“Đây chính là nguyên nhân khiến anh em ngã bệnh?” Nghe Bạch Cẩm Đường kể lại, ánh mắt Triển Chiêu cũng có chút ngơ ngẩn.
Thật ra giữaTriển Chiêu với Triển Huy cũng không giống anh em lắm, vì cha mẹ cả hai quá bận rộn, hầu như không có thời gian chiếu cố Triển Chiêu, nên có thể nói, từ nhỏ đến lớn, Triển Huy giống hệt một người cha chăm sóc Triển Chiêu trưởng thành, cho đến lúc anh vì chuyện học mà cãi nhau với cha mẹ rời nhà thì ngưng. Giống như không ai hiểu con bẳng cha, nhưng không phải con trai nào cũng hiểu rõ cha mình giống như vậy, Triển Chiêu cũng không hiểu rõ Triển Huy. Cậu không hiểu Triển Huy tại sao phải phản kháng lại sắp đặt của cha mẹ, cố ý làm lính, cũng không hiểu tại sao người hiền lành như Triển Huy lại muốn gia nhập loại tổ chức giết người hợp pháp như Lam Sư vậy.
Nhưng chuyện đã xảy ra, cũng tạo nên hậu quả nghiêm trọng, Triển Chiêu đành bất lực, chuyện duy nhất cậu có thể làm là giúp đỡ Triển Huy mỗi khi tinh thần anh suy nhược. Xét theo thời gian, Triển Huy phát bệnh là hai tháng sau khi nhiệm vụ Lá chắn của Đại tống kết thúc, khi Triển Chiêu biết tin bệnh của Triển Huy đã tương đối nghiêm trọng. Anh không thể không giải ngũ chữa bệnh, quân đội cho anh một khoản tiền bồi thường, cũng xem như khá lớn, hỗ trợ được một thời gian trị liệu lâu dài. Nhưng tổn thương tinh thần không giống như tổn thương thể xác, muốn trị khỏi cần kiên trì dài lâu, thậm chí có bệnh phải chữa đến hết đời. Trong quá trình cho Triển Huy tiến hành trị liệu, Triển Chiêu phát hiện một tình huống vô cùng khó khăn, chính là cậu không biết Triển Huy vì cái gì mà phát bệnh. Việc này lại bị quân đội coi là bí mật, không ai có thể trả lời cho cậu biết, mặc dù Triển Chiêu hiểu, đây là giao ước của Triển Huy trước khi gia nhập bội đội đặc chủng, nhưng vẫn cảm thấy bất mãn với cách làm việc của quân đội.
Hôm nay cậu biết chuyện đã xảy ra, kết hợp với ghi chép quá trình trị liệu năm đó, Triển Chiêu cuối cùng cũng có thể đem tất cả mọi chuyện liên kết thành một vòng tròn giải thích viên mãn. Triển Huy là một thành viên của Lam Sư, trong vòng ba năm, anh đã thi hành rất nhiều nhiệm vụ tương tự. Tuy mỗi lần thực hiện Triển Huy đều hoàn thành tốt, nhưng từ lời nói của anh lại phản ảnh chuyện anh bài xích với những hành động giết người thế này. Triển Chiêu chú ý tới lời nói của Bạch Cẩm Đường, Triển Huy đã nhiều lần nói rằng bọn họ sau này sẽ gặp báo ứng, từ đây có thể nhìn ra, Triển Huy đến bây giờ vẫn luôn bị áp lực tinh thần cùng đạo đức quấy nhiễu. Xét về mặt đạo đức mà nói, anh cảm thấy bọn người xấu kia đúng là đáng chết, nhưng đến lúc ra tay lại không cách nào lấy cách nói đang giết người xấu để khiến bản thân chấp nhận, vì vậy anh dùng báo ứng để tự ám thị tâm lý cho mình, loại ám thị này có thể hóa giải cảm giác tội lỗi trong tim ở thời gian ngắn, bất quá, sau thời gian dài loại cảm giác tội lỗi này sẽ tích tụ đến một mức nhất định, làm thần kinh con người trở nên vô cùng yếu ớt. Có thể nói, trước nhiệm vụ Lá khiên của Đại Tống, tâm lý Triển Huy đã ở trong trạng thái rất không tốt rồi.
