Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 67: C67: Không muốn khiến em sợ thêm lần nữa




Chiếc Porsche Panamera hơi lung lay mấy cái.

Nguyên nhân là vì Hà Diệp muốn chạy ra ngoài nhưng thử mấy lần đều thất bại vì bị Lục Tân nhấn về.

Hà Diệp vẫn còn tức giận vì anh cứ mở miệng ra là trêu cợt mình nên đã thò tay trái ra sau lưng anh hung hăng véo mạnh mấy cái.

Lục Tân vẫn tập trung hôn cô cứ như không cảm nhận được vậy.

Bàn tay của Hà Diệp dần dần từ véo biến thành túm lấy quần áo anh, cuối cùng ngay cả nắm cũng không nắm được chặt, ngón tay không còn chút sức lực nào.

Lục Tân vẫn còn muốn hôn cổ cô. Bởi vì leo núi ra mồ hôi nên Hà Diệp sợ để anh hôn rồi cả miệng toàn vị mặn. Thế là cô giơ tay lên chặn anh lại, vùi mặt vào hõm vai người đàn ông.

Lục Tân hơi khựng lại trong chốc lát rồi ngả về phía sau dựa người vào lưng ghế, đầu từ từ ngửa lên, đôi mắt nhắm chặt lại.

Hà Diệp có thể nghe rõ hơi thở nặng nề của anh, chẳng khác gì một con thú dữ vừa kết thúc cuộc săn mồi cả.

Cô lặng lẽ mở mắt ra liếc lên phía trên một cái, thấy bạn trai mình đang ngửa đầu để lộ chiếc cằm. Tư thế này làm những đường cong ở cổ anh hoàn toàn lộ ra ngoài, vừa trắng trẻo vừa thon thả... Khiến trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn.

Hà Diệp không dám nhìn lâu, chỉ liếc qua một cái rồi lại rũ mắt xuống. Sau khi lấy lại được tinh thần, cô mới muộn màng cảm nhận được một chuyện.

Cũng chẳng có gì xa lạ vì hồi nghỉ hè cô cũng từng phát hiện ra một lần rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hà Diệp không dám lộn xộn nữa.

Cách đó không xa có một chiếc xe từ từ lăn bánh đi vào rồi dừng lại ở một đầu khác.

Hà Diệp cảm thấy Lục Tân sẽ không thể khôi phục lại bình thường chỉ trong chốc lát được. Cô mà ở lại chỗ này có lẽ cũng chỉ làm phản tác dụng thôi.

Vậy nên Hà Diệp đỡ lưng ghế trước mặt ngồi dậy, một tay mò mẫm qua bên kia mở cửa xe rồi nhanh chóng lao xuống.

Lúc xoay người đóng cửa lại, cô nhận ra Lục Tân vẫn duy trì tư thế ngửa đầu dựa lưng vào ghế kia. Chẳng qua lúc này đầu của anh đã nghiêng sang một bên, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

Trái tim Hà Diệp đập rộn lên. Sau khi giơ tay chỉ chỉ nhà vệ sinh công cộng được xây dựng theo phong cách cổ ở phía đối diện, cô xoay người đi ra ngoài.

Hà Diệp đứng trong nhà vệ sinh một hồi rồi mới đi ra ngoài thong thả rửa mặt và cổ.

Nơi này trừ cô ra hình như không còn người nào khác nữa nên Hà Diệp vừa lau cổ vừa quan sát bản thân qua lớp kính.

Leo núi mệt làm mặt cô đỏ bừng lên, hình thành một sự đối lập rõ ràng với phần da trắng tinh bên tai.

Đúng là trông có hơi nhếch nhác, không đẹp bằng vẻ thoải mái nhẹ nhàng bình thường của cô. Cũng chẳng hiểu sao Lục Tân lại vẫn cứ thích được, không thấy chê chút nào.

Sau khi lau sạch mấy giọt nước cuối cùng, Hà Diệp thở hắt ra một hơi rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Ở bên ngoài, Lục Tân đã ra khỏi xe, đang đứng dựa lưng vào cửa ghế lái quay người về phía cô. Thời tiết ngày hôm nay rất đẹp nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Mái tóc ngắn gọn gàng làm anh chẳng khác gì một sinh viên đại học.

Chờ đến khi Hà Diệp chỉ còn cách xe chừng bốn năm bước, Lục Tân mới quay lại nhìn cô một cái rồi mở cửa xe.


Sau khi thoát khỏi tình huống vừa rồi, khuôn mặt và khí chất của anh thật sự nhìn kiểu gì cũng có vẻ cực kỳ lạnh lùng và cấm dục.

