Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 52: C52: Đây chỉ là một hộp kẹo cao su vô cùng bình thường thôi




Khi Hà Diệp một tay cầm túi đeo, một tay cầm hộp đồ xách tay bước vào thang máy thì Lục Tân vẫn chưa xuống xe.

Anh đang phối hợp với cô để tránh bị đồng nghiệp bắt gặp, nhỡ có người thấy rồi lại nghi ngờ quan hệ bạn cũ giữa hai người không phải trong sáng như đã nói.

Trong lúc Hà Diệp xuống xe, cho đến khi bước vào thang máy, cô có thể cảm nhận được đôi mắt đen láy và lạnh lùng của Lục Tân luôn nhìn cô chằm chặp.

Thang máy dừng ở tầng một, có hai nhân viên nam bước vào.

Hà Diệp tránh sang một bên nhường chỗ cho họ.

Trong hai người này, người có vóc dáng cao ráo liếc nhìn cô vài lần mà không hề che giấu. Anh ta cười, lên tiếng chào hỏi: “Cô là người mới đến của tổ vận hành và điều khiển nhỉ? Tôi là Đàm Văn Lượng ở tổ thị giác phòng bên cạnh.”

Hà Diệp cười đáp lại: “Chào anh, tôi là Hà Diệp.”

Cô vừa tiếp lời, Đàm Văn Lượng bèn đến đứng cạnh Hà Diệp: “Tôi thấy cô còn trẻ thế, cô vừa tốt nghiệp đại học à?”

Ngay sau đó, anh ta nhân tiện hỏi han về trường đại học mà Hà Diệp theo học, trò chuyện chưa được mấy câu thì thang máy đã đến căn tin trên tầng bốn.

Đàm Văn Lượng đi theo Hà Diệp ra ngoài.

Hà Diệp cứ đi đường của cô, còn đối phương thì cố gắng tìm chủ đề để nói, cô luôn trả lời ngắn gọn, không nhiệt tình nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

Trong căn tin, có mấy người ngồi đang ngồi tụm năm tụm ba. Sau khi Hà Diệp gọi đồ ăn sáng, cô đi tới cái bàn bên cạnh ngồi. Đàm Văn Lượng xếp hàng xong bước ra, anh ta nhìn quanh một vòng, vừa định đi sang chỗ Hà Diệp thì bỗng thấy tổ trưởng Phương viên ngoại của tổ mình ngồi ở bàn khác vẫy tay với anh ta.

Đàm Văn Lượng đành từ bỏ suy nghĩ bắt chuyện với Hà Diệp, đi đến ngồi cạnh tổ trưởng.

Phương viên ngoại nhìn bóng lưng Hà Diệp, nheo mắt hỏi: “Cậu đi theo Hà Diệp vào đây, lại còn muốn ăn sáng với người ta à?”

Đàm Văn Lượng xấu hổ nuốt nước miếng: “Tôi gặp cô ấy trong thang máy, cũng xem như là có quen biết.”

Phương viên ngoại chế giễu: “Tôi khuyên cậu nên bớt làm quen đi, đỡ phải lãng phí thì giờ.”

Đàm Văn Lượng nghe ra ý trong câu nói đó: “Cô ấy đã có người theo đuổi rồi?”

Phương viên ngoại dời mắt nhìn sang chỗ khác, hất cằm về phía cửa căn tin.

Đàm Văn Lượng quay đầu lại nhìn, anh ta thấy đại ca Lục xuất thân từ đại học Thanh Hoa của tổ vận hành và điều khiển, rõ ràng trông anh cực kỳ lạnh lùng nhưng lại ăn diện hết sức bảnh bao, Lục Tân đi vào căn tin với khuôn mặt vô cảm.

Đàm Văn Lượng không nhìn Lục Tân nữa, anh ta nhỏ giọng nói: “Không thể nào, hồi trước có cô nàng xinh đẹp bên phòng tiếp thị niềm nở biết bao, đại ca cũng không thèm để mắt tới, thế mà cậu ấy lại theo đuổi Hà Diệp?”

Phương viên ngoại: “Cậu nói Trần Huyên?”

Đàm Văn Lượng gật đầu.

Phương viên ngoại: “Cũng đâu phải Hà Diệp nhà người ta không đẹp bằng Trần Huyên, chẳng qua một người thích chưng diện, một người khiêm tốn thôi.”

