Quy củ cũ =]] vì còn 3 chương nữa dứt án, nên tập trung đăng tổ trọng án, sau đó ngưng một thời gian tập trung cho Vu vô. =]]]]] OK?
Trễ thả không bằng sớm thả.
Dựa theo phân phó của Bao Chửng, tổ Trọng án bây giờ liền thả Lưu Sinh, nhưng từ lúc hắn ra khỏi cục, đã có vô số cảnh viên liên tục bí mật theo dõi hắn suốt 24 giờ. Ý tưởng của Bao Chửng rất đơn giản, chính là theo dõi chặt chẽ Lưu Sinh, để ý mật thiết từng hành vi động tác của hắn.
Theo hồ sơ viết của Triển Chiêu, loại tội phạm như Lưu Sinh, một khi bắt đầu phóng hỏa rồi sẽ không dừng lại. Nói cách khác, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây án tiếp. Trước mắt không có bằng chứng định tội hắn, nhưng nếu có thể tóm lại hắn ngay tại lúc hắn phóng hỏa lần tới, còn không phải sẽ có bằng chứng trực tiếp sao?
Ý tưởng của Bao Chửng cũng có thể xem là biện pháp vô cùng bất đắc dĩ, vì vậy, sau khác các thành viên của tổ Trọng án bận rộn mấy ngày, cuối cùng có được một đột phá quan trọng rồi, vẫn không có chút nào gọi là cảm giác thả lỏng.
Có thể nói, bọn họ lúc này hoàn toàn là ôm cây chờ thỏ, lạc quan mà đoán một chút, nếu Lưu Sinh lại phạm tội lần nữa, bọn họ lập tức có thể tóm lấy tên ác ma phóng hỏa này ra pháp luật. Nhưng không có ai nói cho họ biết Lưu Sinh có thể tiếp tục phạm tội hay không. Nếu suy đoán theo lẽ thường, khi một người biết rõ cảnh sát đang để mắt tới mình, tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm. Vì vậy, có thể nói hành động ôm cây chờ thỏ của cảnh sát, hết 9 phần sẽ thất bại.
Vì vậy, vừa đồng thời giám thị Lưu Sinh, một tổ khác bắt đầu tiến hành bài tra một lần nữa lượng đầu mối ở 10 mấy hiện trường phóng hỏa. Đối mặt với số lượng công việc lớn cùng thời gian khẩn cấp, tất cả thành viên kiểm soát đều rơi vào lao động khó mà tưởng được. Bọn họ dùng tất cả mọi biện pháp, để trong đống tro tàn tìm ra dấu vết, chờ tìm được chứng cớ, định tội tên ác ma phóng hỏa này.
Bạch Ngọc Đường vô cùng khó chịu, có thể nói, từ lúc anh làm cảnh sát tới nay, chưa hề xử lý qua án nào uất ức như vậy. Tên khốn kiếp Lưu Sinh này, không phải tên thông minh nhất, thủ đoạn không phải hung tàn nhất, thậm chí chỉ là một cách phóng hỏa đơn giản không hề có chút kỹ thuật nào. Nhưng một tên tội phạm nhìn qua tưởng như dễ đối phó nhất lại làm cả một tổ Trọng án cùng chơi với hắn. Bạch Ngọc Đường đơn giản là giận muốn chết, hận không được lập tức lao tới nhà Lưu Sinh, trực tiếp thả cây đuốc, cho hắn nếm thử một chút mùi vị bị lửa thiêu là như nào.
Mặc dù đội trưởng đã đặc cách không cho anh với Triển Chiêu tham gia công việc giám sát Lưu Sinh, Bạch Ngọc Đường vẫn kiên trì muốn ra tiền tuyến, giám thị tên này ở khoảng cách gần nhất. Dĩ nhiên, hành động của hắn sao có thể thiếu mất Triển Chiêu được. Hai người được sắp ca ngày, mỗi ngày 5 giờ đi làm, 4 giờ chiều đúng giờ tan sở, mỗi ngày giám sát nhất cử nhất động của Lưu Sinh.
Mấy ngày tiếp theo, hai người trời chưa sáng đã ra cửa, sau một ngày giám thị hành động, đến tối đạp màn đêm về nhà. Lưu Sinh vẫn không hề có hành động, mà cùng lúc đó, thành phố D cũng không hề có cháy. Tất cả sự thật cơ hồ đã nhận định Lưu Sinh là hung thủ, nhưng cảnh sát vẫn không có chứng cớ buộc tội hắn.
