. Lần này Bạch Ngọc Đường kiên quyết phản đối việc Triển Chiêu cùng tham gia hành động, mà sau khi xảy ra chuyện Triển Chiêu bị bỏ thuốc, Bao Chửng cũng không an lòng cho cậu gặp nguy hiểm lần hai. Hơn nữa hành động lần này không như những lúc bắt sát thủ liên hoàn khi trước, thời điểm cần dùng tới kiến thức chuyên nghiệp của Triển Chiêu không nhiều, nên lúc Bạch Ngọc Đường về đội làm việc, anh cũng không mang Triển Chiêu theo.
Ba ngày tiếp theo Bạch Ngọc Đường sẽ vô cùng bận bịu, anh phải về đội, cùng các anh em tổ Trọng án chuẩn bị cho hành động kế tiếp. Giao dịch với bọn buôn ma túy lần này cũng giống như một lần nằm vùng, người thực hiện nhất định phải tùy cơ ứng biến, đồng thời sở hữu một lượng lớn kiến thức liên quan tới ma túy, nếu không lúc chạm mặt sẽ dễ dàng bị lộ. Lần này Bạch Ngọc Đường kiên quyết phản đối việc Triển Chiêu cùng tham gia hành động, mà sau khi xảy ra chuyện Triển Chiêu bị bỏ thuốc, Bao Chửng cũng không an lòng cho cậu gặp nguy hiểm lần hai. Hơn nữa hành động lần này không như những lúc bắt sát thủ liên hoàn khi trước, thời điểm cần dùng tới kiến thức chuyên nghiệp của Triển Chiêu không nhiều, nên lúc Bạch Ngọc Đường về đội làm việc, anh cũng không mang Triển Chiêu theo.
Ban đầu, Triển Chiêu còn cố đấu tranh cho bản thân một chút, nhưng sau khi bị Bạch Ngọc Đường cùng Bao Chửng từ chối liên tục, cũng đành bỏ qua. Ba ngày liền Bạch Ngọc Đường đều đi sớm về trễ, nhưng anh vẫn chưa chịu thả Triển Chiêu về ký túc xá ở, mặc dù cơ thể Triển Chiêu đã không còn vấn đề gì nữa. Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn giải thích rằng dù gì cũng đã xin nghỉ một tuần, không nghỉ thì thôi, đã nghỉ rồi, thì sao không nghỉ ngơi cho tốt hơn rồi hãy trở về làm việc?
Vì sợ Triển Chiêu sẽ tranh thủ lúc mình không có nhà, len lén chạy về, ban ngày, lúc chỉ có một mình Triển Chiêu trong nhà, Bạch Ngọc Đường cứ cách một tiếng sẽ gọi một cú về, hỏi xem Triển Chiêu đang làm gì. Cái kiểu cưỡng chế tra xét này làm Triển Chiêu phiền chịu không nổi, càng về sau cậu uy hiếp Bạch Ngọc Đường nếu còn tiếp tục cưỡng chế như vậy thì cậu chỉ còn cách rút hết dây điện thoại trong nhà ra. Bạch Ngọc Đường bấy giờ mới chịu thôi.
Thật ra hành động Bạch Ngọc Đường cứng rắn giữ Triển Chiêu lại biệt thự theo một nghĩa nào đó cũng rất hợp ý Triển Chiêu, cậu trước đó cứ luôn chạy theo tổ Trọng án, khiến thân thể có thói quen hoạt động theo lịch trình của mình có chút chịu không nổi. Bây giờ nghỉ ngơi một thời gian cũng là một lựa chọn rất tốt. Chẳng qua, buổi sáng chỉ có một mình trong nhà, đúng là có chút buồn. Vậy nên Triển Chiêu tải thật nhiều những video có kiến thức liên quan tới ma túy cùng giao dịch ma túy, lúc chán sẽ dùng tivi to bự nhà Bạch Ngọc Đường để nhồi nhét những loại kiến thức có thể sẽ dùng được này.
