Tổ Trọng Án

Chương 172: Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (23)






Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sang tháng 9, mùa thu lại sắp tới. Vào hôm án của Vân Thu Trạch viên mãn kéo màn, Bao Chửng hiếm khi được dịp hào phóng, muốn xuất tiền bao mọi người một bữa mừng thắng lợi. Nhưng lần này, hào phóng của hắn không thành, bởi vì Bạch Ngọc Đường chủ động cướp quyền thanh toán về cho mình. Để cảm ơn mọi người hợp sức cứu thoát Triển Chiêu, cũng do anh lo lắng cơ thể Triển Chiêu còn chưa khỏe, đề nghị tổ chức tiệc ở trong biệt thự nhà mình, toàn bộ chi phí đều do anh bỏ ra.

Có người chủ trương thay, Bao Chửng tự nhiên vui vẻ. Vì vậy, tới ngày ăn mừng, toàn bộ tổ Trọng án xuất động, xế chiều, tập thể chạy tới nhà Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu. Thậm chí, cả Tần Giản luôn ở ẩn cũng tới. Quá trình ăn mừng vô cùng náo nhiệt, náo loạn, đủ mọi loại tình huống. Trong đó, chuyện làm Bạch Ngọc Đường buồn nhất là, Triển Chiêu ngay hôm ấy, lại phát hiện ra một bí mật không lớn không nhỏ. Mà sự phát hiện đó, khiến Bạch Ngọc Đường vừa lo vừa sợ, còn nói bậy một câu đáng chết. Mà kẻ khởi xướng ra vụ này, lại là Tần Giản mặt đơ khiến người ta ghét chết được!

Chuyện xảy ra là do, một đoạn nhật ký hai tháng trước Bạch Ngọc Đường viết thay Triển Chiêu.

Chuyện xảy ra thế này. Chiều hôm đó, toàn bộ mọi người tới nhà Bạch Ngọc Đường. Trương Long Triệu Hổ, hai tên này vừa vào cửa đã la ó, từ vườn tới quầy rượu, gần như chỗ nào cũng bị hai người họ quậy tung lên. Bạch Ngọc Đường lúc đó cảm thấy nhà mình hình như gặp xui. Nhưng anh chưa kịp chặn lại hai tên đó, thì bản thân mình cũng bị chuốc không ít rượu. Mấy chén xuống bụng, Bạch Ngọc Đường tâm trạng sảng khoái cũng bắt đầu high, chủ động lôi các anh em trong tổ Trọng án đi thăm viếng từng phòng.

Lôi kéo đến mấy tiếng, lại ăn xong bữa tối phong phú, Bạch Ngọc Đường cơm nước no nê rồi, sợ cơ thể Triển Chiêu không chịu nổi, liền vội vàng đuổi cậu về phòng nghỉ ngơi. Theo lý thuyết, người thức thời đều nên đứng dậy cáo tư. Cho nên Tô Hồng là người đầu tiên giơ tay tạm biệt Bạch Ngọc Đường, Công Tôn Sách tuy là dân kỹ thuật, nhưng hiếm khi muốn về ngủ sớm, đem Bao Chửng kéo đi luôn. Chẳng qua đám tiểu tử còn lại không chịu nghe lời, bốn cây cột lôi kéo Bạch Ngọc Đường đòi uống thêm tăng nữa. Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể bảo vệ Triển Chiêu đi, mình ở lại liều mình bồi tửu quỷ.

Thấy Bạch Ngọc Đường bị bắt lại, Triển Chiêu ngoại trừ để cho một ánh mắt thương cảm, cũng không còn cách nào tiến lên cứu anh.Cho nên, Triển Chiêu đành một mình lên lầu. Nhưng mới lên lầu chừng năm phút, lại nghe thấy một tiếng gõ cửa. Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, không ngờ đám tiểu tử kia còn không chịu bỏ qua cho cậu? Cậu tính giả chết, nhưng tiếng gõ cửa kia rất cố chấp. Triển Chiêu bất đắc dĩ, không còn cách nào hơn là xuống giường ra mở cửa cho người nọ.

“Ủa? Sao lại là anh?” Triển Chiêu ngơ ngác nhìn Tần Giản đứng trước cửa, cả đêm nay cậu vốn chưa hề nghe Tần Giản nói, thậm chí, nhìn thấy hắn cũng hiếm, người này cứ bay tới bay lui trong biệt thự y như ma. Mới nãy trước lúc lên lầu, cậu cũng không có thấy Tần Giản, còn tưởng người này đã đi rồi.

