Tổ Trọng Án

Chương 174: Ngoại truyện – Tất nghiệp điển lễ (2)




Mấy ngày nay Triển Chiêu vô cùng bận rộn, vốn dĩ đã có rất nhiều chuyện phải làm trước lúc tốt nghiệp rồi, hơn nữa, lần này tốt nghiệp còn phải giao ban với giảng viên, công việc cũng phải sắp xếp. Huống chi, hai năm giúp đỡ tổ Trọng án giúp danh tiếng thầy Triển ở đại học A vang xa, cả fanclub cũng có. Rất nhiều bạn học biết thầy Triển tìm được công việc mới, muốn rời khỏi đại học, cũng quyến luyến không thôi, hết sức đau buồn. Mấy ngày nay, Triển Chiêu đã tiếp đãi không dưới mười bạn sinh viên tới chia tay với cậu kiêm tỏ tình, không sai, là tỏ tình.

Đối mặt với những nữ sinh nhỏ hơn cậu vài tuổi, Triển Chiêu cảm thấp áp lực trên vai cũng nặng không kém lúc suy nghĩ vụ án. Lúc cậu dùng hết chiêu trò của mình, đưa đi người thứ mười sau, liền kiên quyết nói dọn ra khỏi ký túc xá. Cứ thế, đám học sinh muốn tỏ tình đã mất đi một nơi để chặn đường Triển Chiêu.

Cha mẹ Triển Chiêu từ hồi còn trẻ cũng rất bận rộn, loại cuộc sống phiêu bạt khắp nơi để họ rất ít khi về nhà. Vốn dĩ Triển gia có một tòa nhà không lớn không nhỏ ở thành phố D, lúc nhỏ Triển Chiêu từng ở với anh trai chừng ba bốn năm. Nhưng sau đó, Triển Huy nhập quân, Triển Chiêu đi học, ngôi nhà đó hoàn toàn không ai ở. Sau khi biết Triển Chiêu tốt nghiệp rồi sẽ tới thành phố D làm việc, một tháng trước Triển Huy đã dọn dẹp lại nhà, cho Triển Chiêu về nhà ở.

Đối với chuyện này, dĩ nhiên Bạch Ngọc Đường sẽ khó chịu, theo chủ ý của anh, sau khi Triển Chiêu dọn ra khỏi ký túc xá đáng lẽ nên dọn tới ở với anh, hai người từ đó bắt đầu sống cuộc sống hai người. Nhưng dĩ nhiên, người đồng ý với ý nghĩ này chỉ có anh, thậm chỉ cả Triển Chiêu cũng ủng hộ quyết định của anh hai Triển Huy. Cho nên, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hết sức buồn bực, lại có hơi oan ức. Dưới sự quạt gió thổi lửa của Tương lão tứ, anh thậm chí còn bắt đầu nghĩ, có phải Triển Chiêu không thương mình đủ, hoặc Triển Chiêu không ở chung với mình không.

Triển Chiêu sẽ làm gì? Mặc dù trước khi xác định quan hệ cậu có hơi chậm lụt, nhưng đối với Bạch Ngọc Đường, cậu xem như là hiểu như lòng bàn tay. Thấy biểu tình buồn bực cùng dáng vẻ muốn nói lại thôi của đối phương, Triển Chiêu lập tức hiểu được, anh chàng này lại bắt đầu nghĩ quẩn. Triển Chiêu cũng không vòng vò, trực tiếp dùng câu đầu tiên giải quyết Bạch Ngọc Đường, ‘Cha mẹ sẽ về đây tham gia lễ tốt nghiệp của em, anh muốn để họ biệt, em có nhà mình lại không ở, đi ở nhà anh?’

Lúc này, Bạch Ngọc Đường mới nhận ra, có một vấn đề còn khó giải quyết hơn đại ca Triển Huy đang nằm trước mặt mình, đó chính là, gặp gia trưởng của Triển Chiêu. Nhưng rất nhanh sau đó, anh liền phát hiện, chuyện làm anh khó chịu hơn gặp gia trưởng, chính là càng gần ngày tốt nghiệp, tâm trạng Triển Chiêu lại càng thêm lo lắng. Bạch Ngọc Đường không nghĩ ra lý do, trực tiếp hỏi Triển Chiêu, Triển Chiêu luôn tránh né, nói qua loa cho xong. Sau đó, vẫn là Bạch Cẩm Đường nhắc nhở em trai mình.