Ba ngày như thế cứ chậm rãi đi qua, ngày cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng không có về nhà, vì anh phải ở lại tổ Trọng án cả đêm để bố trí hành động. Vì Bạch Ngọc Đường không về, cũng có nghĩa không có đồ ăn ngon để ăn, Triển Chiêu buồn bực tự nấu một tô mì gói, sau đó vùi ở salon phòng khách, tiếp tục gặm video, bất tri bất giác đã ngủ, vừa ngủ một cái đã ngủ thẳng tới sáng ngày thứ hai. (Mèo lười =)]]])
So với sự thoải mái của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mấy ngày liền bận đến không thở nổi. Sau khi sắp đặt mọi thứ xong xuôi rồi, sáng sớm ngày thứ ba anh gọi một cú điện cho Lâm Chí Hổ. Lâm Chí Hổ ở đầu dây bên kia dĩ nhiên đã bị sự chờ đợi suốt ba ngày nay làm cho vô cùng nóng nảy, bây giờ nghe khách hàng muốn tiếp tục giao dịch với hắn, lập tức hưng phấn hệt như phê thuốc một dạng.
Lâm Chí Hổ trong điện thoại nói gã đã lấy được hàng của Adam, hơn nữa còn yêu cầu Bạch Ngọc Đường gặp nhau làm giao dịch. Bạch Ngọc Đường nói không tin Lâm Chí Hổ đòi gặp chính Adam, Lâm Chí Hổ lập tức thể hiện chuyện này rất khó, vì gần đây tiếng gió quá chặt nên Adam không dám lộ diện, hi vọng Bạch Ngọc Đường thông cảm. Bạch Ngọc Đường cũng tỏ ra khó xử, suy đi tính lại mấy lần mới miễn cưỡng chịu gặp mặt với Lâm Chí Hổ.
Hai người thỏa thuận chờ trời tối đến gặp nhau trong một phòng thuê khác, sau khi cúp điện thoại rồi, Bao Chửng lập tức bố trí người quanh khu vực Bạch Ngọc Đường đã hẹn với Lâm Chí Hổ. Tối hôm đó, lúc Lâm Chí Hổ mang theo hai tên tay chân xuất hiện ở nơi đã hẹn cũng không thấy được Bạch Ngọc Đường, mà bị hai người Trương Long Triệu Hổ giả dạng dân thường bắt lại ngay tại chỗ.
Cảnh sát lục soát trên người của nhóm Lâm Chí Hổ, tìm ra được 500gr heroin tinh khiết, thẩm vấn cả đêm, Lâm Chí Hổ đã nhanh chóng thú nhận hành vi buôn ma túy của mình. Theo lời khai của Lâm Chí Hổ, mạng lưới buôn ma túy dưới lòng đất của thành phố D vô cùng to lớn, những tay buôn nhỏ giống như gã nhiều không đếm xuể, rất nhiều người trong bon chúng đều trực tiếp nhận hàng từ những tay buôn lớn ở trên. Cấp trên của Lâm Chí Hổ chính là người thân của gã, tên hắn là Chu Chánh Quân, làm việc ở tòa thị chính, ngoài mặt là nhân viên công sở bình thường, nhưng thực chất hắn cũng là một tên buôn ma túy.
Lâm Chí Hổ cung cấp một tin tức vô cùng quan trọng, Bao Chửng lập tức nhận ra cái tên gọi Chu Chánh Quân này nhất đụng không phải là điểm cuối cùng trong đường dây buôn ma túy. Chỉ dựa vào thân phận nhân viên công sở bình thường của hắn, làm sao có thể lấy được nhiều ma túy cao cấp đến vậy, chuyện này vẫn còn xa lắm, phải dùng đầu mối đáng giá này đào sâu xuống.
