Tổ Trọng Án

Chương 134: Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (10)




Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột ngột bắt lại tay của Triển Chiêu, kéo cả người cậu vào trong lòng mình. Động tác này hết sức đột ngột, Triển Chiêu không chút nào chuẩn bị, còn chưa kịp kháng nghị đã bị Bạch Ngọc Đường hôn lên khóe miệng. Triển Chiêu chỉ cảm thấy có thứ gì đó mềm mại liếm lên khóe miệng cậu, tiếp theo một liền bị chặn lại. Sau đó, cậu nếm đếm một mùi vị quen thuộc, hình như là hành lá trong dĩa mì xào, mới nãy là nó dính bên mép của mình, mà Bạch Ngọc Đường —-

Hôm sau, Triển Chiêu dậy rất sớm. Thấy Bạch Ngọc Đường bên cạnh còn nhắm mắt lại. Triển Chiêu nghĩ là anh còn chưa tỉnh ngủ, mới cẩn thận bò xuống giường, từ từ đi tới bên mép, nhẹ nhàng kéo màn cửa sổ ra. Đàng sau rèm cửa sổ là một mảnh mây đen, những ngày gần đây bầu trời xanh lam trong sáng đã biến mất tăm mất tích. Đột nhiên, có một tiếng nổ vang vọng giữa không trung, sau đó là một màn mưa to ào ào rơi xuống. Giọt mưa to như hạt đậu hung hăng đập xuống vườn hoa, tạo ra một làn khói trắng ở trên bùn đất. Triển Chiêu giật mình nhìn biến ảo chớp mắt trong thiên nhiên, không nhịn được phát ra tiếng thở dài.

Bị tiếng sấm đánh thức, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở mặt. Anh nhanh chóng bò dậy khỏi giường, mấy bước nhảy qua bên cạnh Triển Chiêu. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường cùng khí trời tệ hại này cũng âm u như nhau, anh chăm chú nhìn làn mưa to ngoài cửa sổ, thâm sâu nói, “Ông trời cũng tham gia náo nhiệt.”

Triển Chiêu cũng cau mày lại, cuối cùng không nói gì. Cậu rời khỏi cửa sổ, bước tới bên bàn đọc sánh cổ xưa, đưa tay mở máy tính xách tay của mình lên. Trong đó có hồ sơ bước đầu về Bá tước, vụ nổ bom hôm qua đã cung cấp một vài chi tiết mới cho hồ sơ, nhưng lại đặt thêm một tảng đá nặng vào lòng Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường mím môi nhìn bóng lưng Triển Chiêu chăm chỉ làm việc, lo lắng trong lòng ngoài ý muốn tạo nên vài im lặng. Anh biết, công việc Triển Chiêu đang làm lúc này mình không giúp được gì cả, cho nên, anh chủ động rời khỏi phòng ngủ. Mục đích của Bạch Ngọc Đường là phòng bếp, anh muốn làm cho Triển Chiêu một bữa ăn sáng ngon lành để hóa giải tâm trạng lo lắng của cậu, cũng như chặt bớt vài suy nghĩ lung tung của mình.

Vụ đánh bom hôm qua là một tín hiệu, nó thể hiện Bá tước giờ đã trở nên điên cuồng tới mức nào. Hắn dám sử dụng thiết bị đánh bom có độ sát thương cao như thế, mà thiết bị này trước giờ hắn chưa bao giờ sử dụng trong bất cứ vụ án nào. Mặc dù tới bây giờ rồi, Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không ngây thơ tin rằng một Vân Thu Trạch đã từng nói với anh những lời đó là một người hiền lành. Nhưng Bạch Ngọc Đường biết, con người sẽ thay đổi. Phần tử khủng bố cũng có quá trình thay đổi. Hắn sẽ từ đơn giản biến thành phức tạp, từ điên cuồng ban đầu, trở thành ác quỷ. Đây chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ Vân Thu Trạch đã không còn là Vân Thu Trạch ban đầu. Vụ án này sẽ còn khó khăn hơn so với ba năm trước. Khi đó, anh mất đi Đinh Điềm Huệ cùng bốn huynh đệ khác, mà lần này, anh không cho phép mình mất thêm ai!