“Cha mẹ anh em Triển gia là loại người rất nghiêm túc, cổ hủ, họ hẳn là khó có thể tiếp nhận chuyện đồng tính luyến ái, huống chi, Triển Chiêu lại là đứa ưu tú như vậy.” Bạch Cẩm Đường rất thông cảm cho em trai mình, “Tiểu Bạch, nếu anh là chú, chắc chắn sẽ không tới lễ tốt nghiệp của Triển Chiêu đâu.”

“Tại sao?” Bạch Ngọc Đường rất bực mình, cho dù không công khai quan hệ của cả hai cũng được, nhưng thời điểm quan trọng như thế với Triển Chiêu, tại sao anh lại không thể xuất hiện?

“Hai đứa lúc này yêu đương nồng nàn, nếu chú xuất hiện, chú cảm thấy người ta sẽ không nhìn ra chuyện kỳ quái giữa cả hai à? Nếu thật vậy, lỡ lộ rồi sẽ xảy ra hậu quả gì, tiểu Bạch, chú không muốn để Triển Chiêu sau này nhớ lại lễ tốt nghiệp, sẽ chỉ toàn là loạn lạc chứ?” Bạch Cẩm Đường thâm ý nhìn em trai mình, “Nếu chú thích Triển Chiêu, thì không nên để Triển Chiêu khổ sở.”

“Vậy, còn ông?” Bạch Ngọc Đường vẫn còn khó khăn trong lòng, anh híp mắt nhìn chăm chăm Bạch Cẩm Đường hỏi, “Ông với anh Huy, không sợ cha mẹ ảnh phản đối hả?”

Bạch Cẩm Đường khẽ mỉm cười, lắc đầu, “Tình hình của anh với tiểu Huy khác với hai đứa. Tiểu Huy là bệnh nhân, anh muốn ở bên cậu ấy, là vì muốn chăm sóc. Anh không mong cậu ấy hiểu tâm ý của anh, chỉ muốn làm bạn với cậu ấy khi chúng ta còn sống. Cha mẹ cậu ấy coi như nhìn ra anh thích tiểu Huy, cũng không có ý ngăn cản, bởi vì họ biết tiểu Huy sẽ không thể có được gia đình bình thường. Chỉ cần anh khiến họ tin anh thật lòng thích tiểu Huy, họ khẳng định sẽ vui vẻ cho anh tới chăm sóc cậu ấy. Dù sao, họ cũng không thể vĩnh viễn chăm sóc cậu ấy, còn Triển Chiêu mai mốt cũng phải có cuộc sống của mình, càng không thể chăm sóc anh hai mắc bệnh cả đời. Nhưng, nếu chuyện đổi sang Triển Chiêu, lại là một chuyện khác.”

Bạch Ngọc Đường nghe anh hai nói thế, sắc mặt chuyển sang nghiêm trọng. Anh thừa nhận, Bạch Cẩm Đường nói không sai. Nhưng anh rất không cam lòng, anh không muốn thừa nhận chuyện tình yêu của anh với Triển Chiêu vừa mới bắt đầu đã phải kết thúc vì lý do như thế. Nhưng, thấy tâm tình Triển Chiêu ngày càng nặng nề hơn, Bạch Ngọc Đường cũng cảm nhận được phần áp lực vô hình trên đầu vai cậu. Anh bắt đầu nghiêm túc suy tính, có cần làm theo lời anh hai, không tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Triển Chiêu không nhỉ?

Suy nghĩ đó hiện ra trong đầu, dần dần sâu, cuối cùng lúc Bạch Ngọc Đường quyết định, loại cảm giác oan uổng cùng khổ sở to lớn kia vẫn khiến anh không dễ dàng tha thứ được. Nhất là khi so với một đôi Bạch Cẩm Đường với anh Huy, anh lại càng trở nên đáng thương hơn nữa. Mặt trái tâm tình đạt tới cực độ vào đêm trước ngày Triển Chiêu tốt nghiệp. Hôm nay, cha mẹ Triển Chiêu trở lại thành phố D, Triển Chiêu trở về nhà, anh Huy với anh hai cũng dọn về. Tất cả mọi người hình như rất vui, rất hài lòng, chỉ để lại một mình Bạch Ngọc Đường đơn độc. Anh không chịu nổi, vì vậy liền chui vào lòng bốn vi ca ca, chạy đến Hãm Không, uống rượu cả ngày.