Mà cùng lúc đó Bạch Ngọc Đường cũng hỏi thăm gã chuyện liên quan tới Adam và Thủy Ký Bình. Lâm Chí Hổ khai gã thật ra cũng không nhận được Adam, nhưng Adam rất nổi danh trong giới. Bởi vì hắn là một người ngoại quốc, có thể thường xuất cảnh, hơn nữa thuộc hạ có mấy tay buôn nhỏ đều là mĩ nữ, bởi vậy rất nổi bật. Hơn nữa, nghe nói Adam thường xuất cảnh như trước giờ đều không tự mình mang theo ma túy, hắn luôn để những cô gái kia giúp hắn mang ma túy từ nước ngoài vào. Cũng có lẽ do những cô gái Adam khống chế đều có vẻ ngoài hiền lành xinh đẹp, nhìn qua có vẻ rất thành thật, hơn nữa bình thường các cô đều có trình độ học vấn cao, từng làm công việc thương mại nước ngoài, cho nên có khả năng che mắt, rất ít khi nào xảy ra chuyện.
Chuyện Thủy Ký Bình bị bắt gã cũng có nghe nói, nhưng gã cũng không biết người bị bắt là cô nào, cũng không biết Adam ở đâu. Trong điện thoại, gã bảo lấy được hàng của Adam là nói láo, bọn buôn ma túy vốn đã xem chuyện nói dối là chuyện thường ngày, thứ người không có chút liêm sỉ nào như chúng, để lấy được tiền bạc thỏa mãn dục vọng bản thân, ngay cả lục thân cũng không nhận, huống chi chỉ là một người mua bình thường?
Nhìn qua chúng ta có thể cho rằng con đường tìm kiếm Adam thông qua Lâm Chí Hổ đã bị chặn gãy, nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể chứng minh một chuyện, đó là Thủy Ký Bình đích thực bị Adam khống chế. Nhưng thế cũng chỉ có thể tỏ rõ rằng Thủy Ký Bình còn có cấp trên, chứ không thể chứng minh cô hoàn toàn không biết gì về chuyện hàng mang theo là ma túy. Nếu muốn cởi tội chết cho Thủy Ký Bình, chỉ có thể chờ đến khi bắt lại Adam, lấy khẩu cung Adam để chứng thực thì mới có thể. Phương hướng phá án tiếp theo xác định được hai, thứ nhất, phái cảnh sát viên cải trang đi giám sát cấp trên của Lâm Chí Hổ – Chu Chánh Quân, điều tra sinh hoạt thường ngày cùng phạm vi giao tiếp. Mặt khác, tiếp túc giám thị nghiêm ngặt nhân viên xuất nhập cảnh, tiến hành bài tra với những cô gái trẻ tuổi từng làm thương mại nước ngoài, thường xuyên xuất nhập cảnh trong vòng một năm nay, xác định nhân vật trọng điểm, thông báo với hải quan, để họ tập trung giám thị bọn họ. Sau khi phát hiện mục tiêu thì không được đả thảo kinh xà, có thể chọn lọc để phóng thích một số người trong bọn họ, để cảnh sát điều tra gốc rễ, bắt lại tên Adam một mực núp sau tấm màn.
Vì còn phải tiếp tục giám thị Chu Chánh Quân, không khỏi đả thảo kinh xà, nên Bao Chửng thả Lâm Chí Hổ, hơn nữa còn phái Trương Long Triệu Hổ theo dõi giám thị gã. Cũng do Lâm Chí Hổ đã khai với cảnh sát quá nhiều tin tức nội bộ của tập đoàn buôn ma túy, nên hiện tại trừ việc hợp tác với cảnh sát để ngày sau được hưởng khoan hồng ra gã không còn bất kỳ lối thoát nào khác. Vì nếu để cấp trên biết gã bán đứng hắn, kết quả Lâm Chí Hổ phải nhận so với chuyện rơi vào tay cảnh sát còn bi thảm gấp mấy vạn lần. Mà Bạch Ngọc Đường phải tiếp tục sắm vai người mua của hắn, nên sau khi Lâm Chí Hổ ra tù, sẽ phải tích cực phối hợp, đề cử Bạch Ngọc Đường với Chu Chánh Quân. Tin rằng không lâu nữa, Chu Chánh Quân sẽ đưa Bạch Ngọc Đường vào đường dây giao dịch ma túy sâu hơn nữa. Toàn bộ đã sắp đặt hết, mồi đã giăng, chờ cá lớn cắn câu chỉ còn là vấn đề thời gian, tiếp theo chỉ có thể im lặng chờ.