“Tôi…” Tần Giản ấp úng nhìn Triển Chiêu, sau đó nhìn sàn nhà trong phòng.

Triển Chiêu lập tức hiểu, nghiêng người tránh ra, “Vào đi!”

Tần Giản nhích nhích khóe miệng, bước một bước vào trong phòng Triển Chiêu, sau đó trực tiếp tới bên bàn đọc sách của cậu, ngồi trên…. Sàn nhà ở bên cạnh.

Triển Chiêu bất đắc dĩ đỡ trán, thói quen không thích ngồi ghế của anh ta tới đâu cũng không khác, không lẽ tưởng phòng mình là phòng thí nghiệm của anh ta sao? Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nhìn giường của mình. Được rồi, nhất định không được nằm xuống, nếu không sẽ có ảo giác mình trở thành một vị thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu.

“Tôi thấy anh còn chưa ăn cơm tối phải không?” Triển Chiêu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tần Giản, lôi một miếng bánh kem từ trong tủ lạnh ra, lại lấy thêm một ly nước dứa, bưng tới trước mặt Tần Giản.

“Cái này là bánh kem Tô Hồng mang tới, tiểu Bạch thấy tôi thích ăn nên giấu hết một nửa vào tủ lạnh.”

Tần Giản chăm chú nhìn ổ bánh kem kia, mặc dù khi nghe thấy hai chữ tiểu Bạch, khóe miệng của hắn giật một cái, nhưng vẫn nghe lời nhét ổ bánh kem kia vào trong miệng mình. Triển Chiêu nhìn Tần Giản im lặng ăn, như có điều suy nghĩ, chợt cảm thấy tâm trạng vị khám nghiệm tử thi này hình như có chút không vui. Anh ta, giống như có chuyện buồn.

Đừng hỏi vì sao Triển Chiêu có thể nhìn ra tâm trạng từ trên khuôn mặt vô tình của Tần Giản, có lẽ cũng vì cậu có năng lực đó mà Tần Giản mới tới tìm cậu đi?

“Tần Giản, anh sao thế, nhìn bộ dáng không được vui.” Nếu đã nhận ra tâm trạng của Tần Giản, Triển Chiêu cũng không định bỏ qua. Cậu biết với loại người như Tần Giản, chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất để giao lưu với họ. Những người như họ sẽ hiếm khi buồn, nhưng lỡ có thì phải nhanh chóng giải quyết, nếu không để lâu sẽ thành bệnh.

“Ừ.” Quả nhiên, Tần Giản rất thẳng thắn thừa nhận.

Triển Chiêu cũng hiểu vì sao Tần Giản tới tìm cậu.

“Vậy kể tôi nghe một chút?” Triển Chiêu nhích gần tới bên cạnh Tần Giản, cũng bắt chước hắn ngồi xuống sàn.

Lúc này Tần Giản đã ăn sạch bánh kem, hắn nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu một cái, lại nói một câu khiến Triển Chiêu dở khóc dở cười, “Còn không?”

“Hả?” Triển Chiêu hết hồn.

“Bánh kem, còn không?”

Nhìn ánh mắt thành khẩn của Tần Giản, Triển Chiêu chỉ có thể giựt giựt khóe miệng, đứng lên lấy bánh kem cho hắn.

Cuối cùng, một nửa ổ bánh kem Bạch Ngọc Đường giấu đi đã rơi hết vào trong bụng Tần Giản. Triển Chiêu ngồi bên nuốt nước miếng nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn ánh mắt đáng thương của Tần Giản, xua tay, “Thật là hết rồi, nếu anh còn đói thì để tôi xuống lầu tìm món khác cho anh ăn?”

“Tần Giản bĩu môi, lắc đầu, “Bỏ đi, cũng không ngon lành gì.”

Hờ, Triển Chiêu chăm chú nhìn biểu tình thành thật trên mặt Tần Giản, không nhịn được nghiến răng. Tần Giản tôi bóp chết anh được không?

