Tổ Trọng Án

Chương 77: Vụ án 6 – Anh túc hoa biện (9)




Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn biểu lộ nghiêm túc của Triển Chiêu, đột nhiên cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy, không nhịn được giơ tay lên đâm đâm gò má căng phồng của đối phương. Triển Chiêu sửng sốt, kinh ngạc giơ tay lên xoa xoa chỗ bị đâm, cổ quái nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường, “Anh làm gì đó?”

Từ phân cục đi ra đã gần tới nửa đêm, Triển Chiêu với Thủy Ký Bình ngồi trong phòng thẩm vấn nói chuyện với nhau cũng được mấy tiếng đồng hồ. Từ đầu công việc chủ yếu của Triển Chiêu chính là thuyết phục Thủy Ký Bình mở miệng, sau đó Thủy Ký Bình dường như cũng thông suốt, quyết định đem chuyện mình dây dưa với người kia nói hết ra, có lẽ lúc đầu biết không cứu được, nên mới muốn đem luôn chuyện này vào quan tài. Triển Chiêu sau khi cẩn thận nghe chuyện của Thủy Ký Bình xong, tâm tình dường như càng thêm nặng nề. Cậu tin những lời Thủy Ký Bình nói với cậu đều là thật, mặc dù chỉ mới là lời khai một mặt, nhưng cậu có thể cảm nhận được tình cảm của Thủy Ký Bình với tên ngoại quốc gọi Adam kia rất đậm sâu. Bị người mình yêu say đắm phạn bội, thậm chí khiến bản thân phải sa vào tù ngục, Triển Chiêu rất dễ dàng cảm nhận được tuyệt vọng hiện tại của Thủy Ký Bình.

Lúc hai người cậu nói chuyện với nhau, Bạch Ngọc Đường đứng sau tấm thủy tinh cũng nghe được toàn bộ mọi chuyện. Mặc dù anh bây giờ vẫn không tin Thủy Ký Bình, nhưng ngay cả anh cũng không thể phủ nhận, tên Adam kia xác thực có tồn tại. Có lẽ Thủy Ký Bình cũng không vô tội như tự cô nói, nhưng cái tên Adam đó chắc chắn là một nhân vật quan trọng trong đường dây buôn bán ma túy rồi.

Theo lời Thủy Ký Bình, hành tung Adam thần bí, quan hệ rộng rãi, hình như còn thường ra vào những khu vực cao cấp, trong số những người lui tới có rất nhiều người nước ngoài, cũng nhiều nhân vật nổi tiếng. Số lượng người ngoại quốc nhiều như vậy, thủ hạ cũng không chỉ có một Thủy Ký Bình. Bạch Ngọc Đường đánh hơi được mùi án lớn (mũi chuột chứ có phải mũi chó đâu mà thính vậy cha =)]]]]) không lẽ trong xó thành phố D vẫn còn một đường dây buôn ma túy nối thẳng ra nước ngoài được chôn giấu rất sâu sao?  Nói vậy nếu như bắt được tên đứng đầu đường dây là Adam thì có thể loại trừ nó sạch sẽ hay không? Bạch Ngọc Đường bỗng cảm thấy một tia kích động, anh lái xe đưa Triển Chiêu rời khỏi phân cục, chạy về phía hoàng hôn đưa cậu về ký túc xá tiến sĩ ở đại học A, trong lòng đã tính toán từ mai sẽ bắt tay vào điều tra cái gã Adam này.

Triển Chiêu cũng không biết Bạch Ngọc Đường đang nghĩ gì. Bây giờ đã gần tới nửa đêm, nếu là bình thường, giờ này Triển Chiêu đã sớm tiến vào giấc mộng. Nhưng hôm nay, cậu một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu đều toàn là lời kể khi nãy của Thủy Ký Bình.