Cũng may, bốn vị ca ca này không phải tên anh ruột của anh. Thái độ của họ với Bạch Ngọc Đường chính là cưng chiều vô điều kiện, thấy Bạch Ngọc Đường khó chịu chắc còn khó chịu hơn chuyện có người giết họ nhiều. Dưới lời khuyên lơn của các anh, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc bình tĩnh lại, quyết định hôm sau sẽ thoải mái tham gia lễ tốt nghiệp của Triển Chiêu. Mặc dù anh hiểu, đường của anh với Triển Chiêu cũng không dễ đi, nhưng cũng phải cố gắng đi đối mặt chứ, không phải sao?

Nửa đêm, Bạch Ngọc Đường nằm trong phòng khách cao cấp Lô Phương sắp xếp cho mình, sở di động, lục lọi danh sách tìm ra ava Triển Chiêu, khóe miệng nhẹ câu. Có nên lôi em ấy dậy lúc này không nhỉ? Bạch Ngọc Đường ác ôn nhớ lại hai năm trước, lần đầu tiên anh gọi điện cho Triển Chiêu lúc ba giờ sáng, cái giọng đầy ủy khuất của đối phương. Lúc này, hẳn em ấy đã ngủ rồi?

Bạch Ngọc Đường nghĩ rồi, đột nhiên, ngón tay run lên, cứ như thế gọi ra một cuộc. Bạch Ngọc Đường có hơi kích động, anh rất muốn cắt điện trước khi điện thoại được nhận, nhưng lại vô cùng muốn nghe giọng của Triển Chiêu. Đang lúc do dự, điện thoại của Triển Chiêu đã nhận.

“Ngọc Đường?” Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng Triển Chiêu, giống như rất thanh tĩnh, không hề có dáng vẻ vừa bị đánh thức khỏi giấc mộng.

“Em còn chưa ngủ?”

Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng trả lời mang cười của Triển Chiêu, “Không phải anh  cố tình gọi điện tới đánh thức em chứ?”

Bạch Ngọc Đường cong cong khóe miệng, cười nói, “Em đoán đúng rồi, anh đoán em sẽ không ngủ được, cho nên muốn đánh thức em dậy, để em mất ngủ với anh.”

“Hừ, cũng biết anh là kẻ đáng ghét.”

Bạch Ngọc Đường tưởng tượng bộ dáng Triển Chiêu giả vờ tức giận, trong lòng không nhịn được nóng lên, giọng cũng hóa ôn nhu rất nhiều, “Mai, em chuẩn bị xong chưa?”

Triển Chiêu cười, “Có gì mà chuẩn bị, mặc áo tốt nghiệp, lên bục chụp ảnh với hiệu trưởng, sau đó là kết thúc rồi.”

“Kết thúc.” Bạch Ngọc Đường híp mắt, chợt cảm thấy cái từ này rất không may, tâm trạng lại buồn bực.

“Ngọc Đường?” Cách đường dây mà Triển Chiêu cũng như cảm giác được tâm trạng xuống thấp của Bạch Ngọc Đường, cậu không nhịn được hơi lo lắng. “Anh có khỏe không?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường tâm trạng nặng nề, tùy ý đáp lại một tiếng, “Cũng trễ rồi, em mau ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ thâm quầng.”

“Ngọc Đường, anh rốt cuộc làm sao?” Dĩ nhiên, Triển Chiêu sẽ không bị qua mặt dễ như vậy, Bạch Ngọc Đường đã nghe ra tính lỳ lợm cùng cố chấp của cậu trong giọng nói.

Bạch Ngọc Đường chợt thoáng qua một tia khổ sở, anh bịt kín ống nói, hít thật sâu, sau đó vờ như không có gì, nói với Triển Chiêu, “Anh khỏe mà. Chẳng qua là ở Hãm Không ngồi nói chuyện với các anh, trò chuyện khuya, hơi mệt ấy mà.”

“Phải không?” Giọng Triển Chiêu có chút hoài nghi.