Cái gì cũng mỉa mai như thế đấy, Bạch Ngọc Đường cực kỳ buồn bực, tâm tình của Triển Chiêu cũng khó chịu, hai người cả ngày bị vụ án ảnh hưởng tâm trạng, lại rất ăn ý không nhắc tới quan hệ bọn họ vừa xác định một nửa hôm trước. Thậm chí tới tối cả hai cũng tương an vô sự, cả Bạch Ngọc Đường cũng không nhắc tới hành động bước ba lần trước đã tiến hành được một nửa.
Thời gian cứ thế đi mất hai tuần, cảnh viên tổ Trọng án cũng có hơi thất vọng, công việc giám thị gian khổ cũng không nhận được bất cứ hiệu quả nào, tên Lưu Sinh này hình như là một kẻ vô cùng nhát gan, nhìn qua cũng thấy hắn sẽ không mạo hiểm tiếp tục gây án để bị tóm tại chỗ.
Theo dõi không có hiệu quả, áp lực của Bao Chửng cũng lớn vô cùng. Gần đây họp hành trong tổ Trọng án cứ cái này nối tiếp cái kia, vụ án lại không chút nào tiến triển. Cục trưởng đại nhân tính tình càng lúc càng tệ, sắc mặt của Bao Chửng cũng càng lúc càng đen, trừ Công Tôn Sách tất cả người khác đều không dám ở trước mặt hắn quá một phút, tránh bị liên lụy bởi lửa giận của hắn.
Bên trong không khí đè nén này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại kết thúc một ngày làm việc, đây đã là ngày 15 hai người họ liên tục giám sát Lưu Sinh. Một ngày nay vừa kết thúc, Triển Chiêu đột nhiên cản lại cánh tay muốn khởi động xe của Bạch Ngọc Đường.
“Ừm?” Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mày, “Em làm gì vậy?”
Triển Chiêu híp mắt, chăm chú nhìn cánh cửa đang đóng kín nhà Lưu Sinh, không nói một lời.
Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu nghiêm túc, biết cậu đang suy nghĩ, thức thời không quấy rầy. Triển Chiêu chăm chú nhìn cửa nhà Lưu Sinh thật lâu, khoảng 10 phút sau, cậu đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, anh có từng nghĩ, có thể Lưu Sinh cứ như thế mà an tĩnh lại hay không?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhíu mày, “Nói thật, anh cũng cảm thấy cách này của đội trưởng khó mà có kết quả tốt, Lưu Sinh mặc dù không biết chúng ta đang giám sát hắn, nhưng lá gan của hắn thật rất nhỏ, đả biết cảnh sát theo dõi thì khẳng định không dám đi phóng hỏa nữa.”
“Nếu hắn không phóng hỏa nữa, cũng không sẽ không có bằng chứng khởi tố hắn, như vậy chỉ còn lại một cách đúng không?”
Bạch Ngọc Đường buồn bực nói, “biết rồi em còn hỏi, mấy ngày nay đi họp không phải em đều có mặt sao, những chuyện này không phải đã phân tích qua nhiều lắm rồi à?”
Ánh mắt Triển Chiêu hơi bay, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, “Mấy ngày nay tôi vẫn suy nghĩ một chuyện. Nếu như Lưu Sinh không phạm tội nữa, thì cơ hội chúng ta lấy được khẩu cung từ hắn là bao nhiêu?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Hôm thẩm vấn em cũng thấy rồi đó, đổi tới mấy nhóm vào thẩm, tên khốn đó vẫn chết không nhận tội. Không có bằng chứng, hắn căn bản không thể nhận.”
“Có lẽ, cũng không phải là do không có bằng chứng thôi đâu.” Triển Chiêu lắc đầu, chăm chú nhìn cánh cửa như có gì suy nghĩ, “Chỉ là chúng ta chưa hốt thuốc đúng bệnh.”
“Hốt thuốc đúng bệnh?” Bạch Ngọc Đường thiêu mi, vừa định nói gì, đột nhiên lại thấy cửa phòng Lưu Sinh bị đẩy ra từ bên trong.
“Suỵt, đừng lên tiếng, hắn đi ra!” Bạch Ngọc Đường kéo lại tay của Triển Chiêu nhỏ giọng nói.
Triển Chiêu gật đầu, “Mỗi ngày tới giờ này hắn đều ra cửa, đến quán cơm trước mặt ăn tối.”
Dứt lời Triển Chiêu đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, “Lái xe.”
“Làm gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Chúng ta tan ca rồi, còn các anh em khác theo dõi hắn đó.”
