Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 13: "Thích giúp đỡ người khác" và "không đời nào yêu sớm"




"Ba ơi, Lục Tân muốn dẫn con đi mua sách bài tập học thêm, ở nhà sách Tân Hoa bên kia đường Nghênh Xuân đó ạ. Chẳng biết khi nào mới về, nếu con về muộn thì trưa ba ra quán ăn nha."

Cuối tuần, đang ăn sáng thì Hà Diệp nói với ba mình.

Gần trường trung học phổ thông số 2 có khá nhiều nhà sách nhỏ, trước đây Hà Diệp toàn tìm sách bài tập cho mình ở đó, chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện đi nhà sách Tân Hoa cách nhà mình khá xa.

Hà Dũng đặt bát xuống: "Thằng bé dẫn con đi à?"

Hà Diệp: "Dạ, cậu ấy thường đi dạo ở đó nên rành đường, vả lại cậu ấy đọc nhiều sách rồi nên dễ tìm thứ con cần hơn."

Hà Dũng nhìn cô con gái đang cắm cúi ăn của mình, cố gắng hỏi bằng giọng điệu thật tự nhiên: "Hai đứa có vẻ thân nhỉ?"

Hà Diệp khựng lại.

Trông hai người thân lắm hả?

Mặc dù cả hai học chung lớp nhưng Hà Diệp gần như chẳng trò chuyện lấy một lần nào với Lục Tân hoặc Châu Hướng Minh trong lớp cả, trong mắt đám bạn cùng lớp, họ chẳng quen biết gì nhau.

Sau khi tan lớp tự học buổi tối, ba người đi cùng nhau đấy, nhưng người pha trò cho bầu không khí vui tươi suốt dọc đường đi là Châu Hướng Minh, còn cô và Lục Tân đều thuộc dạng trầm tính, ít nói.

Sau một hồi nghĩ ngợi, Hà Diệp trả lời ba mình: "Cũng không hẳn là thân, cậu ấy thích giúp đỡ người khác lắm ạ."

Biểu hiện đơn thuần và trong sáng của con gái làm suy đoán của Hà Dũng lung lay.

Ông cũng từng trải qua độ tuổi đó, nếu ông thích cô gái nào thì cho dù muốn theo đuổi người ta, thể nào ông cũng lén lút mà không cho phụ huynh hai bên biết.

Trong khi cậu bé Lục Tân này thì đến tận siêu thị, đề nghị ông lắp camera nữa cơ. Tính tình thằng bé sảng khoái vô cùng, nhìn sao cũng không thấy giống có ý đồ gì khác.

Có lẽ ông nghĩ bọn trẻ phức tạp quá rồi chăng? Hơn hết Lục Tân còn học hành siêu tốt, biết đâu lối suy nghĩ của anh khi tiếp xúc với con gái khác người thường thì sao?

"Con cứ đi đi, lỡ về muộn thì hai đứa đi ăn trưa luôn."

Dứt lời, Hà Dũng khập khiễng đi vào phòng ngủ, sau đó quay về đưa năm tờ một trăm tệ mới tinh cho con gái.

Hà Diệp: "Nhiều quá ba à, bọn con có hai đứa thì ăn được bao nhiêu chứ?"

Hà Dũng: "Người ta đã cất công giúp con rồi, chọn quán ăn nào xịn xịn chút đi."

Hà Diệp đành bỏ tiền vào cặp.

Nhà sách Tân Hoa mở cửa vào lúc chín giờ, hai người hẹn nhau tập trung tại cửa phía Nam của khu chung cư vào tám giờ rưỡi, bởi vì họ phải lên một trạm xe buýt mới đến được nhà sách.

Hà Diệp xuống lầu vào lúc tám giờ hai mươi, xuôi theo bóng râm dưới những tàng cây để đi tới cửa phía Nam. Vừa rẽ vào đường chính, cô đã nhìn thấy Lục Tân đang ngồi trên xe đạp chờ mình trước cửa phía Nam của khu chung cư.

Ngay sau đó, cậu con trai ấy đạp xe về phía cô.

Hà Diệp bối rối siết tay lại.

Phần vì cô mừng bởi Lục Tân đã giúp mình chọn sách bài tập, phần vì cô thấy gượng gạo, mất tự nhiên trước khoảng thời gian đi chung với nhau sắp đến này.

Từ nhỏ đến lớn, kiểu người mà Hà Diệp hâm mộ nhất không phải học giỏi hơn cô mà là những người bạn trông hoạt bát, tính tình sảng khoái, giỏi giao tiếp, trong đó bao gồm Chu Tình, Châu Hướng Minh cũng không phải là ngoại lệ.

Lục Tân nhanh chóng quay đầu xe, dừng cạnh Hà Diệp: "Lên đi."