Đã thế Triển Huy lại tự tay giết chết một đứa bé trong trạng thái đó. Căn cứ theo điều tra sau này, đứa bé này là con trai của một kẻ khác bị giết ở hiện trường, mặc dù ba của nó là kẻ buôn thuốc phiện, nhưng chuyện giết chết đứa bé này vẫn là sai sót. Đây không phải lỗi Triển Huy, vì anh chẳng qua chỉ thi hành mệnh lệnh, trong tình báo cũng không thấy nhắc đến sự tồn tại của nó, không liên quan đến Triển Huy. Mặc dù sai lầm không liên quan tới bản thân Triển Huy, nhưng sai lầm đó lại gây ra hậu quả trực tiếp lên người của Triển Huy.
Bạch Cẩm Đường có nói, không lâu sau nhiệm vụ Lá khiên của Đại Tống, Triển Huy liền bị mất ngủ.
“Em rốt cuộc đã hiểu, tại sao trong thời điểm trị liệu thôi miên ảnh lúc nào cũng nói anh ấy ở trong mơ giết chết em.” Vẻ mặt Triển Chiêu hiện ra một chút đau lòng, “Quan hệ của anh ấy với gia đình trong những năm tại ngũ lúc nào cũng rất căng thẳng, mặc dù bọn em khi đó còn liên lạc, nhưng cơ hội gặp mặt lại ít vô cùng. Em khi đó còn quá nhỏ, những tình trạng phát sinh trên người anh ấy em đều không chú ý. Bây giờ nhớ lại, anh ấy mỗi lần thấy em đều rất vui vẻ, nhưng thời điểm nhìn em, ánh mắt lại tràn đầy lo âu.”
Lời của Triển Chiêu khiến Bạch Cẩm Đường lọt vào suy tư ngắn ngủ, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ trung đang ưu tư của Triển Chiêu tâm cũng dần trầm xuống.
“Ý em muốn nói, khi Triển Huy nhìn thấy thi thể của thằng bé kia, liền sinh ra đồng cảm. Vì trong lòng cứ một mực lo lắng cho em, nên khi giết chết một đứa nhóc có tuổi tác xêm xêm em, liền sinh ra ảo giác, cho rằng người cậu ấy đã giết là em sao?”
Triển Chiêu rất kinh ngạc nhìn Bạch Cẩm Đường một cái, sau khi ghi nhận mới gật đầu, “Cũng có thể nói như vậy. Mặc dù xét theo lý trí, nếu anh em suy nghĩ như mọi người sẽ không nhận lầm em với đứa trẻ đó. Nhưng anh ấy khi đó rất có thể đã sinh ra sự đồng cảm hoặc liên tưởng. Loại suy nghĩ này ẩn sâu trong tiềm thức của anh ấy, vào thời điểm ý thức làm chủ, loại suy nghĩ này sẽ bị giấu đi. Nhưng khi tiến vào giấc mộng, tiềm thức sẽ chiếm ưu thế não bộ con người, biến thành ác mộng.”
Hai chữ ác mộng làm khuôn mặt Bạch Cẩm Đường hơi biến sắc, nhớ lại đứa em trai phiền phức của mình, tự nhiên gật đầu đồng cảm, “Tính tình Triển Huy quá ôn nhu, đừng nói đến những chuyện dơ bẩn của chúng ta, có làm cảnh sát cũng—-”
Bạch Cẩm Đường không có nói tiếp, Triển Chiêu lại đoán ra hắn rốt cuộc muốn nói cái gì. Mặc dù cậu cũng không đồng ý với cách nói của hắn, anh hai trong lòng cậu là người đàn ông hoàn mĩ nhất, cứ cho là ảnh tâm địa hiền lành nhưng tuyệt đối không phải người có ý chỉ yếu đuối. Bất quá, số mệnh con người vốn rất khó đoán trước, so vơi anh trai của Bạch Ngọc Đường, anh trai của mình, vận khí thật sự quá kém.
Nghĩ tới đấy, ánh mắt Triển Chiêu nhìn Bạch Cẩm Đường cũng có chút bất thiện.
Bạch Cẩm Đường căn bản không chú ý tới ánh mắt sắc như dao của Triển tiểu đệ, sắc mặt của hắn nghiêm túc, nặng nề thở dài, “Em nói những chuyện này anhcũng không hiểu, nhưng từ lúc xảy ra chuyện của Triển Huy, quân đội cấp cao cũng bắt đầu chú ý đến vấn đề sức khỏe tâm lý của chiến sĩ, Lam sư là nhiều nhất, đặc biệt cho binh lính sau khi thực hiện nhiệm vụ được tiến hành tư vấn tâm lý. Triển Huy cậu ấy — vốn còn cơ hội cao ở lại quân đội, nếu cậu ấy chịu ở lại, tiền đồ chắc chắn sẽ không kém anh. Đáng tiếc—-”
Triển Chiêu lắc đầu, “Như vậy cũng tốt, mặc dù ngã bệnh không phải chuyện gì hay, nhưng ít nhất bây giờ anh em có thể làm chuyện anh ấy thực sự thích.”
