Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 35: [Chia tay đi, tôi không muốn yêu đương với anh nữa.]




Đối mặt với chiếc giường trống không, Lục Tân ngẩn người.

Trong quá trình từ khi ra khỏi nhà vệ sinh đến lúc đứng ở đây, anh đã âm thầm xử lý xong những thông tin thu thập được bằng mắt trong đầu.

Lục Tân đột nhiên nhìn về phía bàn học.

Chỗ đó để chiếc ba lô màu đen của anh nhưng vị trí của chiếc ba lô đã thay đổi, bên cạnh còn thêm một chai nước suối.

Lục Tân vọt tới trước bàn học.

Ba lô đã bị mở khóa, cái hộp đồ chói mắt kia đặt bên ngoài.

Điện thoại và thẻ căn cước của cô đều không thấy đâu, kem chống nắng vẫn còn vì nó không phải đồ dùng cần thiết khi đi ra ngoài.

Cả người Lục Tân rét run, anh cầm điện thoại lên, cầm thẻ phòng đi qua huyền quan, vừa đi vừa gọi điện cho cô.

Trong điện thoại chỉ có tiếng tút tút, khi Lục Tân đi đến trước thang máy, ngay khi anh cho rằng cô sẽ không nghe điện thoại thì đầu bên kia đã bắt máy.

Trái tim vẫn treo lơ lửng, Lục Tân yên lặng vài giây, mờ mịt hỏi: “Hà Diệp, em đang ở đâu?”

Anh không để ý tới giọng anh đang run rẩy.

Có lẽ cô gái đầu bên kia điện thoại cũng không chú ý, bởi vì cô đang khóc: “Lục Tân, em muốn về nhà.”

Cô đi theo bạn trai tới một thành phố lớn tuy rất nổi tiếng nhưng lại hoàn toàn xa lạ.

Cô muốn tự đi nhưng lại không ngăn được nước mắt, những người đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn cô, tay cô không ngừng run rẩy, ngay cả xe cũng không dám gọi.

Lục Tân có thể bắt nạt cô thì tài xế taxi cũng có thể.

Ngồi xe buýt?

Trạm dừng xe ở đâu? Cô không nhìn thấy, cũng không biết phải đi đâu để tìm.

Nếu là khi khác chắc chắn cô không có vấn đề gì nhưng hiện giờ cô không làm được.

Vậy nên Hà Diệp vẫn nhận điện thoại của Lục Tân, vẫn hy vọng anh sẽ quay trở lại thành người bạn cùng lớp cô quen, sẽ giúp cô một lần.

“Được, anh đưa em về nhà, bây giờ em ở đâu?”

Lục Tân thu lại cánh tay đang ấn nút thang máy, bước nhanh về phòng khách sạn.

“Em ở bên ngoài khách sạn.”

“Anh biết rồi, chờ anh ba phút, anh thu dọn đồ đạc xong sẽ đến ngay.”

Cúp điện thoại, Lục Tân quẹt thẻ vào phòng.

Cũng không có gì cần phải thu dọn cả, tất cả những đồ vật tùy thân đều đặt trong ba lô, gần như không động vào. Lúc Tân siết chặt cái hộp kia ném vào thùng rác, lúc rời đi gương mặt vô cùng nặng nề.

Bởi vì sợ quá nên cô mới khóc, anh chính là một thằng súc sinh.

Thang máy nhanh chóng đi xuống, giữa đường dừng ở tầng bảy.

Người chờ thang máy là một nam nữ đã trưởng thành, người đàn ông ăn mặc sang trọng còn người phụ nữ thì trang điểm rất đẹp. Hai người nói cười với nhau, bầu không rất tốt. Không ngờ khi vừa quay người lại chỉ thấy trong thang máy có một chàng trai là… Sinh viên đại học vô cùng tuấn tú nhưng gương mặt lại lạnh đến dọa người khác.

Có vẻ như nam sinh viên đại học này vừa mới tắm xong, tóc ướt nhẹp, trên mái tóc vẫn còn đọng nước.

Đôi mắt hẹp dài lạnh lùng quét tới, cứ như có thù hận gì với bọn họ vậy.

Hai người nam nữ trưởng thành nhìn nhau một cái, ăn ý đừng bên kia thang máy, giữ im lặng.

“Tinh” một tiếng, thang máy xuống đến tầng một.