Tuy hiếm hoi lắm mới có một lần ác độc, nhưng Triển Chiêu cuối cùng cũng không bóp chết Tần Giản. Cậu nhìn Tần Giản uống nước xong, nhịn nhịn một hồi vẫn không nhịn được khiếu nại. “Tần Giản, hôm nay anh tới dự tiệc, sao lại khiến mình đói thành ra thế này hử?”

Tần Giản lại giật khóe miệng, nhìn đồng hồ, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Triển Chiêu, sau đó lại yên lặng lắc đầu.

Được rồi, là tôi sai, không nên dùng câu hỏi vớ vẩn này quấy rầy pháp y đại nhân. Tần Giản, anh không thành tiên đúng là tổn thất của tiên giới mà.

Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, “Còn nhớ rõ chuyện tôi nói với anh sao? Không ăn cơm đàng hoàng sẽ bị đau dạ dày, anh từng giải phẫu người bị đau bao tử nghiêm trọng rồi chứ?”

Tần Giản nghĩ một chút, sau đó thành thật gật đầu.

Triển Chiêu nhún vai, “Dạ dày của họ chắc chắn sẽ rất khó nhin, anh không muốn mình cũng trở thành như thế chứ?”

Tần Giản nghĩ a nghĩ, sau đó lắc đầu.

“Vậy thì, sau này nhớ ăn cơm đàng hoàng, ít nhất là khi muốn ăn, thì nhớ theo ăn chung với người khác, hiểu chưa?”

Trên mặt Tần Giản hiếm khi xuất hiện một biểu lộ sinh động, hắn hốt hoảng nhận ra rồi gật đầu, “Được.”

Đây xem như là… đồng ý? Triển Chiêu ngẩn người, không lẽ hồi trước anh ta không ăn cơm là do không biết nên ăn vào lúc nào sao? Cậu lo lắng nhìn dạ dày Tần Giản, dạ dày tên này chắc không biết cái gì gọi là đói bụng rồi?

Triển Chiêu chợt cảm thấy dạ dày mình rất khó chịu, cậu thật là có hơi đau lòng cho anh ta. Đang lúc cậu nghĩ xem có nên xuống lầu tìm mấy món cho tên đáng thương này, thì Tần Giản lại chợt mở miệng nói chuyện.

“Triển Chiêu, thương của cậu còn đau không?”

Hả? Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn về phía Tần Giản. Cậu trước giờ không nhận ra, mặt của Tần Giản sẽ có biểu tình sinh động như thế, loại lo lắng kia giống như muốn tràn ra khỏi đôi mắt, làm Triển Chiêu ấm áp trong lòng.

“Đã khỏi rồi.” Triển Chiêu cười, ngửa cổ lên cho Tần Giản xem vết thương của mình, “Anh là chuyên nghiệp, cho anh nhìn chút nè.”

Tần Giản híp mắt, lại nghe lời nhích lại sát cổ Triển Chiêu, còn dùng ngón tay lạnh băng, cẩn thận nhấn lên cổ Triển Chiêu. Triển Chiêu cảm giác được loại hàn khí lạnh thấu xương truyền tới người cậu từ tay Tần Giản, cậu chợt nghĩ, mình bị một pháp y cầm vết thương quan sát như vậy. Đây cũng là lần đầu Tần Giản kiểm tra người sống hả? Quả nhiên, thủ pháp chả khác gì so với lúc kiểm tra thi thể hết.

Trong lúc Triển Chiêu yên lặng mắng vốn, pháp y chuyên nghiệp Tân đã hoàn thành kiểm trả. Triển Chiêu nhận thấy biểu tình nhẹ nhõm trên mặt Tần Giản,sau đó, hắn buông cổ Triển Chiêu ra, trở về với vẻ mặt vô tình.

“Thế nào? Tôi khỏe chưa?”

Tần Giản gật đầu, im lặng một lát, chợt nói, “Mấy ngày đó, tôi có tới bệnh viện thăm cậu.”

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi biết.”

“Hử?” Tần Giản ngẩn ra, “Không ai thấy tôi, sao cậu biết được?”

Triển Chiêu cười, giơ tay lên chọt Tần Giản đang ngơ ngác, “Anh là bạn tôi, tôi sắp chết tới nơi, anh làm sao không tới thăm chứ?”

“Cậu không có chết.” Tần Giản nhíu mày, mất hứng nhìn Triển Chiêu, ”Cậu không thể chết được.”

Triển Chiêu sửng sốt, sau đó, Tần Giản lại nói, “Người khác tôi mặc kệ, nhưng cậu không thể chết. Cậu không thể giống như ba tôi.”