Nghe được lời của Triển Chiêu, sắc mặt Bạch Cẩm Đường đột nhiên trở nên khó coi, hắn nhíu mày, giọng nói khẽ đổi, “Triển Chiêu, anh của em là quân nhân. Anh biết bản tính cậu ấy vốn hiền lành, nếu anh nói cậu ấy thích giết người, em nhất định không công nhận, dĩ nhiên, anh đây cũng không nhận. Nhưng Triển Chiêu, em có từng nghĩ đến việc, làm một quân nhân, giết người là vấn đề không thể nào trốn tránh. Trời sinh thích giết người đó là vì tâm tình biến thái, Triển Huy không phải, anh cũng không phải, mỗi thành viên của Lam Sư đều không phải. Nhưng bọn anh đều thủy chung chọn cách thi hành từng nhiệm vụ, là vì sao? Anh đây muốn cho dù anh của em cuối cùng phải rời khỏi quân đội, cũng không phủ nhận động cơ ban đầu thúc đẩy cậu ấy nhập ngũ, cậu ấy là vì bảo vệ quốc gia, vì bảo vệ những người dân tay không tấc sắt tìm đến quân đội. Cậu ấy là quân nhân ưu tú nhất chứ không phải sát thủ. bây giờ cậu ấy là bệnh nhân, không thể suy ra tâm tình của cậu ấy bằng cách thông thường, nhưng anh tin tưởng Triển Huy anh biết có bị ngã bệnh cũng sẽ không đi nghi vấn niềm tin ban đầu của cậu ấy.”
Triển Chiêu hạ mi, cậu biết Bạch Cẩm Đường nói đều là sự thật. Đúng vậy, Triển Huy chưa bao giờ hối hận vì đã từng nhập ngũ, cũng chưa khi nào có nhận xét tiêu cực về Lam Sư cũng như quân đội.
“Vậy, anh nói anh của em không thể nào là hung thủ, vì anh vốn hiểu rõ anh ấy sao?”
“Đúng vậy.” tâm tình Bạch Cẩm Đường có chút chán nản, “Nếu như có thể, anh thà tin rằng tên hung thủ này không hề có quan hệ với Lam Sư, nhưng anh không cách nào dối gạt bản thân. Những người có năng lực giết chết bọn họ có lẽ không thiếu, nhưng có thể khống chế hành động của bọn họ, để cho bọn họ chết thành bộ dáng này, cũng chỉ có thành viên Lam Sư hiểu rõ họ.”
“Nói vậy, Bạch đại ca, anh cho vụ án này cùng nhiệm vụ lá khiên của Đại Tống có bao nhiêu quan hệ?”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Anh không thể nói rõ. Vì Triển Huy bị kích thích, nhiệm vụ lá khiên của Đại Tống đối với em và anh mà nói là chuyện rất quan trọng, nhưng nói thật, loại nhiệm vụ này hàng năm đều có không dưới mười lần, thành viên của từng tiểu đội cũng không cố định. Em bảo anh nói, anh chỉ có thể nói, hung thủ có thể là đội viên cố định của tiểu đội ba, nhưng anh không phải là cảnh sát, cũng không học qua tâm lý học, phương diện này anh càng không phải chuyên gia.”
Triển Chiêu gật đầu, “Bạch đại ca, nếu vậy nếu như em muốn có tài liệu nội bộ của từng thành viên trong Lam Sư, anh có thể cung cấp cho em không?”
Bạch Cẩm Đường lắc đầu, cười khổ nói, “Cơ mật quốc gia, có hiểu ý nghĩa câu này không thế?”
“Em hiểu, vô luận thế nào em cũng rất cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện liên quan tới anh của em, vụ án này cứ giao cho tụi em đi.” Triển Chiêu nhìn chăm chăm vào mắt Bạch Cẩm Đường, trịnh trọng nói, “Em có biện pháp tìm ra hắn, vì anh của em, cũng vì những thành viên Lam Sư khác.”
Bạch Cẩm Đường cũng trịnh trọng gật đầu một cái , hắn bây giờ đã hoàn toàn công nhận em trai của Triển Huy, mặc dù tuổi rất nhỏ, nhưng lại có một loại cảm giác làm người ta hoàn toàn tín nhiệm.