Hà Diệp ôm cặp ngồi lên yên sau, ánh mặt trời rực rỡ từ phía đối diện chiếu đến, chói lóa đến nỗi khiến cô buộc phải nấp sau lưng Lục Tân.

Tiết trời hôm nay se se lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, không buộc nút áo làm cho vạt áo phất phơ ra sau theo chiều gió.

Bầu không khí chìm trong yên tĩnh một hồi, Hà Diệp thử bắt chuyện: "Cậu có định mua sách gì không?"

Lục Tân: "Có, vài cuốn tạp chí đến ngày tái bản rồi."

Bấy giờ Hà Diệp mới yên lòng, chứ nếu Lục Tân cất công đi một chuyến xa xôi thế này vì cô thì cô sẽ thấy áp lực lắm.

"Ba tôi bảo nếu về muộn thì để tôi mời cậu một bữa."

"Cậu đi đâu cũng báo cáo với chú hả?"

"Hầu như là vậy, nếu không ông ấy sẽ tưởng tôi đang ở nhà, chờ tôi mang cơm trưa đến."

Lục Tân nhìn dáng hình được ánh nắng đổ bóng xuống nền đất của cô, mặc dù anh rất muốn trêu cô nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Không cần bàn cãi gì nữa, cô bạn Hà Diệp này chỉ quan tâm mỗi chuyện học hành, chưa bao giờ nghi ngờ anh có ý đồ khác hay không.

...

Đã đến trạm xe buýt, Lục Tân dựng xe đạp lên, đứng chờ trước trạm cùng Hà Diệp.

Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng tuyến xe buýt mà họ cần đi tình cờ sẽ đi qua khu du lịch nổi tiếng nhất thành phố này.

Bởi vậy mà khi Hà Diệp chen lấn lên xe trong sự bảo vệ của Lục Tân, trên xe đã chật kín chỗ.

"Ra sau thôi."

Lục Tân thành thạo dẫn Hà Diệp luồn lách đám đông để đi tới phía cuối xe buýt.

Đằng sau có nhiều ghế trống hơn đầu và giữa xe, Lục Tân vẫn đứng sau lưng Hà Diệp để phòng hờ lỡ người khác xô trúng cô.

Sau khi đi qua ba trạm xe buýt, một bà cụ kế bên Hà Diệp xuống xe.

Hà Diệp bèn quay lại nhìn Lục Tân: "Cậu ngồi đi."

Lục Tân: "Cậu ngồi đi, tôi..."

Tuy nhiên, anh chưa kịp nói hết lời thì đã có một bóng người nhanh nhảu chen từ phía sau lên, trong thoáng chốc đã chiếm cái ghế trống đó.

Hà Diệp:...

Cô cực kỳ bực mình, nhưng khi liếc thấy gương mặt có phần hung dữ của người đàn ông trung niên ấy, Hà Diệp không dám lên tiếng. Song cô cũng không muốn đứng cạnh người này, thế là cô mím môi qua chỗ khác đứng.

Lục Tân cũng đi qua, mỉm cười nhìn cô, thì thầm vào tai cô: "Cậu bực hả?"

Hà Diệp càng bĩu môi hơn nữa.

Lục Tân: "Lần sau có ghế trống thì cậu cứ vào ngồi đi, không lại để người ngoài giành mất."

Bây giờ hai người họ là một phe, suy ra những người khác đều thành ngoài ngoài rồi.

Hà Diệp không suy nghĩ sâu xa, có điều lúc Lục Tân nói chuyện, hơi thở của anh phả vào tai cô lúc có lúc không làm cô thấy nhồn nhột một cách lạ lùng.

Lại qua thêm hai trạm nữa, Hà Diệp đang đứng ở chỗ cũ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lục Tân thình lình lướt qua cô, giành chỗ trống của một người vừa đi ra.

Hà Diệp đang bội phục tốc độ mau lẹ của Lục Tân thì anh nhìn cô ra hiệu.

Hà Diệp lắc đầu, tỏ ý anh cứ ngồi ở đó.

Lục Tân bỗng dưng đứng dậy.

Trong số các hành khách đi xe buýt đang đứng xung quanh, có người táy máy tay chân nom như chuẩn bị đến giành. Hà Diệp vội vàng nhích qua, bị Lục Tân kéo xuống ghế, còn anh thì đứng ngay bên cạnh, vịn lưng ghế bằng tay trái, tay phải thì nắm lấy thanh vịn trên thành xe, bao bọc cả người Hà Diệp trong phạm vi của mình.

Nếu Hà Diệp quay mặt sang phải sẽ nhìn thấy thắt lưng của Lục Tân.

Đây là một vị trí quá gây lúng túng, Hà Diệp đành phải ngồi ngay ngắn lại, lúc thì nhìn đằng trước, lúc thì ngóng ra cảnh vật ngoài cửa sổ.