Bất qua sau khi triển khai xác định, Triển Chiêu càng không thể trở lại làm việc. Mặc dù cậu mới chỉ gặp mặt Lâm Chí Hổ một lân, nhưng Chu Chánh Quân bây giờ đã biết bên cạnh Bạch Ngọc Đường có một bao tiền tiểu thiếu gia giàu có. Nếu cái bao tiền này đột nhiên biến mất, vạn nhất bị Chu Chánh Quân điều tra ra, sẽ gây bất lợi không nhỏ với nhiệm vụ lần này. Vì thế Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ép ở lại trong biệt thự, hơn nữa còn xin cậu buổi sáng tận lực đừng có ra ngoài. Chuyện này làm Triển Chiêu vô cùng khó chịu, cậu cảm thấy phương pháp của Bạch Ngọc Đường rất quá đáng. (Kim ốc tàng kiều là đây nè =)]]]]]]] nhưng mà trong này thì phải nói là kim ốc tàng miêu còn là mĩ miêu =]]]]]]]]]]]]]]]])
Vì anh ta đã nói rõ sẽ không cho mình tham gia hành động của tổ Trọng án, nói cách khác, sau này cũng không định sẽ cho mình phối hợp diễn kịch trước mắt Chu Chánh Quân. Đã vậy, mình còn ở lại chỗ này làm gì? Dù sao Chu Chánh Quân cũng chưa từng gặp mặt Triển Chiêu, bao tiền giàu có này hoàn toàn có thể tồn tại trong truyền thuyết, nếu đã không có cơ hội ra sân, còn vùi trong nhà Bạch Ngọc Đường diễn trò cho ai nhìn? Triển Chiêu bực thì vẫn bực, nhưng sau khi bị thiệt hại lần này, cậu ít nhiều gì cũng cảm nhận được sự hiện diện của lũ buôn ma thúy thực sự quá độc ác. Cho dù chỉ có một phần vạn xác suất tạo ra nguy hiểm cho nhóm Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng sẽ cẩn thận khiến nó không xảy ra. Cho nên, tuy bực thì bực thật, cậu vẫn miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của Bạch Ngọc Đường.
Mất hơn một tháng sau, cảnh sát cũng chưa hề đưa ra bất cứ động tĩnh nào với vụ án của Thủy Ký Bình, Lâm Chí Hổ đột nhiên gửi tin cho Bạch Ngọc Đường, hai ngày trước Adam xuất hiện!
Cùng lúc đó, cảnh sát bài tra những tay buôn nữ thuộc hạ của Adam cũng có được tiến triển, sau khi phối hợp tiến hành một lượng lớn cuộc điều tra với nhân viên hải quan, bọn họ đã phong tỏa mục tiêu lên ba cô gái trẻ. Các cô này khá giống Thủy Ký Bình, bối cảnh giống, trong một năm nay nhiều lần xuất nhập cảnh, mà mấy tháng gần đây lại vô cùng an phận, chỉ trong một tuần vừa qua từng có ghi chép xuất cảnh.
Theo giám thị của ba cô gái này, cảnh sát rất nhanh đã xác định được nơi ở hiện tại của Adam. Tiếp theo cảnh sát có hai lựa chọn, một là lập tức lùng bắt Adam, thì vụ án của Thủy Ký Bình có thể hoàn toàn kết thúc. Nhưng như thế rất có thể sẽ đả thảo kinh xà, nếu làm động đến cấp trên của Adam, thì lượng bố trí khổng lồ trong một tháng này sẽ trở nên vô ích.
