Anh không biết gia đình của em bảo thủ tới đâu, anh thậm chí còn chưa gặp qua cha mẹ em. Anh không biết bệnh của anh Huy như một tảng đá lớn luôn đè nặng trong tim em, vậy mà cậu nhóc ngốc em, sao vẫn còn đồng ý? Cùng một người đàn ông, còn là một nam nhân có thể phát điên bất cứ lúc nào như anh, ở bên nhau, em lại đồng ý. Triển Chiêu, em nói không sai, em cũng là người điên mà.
Nhật ký Triển Chiêu.
Ngày 16 tháng 7 năm 2013, Mưa bão.
Triển Chiêu, anh trước phải nói với em lời xin lỗi. Anh không phải cố ý muốn xâm nhập máy tính của em, lại còn xem nhật ký của em trước khi được cho phép. Toàn bộ đều vì bọn anh muốn tìm em, cho nên phải tìm ra tất cả đầu mối có thể tìm.
Sau khi em trở lại nhất định sẽ phát hiện được chuyện anh làm, em có giận không? Anh không xin em tha thứ, em có thể phạt anh, đánh anh, mắng anh, thậm chí chia tay với anh. Chỉ cần em trở lại.
Em mau trở lại đi, mới qua 2 ngày thôi, nhưng anh cảm thấy anh sắp hỏng rồi. Hai ngày nay, từng giây anh đều không ngừng nghỉ, nhưng mỗi một giây tra hỏi đám tội phạm đó, tìm kiếm đầu mối kia, anh đều nhớ em. Anh đang hối hận, tại sao anh không bám sát em nửa bước không rời, tại sao để em rời khỏi tầm mắt anh. Nhưng anh làm sao nghĩ được, em sẽ biến mất như vậy!
Triển Chiêu em thật quá đáng! Em tại sao có thể không cẩn thận như vậy! Cho dù anh không có ở bên em, không phải còn có anh Huy sao? Hai người rõ ràng là đi cùng một phía, tại sao em lại tách khỏi anh ấy chứ?
Triển Chiêu, em phát hiện ra Lô Thiêm Nghĩa nên mới đuổi theo sao? Nhưng thủ pháp giết Lô Thiêm Nghĩa không giống cách của em, Tần Giản nói đúng lắm, đó là thủ đoạn giết người của lính đặc chủng chuyên nghiệp, em không làm được. Nếu bảo là anh Huy ra tay anh còn cảm thấy hợp lý, nhưng tuyệt đối không phải là em. Mặc dù thân thủ của em rất tốt, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, đối phó với một phần tử khủng bố có vũ trang, em tuyệt đối không ra được một chiêu đoạt mạng. Hơn nữa, em lương thiện như thế, cho dù đối thủ có là phần tử khủng bố, em chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách bắt hắn chứ không phải ra tay liền giết, đúng không?
Nói vậy, là ai giết Lô Thiêm Nghĩa đây? Nếu không phải em, vậy nhất định là người bắt cóc em rồi. Triển Chiêu, em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là ai không? Là, Vân Thu Trạch, đúng không?
Nhất định là hắn! Hắn còn sống, hắn còn sống là để chờ đợi ngày này, chờ đến một ngày đưa anh trở vào địa ngục! Hắn nhất định vì anh mà xuất hiện, nên hắn mới bắt đi em. Anh đoán không sai, Triển Chiêu, là anh hại em rồi!
Anh thật có lỗi, nhưng anh không biết hắn bắt em đi đâu. Anh nghĩ, lũ phần tử khủng bố kia nhất định sẽ biết câu trả lời. Vân Thu Trạch giống chúng đều là cặn bã, chúng nhất định sẽ biết Vân Thu Trạch trốn ở đâu, đúng không?
Hai ngày nay, anh vẫn luôn tra hỏi lũ phần tử khủng bố bị bắt, lũ khốn đó từ đầu rất ngoan cố, không nói lời nào. Sau đó, anh bảo mọi người rời khỏi phòng thẩm vấn, còn mình chọn ra một ít thủ đoạn. Ha ha, Triển Chiêu, nếu em thấy anh lúc đó, nhất định sẽ không dám quen anh nữa đâu.
