.
Bùi Mạc ôn nhu hôn lên khóe miệng nàng, nghiêng đầu ngậm vành tai nàng, giọng nói khàn khàn khẩn cầu: “Điện hạ, thử một lần nữa được không?”
Lý Tâm Ngọc đương nhiên biết hắn muốn gì, chỉ là đang giữa ban ngày, hơn nữa kỹ thuật kiếp trước của Bùi Mạc….thực sự không thể nào khen được.
Lý Tâm Ngọc hai mày nhăn lại xoắn tít vào nhau, trầm tư vô cùng.
Một lúc lâu, nàng nói: “Bổn cung có thể uống một chén rượu?”

Bùi Mạc không hiểu: “Rượu gì?”
“Bổn cung nghe nói, tử tù sắp bị tử hình đều uống một chén rượu đánh bạo…”
“…” Câu nói này quả thực so với nước lạnh còn lạnh hơn, khiến Bùi Mạc không nói nên lời.
Bùi Mạc không cảm thấy chút an ủi nào, ngược lại còn đau đớn hơn. Chỉ có thể nhìn, có thể sờ mà không có được cảm giác linh nhục hợp nhất, thực sự rất rất giày vò…
Hắn nói: “Ta đã thỉnh giáo người khác…” Nói đến một nửa, tựa như nhớ đến cái gì, hắn vội im bặt.
“Thỉnh giáo? Thỉnh giáo cái gì? Thỉnh giáo ai?” Lý Tâm Ngọc chợt nhớ trước đây từng thấy Bùi Mạc ở Túy Hương Lâu, không hỏi cũng tự khắc hiểu, chợt nói: “Chẳng trách hôm ấy gặp ngươi ở thanh lâu.”
Dứt lời, nàng ôm lấy hai tay, thu người về sau, trừng mắt nhìn Bùi Mạc như muốn tính sổ.
“Ta chưa từng động vào người khác, chỉ là hỏi cô nương kia một câu, làm sao mới có thể khiến nàng không đau…”
“Hả? Các ngươi, cái chuyện đáng thẹn đó, mà cũng đem đi trao đổi?”
Lý Tâm Ngọc trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Mạc lúc trước hỏi vấn đề này, mặt trầm như nước, mắt lạnh như sương, vẻ mặt lúc như thể lúc nào cũng có thể cầm dao giết người, hại ca cơ sợ đến nói một câu hoàn chỉnh cũng không xong, còn đâu mà tình với ý?

 
Bùi Mạc nghiêm túc giải thích: “Làm gì có chuyện gì. Nàng ta nói chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời được, đưa cho ta một cuốn sách, bảo ta tự tìm hiểu.
“Sách gì?”
Bùi Mạc cười nhẹ một tiếng, ở bên tai nàng nói hai chữ.
“Không biết xấu hổ.” Lý Tâm Ngọc hai gò má đã ửng hồng, vừa xấu hổ vừa lén đưa mắt nhìn Bùi Mạc: “Lần sau mang đến, bổn cung cũng muốn xem.”
“Ta xem xong liền đốt rồi, sợ nàng giận.”
“Hay lắm, ngươi lén xem một mình? Có phúc lại không cùng hưởng!”
Bùi Mạc bị dáng vẻ của nàng chọc cho đau bụng, chóp mũi sượt qua cổ nàng, nói: “Đừng tức giận, điện hạ. Có một vài việc, ta chỉ nguyện cùng nàng cùng nhau thử nghiệm.”
Bầu không khí trở nên tươi đẹp, hai người vừa muốn hôn nhau, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Lý Tâm Ngọc lau thủy quang trên miệng, không kiên nhẫn nói: “Ai?”
“Là thần, Bạch Linh.”
Bạch Linh không phải người không biết phải trái, nếu không có chuyện gấp nhất định nàng sẽ không quấy rối.
Lý Tâm Ngọc hôn xoẹt lên khuôn mặt anh tuấn của Bùi Mạc, mới xỏ giày ra mở cửa: “Có chuyện gì?”
Bạch Linh nâng một khay lên, phía trên dùng vải trắng che kín món đồ gì đó: “Hôm nay thuộc hạ phụng mệnh Hình bộ xử lý thi thể Vi thị và Trần thị, đến bãi tha ma, đào ra một thứ ở bên dưới cây thông chôn Trần Thị.”
Bạch Linh trưng vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, Lý Tâm Ngọc càng tò mò, nghĩ thầm: Hai người kia đã chết còn có thể tạo nên sóng gió gì?
Nàng lệnh Bạch Linh: “Đem đồ vật trình lên, ta muốn xem xem đó là gì, lại có thể khiến ngươi cũng thất sắc như vậy.”
Bạch Linh quỳ xuống đất, xốc vải trắng lên, lộ ra một hộp đồng tinh xảo.
Trên hộp đồng có rỉ sắt mày xanh lục, hiển nhiên đã chôn ở bãi tha ma mấy năm trước.
Bùi Mạc nghe tiếng cũng tiến lại, thấy Lý Tâm Ngọc muốn chạm vào hộp đồng, hắn rùng mình một cái, vội chạy lại ngăn nàng: “Hộp nay có cơ quan, cẩn thận có kẻ bày trò.”