Thứ hai, chọn cách tiếp tục giám thị Adam, tiếp tục để Bạch Ngọc Đường ra đòn với Chu Chánh Quân, nhưng cứ thế này, toàn bộ chỉ có thể giao hết cho thời gian, không biết đến khi nào mới có thể chạm tới chỗ nòng cốt của đường này dây nữa. Nói thật, trong vòng một tháng nay, việc giám sát Chu Chánh Quân cũng không có hiệu quả tốt, người này ngoài mặt giống hệt một nhân viên công sở đàng hoàng, bình thường sống ẩn dật, nơi ở đồng nhất, đến giờ cũng chưa hề tới những nơi phong hóa như hộp đêm tiêu tiền. Một người như vậy, nếu bảo là kẻ buôn ma túy, thì ngay cả cảnh sát lão luyện như Bao Chửng cũng cảm thấy có chút hoài nghi. Cho nên, bên trong phân cục, đã có rất nhiều người lên tiếng phản đối xem có cần thiết phải tiếp tục hao tổn lực lượng cảnh sát vào đường này nãy nữa hay không.
Tiến trình phá án dường như đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, mà đồng thời Triển Chiêu cũng đã vùi trong nhà Bạch Ngọc Đường một tháng. Mặc dù Triển Chiêu lúc này chỉ là một học sinh, cũng không phải loại hiếu động hoạt bát. Nhưng bắt một nam nhân hơn 20 tuổi vùi mình trong nhà cả ngày không được ra ngoài, một thời gian sau cậu cũng chịu không thấu. Hôm đó, Bạch Ngọc Đường theo thường lệ ra cửa đi làm, Triển Chiêu ăn sáng rồi, cũng một mình tản bộ trong vườn hoa nhỏ, chìm đắm trong thời tiết mùa xuân đầy nắng, nhìn cửa lớn biệt thự âm thầm thở dài.
Nhưng ngay lúc này, cửa chính đột ngột truyền tới tiếng gõ cửa liên hồi. Triển Chiêu sửng sốt, cậu sống ở đây một tháng cũng không thấy Bạch Ngọc Đường có bất cứ khách khứa nào, người làm công có chìa khóa cũng không cần gõ, hơn nữa giờ cũng không phải giờ làm của họ. Không biết ai gõ cửa đây?
Triển Chiêu bước tới cửa chính, nhìn qua màn hình máy liên lạc, lại chỉ thấy được một bóng lưng vội vã chạy đi. Triển Chiêu vội vàng mở cửa, con đường trống từ đầu đền cuối, một bóng người áo đen quẹo vào góc phố. Triển Chiêu cau mày liếc sang trái rồi phải, trừ bóng đen khi nãy ra cậu cũng không nhìn thấy người thứ hai xuất hiện. Ôm một bụng nghi ngờ cúi đầu xuống, một hộp giấy im lặng nằm trên mặt đất. Triển Chiêu chăm chú nhìn hộp giấy đó một hồi, mới nhận ra nó không phải do công ty chuyển phát nhanh đưa tới, bên trên cũng không dán đơn giao hàng của bất cứ công ty nào. Chỉ có dán một tờ giấy viết tay, phía trên có dòng chữ nhỏ: Gửi tiến sĩ Triển.
Cho mình?
Triển Chiêu thật có chút sững sờ, cậu không ngờ sẽ có người đưa cho mình thứ hàng kỳ quái như thế, hơn nữa còn gửi đến tận nhà Bạch Ngọc Đường. Này rốt cuộc là chuyện gì đây?