Nhưng cũng chính bởi vì loại tương phản này mà lúc anh thật sự lấn tới, Hà Diệp mới hoàn toàn không thể nào chống đỡ nổi.

Ngày cuối tuần thứ hai của tháng ba, Hà Diệp bỏ rơi bạn trai để đi hẹn hò với chị em tốt.

Vừa gặp mặt Chu Tình đã cất lời chọc ghẹo cô: "Nhìn khuôn mặt hồng hào này một chút mà xem này, được tình yêu nuôi dưỡng mà ra chứ gì?"

Hà Diệp đè bàn tay không đứng đắn của cô ấy xuống, định chuyển sang nói chủ đề khác.

Chẳng qua bây giờ chủ đề đang được quan tâm nhất lại là chuyện cô và Lục Tân quay về bên nhau. Chu Tình đã chuẩn bị sẵn một đống câu hỏi cho Hà Diệp rồi. Ví dụ như tại sao Lục Tân lại tỏ tình lần hai? Lại ví dụ như tại sao trước kia hai người lại chia tay? Mà chuyện mọi người cảm thấy hứng thú nhất đương nhiên chính là bây giờ hai người đã phát triển đến mức nào rồi.

Chu Tình: "Hôn nhau chưa?"

Hà Diệp không thừa nhận.

Chu Tình: "Ở chung chưa?"

Hà Diệp: "Còn lâu."

Cô có thể cảm nhận được rằng hẳn là Lục Tân rất muốn sống chung. Nhưng mà không biết có phải anh đã thật sự thay đổi cách yêu rồi hay là sợ cô không thể chấp nhận được kiểu phát triển quá nhanh mà nói tóm lại là sau khi hai người quay lại được nửa tháng, trừ hôn ra thì Lục Tân cũng chỉ ôm cô mà thôi. Đừng nói đến sống chung, ngay cả vạt áo cô anh cũng chưa từng thử thăm dò lật lên lần nữa.

Chu Tình tỏ vẻ mình hiểu mà: "Vậy là đang dừng lại ở giai đoạn hôn môi. Ôi chao tớ cũng không biết nên khâm phục ai trong số hai người nữa. Nếu tớ là cậu thì tớ đã vồ lấy anh chàng sinh viên xuất sắc này rồi. Còn nếu tớ là Lục Tân thì chắc chắn tớ sẽ bổ nhào lên người cậu nhanh hơn."

Hà Diệp khẽ khàng phỉ nhổ: "Cậu nói thì hay lắm. Có bản lĩnh thì cậu kiếm một người bạn trai rồi thật sự nhào lên cho tớ xem xem nào?"

Chu Tình: "Cậu tưởng tớ không muốn à? Vấn đề là giá trị nhan sắc của tớ chỉ thuộc dạng bình thường chẳng có gì đặc biệt. Dáng người thì lùn, chân cũng ngắn một mẩu. Chẳng có người đàn ông chất lượng tốt nào muốn thỏa mãn tớ cả! Cậu đưa mặt của cậu cho tớ đi là tớ có thể một tháng đổi bạn trai một lần ngay từ khi còn học đại học luôn."

Hà Diệp nói thật lòng: "Cậu bình thường chỗ nào? Cậu cười lên đẹp lắm đấy nhé, cực kỳ có sức cảm hoá."

Chu Tình: "Vậy nên mới nói là cậu không hiểu đàn ông. Đàn ông là giống loài yêu bằng mắt. Tớ cũng thích ngắm người đẹp nên tớ và bọn họ kẻ tám lạng người tám gam!"

Hà Diệp: "..."

Nói vậy thì đại khái là cô cũng thế. Nếu không phải Lục Tân đẹp trai ngời ngời thì chưa chắc ban đầu cô đã đồng ý thử một lần với anh.

Chủ đề đàn ông chỉ chiếm mất một chút xíu thời gian nói chuyện của bọn họ mà thôi. Tất cả nội dung phía sau đều là những chủ đề khác.

Lúc ăn cơm, Chu Tình cũng nhắc lại chuyện ở buổi lễ tốt nghiệp: "Tớ nhớ hồi chúng ta tốt nghiệp đại học, bốn người trong ký túc xá bọn tớ đi dạo quanh trường một vòng, chụp cả đống ảnh."

Hà Diệp: "Tớ cũng vậy."