Nhận thức này làm Bạch Ngọc Đường cả đêm không ngủ, nhưng anh tối qua vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ, mục đích vì muốn lừa người bên cạnh là Triển Chiêu cũng không được ngủ yên. Anh không muốn để Triển Chiêu biết bệnh mất ngủ của mình trở lại. Bởi vì anh không muốn trong thời gian trọng yếu này làm cậu trở nên lo lắng, cũng như, anh đã hạ quyết tâm, muốn dựa vào sức của mình trở thành người Triển Chiêu có thể dựa dẫm, tin cậy.

Lúc Bạch Ngọc Đường bưng bữa sáng quay lại, Triển Chiêu đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chăm nhìn màn hình vi tính, trên gò má ôn nhuận treo lên vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng đang suy nghĩ vấn đề vô cùng nghiêm túc. Lúc Triển Chiêu tập trung tinh thần sẽ hiếm khi nào phân tâm vì chuyện ở ngoài, nói nghe hay một chút, là giàu sức tập trung, nó khó nghe một chút, là mọt sách trời sanh, chuyên tâm một cái là không rút đầu ra được.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không để ý tới anh, chỉ có thể cười khổ cầm đồ trong tay đặt lên bàn. Mù hương dàu mè cùng hành lá thơm ngát, mùi hương thúc giục sự thèm ăn như một cái tay nhỏ nhẹ nhàng bay tới phía dưới lỗ mũi Triển Chiêu, thành công bắt được sự chú ý của con mèo tham ăn này. Chỉ thấy ánh mắt Triển Chiêu vẫn bám chặt trên màn hình vi tính, lỗ mũi lại không nhìn được dời qua nơi phát ra mùi hương.

Thấy tư thế vặn vẹo của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ không biết làm sao đành động thủ. Đầu tiền hắn xoay tròn cái ghế đang đỡ mông Triển Chiêu, sau đó nhẹ nhàng xoay một cái, đem Triển Chiêu xoay về hướng khác máy tính.

Mi phong Triển Chiêu nhíu lại, ngẩng đầu nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường một cái, đang tính oán tránh hành động quấy rầy của người này, tiếp theo lại liếc tới bữa sáng trên bàn. Bạch Ngọc Đường có thể thấy trong mắt Triển Chiêu loáng qua một ánh sáng trộn giữa vui mừng cùng kích động, một khắc sau, không cần anh gọi, dĩa mì xào thịt heo đã được Triển Chiêu ôm vào tay.

“Đây là món gì, ăn ngon quá ~~” Triển Chiêu giống như mèo đói đầu thai, cầm đũa lên dồn mì vào trong miệng, vừa nhai vừa khen tay nghề của Bạch Ngọc Đường không ngừng.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, thấy Triển Chiêu ăn đến vui vẻ, một người không có khẩu vị như anh cũng cảm thấy đói. Bất quá bây giờ anh lười xuống lầu lấy cho mình một phần, chỉ có thể cười xoa xoa mái tóc rối loạn của Triển Chiêu.

Triển Chiêu đang bưng mì lên ăn, ánh mắt Bạch Ngọc Đường cũng chuyển tới màn hình máy tính. Trong ánh sáng màu lam, trên văn bản màu trắng đang ghi chép những tâm huyết của Triển Chiêu từ hôm qua tới giờ, từng từ ngữ đều chưa đựng sinh mạng vô tội. Bạch Ngọc Đường cau mày cẩn thận đọc hồ sơ bước đầu của Triển Chiêu.

Hồ sơ của Triển Chiêu chia làm hai phần, phần trước là nhắm vào bản thân hai vụ đánh bom gần đây mới xảy ra, phần sau là nhằm vào người phạm tội. Một phần liên quan tới vụ án Bạch Ngọc Đường đã sớm nghe Triển Chiêu nói qua. Cậu đem hai vụ án này làm thành tội phạm khủng bố, hơn nữa đàng sau hai vụ án này còn có một tổ chức khổng lồ đang thao túng. Thành viên tổ chức này được huấn luyện nghiêm chỉnh, phân công chính xác. Hai vụ đều là gây án có âm mưu, kế hoạch kín đáo, từng bước đều được sắp xếp hết sức tinh xảo.