“Không, tôi bảo anh lái xe đuổi theo.” Triển Chiêu nghiêm giọng nói với Bạch Ngọc Đường.
“Được rồi, tuân mệnh.” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, lập tức nổ máy xe.
Nơi Lưu Sinh ăn cơm là một quán nhỏ, thời gian này cách giờ cơm còn sớm, trong quán chỉ có lẻ tẻ mấy người khách. Lưu Sinh vốn là khách quen ở đây, ông chủ vừa thấy hắn đã nhiệt tình kêu gọi, cũng theo thói quen của hắn rất nhanh đã bưng đồ ăn lên.
Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường vẫn luôn theo Lưu Sinh tới cửa quán cơm, hai người ngồi trên xe quan sát Lưu Sinh một mình dùng bữa. Bạch Ngọc Đường hơi buồn bực nhìn Triển Chiêu, “Em ngồi đây nhìn hắn ăn cơm có thể nhìn ra cái gì?”
Triển Chiêu chăm chăm nhìn bóng dáng Lưu Sinh, nhỏ giọng nói, “Anh không thấy, hắn hình như rất không vui sao?”
“Không vui?” Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, cẩn thận quan sát Lưu Sinh một chút, “Sao anh không thấy?”
“Từ động tác của hắn, ánh mắt, tinh thần cùng trạng thái hoảng hốt là có thể nhìn ra, hắn bây giờ rất không vui. Không thể phóng hỏa với hắn mà nói là một chuyện rất khổ sở, mà trạng thái tinh thần của hắn vẫn chưa điên quồng tới mức khiến hắn đi phóng hỏa bất chấp nguy hiểm mình sẽ bị bắt giữ, lý trí như thế làm hắn càng khổ hơn.” Triển Chiêu nhìn thẳng từng hành động của Lưu Sinh, dùng tốc độ thật nhanh nói, “Tôi mấy ngày nay vẫn nghĩ, so với ôm cây chờ thỏ thế này, hẳn chúng ta nên thử một cách khác.
Tôi đã điều tra quá trình trưởng thành của Lưu Sinh, phát hiện, cuộc đời của hắn có thể nói là thất bại từ đầu tới cuối. Trong cuộc sống của hắn, chuyện hưng phấn, kiêu ngạo, đáng giá nhất chính là những án phóng hỏa gần đây, lửa với hắn mà nói chính là thứ hấp dẫn nhất trên đời, làm cuộc sống hắn hoàn toàn thay đổi. Nhưng bây giờ, hắn đang bị buộc tách ly khỏi chuyện phóng hỏa, thậm chí có thể cả đời cũng không được phóng hỏa nữa. So với chúng ta, hắn nhất định còn khổ sở vật vã hơn nhiều. Nếu như vào lúc này, có người đồng ý cùng hắn nói những chuyện làm hắn hưng phấn, anh nghĩ, hắn có thể lỡ lời gì không nha?”
Bạch Ngọc Đường nghe lời Triển Chiêu rồi nghĩ nghĩ, biểu lộ trên mặt từ nghi ngờ chuyển dần sang thả lỏng, cuối cùng, anh giống như đã hiểu ý tứ của Triển Chiêu, hài hước trong mắt ít đi, nhiều thêm trịnh trọng.
“Triển Chiêu, em nói có lý.”
“Cho nên,” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Chúng ta hành động sao?”
“Chúng ta?” Bạch Ngọc Đường thiêu mi.
Triển Chiêu cười, “Tôi là chuyên nghiệp, dĩ nhiên phải đích thân ra tay rồi.”
“Không, ý anh không phải nói không mang em theo, mà là…” Bạch Ngọc Đường hơi mỉm cười nói, “Anh là cảnh sát, nếu không xin phép lại tự mình hành động, có thể bị mắng đấy.”
“Chà, ý anh là sợ không muốn hành động với tôi?” Triển Chiêu nhíu lông mày.
“Dĩ nhiên không rồi.” Bạch Ngọc Đường mỉm cưởi mở cửa xe, thuận tiện dùng mắt đá lông nheo Triển Chiêu một cái, “Em không quen biết Lưu Sinh, để anh làm người giới thiệu cho hai người. Đi nào.”
Hai người một trước một sau xuống xe. Bạch Ngọc Đường nhất mã đương tiên, Triển Chiêu bám sát theo sau. Trong một tiểu điểm bình thường không đắt khách đột nhiên xuất hiện hai vị trẻ tuổi anh tuấn, phong độ phiên phiên, liền trở nên sang trọng hơn chút, thậm chí là vô cùng đột xuất.