Chu Tình: "Tiếc là chúng ta không học chung một trường, nếu không là mầm non, tiểu học, cấp ba và đại học chúng ta đều có ảnh chụp chung ở buổi lễ tốt nghiệp rồi."

Hà Diệp bỗng nảy ra một suy nghĩ: "Bên cậu có xin nghỉ ngày mười chín được không? Chúng ta tiện thể cùng đi Thượng Hải luôn?"

Nghe vậy, Chu Tình cũng động lòng. Chỉ là cô ấy lại nghĩ đến một vấn đề khác: "Chàng sinh viên xuất sắc nhà cậu cũng đi hả? Thế thì tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu. Vừa lúc tiết kiệm ngày nghỉ luôn."


Đối với những người xem công việc như mạng sống thì xin nghỉ cũng là một vấn đề. Cân nhắc đến phương diện này nên Hà Diệp chỉ cười cười rồi thôi không khuyên nữa.

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra vào lúc hai giờ chiều ngày mười chín.

Hà Diệp và mấy người bạn cùng phòng cùng theo học cao học đã hẹn nhau buổi trưa đi ăn chung nên buổi sáng cô đã chạy tới trường rồi.

Vì mang tính tượng trưng nên ngày mười tám cô đã xin nghỉ với tổ trưởng Lục.

Nhân viên bình thường mà xin nghỉ thì tất nhiên tổ trưởng Lục sẽ đồng ý.

Các đồng nghiệp trong tổ cũng biết chuyện Hà Diệp chuẩn bị tham gia buổi lễ tốt nghiệp. Trình Duệ to gan ồn ào nói: "Tổ trưởng ơi, cậu không đi cùng để chúc mừng đàn em à? Đừng trách tôi không nói cho cậu biết chứ sinh viên năm nhất đại học của trường chúng tôi toàn mấy anh đẹp trai thôi."

Phùng Thu Vũ: "Có đẹp trai hay không không quan trọng. Nếu thật sự có sức cạnh tranh thì Hà Diệp còn có thể độc thân cho tổ trưởng cơ hội ra tay à?"

Trình Duệ: "Có khi ngày mai gặp được thì sao? Là cái kiểu đang đi trên đường đột nhiên va phải định mệnh cuộc đời ấy. Sau đó đàn em sẽ bối rối băn khoăn mất một thời gian, cuối cùng là đá tổ trưởng để chạy theo tiếng gọi của con tim."

Anh Cường vỗ tay: "Không tệ không tệ. Kịch bản vừa mới mẻ vừa độc đáo, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện."

Hà Diệp nhìn về phía máy tính, bị mọi người chọc cười nhưng vẫn không dừng công việc trong tay.

Cung Hàng: "Vậy nên rốt cuộc là tổ trưởng có xin nghỉ không?"

Lục Tân không thèm để ý đến bọn họ.

Nhưng dù bây giờ anh không nói thì trưa mau lúc rời đi chắc chắn vẫn sẽ bị các đồng nghiệp bàn tán xôn xao.

Hà Diệp chỉ cảm thấy mừng vì khi đó cô đã ở Thượng Hải rồi, không phải trở thành đối tượng bị chọc ghẹo với anh nữa.

Buổi tối Lục Tân phải làm thêm giờ nên Hà Diệp ở lại phòng làm việc chờ anh.

Đến gần chín giờ Lục Tân mới tắt máy tính.

Hai người cùng nhau xuống nhà để xe. Hà Diệp suy đoán: "Anh bận lắm hả? Nếu bận thì ngay mai anh đừng xin nghỉ nữa. Dù sao thì anh có tới cũng chỉ ngồi bên dưới xem lễ mà thôi. Đến khi mọi chuyện xong xuôi em mới ra gặp anh được."

Lục Tân: "Vẫn khá ổn. Sáng ngày mai anh có thể hoàn thành công việc."

Ý là vẫn muốn đi.

Hà Diệp vung vẩy món đồ trang sức nhỏ treo trên túi một cái.

Lục Tân liếc nhìn cô rồi lại quay về nhìn đường: "Sẽ không phải em muốn tình cờ gặp anh đẹp trai nào đó nên sợ anh đi theo sẽ vướng víu đấy chứ?"

Hà Diệp cười, không băn khoăn chuyện anh có xin nghỉ hay không nữa.


Ngày hôm sau, Hà Diệp dậy sớm vì muốn đuổi kịp tàu cao tốc.

Lục Tân lái xe đưa cô ra nhà ga.

Hà Diệp chỉ mang theo một cái túi tuỳ thân, không có hành lý nào khác. Thành ra lúc tàu dừng ở ga là cô có thể xuống tàu ngay lập tức.