Trong đó mục tiêu trong vụ án đầu tiên chính là đám đông náo nhiệt trên đường phố, mục đích là tạo nên ảnh hưởng to lớn, tạo ra khủng hoảng cho đám đông. Mà trong vụ án thứ hai càng làm người ta run sợ, đối tượng của phần tử phạm tội là một đám con nít, nơi chúng lựa chọn chính là sân trường an tĩnh. Hơn nữa theo chi tiết mới nhất cảnh sát lấy được, phần tử khủng bố đã lợi dụng đặt bom vào trong hộp đồ do học trò gọi Chu Lập nhận, hơn nữa sau khi xác định cậu tiến vào phòng học rồi mới sử dụng thiết bị kích nổ để nổ bom. Hành động này không cái nào không nói rõ sự lạnh lùng cùng hùng ác của phần tử tội phạm, cũng chứng minh, bọn chúng sẽ lạm sát người vô tôi để đạt được mục đích của mình.

Tích chất của vụ án đã được xác thật, kế tiếp là động cơ. Động cơ của thành phần khủng bố đa phần là tạo ra khủng hoảng cho xã hội, giết người không phải mục đích của chúng, mục đích của chúng là dùng giết người để khiến người khác cảm thấy sợ hãi, hơn nữa tạo áp lực cho chính phủ, để đạt được mục đích của mình. Vậy mà hành động của đám khủng bộ lần này lại có một vài chỗ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Trước hết, sau hai lần xảy ra đánh bom đều có phần lớn hình chụp hiện trường được truyền lên mạng, hơn nữa suốt quá trình không hề che dấu chi tiết gây án. Theo quan điểm của Triển Chiêu, làm như thế có thể biểu hiện sự lớn lối của tội phạm, nhưng cũng làm lộ ra tin tức bá tước còn sống, tương đương với việc đẩy Bá Tước ra trước mắt thiên hạ. Rốt cuộc là vì sao? Không lẽ toàn bộ đều là do Bá tước ôm mưu, mục đích của hắn chính là trở lại một cách phách lối như vậy sao?

Thứ hai, nếu câu trả lời cho câu hỏi trên là đúng, thì nếu Bá tước muốn lấy thân phận một ma vương làm người ta sợ hãi mà quay lại, thì động cơ gây án của hắn là gì? Không lẽ chỉ để thông báo? Dĩ nhiên, cái này không phù hợp mới tính tình mà ba năm trước Bá tước đã từng thể hiện ra không những vụ án. Nói thế, trừ bỏ đi điểm đầu tiên thì động cơ là gì chứ? Tới đây thì ngưng, phần tử khủng bố sau khi đánh bom hai vụ đều không nói ra yêu cầu gì cho chính phủ, ngoài trừ phát tản ảnh, giấu mình trên mạng uy hiếp, gần như không nói ra chủ trương chính trị gì. Đây cũng không phải cách gây án thường thấy của phần tử khủng bố, Triển Chiêu luôn cảm thấy có một vài thứ làm cậu hết sức khó hiểu. Mà căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, những thứ bất đồng thường là mấu chốt phá án.

Đáng tiếc, Triển Chiêu bây giờ chỉ biết những chỗ đó rất khả nghi, lại không cách nào bắt lại trọng điểm. Tất cả y như một tầng sương, muốn vẹt ra thấy bầu trời lại không hề dễ dàng như vậy.

Bạch Ngọc Đường cúi người, nghiêm túc đọc hồ sơ của Triển Chiêu. Ngay lúc anh sắp đọc tới phần thứ hai liên quan tới kẻ tình nghi, Triển Chiêu đã ăn uống no say lại kéo anh ra.

“Hả?” Bạch Ngọc Đường nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Triển Chiêu một cái, “Sao không cho anh xem?”

Triển Chiêu híp mắt, “Còn chưa xong, bây giờ cho anh xem sẽ ảnh hưởng tới chuyện phá án.”