Thì ra, ba năm trước, sau khi Thủy Ký Bình tốt nghiệp đại học liền vào làm cho một công ty nước ngoài, vì cách phát âm của cô rất tốt, lại tốt nghiệp bằng ưu, ngoại hình còn vô cùng xuất sắc, công ty giao cho cô vào bộ phận ngoại giao, có thể thường tiếp xúc với khách hàng ngoại quốc. Vì gánh nặng gia đình rất lớn, cha mẹ cũng em trai lại thường xuyên lấy đủ loại lý do để bắt Thủy Ký Bình đưa tiền, cô làm việc hết sức khổ sở, mà sống lại vô cùng tiết kiệm. Một cô gái giỏi nghiệp vụ lại chịu khó làm việc như vậy, có ông chủ nào lại không thích cơ chứ? Vậy nên, chưa quá một năm Thủy Ký Bình đã thường xuyên được đề bạt, tăng lương, rất nhanh làm đến chức phó Quản lý, quản lý một nhóm ba người.

Vì trong công việc có thể tiếp xúc với rất nhiều người ngoại quốc, Thủy Ký Bình nhanh chóng được mở rộng nhãn giới, rất nhanh cô đã nhận ra mình không muốn làm việc tận tận tụy tụy cho một công ty. Cô mong muốn có được một nền tảng phát triển lớn hơn nữa, vì thế vừa làm việc, cô vừa len lén thu góp những nguồn tài nguyên quan trọng trong cái ngành này, hi vọng có được một ngày có thể mở lối đi riêng, tự mình mở công ty. Sau hai năm lao động, Thủy Ký Bình gặp Adam.

Thân phận ngoài mặt của Adam là một thương nhân, lúc Thủy Ký Bình mới quen hắn, cũng chỉ xem hắn như một khách hàng bình thường. Sau mấy lần qua lại trên phương diện làm ăn, Adam bắt đầu theo đuổi Thủy Ký Bình. Mỹ nữ giống Thủy Ký Bình, công việc lại là giao tiếp, hai năm nay cũng bị theo đuổi thế này không ít, người theo đuổi cô có không ít là nam nhân xuất sắc từ tài chính đến diện mạo. Nhưng không hiểu vì sao, có lẽ tình yêu thực sự là một loại phép thuật, một Thủy Ký Bình không hề động tâm với những người theo đuổi trước lại rất sớm yêu một Adam không phải điều kiện nào cũng tốt nhất.

Sau đó dưới sự cổ vũ của Adam, Thủy Ký Bình kiên trì từ chức ở công ty, ở cùng với Adam đồng thời chuẩn bị ra mắt công ty của mình, mà hôn sự của hai người sau ba tháng qua lại cũng bắt đầu lên kế hoạch. Thủy Ký Bình đưa Adam tới giới thiệu với người nhà, ngày gặp mặt Adam mang cho cha mẹ cũng em trai Thủy Ký Bình toàn quà cáp giá trị, vì thế song thân Thủy gia hết sức hài lòng với con rể tương lai người ngoại quốc này, lập tức đồng ý hôn sự của họ.

Thủy Ký Bình cũng nói muốn gặp mặt người nhà Adam, đối phương lại đẩy đưa bảo người nhà đều phân tán ở nhiều nơi ngoại quốc, phải có dịp tụ lại chung một chỗ mới có thể đưa Thủy Ký Bình đến ra mắt. Tuy Thủy Ký Bình cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vì đối phương là người nước ngoài, nên cô cũng chỉ cho đây là phong tục, thói quen bất đồng giữa các quốc gia mà thôi, không để ý nữa. Sau ba tháng qua lại, một ngày nọ Adam nói muốn dẫn Thủy Ký Bình ra ngoại quốc du lịch, Thủy Ký Bình đương nhiên vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn tích cực lên kế hoạch đi chơi. Một ngày trước lúc bọn họ đi du lịch, Thủy Ký Bình đột ngột nhận được điện của Adam, bảo công ty tạm thời có mối làm ăn lớn cần giao dịch, không thể đi du lịch cùng cô.