Triển Chiêu đã từng nghe qua chuyện của Tần Giản, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao bây giờ Tần Giản phải tìm tới cậu. Cậu không ngờ, mình lại quan trọng với Tần Giản như thế. Triển Chiêu cảm giác mắt mình có chút đau, cậu gật đầu, hơn nữa siết chặt hai tay lạnh băng của Tần Giản, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, “Tôi không chết đầu, Tần Giản, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ sống tốt. Sau này tôi còn phải tới tổ Trọng án làm việc, còn phải mua táo cho anh, có điều anh phải hứa với tôi, không được nhét táo vào tủ đông lạnh thi thể nữa.”

“Được, vậy đi.” Tần Giản chăm chú nhìn mắt Triển Chiêu, trong ánh mắt đờ đẫn mọi ngày hiện ra một chút thần thái hết sức xúc động.

Bất giác đã tới nửa đêm, bàn rượu lầu một cuối cùng cũng tan cuộc. Mấy tiểu tử thối kia bị Bạch Ngọc Đường xử lý sạch sẽ, từng người tôi ôm cậu, cậu ôm tôi, vùi vào từng góc phòng khách, bắt đầu ngáy. Bạch Ngọc Đường kéo thân thể đầy mùi rượu bò lên lầu, đi thẳng tới căn phòng của anh với Triển Chiêu.

Vửa đẩy cửa ra, rượu của anh cũng tỉnh hơn nửa, khứu giác nhạy bén giúp anh đánh hơi ra được một mùi không bình thường. Trong căn phòng hơi đen, anh phát hiện giường Triển Chiêu không có người, đang mơ màng, anh hình như thấy có ai ngồi bên bàn đọc sách, gõ gõ gì trên máy tính.

Bạch Ngọc Đường chưa mở đèn lên, anh cẩn thận bước tới bên bàn đọc sách, dùng ánh mắt say mê nhìn bóng lưng của người này. Xem ra mấy tháng nay đúng là buồn chết em ấy, với một người hiện đại, mấy tháng trời không thể động vào máy tính, đúng là một chuyện khổ sở đi. Mới này Triển Chiêu nhất định biết mình không có biện pháp thoát đi nếu ở dưới lầu, cho nên thà không ngủ được cũng phải lén lút bò dậy vọc máy tính.

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường căn bản cũng không xem Triển Chiêu đang vọc cái gì, anh hít sâu một hơi, đột nhiên đi về phía trước, chuẩn bị ôm lấy Triển Chiêu hù cậu một phát.

Anh thành công, Triển Chiêu vốn cũng không kịp chuẩn bị, bị Bạch Ngọc Đường đột ngột kéo vào trong ngực, lập tức hét to!

“Oái!!”

Cái giọng này, làm một nửa rượu kia của Bạch Ngọc Đường cũng hoàn toàn tỉnh táo. Vì anh phát hiện người bị mình ôm lấy, căn bản không phải Triển Chiêu!

“Ngươi là ai!”

“Ngọc Đường? Tần Giản? Hai người…” Lúc này, Triển Chiêu mặc áo ngủ bước ra khỏi nhà vệ sinh, còn thuận tay mở đèn.

Cho nên cậu chính xác thấy được cảnh, Bạch Ngọc Đường đè lên Tần Giản, kỹ thuật khóa cổ tiêu chuẩn của một đặc cảnh làm Tần Giản sùi bọt mép tới nơi. Triển Chiêu giật mình nhìn cảnh tượng trước mặt, vội vàng chạy tới kéo Bạch Ngọc Đường, sau đó đỡ Tần Giản đứng lên, “Tiểu Bạch, anh làm gì vậy? Tần Giản sao có thể chịu được động tác dã man như thế. Anh sắp giết anh ấy rồi nè!”

“Triển Chiêu —“ Bạch Ngọc Đường giật mình nhìn Triển Chiêu thể thiếp chăm sóc Tần Giản, chân mày lập tức dồn lại thành cục, anh giận tới mức hai tay run run, tâm nói, anh chỉ mới không lên lầu có một đêm, vậy mà Triển Chiêu còn dám trèo tường? Hơn nữa, lại còn là với tên mặt đơ đây! Ghê tởm nhất chính là, mới nãy còn hại anh nhận lầm người, lại ôm hắn! Bạch Ngọc Đường mình, một tiêu sái anh tuấn, ngọc thụ lâm phong Bạch Ngũ gia lại đi ôm một con heo!! (đm chú tôi buồn cười vãi =)]]]]]]])

“Em, em tốt nhất giải thích rõ ràng cho anh biết, đây rốt cuộc là chuyện gì!” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu rống to như thể điên rồi.