Song, cô không hề phát hiện rằng từ đầu đến cuối Lục Tân luôn nhìn xuống, nhìn gương mặt cô một cách chăm chú, chưa bao giờ ngoảnh đi.

...

Tại nhà sách Tân Hoa, chỉ riêng sách bài tập dành cho học sinh cấp ba thôi đã chiếm hẳn một diện tích lớn.

Đôi mắt Hà Diệp sáng như đèn pha, trông cô như thiếu điều bê hết chồng sách, chồng bài tập này về nhà vậy.

"Để tôi chọn cho, cậu xem thử có muốn mua gì cho cậu không." Lục Tân bảo Hà Diệp thích đi đâu, làm gì cũng được, không cần đứng chờ cạnh mình mãi.

Hà Diệp gật đầu, yên lặng đi sang chỗ khác.

Học sinh đến đây mua sách rất đông, Hà Diệp lân la các kệ sách để chọn, vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Huyên - học sinh giỏi, đứng thứ hai trong lớp.

Có một cô gái lạ mặt khác đi cạnh Trần Huyên, hai người vừa cười nói vui vẻ vừa đi vào nhà sách.

Liếc mắt nhìn Lục Tân cách mình chỉ vỏn vẹn vài ba bước, Hà Diệp nhanh trí tránh đi thật xa, trốn đến tận góc khuất nơi kệ sách trong cùng.

"Lục Tân?"

Bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, Lục Tân nhíu mày, ngoái đầu lại.

Trần Huyên mừng rỡ cười tươi rói: "Đúng là cậu rồi, trùng hợp quá! Cậu cũng đến đây mua sách hả?"

Lục Tân tỏ ra dửng dưng, chỉ đáp độc một chữ "ừ" cho có lệ rồi lại quay đi, thể hiện mình không muốn nói chuyện rất rõ.

Trần Huyên học giỏi, ngoại hình lại xinh xắn, từ xưa đến nay toàn được bọn con trai xúm lại quan tâm, hỏi han ân cần, đây là lần đầu tiên cô ta bị ai tảng lờ một cách không kiêng nể gì như thế.

Quá bẽ mặt, gương mặt xinh đẹp của Trần Huyên trở nên tái xanh.

Người bạn đi cùng tinh ý kéo cô ta đi: "Đây là hotboy học giỏi mà cậu kể đó hả? Đẹp trai thật đó, nhưng mà tính tình hơi thô lỗ."

Trần Huyên đã bình tĩnh hơn phần nào, cô ta cười cay đắng: "Tớ cũng không ngờ bộ mặt thật của cậu ta lại như vậy, rõ ràng trên lớp ai hỏi bài cậu ta, cậu ta cũng sẵn sàng giúp đỡ cả."

Lục Tân không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái nọ, vừa xoay người đi, anh đã nhìn về vị trí mà Hà Diệp vừa đứng ngay.

Nào ngờ anh chẳng thấy bóng dáng cô đâu cả.

Anh nhắn tin cho cô: [Cậu đi đâu thế?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Trong này này, Trần Huyên đi rồi thì nhắn tớ.]

Tổ trưởng: [Sao cậu lại tránh mặt cậu ta?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Tôi sợ cậu ấy hiểu lầm ấy mà.]

Tổ trưởng: [Hiểu lầm gì cơ?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Hiểu lầm bọn mình ấy.]

Tổ trưởng: [Cậu không sợ chú hiểu lầm mà lại đi sợ một người ngoài như cậu ta hả?]

Diệp Tử tròn trĩnh: [Sao mà giống nhau được? Ba tôi biết cậu thích giúp đỡ người khác, cũng biết tôi không đời nào yêu sớm, Trần Huyên lại không biết thực hư sự tình, lỡ cậu ấy rêu rao khắp nơi thì khỏi giải thích nữa luôn.]

Chu Tình rất hay kể cho cô nghe những câu chuyện cả trong lẫn ngoài lớp thường được đem ra ngồi lê đôi mách. Ở độ tuổi thanh xuân bồng bột này, cho dù là hẹn hò thật hay chỉ là tin hẹn hò được đồn thổi cũng không hề khó thấy chút nào.

Hà Diệp không muốn trở thành đối tượng bị hóng hớt, tọc mạch của đám học sinh.

Mặc dù không chắc liệu Trần Huyên có phải một kẻ lắm mồm hay không nhưng cô vẫn muốn phòng tránh khả năng này xảy ra.

Ánh nhìn của Lục Tân dừng lại mấy giây tại "Tôi không đời nào yêu sớm", tiếp đến là câu "Cậu thích giúp đỡ người khác".