Sau khi trải qua án chuyển bom bằng hộp giữ nhiệt hơn một tháng trước, tính cảnh giác của Triển Chiêu vẫn còn rất cao. Cậu ý thức rằng chuyện này sợ không đơn giản như vậy, không nên tùy tiện mở hàng, suy nghĩ một hồi, cậu gọi cho Bạch Ngọc Đường một cú điện.
Sau khi nhận được cú điện này Bạch Ngọc Đường kinh hãi, vội vàng dặn Triển Chiêu đừng có đụng vào hộp giấy đó, anh lập tức về liền. Nửa tiếng sau, Bạch Ngọc Đường mang theo chuyên gia hủy bom của cục phóng như gió về nhà, vừa xuống xe, thấy Triển Chiêu đứng cạnh hộp giấy, dưới tình thế cấp bách, anh một thanh kéo lấy tay Triển Chiêu, kéo người đến bên mình.
Vì hai người ở rất gần nhau, Triển Chiêu có thể thấy đầu Bạch Ngọc Đường chảy đầy mồ hôi. Chỗ này là ngoại ô, bình thường Bạch Ngọc Đường lái xe về nhà cũng phải mất một tiếng đồng hồ, mà từ lúc nhận điện tới giờ chỉ dùng có nửa tiếng anh ấy đã trở lại. Thấy dáng vẻ nóng nảy vạn phần của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chợt cảm thấy trong lòng ấm áp.
Bạch Ngọc Đường chú ý tới ánh mắt Triển Chiêu, có chút không vui trừng cậu, hổn hển oán giận nói, “Biết có thể có bom còn đứng gần như vậy! Cậu không thề vào phòng rồi gọi điện cho tôi sao!?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, không hiểu nói, “Nếu tôi vào nhà rồi cái hộp bị lấy đi thì làm sao đây? Lỡ có bom thật, vạn nhất bị đứa bé hàng xóm cầm lấy chơi, làm nổ thì còn nguy nữa!”
“Cậu —-“ Bạch Ngọc Đường không nói nhìn Triển Chiêu, thật muốn hung hăng mắng cậu ta mấy lời.
Cái thằng nhóc này ở trong nhà mình cũng được một tháng, không lẽ cậu ta thật không để ý răng chỗ này hàng xóm trái phải trước sau đều không có con nít ư? Đừng nói trẻ con, cả chó cũng không có nữa có được không vậy!
Ngay lúc Bạch Ngọc Đường đang muốn mắng Triển Chiêu lại không nỡ mắng, bên kia chuyên gia phá bom đã quét xong hộp giấy, hơn nữa còn kết luận trong đó không có bom.
Báo động giả.
Triển Chiêu an tâm mở ra túi giấy được người ta gửi đích danh mình, phát hiện bên trong chỉ có một tờ giấy bình thường, nhưng nội dung bên trên lại làm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.
10 giờ tối mai, khách sạn lớn Kim Nguyên lầu 13 có Party. Nếu tiến sĩ Triển tới đó, nhất định sẽ có thu hoạch.
Ký tên: Nhất Diệp Tri Thu.
“Nhất Diệp Tri Thu là có ý gì? Tên người gửi sao?” Triển Chiêu cau mày nói, “Nghe qua cứ như tên trên mạng.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Khách sạn lớn Kim Nguyên chính là một trong những khách sạn sang trọng nhất thành phố D, lầu 13 của nó chỉ có một phòng họp lớn, tới giờ còn chưa từng nghe ai nói chọn chỗ đó mở tiệc. Còn nữa, tại sao lại bảo cậu đi, còn nói có thu hoạch. Không phải lừa đảo chứ?”
Nhưng ngay lúc đó, di động trong tay Bạch Ngọc Đường đột ngột vang lên. Bạch Ngọc Đường nhận điện, bên kia truyền tới thanh âm hê hê bí ẩn của Lâm Chí Hổ.
“Tôi vừa nghe nói tối mai Chu Chánh Quân muốn đi dự tiệc, hơn nữa tên Adam kia cũng sẽ xuất hiện.”