Tô Vân Kỳ

Chương 30




Bọn cướp bắt được ta, ta thấy hắn xông tới, dường như muốn cứu ta, nhưng bị một đao chém chết.

Khi đó ta chỉ nhìn thấy Ô Lặc Hoài, nhanh chóng quên đi người lạ mặt kia.

Đó là lần thứ hai Vân Sinh chết vì ta, chết cũng lặng lẽ như vậy. Thậm chí không nhận được một cái ngoái đầu nhìn lại của ta. Sau đó, ta giết Triệu Phi, Vân Sinh lần thứ ba đến bên ta.

Lần này, ta cuối cùng cũng nhìn rõ hắn.

Nhưng hắn nhìn thấy Ô Lặc Hoài, hắn cho rằng mình căn bản không xứng với ta, hắn nói mình là một người không quan trọng. Hắn không muốn để ta gánh thêm những chuyện cũ nặng nề, đến chết hắn cũng không nói ra những ràng buộc kiếp trước.

Ta nhìn vực sâu, đã không còn bóng dáng hắn nữa.

Hôm ấy trời đẹp, chúng ta đứng trên cầu đá, một cơn gió thổi qua, Vân Sinh hỏi ta có từng nghe câu chuyện về A Nan không. Phật Tổ hỏi A Nan, ngươi yêu nàng ấy đến nhường nào?

"Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng phơi, năm trăm năm mưa dầm, chỉ cầu thiếu nữ ấy đi qua cầu."

Vân Sinh nói: "A Nan hóa thân thành cầu đá, nghìn năm sau thiếu nữ đi qua, hắn không mong cầu nàng dừng lại."

"Gặp nhau giữa cõi hồng trần mênh mông, thấy người bình an, vậy là đủ rồi."

"A Kỳ, ta kéo nàng lên."

Ô Lặc Hoài nắm chặt tay ta, kéo ta lên từ mép vực. Ta nhìn xuống vực sâu, ném cuốn sổ mệnh xuống. Ta không cần nó nữa. Nhưng đột nhiên một lực mạnh mẽ kéo ta xuống vực, Ô Lặc Hoài túm lấy vạt áo ta.

Chàng dùng sức đến nổi gân xanh nổi lên, nghiến răng dùng hết sức lực, muốn giữ chặt ta. Lực này càng lúc càng lớn, nếu chàng không buông tay sẽ bị kéo xuống vực theo.

Từ dưới vực sâu vọng lên một giọng nói, ta chưa từng nghe thấy, nhưng chợt nhận ra, đó là sổ mệnh.

"Buông tay đi, Ô Lặc Hoài."

Tô Lạc Lạc đã chết, sao sổ mệnh vẫn còn tồn tại?

Ô Lặc Hoài dùng hai tay giữ chặt ta.

Vách đá lại bắt đầu sụp đổ, Ô Lặc Hoài sắp rơi xuống vực theo ta. Bọn thị vệ quỳ xuống cầu xin chàng buông tay.

"Cần gì chứ, Ô Lặc Hoài."

Sổ mệnh nói.

"Buông nàng ra, ngươi sẽ có cuộc sống tốt nhất trên đời này. Chọn Tô Vân Kỳ, ngươi chỉ có đường chết."

"A Hoài, buông tay đi, chàng phải sống tiếp."

Ta khẽ nói, trong lòng ta không hề lo sợ, nhưng không nỡ nhìn chàng chết oan uổng.

"Không, ta đã nói rồi, theo ta, chính là một đời một kiếp một đôi người."

Chàng một mặt bướng bỉnh.

"Nhưng Tô Vân Kỳ khi đó, không phải là ta thật, ta đã lừa chàng, ta..."

"Tô Vân Kỳ, nàng nghe cho rõ! Ta không phải kẻ ngốc, ta biết nhiều hơn nàng tưởng. Ngay từ đầu, ta đã không nhìn thấy nàng giống Tô Lạc Lạc, trong mắt ta, nàng ngoài mặt nạ giả tạo kia, còn là sự bướng bỉnh, dũng cảm, kiêu ngạo thậm chí là tuyệt tình."

"Sau khi nàng bắn bị thương ta, ta đã nhìn thấy con người thật của nàng, ta chắc chắn người ta thích, không phải Tô Lạc Lạc yếu đuối, mà là Tô Vân Kỳ, Tô Vân Kỳ độc nhất vô nhị."

Ta sững sờ, cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của chàng. Ta đưa tay nắm lấy tay chàng, mỉm cười nói:

"Được, một đời một kiếp một đôi người."

Vách núi cuối cùng cũng sụp đổ, chàng kéo ta vào lòng, chúng ta cùng rơi xuống, như hai ngôi sao băng vụt qua bầu trời. Ta nghe nhịp tim chàng, vực sâu vạn trượng như miệng máu của quái thú, chờ đợi nuốt chửng chúng ta, nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy an tâm như vậy.

Con đã làm được rồi, nương.

Con đã thay đổi kết cục rồi.

Có lẽ ta đã tan xương nát thịt, linh hồn ta dường như đã rời khỏi thể xác. Một mảnh tối đen, yên tĩnh tuyệt đối. Dần dần, ta nghe thấy tiếng nước, ta mở mắt ra. Có lẽ là ảo giác trước khi chết, ta nhìn thấy chính mình dưới đáy nước.

Mọi thứ đều mờ ảo, như mộng như ảo.