Đàm Văn Lượng: “Ý của tôi không phải vậy, mà là tôi thấy đại ca mới là người được phái nữ theo đuổi, còn cậu ấy không thèm tự mình theo đuổi con gái.”

Phương viên ngoại: “Có cái rắm ấy nên theo đuổi thì cứ theo đuổi. Cho dù Lục Tân không theo đuổi thì tổ của bọn họ còn có mấy anh chàng đẹp trai. Cho nên vẫn như trước đây, không tới lượt cậu đâu.”

Đàm Văn Lượng nghĩ đến Cung Hàng, rồi lại nghĩ tới Trình Duệ, Tống Thừa Châu, sau đó anh ta bắt đầu ăn sáng trong sự lúng lúng.

Ăn được một nửa, anh ta quay ra sau nhìn thử, thấy Lục Tân ngồi ở vị trí đối diện hơi chéo so với chỗ Hà Diệp đang ngồi, ở giữa cách nhau ít nhất bảy tám cái bàn.


Anh ta nhắc Phương viên ngoại.

Phương viên ngoại cười, lau miệng rồi bưng khay cơm đứng dậy: “Chú ý quan sát.”

Đàm Văn Lượng dõi theo Phương viên ngoại đang đi về phía Hà Diệp, cô vẫn chưa nhìn thấy Phương viên ngoại nhưng Lục Tân ngồi bên kia đã nhìn sang đó trước, ánh mắt anh toát ra vẻ nghiêm nghị, lại sắc lẹm như dao nhìn chằm chằm vào Phương viên ngoại.

Phương viên ngoại mỉm cười chịu thua, tạm thời đổi hướng khác.

Bấy giờ, Đàm Văn Lượng cũng đã tin lời sếp Phương.



Hà Diệp biết Lục Tân ngồi ở vị trí đối diện, hơi xéo với bàn của cô, kể từ khi lần cô bị Phùng Thu Vũ quấy rối vào hôm trước thì Lục Tân không ngồi cùng bàn với cô lúc ăn sáng nữa.

Anh luôn giữ khoảng cách như vậy nên Hà Diệp cũng không thể không đến căn tin chỉ vì muốn tránh bị đồng nghiệp hiềm nghi.

Im lặng ăn xong bữa sáng, sau khi đặt đũa xuống, Hà Diệp liếc nhìn Lục Tân.

Rõ ràng Lục Tân vào căn tin muộn hơn cô nhưng lúc này anh cũng đã ăn xong, ánh mắt họ giao nhau, anh bưng khay cơm lên rồi rời đi trước.

Hà Diệp nhìn trái cherry để trên bàn, chúng có màu đỏ thẫm, vỏ láng bóng, trên bề mặt còn đọng nước.

Trái cây tươi rói như thế này, bỏ trong túi một ngày liệu có bị dập không ta?

Hà Diệp cũng không muốn ăn quả anh đào trong phòng làm việc, cô quyết định tiếp tục ngồi tại chỗ, một tay lướt điện thoại, tay kia bốc anh đào, cho từng quả một vào miệng nhai.

Ăn hết sạch sẽ, Hà Diệp đặt hộp đồ xách tay vào túi, để khay cơm về chỗ cũ, sau đó cô bước ra khỏi căn tin.

Vừa ra ngoài, bóng dáng quen thuộc đứng tựa vào tường kia khiến Hà Diệp giật nảy mình.

Lục Tân nhìn bạn gái cũ đang ngây người đứng im tại chỗ. Anh mỉm cười, hỏi cô: “Ăn ngon không? Không đủ thì lần sau lấy nhiều thêm mấy quả.”

Dường ánh mắt hóm hỉnh ấy đã bắt được khoảnh khắc cô ăn vụng, khuôn mặt của Hà Diệp nóng bừng.

Cô vờ như mình không nhìn thấy, cũng chẳng nghe thấy, nhanh nhẹn lướt qua bên người anh rời đi.

Khi đến phòng làm việc, Hà Diệp bật máy tính lên, một lòng một dạ tập trung vào công việc.

Trong giờ làm việc, Lục Tân sẽ không tìm cô để nói những chuyện không liên quan tới nội dung công việc. Nếu như anh không lên tiếng trả lời vấn đề của các đồng nghiệp hoặc phân công công việc thì chắc Hà Diệp còn không cảm nhận được sự hiện diện của anh.