Anh bật cười: [Rồi rồi, khi nào họ đi tôi sẽ gọi cậu.]

Đến tận nửa tiếng sau, Hà Diệp mới đi ra.

Lục Tân gõ cuốn sách mà mình đang cầm trên tay mấy bận: "Chọn xong rồi."

Hà Diệp nhận lấy, cẩn thận soi từng li từng tí như nhặt được vật báu. Sách bài tập môn Toán và phần kiểm tra tổ hợp môn tự nhiên đều chuyên về trình bày cách giải chi tiết các câu hỏi vận dụng cao, môn Ngữ văn tập trung vào bài đọc hiểu và làm văn, còn tiếng Anh thì là sách tổng hợp ngữ pháp.

"Tôi qua chỗ khác xem thử còn gì nữa không."

Thấy cô đọc chỗ sách ấy đến mê mẩn, Lục Tân dặn dò xong đi ngay. Đến khi đi được một khoảng khá xa, anh quay đầu lại thì phát hiện Hà Diệp vẫn còn ôm khư khư chồng sách, không hề chú ý đến việc anh định đi đâu.

Cô mặc quần đồng phục của trường trung học phổ thông số 2, bên trên là một chiếc áo khoác màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa. Song, điểm duy nhất đặc biệt ở người con gái này là gương mặt xinh xắn nhưng đầy chăm chú của cô.

Lúc hai người rời khỏi nhà sách mới có mười giờ rưỡi.

Tất cả những cuốn sách mới mua đều nằm trong cặp của Hà Diệp, Lục Tân là người xách cặp.

Lục Tân quyết định: "Về thôi."

Hà Diệp: "Ơ, đã bảo mời cậu ăn cơm rồi mà."

Lục Tân: "Còn sớm quá, thôi mua đồ về tự nấu luôn."

Hà Diệp theo anh đi tới trạm xe buýt: "Hôm nay ba mẹ cậu lại đi vắng à?"

Lục Tân: "Ừm."

Hà Diệp: "Cuối tuần mà họ cũng không được nghỉ ư?"

Lục Tân: "Thỉnh thoảng mới có, còn dạo này thì đang dịp cao điểm, nếu cậu không mời thì trưa nay tôi phải tự nấu mà ăn."

Hà Diệp:...

Mời bạn đi ăn tiệm đương nhiên không thành vấn đề, nhưng rủ Lục Tân về nhà cô ăn thì hình như hơi kỳ quặc nhỉ?

Biết cô đang bối rối điều gì, Lục Tân giải thích: "Tôi đưa hộp cơm cho cậu, trước khi cậu xuống nhà đi siêu thị nhớ báo tôi một tiếng để tôi qua."

Cách này đơn giản hơn nhiều, Hà Diệp chỉ đành rào trước, nhấn mạnh: "Tôi không nấu ngon như cậu đâu đấy."

Lục Tân: "Không sao, tôi không kén ăn."

Sau khi xuống xe buýt, Lục Tân đưa Hà Diệp ra chợ nông sản mua nguyên liệu trước, đến tòa nhà số 10 để lấy hộp cơm dùng tự làm dùng một lần, sau đó lại đưa Hà Diệp về tòa nhà số 7.

Hà Diệp chuẩn bị ba phần cơm trưa như đã hứa.

Ban đầu cô định đạp xe đưa cho Lục Tân nên không nhắn tin trước, nhưng không ngờ Lục Tân đã đứng chờ dưới bóng cây cạnh tòa nhà số 7 từ sớm, không để cô có cơ hội làm shipper.

"Cậu chờ lâu chưa?" Hà Diệp vừa đưa hộp cơm cho anh vừa hỏi.

Lục Tân: "Chắc năm phút gì đó thôi, tôi canh thời gian rồi qua."

Hà Diệp bật cười, chờ anh đi trước.

Lục Tân giữ hộp cơm ở yên sau, giữ tay lái bằng hai tay như thể chuẩn bị đi. Bỗng nhiên, anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình, trầm giọng dặn dò: "Cậu đừng kể chuyện mời tôi ăn kiểu này với chú nhé, lỡ chú có hỏi thì cứ nói tôi từ chối lời mời của cậu thôi."

Hà Diệp ngạc nhiên nhìn anh, chạm phải đôi mắt hẹp dài, đen tuyền của anh.

Lục Tân: "Sợ chú hiểu lầm thôi. Lần trước tôi đưa cơm cho cậu, tôi cũng không nói với ông ấy còn gì."

Hà Diệp ngẩn người.

Lục Tân: "Cậu nói rồi hả?"

Hà Diệp vội vàng lắc đầu, bởi vì chuyện này không cần thiết kể cho ba nghe.

Lục Tân nhoẻn môi cười: "Vậy thì tốt rồi, ngày mai gặp nhé."