Nói thật anh còn rất nhiều chuyện chưa nói với em, ví dụ như vài chuyện anh trải qua từ nhỏ tới lớn, ví dụ như những chuyện cũ không thể kể đã từng xảy ra với anh. Anh không phải không muốn kể cho em biết, chẳng qua là thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít, anh không kịp….
Triển Chiêu, em nhất định sẽ trở lại đúng không? Em nhất định sẽ đọc đoạn nhật ký này. Như vậy, anh kể trước cho em nghe một chuyện. Còn lại, đợi em về, anh sẽ tự mình kể cho em nghe.
Về phần lai lịch của Bạch ngũ gia, thật ra em đoán đúng. Trước lúc anh vào đội đặc cảnh, anh đã từng tham gia vào hoạt động nằm vùng. Người tiến cử anh vào bang phái kia là Hàn nhị ca, trước đó anh ấy đã là một kẻ nằm vùng trà trộn vào trong bang phái ba năm rồi. Dưới sự tiến cử của ảnh, anh gia nhập vào tổ chức hắc bang lớn nhất tỉnh A, sau đó mấy năm thì dần dần dần quen những huynh đệ khác. Khi đó anh trẻ lắm, vì từ nhỏ tới giờ chưa từng chịu khổ, nên rất không quen với cuộc sống thế giới ngầm sáng chiều đảo ngược, trốn đông chạy tây. Lúc đó các huynh đệ vô cùng chăm sóc anh, nhất là nhị ca, càng chăm sóc anh như em trai ruột.
Cuộc sống nằm vùng kéo dài hai năm, sau đó bọn anh tìm đủ chứng cớ tống lão đại vào tù, bang phái cũng liền giải tán. Thật ra, anh cũng không rõ vì sao khi biết thân phận của anh với nhị ca rồi, bọn đại ca vẫn xem chúng ta là huynh đệ, hơn nữa, còn nhanh chóng đổi về chính đạo. Thế là từ đó về sau bọn anh giữ vững liên lạc, thậm chí đến khi anh gia nhập đội đặc cảnh về lại thành phố D, nhóm đại ca cũng từ ngoại địa theo vào.
Anh nói cái này cho em biết ý là, anh mặc dù không có thành hắc bang thật nhưng anh đã từng sống chung với người xấu một thời gian dài. Nửa là giả vờ, nhưng cũng khó tránh khỏi lưu lại vài dấu vết trong tính cách.
Em thuộc ngành tâm lý học, chắc chắn sẽ hiểu. Tính cách một người có bao nhiêu là trời sanh, lại có bao nhiêu là do ngày tháng tạo. Anh không biết cuộc sống trong hắc bang đã tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng trong tính cách của mình, có lẽ trời sanh anh đã là một kẻ xấu lòng dạ độc ác không chừng.
Nhưng, ác nhân tự có ác nhân trị. Loại ác độc này của anh, đều để đối phó với lũ phần tử khủng bố kia, quả nhiên hữu hiệu. Quá trình cụ thể không viết ở đây để làm em đỡ ghê tởm, mất công làm em cảm thấy khó chịu. Triển Chiêu, em nhất định…
Sau khi bị anh đơn độc tra hỏi, mấy người trong bọn chúng đã khai. Chứng từ rất đáng giá, bọn anh căn cứ vào những lời khai đó, đại khái tường thuật được toàn bộ vụ án từ đầu tới cuối. Thật ra trong lòng anh hiện giờ rất loạn, bởi vì hiện giờ còn chưa tìm được chút đầu mối nào liên quan tới tung tích của em, anh không còn tâm trạng mà tổng kết vụ án. Nhưng, anh thấy nhật ký của em, anh liền hiểu công sức của em bỏ ra cho vụ án này.