Mặc dù Thủy Ký Bình rất không vui, nhưng cô hiểu rõ công việc không thể cẩu thả được, cho nên mới nói dời ngày khác lại đi. Adam lại cố ý bắt Thủy Ký Bình tự đi du lịch, không đồng ý chuyện đối phương vì mình mà hủy cuộc đi. Thủy Ký Bình không thể làm gì khác hơn là một mình xuất ngoại chơi mấy ngày, mà lúc đang ở nước ngoài, cô lại nhận được điện của Adam, yêu cầu cô giúp hắn mang mấy thứ ở nước ngoài về. Thủy Ký Bình không nghĩ nhiều liền nhận giúp hắn, lúc đi qua hải quan cũng thuận lợi vượt qua kiểm tra, sau khi về rồi, Thủy Ký Bình cầm những món đồ đó giao cho Adam, đối phương lại ở ngay tại chỗ cho nàng 5000.

Thủy Ký Bình rất kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng đồng thời nảy ra ý nghĩ bất thường. Triển Chiêu cảm thấy, có lẽ ngay trong lần đầu cầm đồ giúp Adam, Thủy Ký Bình đã đoán ra thứ đối phương nhờ cô mang nhất định là hàng cấm, còn về chuyện cô có nghĩ đến những thứ này là ma túy hay không thì chỉ có cô mới biết. Sau lần thành công đầu tiên, Adam lại nhiều lần để một mình Thủy Ký Bình đi du lịch nước ngoài, không có ngoại lệ, lần nào cũng nhờ cô mang đồ trở lại, mà mỗi lần thành công vượt qua kiểm tra cũng sẽ trả cho cô một phần tiền. Đôi lúc là mấy ngàn, lúc là mấy vạn, Thủy Ký Bình đều nhận lấy. Mà lần này, Adam đã nói trước với Thủy Ký Bình, nếu thành công, sẽ đưa cô về nhà gặp người thân, hơn nữa còn nhanh chóng kết hôn với cô.

Theo lời Thủy Ký Bình nói, mỗi lần mang đồ Adam đều rất khẩn trước, cứ khi sắp qua kiểm tra lúc nào cũng gọi hơn chục cú điện thoại nhắc nhở cô chú ý an toàn. Nói thật từ lúc đó, Thủy Ký Bình đã mãnh liệt nghi ngờ Adam để cô mang theo hàng vô cùng nguy hiểm, nhưng cô cũng không ngờ chuyện lại thành ra nghiêm trọng như thế.

Tên gọi Adam này rốt cuộc có lai lịch gì chứ? Nếu hắn là tuyến trên của Thủy Ký Bình, vậy cấp trên của hắn lại là ai? Mục đích hắn tuồn ma túy vào Trung Quốc chính là muốn tiêu tán ở quốc nội, loại ma túy tinh khiết như thế không phải thứ người thường có thể trả, vậy người mua của hắn là ai? Ngoài Thủy Ký Bình ra, còn bao nhiêu người đang giúp hắn tuồn ma túy? Giao dịch ma túy đều là giao dịch bằng tiền mặt, bình thường hắn giấu ma túy lẫn tiền mặt ở nơi nào? Những vấn đề này từng câu từng câu một chui vào đầu Triển Chiêu, làm bộ óc của cậu không ngừng lại được. Trong lúc ngây ngô, Triển Chiêu không để ý, Bạch Ngọc Đường đã đậu xe ngay phía dưới ký túc xá rồi.

“Triển Chiêu, chúng ta tới nơi.” Bạch Ngọc Đường vỗ Triển Chiêu còn đang ngây người, bất đắc dĩ mỉm cười.

Triển Chiêu sững người, phút chốc lại phục hồi tinh thần, giật mình đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sao anh có thể lái xe vào đây?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, “Cậu quên lần trước tôi đưa cậu về nhà, cậu bảo vệ cửa chính biết xe của tôi, lần này thấy tôi lại lôi cậu về, chưa kịp nói gì đã cho qua rồi.”