Nhưng cũng may, cậu cũng không bám lấy vấn đề này mãi. Trời đúng là khuya rồi, cuối cùng hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau, liền cúp. Khó khăn lắm mới gạt được Triển Chiêu, nhưng sau khi cúp điện thoại Bạch Ngọc Đường lại hoàn toàn mất ngủ.

Sau một tiếng anh ngước nhìn trần nhà, cuối cùng chấp nhận bò dậy. Cứ tưởng mất ngủ đã vĩnh viễn thành quá khứ, thì ra, toàn bộ đều không thay đổi, thứ duy nhất đổi chính là người ở bên làm bạn. Bên cạnh không có Triển Chiêu, cuộc sống của Bạch Ngọc Đường hoàn toàn thay đổi.

Đứng trong căn phòng đen nhánh, Bạch Ngọc Đường chậm rãi bước tới cửa sổ, xuyên qua cửa sổ sát đất, quan sát đường phố sáng choang đèn bên ngoài. Hãm Không nếu tọa lạc ở khu đèn đỏ, thì thời gian này chính là thời điểm náo nhiệt nhất. Trên đường, nam nam nữ nữ cười đùa từng nhóm, trong cuộc sống xa hoa, thì đây cũng là thời khắc đặc sắc nhất khi màn đêm ở thành phố D buông xuống. Bạch Ngọc Đường cứ thế nhìn khung cảnh náo nhiệt nọ, lại không thể dung nhập vào đầu. Anh chẳng qua cứ thế bộc phát tư niệm với Triển Chiêu, nóng lòng muốn gặp cậu. Sau khi yêu thương Triển Chiêu rồi, đây là lần đầu anh cảm nhận được tư vị sợ hãi.

Anh đang sợ, sợ ngày mai, thậm chí sợ hiện tại. Anh sợ, đến khi anh không thể rời bỏ Triển Chiêu, thì anh lại sắp mất đi cậu. Bạch Ngọc Đường siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.

Bạch Ngọc Đường tựa đầu lên thủy tinh lạnh như băng, dùng cửa sổ yếu ớt chống đỡ cơ thể mình, miệng lẩm bẩm, “Triển Chiêu, anh nhớ em.”

“Em cũng nhớ anh.”

Một giọng nói từ sau lưng Bạch Ngọc Đường truyền tới, anh cả kinh đột ngột quay đầu lại, anh nhìn thấy, Triển Chiêu đứng sau lưng mình.

“Em —-“ Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu đột ngột xuất hiện như u linh, gần như không thể nào nói nên lời.

Triển Chiêu bước từng bước tới trước mặt Bạch Ngọc Đường. Chờ cậu tới gần, Bạch Ngọc Đường có thể thấy rõ, khuôn mặt hồng của Triển Chiêu, đổ một tầng mồ hôi, cùng lồng ngực phập phồng không ngừng.

“Em chạy tới khi nào?” Bạch Ngọc Đường cau mày, lúc này, đã thấy được Triển Chiêu lúc mình nhớ người nhất dĩ nhiên là vui, nhưng vẫn không cách nào hòa tan cảm giác buồn bực trong lòng.

“Trong điện thoại anh cứ kỳ kỳ, em không yên lòng, lại không ngủ được, cho nên…” Triển Chiêu còn chưa nói hết, đã bị  Bạch Ngọc Đường kéo vào lòng thật chặt.

“Em cúp điện thoại rồi chạy thẳng tới đây sao? Bây giờ là mấy giờ rồi, em không biết lái xe, nửa đêm gọi taxi chạy tới khu đèn đỏ, em bị ngốc à!?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy mũi mình ê ẩm, Triển Chiêu tên tiểu tử thúi này, thật là đồ ngốc nhất trên đời!

Ôm chặt Triển Chiêu vào trong ngực, vùi đầu vào đầu vai đối phương, nơi đó có mùi hương thật ngọt. Hương hoa tháng sáu rơi xuống giữa đường, dính trên người Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường cảm thấy tâm trạng lơ lửng nhiều ngày của mình trong chớp mắt được lấp đầy, loại cảm giác hành hạ người đến chết đi sống lại, vừa ngọt vừa khổ, mê người lại thương người. Bạch Ngọc Đường cảm thấy, nếu anh có thể bị cậu hành hạ mãi thế này, thì cũng cam chịu.