Triển Chiêu, anh nhớ em, nhớ không thể nào ngưng được. Anh nhất định phải suy nghe những chuyện liên quan tới em, nhưng không dám nghĩ sâu quá. Em hiểu tâm trạng của anh không? Em hiện giờ ở đâu? Có được ăn món ngon, có bị người ta hành hạ ngược đãi, em, có còn…
Ha ha, thấy chưa, đây chính là trạng thái hiện tại của anh. Tay anh bay nhảy không ngừng trên bàn phím, trong đầu lại hỗn loạn những suy luận vô căn cứ. Có lúc anh ngẩng đầu lên, cứ nghĩ sẽ nhìn thấy em đứng cạnh anh, nghiêm túc nhìn anh. Trên mặt em không có nụ cười, nhất định là giận vì anh tự tiện mở máy tính của em ra. Anh cứ suy nghĩ lung tung như thế, không ăn được, không ngủ được, thậm chí không thể dừng lại chuyện viết chữ.
Anh cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ điên. Thật ra anh vốn có nửa là điên rồi, không phải sao? Ha ha, xem nhật ký của em mới biết, chuyện liên quan tới anh, em lo lắng nhất chính là chứng tâm thần phân liệt đang tiềm tàng. Đúng vậy, bắt em đồng ý qua lại với anh, đối với em mà nói chính là một chuyện vô cùng áp lực.
Anh không biết gia đình của em bảo thủ tới đâu, anh thậm chí còn chưa gặp qua cha mẹ em. Anh không biết bệnh của anh Huy như một tảng đá lớn luôn đè nặng trong tim em, vậy mà cậu nhóc ngốc em, sao vẫn còn đồng ý? Cùng một người đàn ông, còn là một nam nhân có thể phát điên bất cứ lúc nào như anh, ở bên nhau, em lại đồng ý. Triển Chiêu, em nói không sai, em cũng là người điên mà.
Nhóc điên này, anh bây giờ nhất định phải làm gì đó. Cho dù phân tán lực chú ý, cũng xem như đều vì em, cho nên, anh quyết định thay em viết nhật ký. Anh muốn nhớ cho kỹ cái vụ án này từ đầu tới cuối, mặc dù anh không hiểu làm sao dùng tâm lý học phân tích động cơ của đám tội phạm kia, nhưng, anh sẽ thành thật ghi lại toàn bộ chân tướng. Chuyện phân tích chờ em về làm tiếp, Triển Chiêu, anh lập lại, em, nhất định phải trở về.
Lô Thiêm Nghĩa, anh trai sinh đôi của Lô Thiêm Phong, là thủ lĩnh hiện tại của tập đoàn Bá tước. Lúc trước trong phân tích của chúng ta, hắn là kẻ có tỉ lệ tình nghi thấp nhất, cũng tầm thường nhất. Về quan hệ thân cận với Vân Thu Trạch, hắn không thân thiết như Lô Thiêm Phong, cũng không quá xa lạ như Triệu Châu. Nhưng, chúng ta không ngờ, hắn chính là chủ sử sau vụ án này.
Chúng ta càng không ngờ tới, hàng loạt vụ đánh bom tàn ác đều là sự báo thù của một mình Lô Thiêm Nghĩa. Người hắn muốn báo thù, là Vân Thu Trạch.
Vân Thu Trạch cũng chưa có chết. Toàn bộ đều là do một chuyện từ ba năm trước kia. Trong một loạt tấn công khủng bố của ba năm trước, Vân Thu Trạch may mắn chưa chết. Cỗ thi thể chúng ta phát hiện ra là của một người khác, vì diện mục không thể nhìn rõ mà bị ngộ nhận là Vân Thu Trạch. Mặc dù không chết, nhưng vụ nổ lần đó cũng để cho hắn bị thương nặng, thậm chí khuôn mặt cũng bị hủy.
Trong số phần tử khủng bố bị bắt, có một tên gày còm gọi là Trương Kiêu, hắn đã từng là một kẻ nắm giữ vai trò trọng yếu trong tổ chức Bá tước. Chuyện xảy ra sau khi Vân Thu Trạch bị thương hắn xem như đã chứng kiến toàn bộ. Tổ chức kia đối với Vân Thu Trạch không tệ, có lẽ nhờ năng lực phi phàm của hắn, còn có giá trị lợi dụng, vì vậy bỏ tiền cho hắn phẫu thuật thẩm mỹ, còn nuôi hắn thêm nửa năm, cho đến khi thân thể hắn tốt hẳn.