Triển Chiêu ồ một tiếng xem như đã chấp nhận lời giải thích của Bạch Ngọc Đường, sau đó đẩy cửa xuống xe. Bạch Ngọc Đường cũng xuống xe, Triển Chiêu nhìn di động của mình, đồng hồ bên trên chỉ thời gian đã gần sáng. Cậu nhíu mày, ngại ngùng nói với Bạch Ngọc Đường, “Xin lỗi, tôi không ngờ lại chơi đùa tới tận lúc này. Bây giờ anh lái xe về chắc cũng hơn một giờ mới có thể về tới nhà đi?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Không sao, dù gì về rồi tôi cũng không ngủ được.”

Triển Chiêu nhíu mày, ân cần nói, “Làm sao biết được? Tôi nghe thầy bảo gần đây anh tốt hơn rất nhiều.”

Bạch Ngọc Đường cười, “Lúc không có vụ án đúng là tốt hơn một ít, nhưng bây giờ trong lòng có chuyện, chắc chắn ngủ không được.”

Nhận ra vẻ mặt Triển Chiêu có hơi áy náy, Bạch Ngọc Đường cười nói, “Cậu không phải tự trách mình, tôi đã quen rồi. Xem như không giúp cậu, mà lại có thêm vụ án thì cũng thế thôi.”

“Nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt trong việc trị liệu của anh mà, xin lỗi, là tôi thiếu cân nhắc.”

“Được rồi, cậu cũng đừng khách khí với tôi.” Bạch Ngọc Đường khoát tay một cái, bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, “Cậu như vậy tôi thật không quen, quả nhiên dáng vẻ lúc tranh cãi với tôi tương đối đáng yêu hơn chút.”

“Hả?” Triển Chiêu ngạc nhiên, dường như nghe không hiểu Bạch Ngọc Đường đang nói cái gì. Bạch Ngọc Đường vội ho khan, sau đó đưa mắt nhìn ký túc xá sau lưng Triển Chiêu, cố ý đổi chủ đề, “Bất quá, nhắc tới thời gian đúng là có vấn đề thật, giờ mà lái xe về nhà trời cũng sáng mất. Không bắng tôi ở lại chỗ của cậu chen một đêm đi, được rồi, cứ vậy quyết định!”

“Hả?”

Không chờ Triển Chiêu kịp phản ứng, Bạch Ngọc Đường đã nhấc chân lên bậc thang. Triển Chiêu vội vàng đuổi theo sau, lúc này muốn mở miệng phản đối đề nghị của Bạch Ngọc Đường đã không còn kịp nữa, bởi lẽ đối phương đã đứng trước cửa phòng cậu, dùng bộ mặt tràn đây mong đợi chờ cậu mở cửa cho mình.

Trong lòng Triển Chiêu cảm thấy có chút mất tự nhiên, vì gian phòng này của cậu đừng nói là bạn bè, ngay cả anh ruột cậu là Triển Huy cũng chưa từng vào ở. Lần đầu tiên cho người ngoài ở lại, không ngờ lại chính là Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu có chút không tình nguyện nhìn Bạch Ngọc Đường, nhưng khi thấy đối phường hình như không có một chút xíu nào gọi là không thoải mái, thậm chí trên mặt còn có chút nhao nhao muốn thử. Triển Chiêu đành bất đắc dĩ cắm chìa vào ổ, mở cửa ra, cho Bạch Ngọc Đường vào.

Đây là lần thứ hai Bạch Ngọc Đường vào phòng của Triển Chiêu, lần này cũng không bận rộn như lần trước, vì vậy một người tâm tình không tệ sau khi vào cửa liền bắt đầu quan sát căn phòng tuy chật hẹp nhưng chỉnh tề sạch sẽ.

Nếu người cũng đã vào, Triển Chiêu cũng chỉ có thể bắt đầu an trí, nhân lúc Bạch Ngọc Đường đang nhìn phòng, cậu mở tủ lạnh lấy một lon bia đưa Bạch Ngọc Đường, “Buổi tối uống trà không tốt cho giấc của anh, uống cái này đi.”