Bạch Ngọc Đường cũng không buồn để ý tới những ánh mắt này, có thể đối mặt với tên ác ma phóng hỏa Lưu Sinh này một lần nữa, chính là khát vọng hơn nửa tháng nay của anh. Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa đã trực tiếp bước tới đối diện Lưu Sinh, kéo ghế ra ngồi xuống.
Lưu Sinh hơi sửng sốt, đũa trong tay khựng lại. Hắn khẩn trương ngẩng đầu lên, lúc tầm mắt chú ý tới Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, ánh mắt hơi lay động.
“Lưu Sinh đã lâu không gặp, còn nhớ tôi chứ?” Bạch Ngọc Đường híp mắt cười, chăm chăm nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng quả đầu loạn hệt tổ chim của hắn.
“Anh là cảnh sát Bạch.” Lưu Sinh dùng ánh mắt đờ đẫn liếc Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó cúi đầu.
“Ừm, tiểu tử cậu trí nhớ không tệ lắm.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Đây là bằng hữu tôi, tiến sĩ Triển. Hôm nay chúng ta tới tìm cậu là có lời muốn hỏi.”
“Cảnh sát Bạch, anh muốn hỏi gì tôi đều biết, nhưng lần trước lúc đến cục cảnh sát tôi cũng đều nói cả rồi. Tôi không còn lời nào nói với anh hết, mấy người muốn phá án thì tìm người khác đi.”
Lưu Sinh tỏ thái độ tránh né cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng trông bộ dáng vội vàng của hắn, dĩ nhiên chỉ hi vọng có thể ném luôn đồ ăn trên bàn xuống mà bỏ chạy.
“Lưu sinh, anh đừng vội.” Lúc này Triển Chiêu đột nhiên xen vào nói, “Tôi cũng không phải cảnh sát, hôm nay tìm anh cũng không phải bắt anh nhận tội. Tôi là tiến sĩ sinh đang đặc biệt nghiên cứu tội phạm học, hôm nay tìm anh là muốn anh giúp giải đáp cho tôi vài nghi vấn trong lòng. Tôi cảm thấy, anh là người có thể giúp tôi giải thích chuyện này.”
“Tiến sĩ sinh?” Lưu Sinh ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu, khuôn mặt tái nhợt hiện ra một vẻ hứng thú, nhưng còn mấy phần hoài nghi.
“Tôi nào có bản lĩnh giải quyết vấn đề của cậu, tiến sĩ Triển, cậu không phải đang đùa với tôi đi?”
“Không đâu.” Khuôn mặt ôn hòa của Triển Chiêu hiện ra vẻ tò mò, giống như là một học sinh vô cùng ham học hỏi, cậu chăm chú nhìn ánh mắt của Lưu Sinh, trịnh trọng hỏi, “Tôi chẳng qua chỉ lấy làm kỳ, trong tất cả tài liệu về án phóng hỏa tôi từng nghiên cứu quá, lại chưa thấy án phóng hỏa nào hoàn mĩ như lần này.”
“Hoàn mĩ?” Trên mặt Lưu Sinh nảy ra một vẻ mặt kinh dị, “Cậu bảo hoàn mĩ ?”
“Đúng vậy, vô cùng hoàn mĩ.” Triển Chiêu nghiêm túc đáp, “Tôi chưa ấy án phóng hỏa nào hoàn mĩ như vậy đâu, từ cách chọn điểm bốc lửa tới tốc độ lửa lan ra sau đó cả đường thoát sau khi phóng hỏa, từng điểm đều được lên kế hoạch hoàn hảo. Trong đó chuyện làm tôi cảm thấy kỳ lạ nhất là kẻ phóng hỏa giống như không hề dùng đến chất đốt, hung thủ này nhất định là một thiên tài trời sinh để thao túng lửa.” (Vừa ghi vừa buồn cười muốn chết =)]])
“Không sai! Cậu nói không sai!” Khuôn mặt mộc mạc của Lưu Sinh chợt hiện ra thần sắc ngạc nhiên, giống như hắn vừa gặp được tri kỉ, chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu.
“Đúng nha, anh cũng đồng ý với tôi, tôi thật vui.” Triển Chiêu cong khóe miệng, nhìn ánh mắt Lưu Sinh, cẩn thận đưa ra câu hỏi của mình, “Cho nên tôi mới lấy làm lạ, tại sao ở hai lần phóng hỏa cuối cùng, hung thủ lại sử dụng chất đốt đây? Theo tôi nhìn nhận, dùng xăng phóng hỏa chính là làm xấu đi những tác phẩm nghệ thuật trước.”