Triển Chiêu ngẩn người, may mà cậu không say, lập tức hiểu ra khúc mắc trong đầu Bạch Ngọc Đường, sau đó, trong chớp mắt chuyển sang chế độ ghen. Được rồi, người này khẳng định lại đột ngột rơi vào hang dấm, pháp y Tần Giản bên cạnh mình đây cũng là kẻ địch giả tưởng của anh ta sao.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu bất đắc dĩ nói với Tần Giản, “Tần Giản, tối nay anh ra phòng khách ngủ được không? Máy tính sau này có thể chơi tiếp, tôi đảm bảo đó.”

Tần Giản nhíu mày một cái, không nói, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó ờ một tiếng liền đi, giống như hắn biết phòng khách ở nơi nào vậy.

Chờ Tần Giản ra ngoài, Triển Chiêu mới bất đắc dĩ kéo Bạch Ngọc Đường qua một bên ngồi xuống, nhịn lại tính tình, kể hết chuyện Tần Giần tới tìm cậu cho Bạch Ngọc Đường nghe. Bạch Ngọc Đường nén lửa xuống lắng nghe Triển Chiêu kể lại, cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẫn chưa hết giận. Anh hung hăng chọt chọt quai hàm Triển Chiêu, dưới ánh mắt hung tợn của Triển Chiêu nói, “Sau này không cho em qua lại với tên Tần Giản nữa. Tên quái thai đó, chẳng có gì tốt cả!”

“Vậy không được.” Triển Chiêu vuốt mặt, vô ngữ nhìn Bạch Ngọc Đường. “Tần Giản là bạn em, anh ấy chẳng qua chỉ hướng nội một chút, sao anh có thể đối xử với người ta như vậy? Bạch Ngọc Đường, anh đừng vô lý quá được không?”

“Em nói anh vô lý?” Có rượu vào, Bạch Ngọc Đường cũng có chút muốn mất lí trí.

Triển Chiêu thấy không ổn, cái người điên này có lẽ lại muốn nổi điên, vội vàng an ủi, “Được rồi, được rồi, hôm nay anh uống nhiều, hôm khác chúng ta lại nói tiếp được không. Tiểu Bạch, anh không mệt sao? Em đi tắt máy, chúng ta ngủ một giấc đã nhé?”

“Em bảo, ngủ?”

Triển Chiêu nhận ra, giận dữ của Bạch Ngọc Đường hình như đột nhiên biến mất. Cậu ngẩn ra một chút, ngờ nghệch đáp, “Đúng vậy, anh không mệt sao?”

Bạch Ngọc Đường liếm môi một cái, nhìn Triển Chiêu từ trên xuống dưới, giống như đang dùng đôi mắt hoa đào của anh đánh giá thứ gì.

“Nè, Bạch Ngọc Đường, anh đang nhìn gì đó?” Triển Chiêu nhạy bén nhận ra, ánh mắt đối phương hình như có hơi nguy hiểm.

Bạch Ngọc Đường bước về trước mấy bước, bắt lại Triển Chiêu đang tính lùi đi, khóe miệng cong lên, nở ra một nụ cười lang sói, “Cơ thể em khỏe rồi, không phải chúng ta đã có thể làm chuyện có ý tứ sao?”

Triển Chiêu trước là ngẩn ra, sau đó lập tức đỏ mặt, cậu vô ngữ trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, chột dạ nói,” Tần Giản ở phòng bên, lầu dưới còn có mấy tên kỳ đà, anh nhất định muốn làm chuyện đó dưới tình hình này sao?”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, oán hận nói, “Xác định, hết sức xác định! Triển Chiêu, hai chúng ta là người yêu đi, chuyện kia phải sớm làm mới phải. Chọn ngày không bằng ngay hôm nay, chọn hôm nay đi. Tần Giản là người chết, không cần để ý tới hắn. Đám dưới lầu cũng ngủ như heo, khẳng định hôm sau mới tỉnh! Em không chạy được nữa đâu, dứt khoát nghe lời bổn đại gia đi!”