Lúc mọi người đi ăn trưa trở về, Lục Tân thích ngồi trên ghế sô pha đơn ở khu vực nghỉ ngơi, vị trí của sô pha vừa hay đối diện với bàn làm việc của Hà Diệp.

Hà Diệp không đến khu vực nghỉ ngơi là bởi cô có cảm giác như có người nhìn cô ở đằng sau. Hoặc tốt hơn hết là cô ngồi trên sô pha có các đồng nghiệp vây quanh, như vậy cảm giác bị anh theo dõi sẽ đỡ hơn chút.

“Tổ trưởng, mai là Tết Nguyên tiêu, vừa đúng vào thứ bảy, bộ phận của chúng ta có hoạt động phúc lợi gì không?”

Trình Duệ lười biếng dựa vào vai anh Cường, cười đùa tí tửng hỏi Lục Tân.

Lục Tân liếc mắt nhìn anh ấy rồi nói: “Không nghe nói.”

Trình Duệ: “Vậy cậu dẫn các thành viên đi làm xa quê như chúng tôi đi ăn một bữa ngon lành đi? Chứ không chúng tôi ăn Tết Nguyên tiêu một mình thấy lạnh lẽo với buồn tẻ lắm.”

Lục Tân: “Ngại quá, tôi không phải ăn lễ một mình.”


Ngón tay đang lật sách của Hà Diệp khựng lại trong giây lát.

Phùng Thu Vũ hào hứng: “Tổ trưởng thoát kiếp độc thân rồi?”

Lục Tân: “Ăn lễ với người nhà.”

Trình Duệ thiếu chút nữa trợn trừng mắt: “Quá đáng thật, cậu cố ý nhử chúng tôi à.”

Lục Tân cười cười, anh nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó quay về vị trí làm việc trước mọi người.

Còn ba phút nữa mới đến giờ làm việc chính thức của buổi chiều, Hà Diệp nhận được tin nhắn của anh.

Tổ trưởng: [Tối nay em về bên Hiểu Phong Nhã Cư à?]

Hà Diệp: [Ừ.]

Tổ trưởng: [Tôi cũng về bên đó, đi cùng không?]

Hà Diệp: [Mấy giờ anh tan sở?]

Tổ trưởng: [Sớm hơn em mười phút, tôi đến cửa tàu điện ngầm chờ em trước.]

Hà Diệp: [Có thể là bảy giờ đó.]

Tổ trưởng: [Đã biết.]

Hà Diệp để điện thoại xuống, tuy các đồng nghiệp đều đang gõ bàn phím nhưng hình như cô vẫn nghe thấy tiếng Lục Tân đặt điện thoại lên bàn.



Sáu giờ tối, Cung Hàng là người đầu tiên ra về, tiếp theo là anh Cường và Vương Uy.

Đến sáu giờ rưỡi, Trình Duệ giơ cao hai tay, duỗi cái eo lười biếng hết cỡ. Duỗi người xong, anh ấy đứng dậy, ló đầu qua hỏi Hà Diệp: “Đàn em vẫn chưa xong việc sao?”

Hà Diệp không ngẩng đầu lên, cô nói: “Em còn viết một đoạn code nữa.”

Trình Duệ tắt máy tính, đi vòng qua nhìn thử, thấy ngón tay xinh đẹp của Hà Diệp gõ trên bàn phím như nhảy múa, mã code viết ra cũng ngắn gọn, súc tích. Anh ấy xem đến nỗi mê mẩn, ánh mắt nhìn theo mã code được viết thêm trên màn hình.

Trình Duệ cúi người, bởi vì quá chuyên tâm nên anh ấy không hề chú ý đến khoảng cách giữa mình với Hà Diệp rất gần.

Hà Diệp cũng không để ý.

“Xem gì vậy?” Phùng Thu Vũ cũng bị bên này hấp dẫn, cô ấy lại gần bên tay trái Hà Diệp xem chung.

Hà Diệp vẫn hết sức tập trung viết mã code, cho đến khi một bóng dáng mặc đồ đen rời khỏi vị trí trước mặt, anh cũng đi về phía bên này.

Tốc độ gõ bàn phím của cô bất giác chậm lại, đầu óc cũng không thể tập trung như lúc vừa rồi.

Nhưng Lục Tân chỉ đi ngang qua bên cạnh, anh đặt một quyển sách vào tủ sách, quay đầu chào các đồng nghiệp một tiếng rồi thong thả rời khỏi phòng làm việc.