Gần như cánh cửa vừa mở đến độ đủ để chen ra ngoài Lục Tân đã xông ra, chạy thẳng đến chỗ quầy lễ tân, tiện tay ném hai tấm thẻ phòng lên mặt bàn cẩm thạch bóng loáng rồi phóng thẳng ra ngoài.

Bốn nhân viên lễ tân nhìn nhau.

“Đó không phải là hai vị khách vừa mới thuê phòng sao?”

“Đúng rồi, khách nữ xuống được một lúc rồi.”

“Đúng là con nhà giàu, thuê căn phòng ba nghìn năm trăm tệ mới được một giờ mà nói đi là đi.”

“Chờ chút, biết đâu lát nữa họ quay lại, để tôi gọi bảo vệ lên phòng xem thử.”

Bên ngoài khách sạn, Lục Tần vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hà Diệp.

Cô đã đi được một đoạn khá xa, có điều chỉ có một mình cô đừng bên lề đường bị ánh nắng mặt trời chiếu nên Lục Tân rất dễ dàng tìm thấy cô.

Người không lâu trước đó còn phải che ô kín mít tránh nắng mà hiện giờ có vẻ như cô chẳng sợ phơi nắng chút nào.

Cô thực sự không sợ sao?

Hay là vì đã bị cảm xúc khác chiếm hết nên mới không quan tâm tới chuyện đó nữa.

Nhìn bóng người yếu ớt để mặc cho ánh nắng mặt trời thiêu đốt kia, Lục Tân còn cảm thấy khó chịu hơn cả lúc nghe tiếng khóc nức nở của cô qua điện thoại.

Lục Tân mở ô ra, chạy đến bên cạnh cô che ô trên đầu cô như lúc mới đến.

Hà Diệp cúi đầu.

Cô nhìn chiếc váy trên người mình, vẫn là cái váy xinh đẹp đó nhưng giờ đây nó khiến cô giống như một con ngốc vậy.

Có lẽ từ lúc anh khăng khăng tặng món quà này, anh đã tính toán đến ngày hôm nay.

“Xin lỗi, anh…”

“Gọi xe đi, em muốn về nhà.”

Hà Diệp cắt ngang lời xin lỗi của anh, cô đã nghe quá nhiều lần rồi.

Cô nói rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức giống như lúc này cô đang nói chuyện cùng với một người bạn là con trai bình thường thôi vậy.

Lục Tân rất thích nghe giọng của cô. Một năm ngồi bàn cuối cùng trong lớp 12/8, mỗi lần vào tiết, ánh mắt anh đều dồn hết lên người Hà Diệp, nhìn cô nghiêm túc làm bài, nghe cô kiên nhẫn giảng đề cho bạn học khác.

Cô không hề biết điều đó, gương mặt tái nhợt rủ xuống, khắp người đều viết đầy hai chữ kháng cự với anh.

Nếu nơi này là một khách sạn nào đó trong thành phố An thì chắc chắn cô sẽ đi một mình, không cho anh cơ hội đuổi theo.

Trong lòng biết cơn giận của cô cần chỗ trút giống anh vào hai tuần lạnh đầu tháng nên Lục Tân tạm thời đè nén sự áy náy trong lòng, lấy điện thoại ra gọi xe.

Ba phút sau, một chiếc xe ô tô màu trắng chậm rãi dừng trước mặt bọn họ.

Lục Tân đi đến ghế sau, Hà Diệp lại tránh khỏi cái ô anh đang che, ngồi lên ghế phó lái.

Lục Tân dừng một chút, phối hợp ngồi đằng sau.

Anh nhìn thấy Hà Diệp đang dùng điện thoại, sau khi cất ba lô xong, Lục Tân cúi đầu soạn tin cho cô.

Xóa xóa sửa sửa rất nhiều lần.

Tổ trưởng: [Hà Diệp, lần này anh thực sự biết sai rồi. Anh không nên vì quá nhớ em mà đối xử với em như vậy, anh không nên sắp xếp chuyến du lịch này với mục đích không đứng đắn như vậy, không nên làm em sợ, không nên làm em khóc. Là anh không tốt, em tức giận như vậy là đúng. Nhưng anh có thể cam đoan với em rằng từ nay về sau cái gì anh cũng nghe theo em, em không muốn gặp mặt trực tiếp thì anh sẽ nhắn tin cho em. Em không muốn hôn, anh sẽ không hôn, tuyệt đối không dỗ dành để em đồng ý.]

Cho đến khi em bớt tức giận, vui vẻ, sẵn lòng tha thứ cho anh mới thôi.