“Ảnh hưởng…” Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, nhưng khi anh định tình liếc nhìn Triển Chiêu cũng đã quên luôn việc liên quan tới hồ sơ đang nói với cậu.

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn khóe miệng Triển Chiêu, không nhịn được cười. Nụ cười cứ thế ôn nhu lưu lại trong mắt, phảng phất làm cho cả phòng cũng ấm áp. Thấy Bạch Ngọc Đường mỉm cười như vậy, Triển Chiêu cảm thấy cả trái tim cũng ấm. Nhưng thông minh như cậu lại thấy được trong nụ cười Bạch Ngọc Đường có mấy phần chọc ghẹo. Triển Chiêu theo bản năng xoa xoa mặt mình, trực giác cậu cảm thấy Bạch Ngọc Đường nhất định là đang bêu xấu, mà chỗ để anh ta bêu xấu nhất định ở trên mặt mình.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột ngột bắt lại tay của Triển Chiêu, kéo cả người cậu vào trong lòng mình. Động tác này hết sức đột ngột, Triển Chiêu không chút nào chuẩn bị, còn chưa kịp kháng nghị đã bị Bạch Ngọc Đường hôn lên khóe miệng. Triển Chiêu chỉ cảm thấy có thứ gì đó mềm mại liếm lên khóe miệng cậu, tiếp theo một liền bị chặn lại. Sau đó, cậu nếm đếm một mùi vị quen thuộc, hình như là hành lá trong dĩa mì xào, mới nãy là nó dính bên mép của mình, mà Bạch Ngọc Đường —-

Nghĩ tới hành động của Bạch Ngọc Đường, mặt Triển Chiêu không nhịn được nóng lên. Anh ta, không thể mở miệng nhắc nhở mình sao? Cần phải làm vậy sao? Bất quá, sau khi bị Bạch Ngọc Đường hôn chóng mắt rồi, Triển Chiêu vẫn dùng một tia lý trí nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng, cũng may nhờ miếng hành nhỏ dời đi sức chú ý của Bạch Ngọc Đường mới không để anh ta tiếp tục hỏi tới phần hồ sơ bên dưới kia.

Thực tế, sau khi trải qua vụ án hôm qua, sự nghi ngờ trong lòng Triển Chiêu lại càng bộc phát. Nhưng cậu rõ hơn bất cứ ai rằng bây giờ chưa phải lúc đem ý tưởng này cho Bạch Ngọc Đường biết. Cậu cần xác nhận trước một bước, sau đó nói cho Bao đại ca. Về phần Bạch Ngọc Đường, tốt nhất phải tìm một thời cơ, tìm chứng cứ xác thực rồi mới nói cho anh biết. Bằng không, không biết cái tên dị thường cố chấp với Vân Thu Trạch lại có tâm tình bất thường này sẽ phản ứng lại như thế nào, Triển Chiêu thật không cách nào tưởng tượng. Bây giờ vụ án đang gấp gáp, Triển Chiêu không tài nào mạo hiểm như thế. Cậu không hi vọng vụ án xảy ra chuyện vì Bạch Ngọc Đường, cho nên bây giờ chỉ có thể tạm thời lừa anh.

Nhưng….

Triển tiến sĩ bị Bạch Ngọc Đường ôm vào lòng hôn đến chóng mặt. Cậu vừa nhắm mắt vừa cảm thụ nhiệt tình ôn tồn của cảnh sát Bạch, vừa bất đắc dĩ suy nghĩ về một vấn đề khó giải quyết. Bạch Ngọc Đường cứ bám lấy cậu nửa bước không dời như vậy, làm sao tìm được cơ hội đơn độc tới tổ trọng án đây? Có rất nhiều nghi vấn muốn nói trực tiếp với Bao đại ca, gọi điện thoại chỉ sợ nói không rõ.

Đúng lúc này, Triển Chiêu nghe thấy một tiếng chuông điện thoại. Dĩ nhiên, Bạch Ngọc Đường cũng nghe thấy. Hai người nhanh chóng tách ra, Triển Chiêu nhanh chóng cầm lên điện thoại, Bạch Ngọc Đường cũng không hề mất hứng khi nụ hôn bị cắt đứt, giống Triển Chiêu chăm chú nhìn vào điện thoại.