“Hà Diệp, cô cứ bận tiếp, chúng tôi cũng đi đây.”

Hà Diệp thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sáu giờ năm mươi lăm phút, cuối cùng Hà Diệp cũng tan làm.

Trong hành lang tụ tập vài đồng nghiệp của nhóm khác phải tăng ca đến tầm chín giờ tối, trong đó có cả Phương viên ngoại.

Trông thấy Hà Diệp, Phương viên ngoại cười và gật đầu với cô, sau đó anh ta tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Hà Diệp đi thang máy xuống tầng một.

Đèn trong đại sảnh sáng choang, bên ngoài là đêm đen lạnh giá vào tháng Giêng. Mặc dù gần với khu phố sầm uất nhưng đi ngoài đường một mình vẫn có cảm giác quạnh quẽ.

Lối ra vào tàu điện ngầm cách cửa lớn công ty khoảng ba bốn trăm mét.

Khi đến gần hơn, Hà Diệp nhìn thấy xe Lục Tân rẽ phía tay trái, đậu cách cửa tàu điện ngầm cả trăm mét. Tuy đèn xe đang chớp nhưng các đồng nghiệp cùng công ty vội vàng lên tàu nên hoàn toàn sẽ không chú ý nhiều mà nhìn qua bên này.

Hà Diệp chạy lon ton đến chỗ chiếc xe.

Lên xe, thắt dây an toàn, bỏ mũ ra, cởi khăn quàng cổ, động tác liền mạch lưu loát.

Lục Tân đang nhìn cô bận rộn, đến khi Hà Diệp nhìn sang thì anh mới khởi động xe.

“Chú Hà có biết tối nay em về không?”

Hà Diệp: “Chưa nói cho họ biết, tôi mà báo về trước thì chắc chắn mẹ tôi sẽ chuẩn bị một bàn món ngon.”

Ba cô đi đứng bất tiện, Ngô Lị lại là lao động chính bận bịu tới lui lo việc cửa hàng trái cây, Hà Diệp không muốn gây thêm phiền phức cho bà ấy, thà cô tự về nấu còn hơn.

Lục Tân: “Tôi cũng chưa nói, mẹ tôi chắc cũng ăn cơm lúc sớm rồi.”

Hà Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Tân cầm vô lăng, mắt nhìn đằng trước, anh nói: “Tôi đói rồi, quán ăn vặt ven đường khá nhiều, hay mình chọn một quán vào ăn tạm bữa cơm nhỉ?”

Một chiếc xe điện giao hàng chạy vút qua tầm mắt, Hà Diệp nghe thấy giọng mình nói “Ừ”.

Chiếc xe hơi màu đen duy trì tốc độ ổn định, mười mấy phút sau, Lục Tân tìm được một quán lẩu cay ngăn nắp sạch sẽ: “Quán này nhé?”

Hà Diệp hơi bất ngờ vì sự lựa chọn của anh.

Trước kia, mỗi khi Lục Tân đưa cô đi ăn, anh toàn chọn những nhà hàng nằm trong trung tâm thương mại lớn, bình quân đầu người phải ít nhất hơn một trăm người. Mà cô lại thích những quán giá cả phải chăng hơn.

Bây giờ cô đã quen với việc chi tiêu ở trung tâm mua sắm, còn Lục Tân lại sẵn lòng ăn kiểu món ăn này.

“Được chứ.”

Chiếc xe dừng ở bãi đậu xe bên đường, đối diện với quán lẩu lẩu cay. Hà Diệp chỉ cầm theo điện thoại di động xuống xe, cô quay người nhìn Lục Tân đi vòng qua bên đây.

Anh không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đen kia.

Hà Diệp không cầm lòng được mà hỏi: “Không lạnh hả?”

Lục Tân nhìn cái cổ thon dài để lộ trong đêm lạnh của cô: “Qua đó chưa tới mấy bước, với lại bên trong còn mặc một lớp nữa.”

Đang nói, anh định kéo cổ áo ra cho Hà Diệp xem.

Hà Diệp không thèm nhìn, quay người bước vào quán.

Lục Tân mỉm cười bước theo sau.


Tình hình buôn bán trong quán khá tốt, chỉ còn lại hai chỗ trống.

Hà Diệp cởi chiếc áo khoác dày của mình ra, đặt lên một trong hai chiếc ghế trống để giữ chỗ, sau đó mới đi chọn món.

Hai người tự chọn món mình muốn ăn, cuối cùng gặp nhau ở bàn ăn bên này.