Lục Tân liếc môi cô một chút rồi lại chuyển ánh mắt lên phía trên nhìn thẳng vào mắt cô.

Mặt Hà Diệp nóng bừng lên. Bên ngoài toàn là khách đang vội đuổi kịp chuyến tàu.

Cô giả vờ nhưng mình không hiểu ý của bạn trai, lách người qua một bên đẩy cửa... Cửa không nhúc nhích.

Hà Diệp trợn mắt lườm anh.

Lục Tân: "Chỉ một chút thôi."

Hết cách nên Hà Diệp không thể làm gì khác hơn là dựa vào gần anh hơn một chút rồi nhắm mắt lại chờ đợi.

Cô cảm nhận được Lục Tân đang dần kề sát vào mình. Đôi môi anh hạ xuống nhưng chỉ nhẹ nhàng lướt qua khoé miệng cô một cái rồi rời đi ngay.

Trong sáng đến nỗi Hà Diệp cảm thấy bất ngờ.

Sau khi tới Thượng Hải và gặp mặt các bạn học, Hà Diệp không còn thời gian nhớ nhung anh bạn trai đang ở thành phố An của mình nữa. Mọi người cùng đi dạo một chút quanh sân trường sắp phải nói lời chào tạm biệt này rồi lại ra ngoài ăn trưa.

Dùng bữa trưa xong, chỉ chốc lát sau Hà Diệp đã lại đi theo các bạn học đến nhà thi đấu rồi.

Sau khi vào trong và tìm được chỗ ngồi, Hà Diệp nhắn cho Lục Tân một tin: "Anh đến đâu rồi?"

Tổ trưởng: [Anh đang lái xe tới, có thể sẽ trễ mấy phút.]

Hà Diệp: [Đừng vội, phải đặt an toàn lên hàng đầu.]

Nhắn xong, cô cất điện thoại đi. Bạn học ngồi bên trái hỏi với vẻ trêu ghẹo: "Phụ huynh hay bạn trai đấy?"

Hà Diệp cười một tiếng.

Bạn học: "Cậu giỏi thật đấy, mới về hai tháng đã đạt được mục tiêu có bạn trai rồi!"

Một bạn cùng phòng khác đang ngồi bên cạnh cô cũng tham gia cuộc trò chuyện: "Lát nữa chắc chắn tớ phải xem xem dáng vẻ bạn trai cậu như thế nào mới được. Cả đống nam sinh trường chúng ta theo đuổi cậu mà chẳng có ai thành công. Thế mà mới hai tháng cậu đã thành hoa có chủ rồi."

Bởi vì tò mò nên số lần hai người kia ngó dáo dác xung quanh còn nhiều hơn cả Hà Diệp.

Bạn bè như vậy nên Hà Diệp không định quay qua quay lại nhìn ngó nữa. Dù sao thì lúc Lục Tân tới cũng sẽ gửi tin nhắn cho cô thôi.

"Má ơi, tớ mới thấy một anh trai cực kỳ đẹp. Chẳng lẽ là người này?"

Sau khi giảng viên và lãnh đạo nhà trường tiến vào, bạn cùng phòng của Hà Diệp đẩy mắt kính một cái rồi hưng phấn túm lấy tay cô.

Cái đặc điểm "một anh trai cực kỳ đẹp" này đúng là có thể dùng để chỉ Lục Tân được nên cuối cùng Hà Diệp cũng quay đầu nhìn ra phía sau.

Sau đó cô thấy Lục Tân đang đi xuống cầu thang đến chỗ ngồi bên dưới khán phòng, cũng thấy được Chu Tình đứng trước mặt anh đang hết nhìn đông lại nhìn tây, có vẻ như là đang tìm xem cô ngồi ở đâu. Bên cạnh hai người kia còn có Châu Hướng Minh mặt mày rạng rỡ cổ đeo máy ảnh nữa.

Hà Diệp nhanh chóng quay đầu lại không nhìn nữa, đôi mắt ẩm ướt.

"Hai người đẹp trai lận, rốt cuộc là người nào vậy?" Bạn cùng phòng hỏi xong lại phát hiện ra Hà Diệp đang lau mắt. Thế là cô ấy vừa sợ vừa buồn cười: "Cậu cảm động đến vậy luôn hả?"


Đúng là Hà Diệp đang rất cảm động. Người cô thích cùng hai người bạn thân nhất đều đến đây tham dự lễ tốt nghiệp của cô.

Buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, Hà Diệp đã chào tạm biệt các bạn học rồi chạy tới trước mặt ba người Lục Tân.

Cô vui sướng ôm lấy Chu Tình: "Sao các cậu đều tới đây hết vậy?"

Chu Tình liếc Châu Hướng Minh một cái.

Châu Hướng Minh cười ha hả đáp: "Lục Tân gọi tôi tới đấy. Còn lâu tôi mới muốn làm một con kỳ đà cản mũi cô đơn nên đã kéo cả Chu Tình theo. Mấy ngày trước bọn tôi đã bàn bạc xong xuôi rồi. Bọn tôi cố ý muốn cho cậu một bất ngờ. Thấy sao? Có phải cậu rất vui không?"

Tất nhiên là Hà Diệp rất vui rồi. Vả lại cô cũng tò mò sao Lục Tân lại nghĩ đến chuyện gọi Châu Hướng Minh tới. Chẳng qua bây giờ bốn người đang đi chung với nhau nên tạm thời cô chưa hỏi.

Sau khi rời khỏi nhà thi đấu, Châu Hướng Minh lấy một bộ trang phục cử nhân từ cái balo đeo sau lưng ra lén lút đưa cho Chu Tình: "Cậu cũng thay đi, giả vờ đóng vai sinh viên xuất sắc một lần."

Tâm trạng của Chu Tình đang rất tốt nên không so đo với anh ấy mà chỉ rũ bộ đồ kia ra khoác lên người, sau đó kéo tay Hà Diệp đi chọn chỗ chụp ảnh.

Bọn họ chụp rất nhiều ảnh. Có ảnh cả bốn người chụp chung, có ảnh hai chị em tốt bọn họ chụp với nhau, cũng có ảnh của Hà Diệp và Lục Tân nữa. Bốn người chụp đến chạng vạng tối mới thoả mãn.

Máy ảnh kết thúc sứ mệnh của mình. Châu Hướng Minh vỗ vỗ lên vai Lục Tân: "Được rồi, đã đến lúc cậu thưởng cho bọn tôi rồi. Dù sao cũng phải cho tôi và Chu Tình lấy lại chút phí ăn ở đi lại chứ nhỉ?"

Chu Tình: "Tôi còn muốn ra Bến Thượng Hải ngắm cảnh đêm nữa!"

Lục Tân nhìn về phía Hà Diệp.

Hà Diệp cười nói: "Đi thôi. Hôm nay tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho các cậu."

Có Châu Hướng Minh và Chu Tình ở đây nên bọn họ chơi cái gì cũng cực kỳ náo nhiệt. Hà Diệp bị hai người kia xúm lại chụp cho rất nhiều ảnh. Lục Tân... Chủ yếu chịu trách nhiệm mảng trả tiền.

Lúc ngồi du thuyền, sau khi chụp ảnh chán chê rồi Chu Tình với Châu Hướng Minh mới ăn ý nhường chỗ bên cạnh Hà Diệp lại cho Lục Tân.

"Em có thấy lạnh không?"

Gió trên sông rất lớn nên Lục Tân kéo bạn gái vào lòng mình.

Phía trước Hà Diệp là lan can du thuyền, phía sau cô là anh bạn trai.

Phía trước là cảnh đêm Thượng Hải phồn hoa với những tòa nhà cao chọc trời, phía sau là lồ ng ngực ấm áp làm cô vừa ấm lòng vừa yên tâm của anh.

Hà Diệp lắc đầu một cái. Thấy hai người Chu Tình chạy về đầu kia của du thuyền, cuối cùng Hà Diệp cũng tìm được cơ hội để đặt câu hỏi: "Sao anh nghĩ đến việc gọi Châu Hướng Minh tới đây vậy?"

Phải biết rằng Lục Tân là một người trọng sắc khinh bạn đấy.

Anh cọ cọ cằm lên mái tóc mềm mại của cô, tầm mắt liếc qua một nhà hàng nào đó bên bờ sông. Sau phút chốc yên lặng, anh đáp: "Anh không muốn lại khiến em sợ hãi."

Sợ anh lại toan tính gì đó nên không thể chơi đùa thoải mái được.

Hà Diệp ngẩn người.

Lục Tân cúi đầu ghé sát tai cô nói: "Xin lỗi em nhiều."

Cả đời này anh sẽ khắc sâu dáng vẻ ngày hôm đó cô đứng lẻ loi ở ven đường khóc nấc lên nói mình muốn về nhà.

Vậy nên anh sẽ không để mọi chuyện xảy ra lần thứ hai.