Bạch Ngọc Đường nhận lon bia có chút lạnh, đặt mông ngồi lên ghế salon mềm mại, mỉm cười nhìn Triển Chiêu, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, “Tới uống với tôi một chén đi, nhân tiện hàn huyên chút ý tưởng  về vụ án, dù sao tôi thấy trong lòng cậu có chuyện, khẳng định không ngủ được.”

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường nói thật, cậu khẽ thở dài, trong tủ lạnh lấy ra một lon bia khác, ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, dựa đầu vào dựa lưng mềm mại, miệng phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.

Tiếng thở dài này rơi vào tai Bạch Ngọc Đường, trong lòng anh lại cảm thấy như bị gõ mạnh một cái. Anh kéo nắp lon bia, ngửa đầu uống một hớp rượu, để vị đắng mang theo hương lúa mạch tràn ngập khoang miệng mình. Dường như trong chớp mắt, mặt Bạch Ngọc Đường nóng lên, anh hơi kinh ngạc, không ngờ tửu lượng cỡ mình lại bị chút bia này hun nóng thân thể.

Triển Chiêu cũng khu lon bia uống một hớp lớn, sau đó dựa ghế Salon đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thở dài nói, “Thật ra trong lòng tôi cũng hiểu, Ký Bình lần này rất khó có thể thoát, hi vọng tìm ra người ngoại quốc kia cũng không lớn. Bây giờ tôi cũng chỉ đang đánh cược, đánh cược với vận may rằng tên kia vẫn chưa rời khỏi Trung Quốc. Nhưng tôi cũng không dám khẳng định, nếu hắn là một người cẩn thận, Ký Bình hoàn toàn không còn hi vọng.”

Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn biểu lộ nghiêm túc của Triển Chiêu, đột nhiên cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy, không nhịn được giơ tay lên đâm đâm gò má căng phồng của đối phương. Triển Chiêu sửng sốt, kinh ngạc giơ tay lên xoa xoa chỗ bị đâm, cổ quái nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường, “Anh làm gì đó?”

Bị loại ánh mắt vô tội thuần lương này nhìn phải, Bạch Ngọc Đường hơi chột dạ ho một tiếng, lại nhấp thêm một ngụm, “Cái đó, tôi chẳng qua cảm thấy cậu nói có lý. Tóm lại cậu yên tâm đi, buôn ma túy bình thường đều do lòng tham không đáy, nếu hắn không bị bắt vì một tuyến của Thủy Ký Bình, hắn sẽ cảm thấy rất may mắn. Cho nên, tôi nghiêng về giả thiết hắn chưa về nước, khẳng định còn nấp ở trong hốc theo dõi từng động tĩnh của Thủy Ký Bình. Nếu cảnh sát không tiếp tục truy xét, không cần chờ tới mấy ngày hắn sẽ tiếp tục hoạt động.”

“Có thật không?” Lời của Bạch Ngọc Đường làm tâm tình của Triển Chiêu sáng lên rất nhiều, cậu kích động nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường, cứ thế nhìn không chớp mắt.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy nhịp tim sắp chịu không nổi rồi, anh vội vàng đem lon bia đang cầm trong tay uống sạch, sau đó bật dậy từ ghế salon, dùng ngữ tốc siêu nhanh nói, “Không được, không được, trễ quá rồi! Cái này, tôi là khách, tôi ngủ giường, cậu ngủ ghế salon đi, cứ vậy quyết định!”

Dứt lời, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng trốn vào phòng ngủ Triển Chiêu, để lại một mình Triển Chiêu vô tội chớp mắt nhìn cửa phòng ngủ của mình.

Tại sao anh ta là khách thì có thể chiếm đoạt giường của mình?

Còn nữa, cậu vẫn chưa có nói vì sao mới nãy lại đâm đâm mặt của cậu a? Triển Chiêu lại xoa xoa gò má, suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra, mi mắt có lẽ do tác dụng của cồn nên càng ngày càng nặng. Vì vậy cậu quyết định dứt khoát bỏ qua, xem như vừa rồi Bạch Ngọc Đường phát điên là được. Dù sao người này lúc thường cũng có chút không bình thường, phát điên mới xem là đúng đắn.