Hờ, mấy cái từ này thật là kinh dị. Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, nhìn bộ dáng hung tợn của Bạch Ngọc Đường, cậu lại thấy rất đáng yêu, quả nhiên mình cũng hết cứu. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu cười, giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt hồng hồng vì uống rượu của Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Làm cũng có thể, nhưng cả người anh toàn mùi rượu, phải đi tắm trước đã.”

“Em chịu?” Bạch Ngọc Đường vui mừng nhìn Triển Chiêu.

Người sau bất đắc dĩ trợn mắt nhìn anh, “Nói nhảm nhiều vậy, anh có còn là đàn ông không a.”

“Nè!” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Triển tiểu Chiêu, anh sẽ cho em biết anh có phải là đàn ông hay không, em chờ Ngũ gia tắm xong sẽ quay lại!”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường như một cơn gió, lao vào phòng tắm.

Triển Chiêu nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, mất tự nhiên nghĩ, tiểu Chiêu gì chứ, còn có Triệu Mẫn đây!

Trong lúc Bạch Ngọc Đường tắm, Triển Chiêu bắt đầu dọn dẹp máy tính. Đầu tiên, cậu chạm vào con chuột, mở ra máy tính đang ở chế độ nghỉ, nhìn xem Tần Giản vừa nãy đang chơi cái gì. Vừa nhìn, Triển Chiêu đã hoàn toàn ngây ngẩn. Sao Tần Giản lại mở nhật ký của cậu ra?

Còn nữa, đây là cái gì!!/

Nhật ký Triển Chiêu (Tần Giản thay mặt viết)

Thời gian : 20.9.2013

Địa điểm: Nhà Triển Chiêu.

Người tham gia: Mình, Triển Chiêu.

Sự kiện: Kiểm tra tình trạng vết may trên cổ.

Kết luận: Đã hoàn toàn khép lại, tâm trạng đối tượng bình tĩnh, tình trạng tâm lý tốt.

Hờ, người này còn biết cái gì gọi là tình trạng tâm lý cơ đấy. Triển Chiêu bất đắc dĩ tắt đi một đoạn nhật ký Tần Giản viết, một loại cảm giác bị người ta theo dõi nơi riêng tư làm Triển Chiêu cảm thấy nóng mặt. Cậu đỏ mặt muốn ném phần nhật ký này vào thùng rác, nhưng cậu chưa kịp làm, đã thấy một mục tiêu khác càng làm cậu sợ hãi hơn.

Nhật ký Triển Chiêu (Bạch Ngọc Đường tùy bút)

Đây, đây là cái quỷ gì!! Triển Chiêu giật mình mở ra file word kia, sau đó há miệng đọc hết nhật ký hôm đó.

Bạch Ngọc Đường, người này lại mở máy mình ra, còn xem hết toàn bộ nhật ký ngày xưa của cậu, đây, đây không phải, toàn bộ tâm tình mình trong đó đã bị anh ta thấy hết sao!!

Mặt của Triển Chiêu lúc này đỏ hồng như một trái cà chua, đồng thời còn có cảm giác như con cua bị luộc đỏ, cả người nóng vô cùng. Nóng đó cũng không phải vì dục vọng, mà vì xấu hổ cùng tức giận. Cậu bộp một tiếng khép máy tính lại, nhanh chóng lao vào phòng tắm.

Bạch Ngọc Đường bên này còn đang thoải mái tắm, kết quả, Triển Chiêu giống như một bó lửa nhảy vào. Bạch Ngọc Đường híp mắt kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, lát sau, ánh mắt anh nhấp nháy, câu khóe miệng cười dâm, nói, “Sao vậy, muốn cùng anh tắm bồn uyên ương sao? Triển Chiêu không ngờ, em còn nóng lòng như thế.”

“Nóng lòng, nóng lòng cái đầu anh ấy!” Triển Chiêu lao tới như con mèo dựng mao, vừa đánh Bạch Ngọc Đường vừa quát, “Ai cho phép anh xem nhật ký của tôi? Ai cho phép anh viết bậy bạ trong máy tôi chứ! Cái tên khốn kiếp này, Bạch Ngọc Đường, anh có biết cái gì gọi là vô duyên! Có biết cái gì gọi là tôn trọng người khác không hả! Tên khốn anh, tôi phải làm thịt anh!”