“Đây đều do lũ cảnh sát đáng chết kia!” Hai chữ làm xấu giống như chọc tức Lưu Sinh, hắn kích động tới mức trên mặt cũng ửng đỏ, cắn răng nghiến lợi quát với Triển Chiêu, “Lũ cảnh sát đó thông báo phạm vi hoạt động của tao trên tivi, làm tao chỉ có thể lái xe tới nơi ta không quen biết. Cấu tạo mấy khách sạn đó tao không rành, cho nên để lửa có thể lan nhanh tao chỉ có thể dùng thêm chút xăng để phụ!
Hừ! Thật ra vốn không cần dùng xăng, lấy bản lãnh của tao chỉ cần một cái bật lửa nhỏ là có thể đốt trụi mấy thứ muốn đốt rồi!”
“Ý anh nói, mấy vụ phóng hỏa kia đều là anh làm đúng không?” Triển Chiêu bất động thanh sắc hỏi.
“Không sai, chính là tao làm!” Lưu Sinh trả lời chắc nịch, đồng thời nhìn thẳng vào Triển Chiêu.
Khóe miệng Triển Chiêu nhẹ cong lên, lần nữa chăm chú nhìn vào mắt Lưu Sinh, gằn từng chữ hỏi, “Lưu Sinh, bản lĩnh phóng hỏa của anh chính là giỏi nhất từ trước tới giờ, tôi nghĩ, không chỉ mình tôi, nếu như người khác biết được, nhất định sẽ bội phục anh sát đất. Anh làm cả thành phố D rơi vào khủng hoảng, một chuyện huy hoàng như thế lại không ai biết, thật là đáng tiếc.”
Lời của Triển Chiêu làm Lưu Sinh hiện ra một vẻ mặt thống khổ. Triển Chiêu khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hai người nhìn nhau gật đầu.
Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng, thuần thục lấy còng tay từ sau lưng ra, còng hai tay Lưu Sinh lại.
“Anh, anh muốn làm gì?” Lưu Sinh vội vã nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Mời cậu về cục cảnh sát, yên tâm, thiên tài của cậu sẽ không bị mai một.”
Bạch Ngọc Đường kéo Lưu Sinh ra cửa, lại không đưa hắn lên xe mình, mà đem hắn giao cho Trương Long Triệu Hổ tới thay ca.
“Bạch Ngọc Đường, cậu làm gì đó? Không phải đội trưởng bảo phải giám thị hắn sao? Sao cậu lại trực tiếp bắt hắn lại?” Trương Long không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, lấy di động của mình ra, quơ quơ về phía Trương Long, “Yên tâm mang hắn về đi, chúng ta có chứng cớ rồi!”
Thấy Trương Long Triệu Hổ làm mặt kinh ngạc mang Lưu Sinh về cục cảnh sát, khóe miệng Bạch Ngọc Đường cũng dần thu lại. Anh quay người nhìn Triển Chiêu, “Bản ghi âm này nói thật ra cũng không thể xem là chứng cứ lấy được hợp pháp, ra tòa, luật sư sẽ bám lấy điểm này không thả. Chúng ta rất có thể không buộc tội hắn được.”
Triển Chiêu gật đầu, “Điểm này tôi hiểu, anh cũng hiểu, nhưng Lưu Sinh có hiểu không?”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, chợt cười, giơ tay lên chọt cằm Triển Chiêu, “Không ngờ lúc tiểu tử em đen còn phải đen hơn mặt của đội trưởng!”
“Nè!” Triển Chiêu vừa né ngón tay của Bạch Ngọc Đường, vừa la lên, “Anh không chịu nhanh trở về, tranh thủ thời gian này làm Lưu Sinh nhận tội đi. Bằng không hai người tụi mình cũng gặp xui xẻo!”
“Xui!?” Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, đem Triển Chiêu vây vào trong lòng mình, hạ giọng nói thầm bên tai cậu, “Tiến sĩ nhỏ, em lúc nào cũng chững chạc, sao lần này lại giống anh không bình tĩnh được vậy ta?”
Triển Chiêu đỏ mặt, buồn bực đáp, “Tôi cũng là người, cũng sẽ không nhịn được, được chưa.”
Vừa nói Triển Chiêu dùng sức đẩy Bạch Ngọc Đường, cuối cùng trốn khỏi ma trảo của anh. Cậu mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Cảnh sát Bạch, đừng trách tôi không có nhắc anh, nếu chúng ta không mau trở về, làm Bao đại cả hiểu lầm, anh liền bị mắng thật đó.