Họ đều biết, đang lúc này, từng cú điện thoại đều mang đến bất hạnh mới, cho nên mỗi khi chuông điện thoại reo, họ đều bắt đầu khẩn trương.

Điện là Tô Hồng gọi, Triển Chiêu nhanh chóng nhận, bên kia Tô Hồng chỉ nói với cậu ba chữ, “Mở tivi”

Triển Chiêu chớp mắt, Bạch Ngọc Đường nghe thấy lập tức mở truyền hình.

Trong tivi, Bàng Tiểu Điệp tóc quăn trang điểm đang nghiêm túc báo cáo tin tức. Tin tức Tô Hồng muốn hai người Triển Bạch xem chính là bản tin được phát đi phát lại này. Rạng sáng ngày hôm nay, trên trang web của đám khủng bố đã phát tin mới nhất. Tổ chức khủng bố đó bảo hai lần hành động đã tạo ra hiệu ứng để chúng hài lòng, bây giờ là lúc họ nói lên yêu cầu. Chúng yêu cầu chính phủ thành phố D thả ra tất cả tội phạm bị xử mười năm tù giam trở lên, bao gồm cả tử tù. Phần tử khủng bố nói đây là chỉ thị mới nhất của Bá Tước, cho bọn họ một ngày cân nhắc, hôm sau, nếu họ còn chưa đáp ứng, thì sẽ cho thực hiện vụ đánh bom kế tiếp. Ở cuối bảng tin, tổ chức khủng bố còn lên tiếng cảnh cáo, nói rằng vụ lần này sẽ càng kinh khủng hơn so với vụ trước, cho chính quyền thành phố D tự mình xem xét.

Bản tuyên cáo này được ngạo mạn công bố ngày trên Internet, vì thế cảnh sát truyền thông cùng dân chúng thành phố D gần như cùng lúc biết được tin. Bao Chửng suốt đêm bị Thị trưởng lôi đi họp, Công Tôn Sách ở lại tổ Trọng án trấn giữ. Lúc mọi người còn chưa kịp thông báo cho Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, Tô Hồng liền nhận được điện thoại của Bàng Tiểu Điệp. Cúp điện thoại, Tô Hồng đã trực tiếp báo cho hai người Triển Bạch, lập tức mở tivi lên xem tin tức của Bàng Tiểu Điệp.

Triển Chiêu chăm chú nhìn Bàng Tiểu Điệp trong tivi, mặc dù vô cùng nghiêm túc lại khó che dấu khuôn mặt, tâm tình nặng nề cúp điện thoại của Tô Hồng. Một ngày, 24 giờ, yêu cầu hoàng đường, một vụ đánh bom đếm ngược.

Tiếng sấm không ngừng truyền tới từ bên ngoài, Triển Chiêu cảm thấy đầu óc cậu giống như bị bao phủ bởi như đám mây đen ở bên ngoài cửa sổ, càng lúc càng không rõ ràng. Bọn khủng bố đòi thả những lũ tội phạm kia, rốt cuộc vì sao? Thứ yêu cầu hoang đường này, thật là lần đầu mới nghe thấy. Đừng nói tới chuyện chính phủ không cách nào đáp ứng yêu cầu ngoại hàng như thế, có đáp ứng đi nữa thì có chỗ nào tốt với đám khủng bố kia đây?

Ngay lúc này, Triển Chiêu đột ngột nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Cậu giật mình quay đầu, phát hiện nắm đấm của Bạch Ngọc Đường đã đập lên mặt bàn cứng, đập vỡ một miếng trên mặt bàn bằng gỗ. Thân thể cùng đồ đạc cứng đối cứng, cuối cùng chịu thiệt chắc chắn không phải đồ. Nắm đấm của Bạch Ngọc Đường có cứng hơn nữa, da tay của anh vẫn là da thịt. Triển Chiêu thấy máu tươi kinh người từ trên tay Bạch Ngọc Đường chảy xuống, một thoáng đó, tâm của cậu giống người bị người ta mạnh đập một quyền, vừa đau vừa khó chịu.