Sau khi khỏe mạnh lại rồi, Vân Thu Trạch lần nữa trở về cao tầng của tổ chức, nhập bọn với đám Lô Thiêm Nghĩa. Vì đầu mục tổ chức khá xem trọng hắn, lại cho hắn chủ đạo những hành động khủng bố. Nhưng xem như tên khốn kia xui, ngay lần đầu tiền hành động đã bị dự đoán được hết. Sau lần hành động đó, tổ chức nọ tổn thất nghiêm trọng. Theo lời của Trương Kiêu thì, lúc đó chỉ có gã với Vân Thu Trạch chạy thoát, những người khác không chết thì bị bắt. Mà trong số những người chết ở hiện trường có em trai của Lô Thiêm Nghĩa, Lô Thiêm Phong.
Triển Chiêu, em không ngờ phải không, Lô Thiêm Phong từ hai năm trước đã chết rồi. Cũng từ ngày hôm đó, Lô Thiêm Nghĩa đã xem Vân Thu Trạch như kẻ thù giết chết em trai ruột thịt của mình. Nhắc tới lại thấy tức cười, nhân loại vốn là thích nổi điên như thế, người như hắn anh gặp không ít rồi. Nhưng kẻ giống như Lô Thiêm Nghĩa, vì báo thù cho em trai, tự mình bày kế, lật nghiêng cả tổ chức. Bản lĩnh như hắn, cũng xem như siêu phàm.
Nói thật, suy nghĩ của hắn đơn giản, hắn muốn giết Vân Thu Trạch, nhưng thủ lĩnh tổ chức coi trọng Vân Thu Trạch. Cho nên hắn giết thủ lãnh trước. Nhưng sau khi giết thủ lãnh rồi rất có thể Vân Thu Trạch sẽ nắm quyền, cho nên hắn phải cản, nhất định sau khi giết thủ lãnh rồi, mình lên làm đầu. Mấy năm kia bên trong tổ chức đấu tranh, bọn chúng tự mình đấu tranh trong bóng tối, cuối cùng thành công thay đổi chế độ, kết quả Lô Thiêm Nghĩa giết được thủ lĩnh, cùng tất cả những kẻ muốn tới cạnh tranh, nhưng nực cười là, cho dù vậy hắn cũng không giết được Vân Thu Trạch.
Vân Thu Trạch bỏ trốn một mình, làm Lô Thiêm Phong không cách nào tìm thấy. Chuyện này làm Lô Thiêm Nghĩa phát điên, hắn bắt đầu phát động lực lượng điên cuồng tìm kiếm Vân Thu Trạch. Cuối cùng tìm ra tung tích của hắn. Tin tức của Tô Hồng rất đúng, Vân Thu Trạch đúng là tới thành phố D, cũng vì hắn tới đây hơn nữa trốn rất kỹ, cho nên Lô Thiêm Nghĩa càng điên, mới muốn dùng cách copycat để ép Vân Thu Trạch xuất hiện.
Hắn bắt chước Vân Thu Trạch gây án, hơn nữa đẩy Vân Thu Trạch ra chịu tội. Hắn biết xét tính tình Vân Thu Trách nhất định sẽ không chịu được chuyện mình bị Lô Thiêm Nghĩa bắt chước. Lô Thiêm Nghĩa chắc chắn, Vân Thu Trạch sớm muộn gì cũng bị ép xuất hiện. Hắn đoán đúng, Vân Thu Trạch chủ động liên lạc Lô Thiêm Nghĩa, lúc đó người nhận điện còn là Trương Kiêu.
Trong điện thoại, Vân Thu Trạch yêu cầm Lô Thiêm Nghĩa đánh cược, cụ thể ván cược Trương Kiêu không rõ, nhưng hắn biết ván cược này liên quan tới tính mạng hai người Lô Thiêm Nghĩa với Vân Thu Trạch, mà cảnh sát, là con cờ trong tay họ.