“Em nghĩ tiếp theo cũng chưa có chuyện gì cần anh giúp đỡ, mà Bạch đại ca, em có thể nhờ anh một chuyện không?” Trên mặt Triển Chiêu có chút lo lắng.
“Cứ nói.”
“Anh của em” Triển Chiêu nhíu mày, “Trước khi án này được phá, em hi vọng anh có thể phái người đến bảo vệ anh của em.”
Bạch Cẩm Đường hơi sửng sốt, sau đó liền gật đầu, “Em cứ yên tâm, mới vừa rồi ở thành phố S, anh của em không muốn theo chúng ta đến thành phố D, anh liền sắp xếp vài người đến tuần tra quanh khu vực nhà của cậu ấy rồi.”
“Bạch đại ca, anh nhất định phải đáp ứng em, bảo vệ anh ấy thật tốt.” Triển Chiêu không yên tâm nhìn Bạch Cẩm Đường, lo lắng không yên nói, “Em cuối cùng vẫn có cảm giác không tốt, mục tiêu kế tiếp của hung thủ rất có thể chính là anh của em, hắn không phải hung thủ bình thường, anh —-”
Bạch Cẩm Đường lập tức hiểu ý Triển Chiêu, nhóc này là sợ những người mình lưu lại đều không phải là đối thủ của hắn đi, Không nghĩ lại thì thôi, nghĩ có cẩn thận một chút thì đúng là có chuyện như vậy. Bạch Cẩm Đường lập tức đứng dậy đi về phía cửa, vừa đi vừa nói, “Anh tự mình đi, em cứ an tâm, anh nhất định bảo vệ Triển Huy thật tốt, mất một sợi tóc anh sẽ bồi thường em gấp 10.”
Bạch Cẩm Đường lúc đến cửa liền chạm mặt Bạch Ngọc Đường, người sau có vẻ vội vã, hai người chỉ tùy tiện gật đầu một cái, Bạch Cẩm Đường xoa đầu em trai mình, liền nhanh chóng biến mất tại cuối hành lang.
Bạch Ngọc Đường đẩy cửa ra, vừa nhanh chóng đi tới bên người Triển Chiêu vừa gấp gáp nói, “Cậu đi đâu vậy, gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận, vội chết tôi đây!!”
Triển Chiêu ngơ ngác, cúi đầu nhìn điện thoại di động, quả nhiên có tới mấy cuộc gọi nhỡ, “Xin lỗi, không cẩn thận nhấn im lặng.”
“Quên đi quên đi, tôi có chút chuyện, cậu mau nhìn!” Bạch Ngọc Đường mở điện thoại đang cầm trong tay, mở ra mấy tấm hình, đưa tới trước mắt Triển Chiêu, “Nhìn hình, có nhìn ra điểm nào không đúng?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm tấm hình kia, nhướng mày, “Cái này không phải hình hiện trường sao, lúc gọi điện anh cũng đã nói với tôi rồi, bảo tên hung thủ này thích đem nạn nhân sắp thành tư thế giống nhau, sau đó—-”
Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn đột nhiên khựng lại, đem tay của Bạch Ngọc Đường kéo gần hơn, tỉ mỉ nhìn tấm hình kia một hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên, “Ngọc Đường, đây là hiện trường của người bị hại thứ mấy?”
Bạch Ngọc Đường đắc ý cười, “Tôi nhớ cậu từng nói, lần đầu tiên luôn không giống với những người khác, cho nên mới cẩn thận tra xét tất cả hình chụp hiện trường của người bị hại thứ nhất – Vương Giang, mỗi một tờ đều quan sát tỉ mỉ, cuối cùng để tôi phát hiện cái này. Rất nhỏ phải không, nhìn bằng mắt thường không thể nào phân biệt, may nhờ máy chụp hình của cục cảnh sát thành phố S có độ phân giải cao.”
Bạch Ngọc Đường đem tay chỉ lên màn hình di động, đem chỗ hình ảnh kia phóng lên, tới lúc tấm hình không thể nào phóng to được nữa, chiếm cứ cả màn hình.
Triển Chiêu híp mắt, nhìn chằm chằm chỗ ngón tay Bạch Ngọc Đường chỉ, là một hoa văn rất nhỏ, hình như là dấu giầy không rõ lắm. Vì nạn nhân trong thời điểm bị hại đang ở trạng thái không cách nào cử động thân thể, nên dấu giày này có khả năng rất lớn là thuộc về hung thủ!!
Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Bạch Ngọc Đường, đáy mắt thoáng sự hưng phấn, Triển Chiêu kích động nói, “Tổ trọng án có chuyên gia chuyên nghiệp có thể phân tích dấu giầy này hả?”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, gật đầu, “Dĩ nhiên, nửa tiếng trước tôi đã gửi tấm hình này về cho đội trưởng Bao, khoa dấu vết bên kia cũng đã gửi đến kết quả hoản chỉnh, tay chân của con bé A Mẫn này xem như cũng nhanh đấy.”
Triển Chiêu căn bản không nghe thấy Bạch Ngọc Đường có nhắc tới cái tên gì đó, cũng không biết A Mẫn chính là cảnh hoa (hoa khôi cảnh sát) được tập thể thành viên của tổ trọng án thầm mến, cậu hưng phấn nắm tay Bạch Ngọc Đường, “Kết quả đâu?”
Bạch Ngọc Đường đắc ý cười, “Hung thủ này hẳn là bị què, chẳng trách sao hắn lúc nào cũng phải trói nạn nhận hoặc đánh thuốc mê mới chịu động thủ giết người. Một người què lại có thể chế phục lính đặc chủng, nói bọn họ không quen biết á, quỷ cũng chẳng tin.”
Triển Chiêu sửng sốt, “Bị què?”
“Đúng, một người què, hơn nữa còn là lính đặc chủng, phạm vi thế này đã hẹp hơn rồi, đúng không?”
Triển Chiêu gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bấm Bạch Cẩm Đường, chờ bắt máy xong nói mấy câu liền cúp.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, người sau lắc đầu, “Bạch đại ca nói Lam Sư không có người bị què, tiểu đội của anh tôi cũng không có ai bị thương giống vậy, hung thủ phải là giải ngũ xong bị thương rồi mới thành què quặt.”
“Vậy thì không tốt lắm.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Không thể làm gì khác hơn là để đội trưởng cùng Công Tôn khoa trưởng đi thăm dò rồi, cũng may tổng cộng không quá mấy người, chúng ta cũng biết tên của họ, có thể kiểm tra nơi ở từng người một, người què cũng rất nổi bật, dễ làm, chính là thời gian này —-”
Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói chuyện, ánh mắt đột nhiên phát ra vẻ vui mừng, tay đang nắm tay Bạch Ngọc Đường đột nhiên siết chặt, “Ây da, anh nói tôi làm sao lại hồ đồ như thế!! Tôi nhớ ra rồi!!”
Cậu rút thật nhanh tờ giấy bên trong túi ao ra, nhét vào tay Bạch Ngọc Đường “Tấm hình anh vẽ tư thế của nạn nhân thứ ba khi chết, mỗi người bị hại đều bị sắp thành tư thế này!! Mà tư thế này cũng từng xuất hiện rất nhiều lần trong cơn ác mộng của anh tôi, nhiều đến mức anh vừa thấy tấm này liền phát bệnh. Cho nên đây nhất định là dáng vẻ lúc chết của cậu bé kia, cậu bé đó, người đã thấy cậu nhóc ngoài anh tôi ra cũng chỉ có những người cùng thực hiện nhiệm vụ Lá khiên của Đại Tống, hung thủ nhất định là một người trong số đó, hơn nữa hắn lúc đó bảo đảm ở rất gần anh tôi!! Là ai, là ai đây!? Bạch đại ca bảo cơ mật quốc gia không cho phép điều tra, mà bản bóng dáng cũng không có tham gia nhiệm vụ lần đó, rất có thể căn bản không biết được chuyện này, như vậy, đi hỏi anh tôi —— anh —”
Triển Chiêu cau mày, lẩm bẩm mấy câu, lại lắc đầu, “Không được — anh tôi anh ấy —”
“Triển Chiêu, cậu đừng vội, tôi có cách!!” Nhìn dáng vẻ nóng nảy của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ vỗ cánh tay cậu, cắt đứt trạng thái hốt hoảng của Triển Chiêu, “Cậu muốn tài liệu của thành viên Lam Sư phải không? Tôi có cách, đi theo tôi!!”
Đang lúc ngốc ra, Triển Chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường kéo ra khỏi cửa, chạy một nước, hai người vọt vào một phòng làm việc lớn.
Trong phòng làm việc, nhân viên chỉnh tề, trừ Bàng Thống vẫn vẫn đang lo đối phó ký giả ra, hầu như tất cả mọi người đều ngồi đây. Bạch Ngọc Đường đi về phía Bao Chửng cười hì hì lên tiếng chào, sau đó lập tức chạy đến bên người Công Tôn Sách, kéo người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói, “Đội trưởng, mượn khoa trưởng dùng một chút, hồi nữa trả lại cho anh!!