Bạch Ngọc Đường bị đánh mấy cú rồi, mới hiểu Triển Chiêu đang nói chuyện gì. Chợt nhớ ra mấy chuyện mình từng làm còn chưa kịp tiêu hủy chứng cớ, đã bị Triển Chiêu phát hện! Bạch Ngọc Đường thầm rên rỉ trong lòng mấy tiếng, sau đó, sợ bị Triển Chiêu thẹn quá hóa giận đập tới nhừ tử, mới vội vàng dùng cả tay chân ôm chầm Triển Chiêu vào trong lòng.

“Ai da, anh sai rồi, anh sai rồi không được sao?” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ôm Triển Chiêu đang nổi điên, hạ giọng thì thào, “Không phải là bị anh xem thôi à, có gì lớn đâu, anh cũng không phải người ngoài. Lại nói, anh cũng chỉ muốn cứu em, bất đắc dĩ mới làm như thế.”

“Hừ!” Triển Chiêu hung dữ hừ một tiếng, mặc dù cậu biết Bạch Ngọc Đường nói đúng, nhưng vẫn không nhịn được lửa giận trong lòng, cho nên, cậu cắn ngay một miếng lên bắp thịt cứng ngắc của Bạch Ngọc Đường, hung hăng nghiến răng.

Bạch Ngọc Đường giật mình, người này, cắn thật đau!

Anh nhịn đau, tiếp tục nhỏ giọng nói, “Triển Chiêu, em đọc những lời anh viết không thấy cảm động sao? Anh lúc ấy, vì em mà sắp phát điên. Em đọc xong chỉ lo đi đánh anh, tiểu Triển Chiêu, anh thật đau lòng.”

“Hừ!” Trong lòng Triển Chiêu cũng có hơi cảm động, nhưng cậu vẫn chưa chịu buông tha, hừ lạnh một tiếng.

Bạch Ngọc Đường cong môi, Triển Chiêu cũng rất mềm lòng, xem ra sắp sửa lừa được rồi, cho nên, anh lại nói thêm, “Thật ra đọc rồi cũng xem như không có gì, thấy em cứ hay nhắc tới anh trong nhật ký, anh thật là vui, y như nữ sinh tương tư mối tình đầu, thầm mếm một niên trưởng thông minh cơ trí, anh tuấn tiêu sái vậy. Ây dô, cứ nghĩ thế thôi đã thấy em thật đáng yêu.”

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu rống lên một tiếng, đột ngột né khỏi cánh tay Bạch Ngọc Đường, giận dữ nhìn anh, quát, “Anh mới là nữ sinh ấy, cả nhà anh đều là nữ sinh, ông đây, cả đời cũng không thèm viết nhật ký nữa!!!”

Nói xong, Triển Chiêu chạy khỏi phòng tắm như bỏ trốn, còn hung dữ sập cửa, bỏ lại Bạch Ngọc Đường đang ngây ngốc ở bên trong.

“Triển Chiêu, Triển Chiêu em đừng giận!” Bạch Ngọc Đường toàn thân trần truồng đuổi theo, kết quả không thấy Triển Chiêu đâu hết.

Đêm đó, không ai biết Bạch Ngọc Đường có tìm được Triển Chiêu hay không. Dĩ nhiên lại không ai biết hai người họ có hoàn thành được đại sự hay không. Nhưng theo lời Vương Triều Mã Hán sáng sớm, tỉnh dậy đi cướp nhà vệ sinh thì, bọn họ hình như mơ màng thấy, Triển Chiêu mặc áo ngủ chạy ra khỏi phòng khách Bạch gia, sau lưng hình như còn có…. Pháp y Tần.

Còn Bạch Ngọc Đường lúc đó đang ôm mắt gấu mèo ngủ trước cửa phòng, lúc Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường nằm ở đó khò khò ngủ say, lại đá cho một cước!

Bởi lẽ lời miêu tả này nghe qua rất lạ, nên mọi người trong tổ Trọng án cũng không quá tin. Chuyện xảy ra đêm kia, rốt cuộc trở thành một điều bí ẩn.

Chân tướng chuyện này, chỉ sợ, cũng chỉ có mấy người họ mới biết.

HOÀN_______________________-

Chính thức hoàn *tung bông*