Khi ánh mắt chạm nhau, Hà Diệp tránh né trước, cô muốn tìm chút việc gì đó để làm, chẳng hạn như lướt điện thoại. Có điều, cô thấy làm như vậy khá bất lịch sự.

“Bình thường đến cuối tuần, em hay có dự định làm gì?” Lục Tân nhấc tay trái lên, vừa tháo khuy măng sét, vừa thờ ơ hỏi cô.

Thật khó để Hà Diệp dời sự chú ý khỏi tay anh.

Lục Tân của hai mươi bốn tuổi, so với Lục Tân của thời mười tám tuổi, khi vừa tốt nghiệp cấp ba thì cao hơn một chút, bờ vai cũng trở nên rộng hơn, cơ ngực săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp chiếc áo sơ mi, anh “lột xác” và trưởng thành thật rồi.

Có điều, bàn tay của anh hình như vẫn là đôi tay trong kí ức của cô, thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, bất kể là nắm ghi - đông xe đạp hay gõ phím thì đều đẹp cả.

“Đọc sách, hoặc là ra ngoài đi mua sắm với Chu Tình.”

Lục Tân xắn ống tay áo bên trái và bắt đầu tháo khuy măng sét bên tay phải, tán dóc cùng cô: “Còn tôi thì thường dành ra nửa ngày leo núi, thời gian còn lại tôi đọc tài liệu, viết mã code. Thi thoảng cũng đi thăm người lớn trong nhà.”

Hà Diệp: “Lúc ở nhà mà anh vẫn làm việc sao?”

Lục Tân: “Để nâng cao năng lực cá nhân chăng? Tôi cũng không thể làm việc mãi ở vị trí tổ trưởng của một bộ phận nhỏ được.”

Hà Diệp ngượng ngùng, có lẽ là vì cô mới đi làm, mục tiêu nghề nghiệp trước mắt của cô là đạt được vị trí hiện tại của Lục Tân.

Lục Tân nói một câu ý tứ sâu xa: “Tôi rời tổ sớm chút, em cũng sớm ngày thở phào nhẹ nhõm.”

Anh càng trêu cô, Hà Diệp càng giả vờ tự nhiên: “Bây giờ tôi cũng rất thoải mái.”

Lục Tân: “Đúng, suy cho cùng, hai ta cũng chỉ là bạn cũ không thân thiết mấy.”

Hà Diệp: “…”

Nhân viên phục vụ gọi số nhận món, là số của Hà Diệp.

Cô vừa định đứng dậy, Lục Tân đã đứng lên trước, trông xuống cô rồi nói: “Cứ ngồi đi, người bạn cũ này lấy thay em.”

Hà Diệp vừa muốn cười vừa muốn lườm anh.

Một phút sau, Lục Tân đã quay lại, bưng cùng lúc hai phần lẩu cay của cả hai người. Phần của anh gần như gấp đôi phần của Hà Diệp, sự tương phản rõ rệt khi đặt hai phần cạnh nhau.

Lẩu của Hà Diệp là phần cay nhẹ, hương vị đậm đà vừa tới.

Thi thoảng cô sẽ nhìn người đối diện, anh cúi đầu ăn, vì ngồi trong quán ăn bình dân như thế này nên trông dáng vẻ của anh hơi giống sinh viên đại học.

Nửa tiếng sau, hai người lần bước ra khỏi quán ăn.

Ngoài trời vẫn còn rất lạnh nhưng ăn xong bữa tối vừa cay vừa tê giúp cơ thể Hà Diệp ấm lên, cô cũng không cần mặc áo lạnh đang khoác trên khuỷu tay.

Lên xe, Hà Diệp cúi đầu thắt dây an toàn, bỗng nhiên trên hộp tay vịn có thêm một hộp kẹo.

Hà Diệp ngước mắt.

Lục Tân lái xe đi thẳng theo thiết bị dẫn đường, hình như trong miệng anh đã ngậm một viên thì phải.

Lần cuối cùng anh mời cô ăn kẹo cao su là khi…

“Yên tâm, đây chỉ là một hộp kẹo cao su vô cùng bình thường thôi.”

Nhận ra sự do dự của cô, Lục Tân quay đầu nhìn sang, nói cam đoan với vẻ nửa thật nửa đùa: “Còn những thứ khác, cả đời này tôi cũng không dám nghĩ đến nữa.”