Triển Chiêu, vườn trẻ ngày hôm đó, chính là cái bẫy hai người họ liên thủ bày ra. Chúng ta sau khi tránh được một kiếp, Lô Thiêm Phong đã thua. Hắn thua ở chỗ hắn không hiểu rõ Vân Thu Trạch, hắn không ngờ Vân Thu Trạch từng dạy ta thiết kế trái bom đó. Sau khi hắn thua đáng lẽ có thể chạy đi, nhưng hắn vì chuyện này mà nóng nảy, nóng lòng muốn giết chết Vân Thu Trạch nên tới xưởng đóng tàu. Chúng ta đều tưởng hắn tới xưởng đóng tàu để gây hại cho anh hai anh với anh Huy, mà thực ra, mục tiêu của hắn lại là Vân Thu Trạch.
Xem như anh không rõ tâm lý học, nhưng cũng phân tích được tâm trạng của Lô Thiêm Nghĩa khi ấy. Mà từ hành động của hắn, anh có thể đoán ra, kẻ núp sau lưng, chính là Vân Thu Trạch!
Ở xưởng tàu khi ấy, trừ chúng ta, trừ lũ phần tử khủng bố, Lô Thiêm Nghĩa, còn có một kẻ núp trong bóng tối. Mục tiêu của hắn không phải Lô Thiêm Nghĩa, không phải cảnh sát, không phải dân chúng thành phố D, thậm chí, không phải em nữa. Hắn, tới tìm anh! Vân Thu Trạch, mấy tháng nay, hắn núp trong xó thành phố, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh.
Trước khi cùng Lô Thiêm Nghĩa đánh cược, hắn đã đặt ra mục tiêu rồi. Mục tiêu của hắn chính là tạo cục diện hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội bắt em đi. Giết Lô Thiêm Nghĩa có lẽ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, hoặc tiện tay, Lô Thiêm Nghĩa, căn bản không phải đối thủ của Vân Thu Trạch.
Hắn bắt em đi, vì muốn ép anh điên. Hắn để anh gặp ác mộng ba năm, dĩ nhiên không muốn anh có thể dẽ dàng tỉnh lại. Vì thế, hắn bắt em đi. Triển Chiêu, hắn biết không có em, anh chỉ có thể sống ở địa ngục!
Triển Chiêu, em còn sống đúng không? Trước khi Vân Thu Trạch thấy anh gục ngã hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không giết em, đúng không? Hắn mang em làm con cờ uy hiếp anh, cho nên hắn nhất định sẽ tới tìm anh, sẽ cho anh biết tình hình của em, sẽ dùng em bức ép anh, đúng không?
Tới đi, anh còn mong hắn tới nhanh một chút. Nhưng anh biết, anh không thể chờ đợi như vậy. Anh phải làm nhiều chuyện, muốn chuẩn bị một cuộc tỉ thí định mệnh. Tuy trước kia anh không bao giờ thắng được hắn. Nhưng lần này anh không thể thua!
Triển Chiêu, xin lỗi, là anh trở thành con cờ ở trong chiến trường này. Nếu anh biết, để em ở bên anh mà gặp nguy hiểm tới thế, bỏ ra giá cao như thế, cho dủ khổ sở tới chết, anh cũng không tỏ tình với em. Là ích kỷ của anh khiến em gặp xui xẻo như thế, anh thật có lỗi với em.
Vân Thu Trạch là một tên biến thái, anh đoán hắn sẽ hành hạ em, sẽ dùng mọi cách để phá hủy ý chí của em, nhưng anh càng tin em hơn, vì em khác với những người khác Triển Chiêu. Em có lẽ sẽ phải chịu đau khổ, nhưng anh tin em nhất định sẽ sống sót. Anh chỉ cần em sống sót, xem như em….
Triển Chiêu, anh giống như sắp không kiên trì được, anh nhất định phải tìm chuyện để làm.
Anh phải cứu em về, đừng tha thứ cho anh, về rồi, về rồi trừng phạt anh.