Lúc gửi tin nhắn đi, Lục Tân ngẩng đầu nhìn bạn gái trước mặt.

Cô dựa vào lưng ghế, cả đầu cũng dựa. Hai tay cô không nhúc nhích đặt trên đùi, không quan tâm tới điện thoại.

Lục Tân nhìn cô thật lâu, lúc này anh mới chú ý tới tóc cô đang rối.

Lục Tân mở ba lô ra, lấy chiếc lược anh đã chuẩn bị bên trong.

Trong đầu hiện lên cảnh buổi sáng tại đại học Giao thông, trước khi chụp ảnh anh đã lén lấy lược ra chải đầu cho cô. Khi đó cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt đơn thuần, long lanh ấy càng khiến Lục Tân cảm thấy hối hận.

Anh đưa lược cho cô qua khe hở ghế phó lái.

Cô vẫn không nhúc nhích.

Lục Tân đụng đụng răng lược vào cánh tay cô.

Hà Diệp đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi mua vé xong, cô đã đặt điện thoại về chế độ yên lặng.

Thấy cảnh tay nhột nhột, cô mới nghiêng đầu nhìn. Cô không muốn để ý tới anh nhưng lại nghĩ đến lát nữa còn phải ngồi tàu cao tốc nên Hà Diệp vẫn nhận lấy.

Tài xế nghiêng đầu nhìn qua.

Hà Diệp rũ mắt, chỉ tập trung chải đầu mình.

Vừa chải xong, Lục Tân lại đưa tay qua, trong lòng bàn tay mảnh khảnh trắng nõn là một gói khăn ướt.

Hà Diệp do dự một chút rồi nhận lấy, cẩn thận lau mặt.

“Đưa anh đi, anh vứt chung với đống rác luôn.”

Hà Diệp không đưa anh, xuống xe xong bèn tìm một thùng rác vứt đi.

Lục Tân đến bên cạnh cô, vừa quan sát vẻ mặt bạn gái vừa kiểm tra thông tin về lịch trình của tàu cao tốc: “Năm giờ bốn mươi có một chuyến, đi hơi vội, đặt  chuyến sáu giờ nhé?”

Hà Diệp: “Em đặt vé rồi, anh tự đặt đi.”

Lục Tân hơi dừng bước.

Hà Diệp không quay đầu lại cứ thế đi thẳng lên trước.

Lục Tân nhanh chóng đuổi theo, bình tĩnh hỏi: “Em mua chuyến mấy giờ?”

Dù sao cũng đi cùng nhau, Hà Diệp không thể quá nhẫn tâm: “Sáu giờ hai tám phút.”

Cô rất tiết kiệm, không muốn mua sớm rồi nhỡ trễ giờ lại phí tiền vé nên lúc đặt vé cô đã suy xét chu đáo đến nhân tố kẹt xe đến trễ.

Lục Tân nhanh chóng tìm chuyến tàu đó, sau khi so lại với Hà Diệp, xác định đã đúng chuyến rồi mới đặt vé.

Lục Tân đứng cách đó không xa chờ cô.

Hà Diệp không quan tâm Lục Tân mua toa nào ngồi chỗ nào, Lục Tân cũng không hỏi cô nhưng vẫn đi theo sau Hà Diệp.

Chỗ ngồi của Hà Diệp là vị trí trong cùng của một hàng ghế ba người.

Lục Tân đứng ngay ở hàng ghế phía sau, yên lặng nhìn bạn gái mình.

Như lần trước cãi nhau Hà Diệp không để ý tới anh, anh cũng không làm phiền, quấy rầy cô mà chỉ giữ một khoảng cách bắt xe buýt cùng cô.

Một giờ trôi qua rất nhanh.

Hai người một trước một sau xuống tàu.

Hà Diệp bắt xe, liếc mắt nhìn Lục Tân lẽo đẽo theo sau, không nói gì, ngầm đống ý cho anh đi cùng.

Đến khi khu chung cư hiện ra trước mặt, Hà Diệp nhắc nhở tài xế: “Bác tài, phiền anh đi vòng cửa Nam giúp em ạ.”

“Được.”

Taxi đậu ở cửa Nam, cuối cùng Hà Diệp cũng nhìn Lục Tân một cái, xe đạp của anh dựng bên cạnh.

Lục Tân yên lặng xuống xe.

Taxi lại rời đi, vòng lại qua cửa Đông cho Hà Diệp xuống xe.

Cảnh đêm như sương, Lục Tân lẻ loi đứng trên đường, nhìn chiếc xe chở cô bạn gái vẫn còn đang tức giận đi xa.



Sau khi Hà Diệp xuống xe, cô đi vào siêu thị trước.

Hà Dũng thiếu chút nữa không nhận ra con gái mình: “Cái này, đây là bộ quần áo mới con mua ở Thượng Hải hả?”

Hà Diệp cười nói: “Lần trước con với mấy đứa Chu Tình đi ra ngoài chơi nên mua, để dành mãi giờ mới lấy ra mặc.”

Hà Dũng hiểu, con gái nhà người ta mua một bộ quần áo mới sẽ chạy tới trước mặt mẹ khoe, còn nhà bọn họ chỉ có hai ba con, tính cách của con gái cũng không quá hoạt bát.

“Ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi ạ.”

“Thế thì mau về nghỉ ngơi đi, chơi cả ngày cũng mệt rồi.”

“Dạ vâng, à đúng rồi ba, trên đường về con có chợp mắt một lúc rồi.”

“Ngủ đi ngủ đi, ba không cần con đợi.”

Hà Diệp mỉm cười rời khỏi siêu thị, cảnh đêm bủa vây lấy cô. Buổi tối ở thành phố An cuối tháng tám cuối cùng cũng mát hơn một chút.

Cô ngừng cười, bước đi nhanh hơn.

Lướt quanh vừa Đông, cô phát hiện Lục Tân đã đạp xe đậu ở đằng trước. Thời tiết nóng nực, mái tóc ướt lúc đi giờ đã khô.

Hà Diệp chỉ liếc qua nhìn một cái rồi rời mắt đi, lại càng không ngồi lên xe của anh.

Mãi cho đến khi bóng người cô biến mất khỏi tầm mắt Lục Tân, Hà Diệp cũng không quay đầu lại nhìn anh một cái.

Vào nhà, đầu tiên Hà Diệp thay chiếc váy kia ra, vòng cổ cũng giật xuống ném lên bàn rồi vào trong nhà vệ sinh tắm rửa.

Thoa bọt xà phòng lên người, khi rửa đến vùng bụng dưới, tay Hà Diệp khựng lại.

Đây là nơi cuối cùng Lục Tần hôn trước khi anh đi tắm.

Nếu cô không nhanh chóng bỏ đi thì liệu anh có ôm cô, hôn cô rồi dùng giọng điệu ngon ngọt dễ khiến người khác phải mềm lòng dỗ cô đồng ý không?

Hà Diệp không thích một chút nào. Rõ ràng cô đã nói anh đừng như vậy rồi.

Tại sao phải làm những việc kia, chỉ là một buổi hẹn hò vô cùng đơn giản không được sao?

Còn nói cái gì mà cuối tuần sẽ tới rủ cô đến thư viện học. Có lẽ sẽ đi nhưng giờ anh còn dám đi thuê phòng thì chắc chắn sau này cũng sẽ dụ dỗ cô đi thuê khách sạn đúng không? Ban ngày học, buổi tối thì như vậy, dựa theo kế hoạch của anh thì quả thực không ảnh hưởng đến việc học của cô.

Ngàn dặm xa xôi chạy về đây chỉ để đi thuê phòng.

Đây không phải tình yêu Hà Diệp muốn.

Tắm rửa xong, điều hòa trong phòng ngủ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, mát lạnh dễ chịu khiến lòng người cũng bình tĩnh lại.

Hà Diệp hất đống tóc vẫn còn ướt ra sau vai, ánh mắt đảo qua váy trên đất rồi đến vòng cổ trên bàn.

Cuối cùng cô cũng mở điện thoại lên.

Đọc nhanh như gió tin nhắn Lục Tân gửi, Hà Diệp nhắn trả lời lại anh: [Chia tay đi, tôi không muốn yêu đương với anh nữa.]

[Vòng cổ tôi sẽ trả lại cho anh, váy thì không trả lại được, tôi sẽ chuyển tiền cho anh, anh cũng trả lại ảnh của tôi cho tôi đi.]

[Còn nữa, nếu anh cảm thấy sau khi chia tay nên chia chi phí lúc yêu nhau thì có thể liệt kê ra một cái bảng, tôi sẽ trả lại cho anh.]

Đương nhiên, số tiền ba nghìn năm trăm thuê phòng kia Lục Tần đừng mong đòi được của cô.