Ân Tô Tô tụt xuống khỏi đùi anh, khi mũi chân chạm đất thì cứ có cảm giác như đang lướt trên bông gòn, không thấy lực đâu cả, bước nào bước nấy như đang bay.
Mặt cô nóng bừng, cố nghiến răng chịu đựng rồi đi vào phòng thay đồ và lấy ra một chiếc váy ngủ sạch sẽ. Khi đi ra, Ân Tô Tô nhìn thấy người nào đó mặt dày đang vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, mặt mày tựa tranh, khuôn mặt đẹp trai như ngọc, từ sợi tóc cho tới ngón chân ngón tay đều toát lên vẻ cao sang phú quý.
Lúc này anh khác hoàn toàn với con người tàn nhẫn bắt nạt cô đến mức khóc lóc vừa nãy, cứ như là hai người vậy.
Ân Tô Tô trông thấy anh như vậy thì chỉ cảm thấy giận không có chỗ xả. Cô bước tới, đôi chân không đeo dép hơi nhấc lên rồi dùng lực thật mạnh đạp anh một cái!
Phí Nghi Châu: “...”
Ân Tô Tô đạp xong, sợ bị anh xử lý nên vội vàng làm mặt quỷ rồi nhanh chóng ôm quần áo ngủ chạy tọt vào trong nhà tắm.
Lạch cạch, cửa phòng tắm đã được chốt.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Trái tim trong ngực cô đập liên hồi, lòng dạ bồn chồn. Tuy ăn miếng trả miếng thành công, sướng thì sướng nhưng vẫn có chút bất an. Cô bèn dán tai lên cửa, lẳng lặng nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Hai giây sau, có tiếng bước chân bình tĩnh đang từ tốn bước tới gần.
“Cộc cộc.” Người đàn ông đứng ngoài gõ cửa, trầm giọng: “Mở cửa.”
“Không ra.” Ân Tô Tô khịt mũi, cảm thấy mình hoàn toàn có lý: “Anh bắt nạt em, em đá anh một cái có là gì.”
“Em vừa đá vào phần xương trên bắp chân của anh, đau lắm đấy.” Giọng nói Phí Nghi Châu nghe vẫn rất bình thường: “Em mở cửa rồi nói xin lỗi trực tiếp với anh thì coi như xí xóa.”
Ân Tô Tô nghe anh nói “đau lắm đấy” thì trái tim bỗng không hiểu sao hơi nhói lên, cảm xúc áy náy cũng từ đó dấy lên. Có điều, giờ mà cứ mở cửa thế thì mất mặt quá.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn chọn già mồm, hắng giọng nói: “Nếu, nếu mà em không mở thì anh tính làm gì?”
Phí Nghi Châu thản nhiên trả lời: “Không ra phải không, tối nay xử lý em.”
Ân Tô Tô: “...”
Anh nói tiếp: “Làm đến mức mai em không tới trường quay được nữa, thậm chí chỉ có thể nằm yên trên giường. Nếu em không tin thì cứ thử xem.”
Ân Tô Tô: “...”
“Anh đếm tới ba.” Phí Nghi Châu đứng rất thoải mái, anh nghiêng người về phía khung cửa rồi nhíu mày, nhìn đèn áp tường đối diện và bắt đầu đếm: “Một.”
Còn chưa đếm tới “hai”, cánh cửa nhà tắm đang đóng chặt bỗng “lạch cạch” mở ra.
Cuối cùng Ân Tô Tô vẫn phải khuất phục. Với nụ cười cứng ngắc trên môi, cô bước ra khỏi đó như một con rùa chậm chạp di chuyển.
Phí Nghi Châu nghe thấy tiếng vang, nghiêng đầu nhìn sang đó, trong mắt dần hiện lên nụ cười. Có điều Phí Nghi Châu chỉ nhìn cô chằm chằm mà không hề lên tiếng.
Ân Tô Tô rũ mắt, ngoan ngoãn cúi đầu đi tới trước mặt anh, thái độ rất thiện chí: “Xin lỗi, vừa nãy không nên đá anh như thế. Em tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, xin đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho em.”
Phí Nghi Châu: “Em xin lỗi như thế à?”
“...” Ân Tô Tô ngơ ngác ngẩng đầu lên, cô thừ người ra một lúc rồi bỗng dùng hai tay ôm lấy mình theo phản xạ, lắp ba lắp bắp: “Anh anh anh, anh muốn làm gì? Anh đã nói là xin lỗi thì không xử lý em mà.”
Phí Nghi Châu khẽ hừ, cúi người rồi cúi đầu, dùng sức cắn một cái lên chóp mũi trắng nõn cũng cô, coi như là trả đũa cú đá vừa nãy.
Nghe thấy cô kêu đau anh mới hài lòng thả ra, sau đó kéo cô vào lòng.
Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Năm ngày nữa anh phải bay sang Macao tham gia một buổi tiệc rượu, em đi với anh nhé.”
“Hả?” Trong mắt Ân Tô Tô toát ra sự ngạc nhiên, cô hơi do dự: “Năm ngày nữa, cụ thể là lúc nào vậy?”
Phí Nghi Châu: “Buổi tối, chắc là em phải xin nghỉ nửa ngày rồi. Nếu em không biết nói sao với bên đoàn làm phim thì anh có thể xin giúp.”
“...” Ân Tô Tô câm nín, gượng cười: “Người trong đoàn làm phim cũng khá thoải mái, xin nghỉ nửa ngày không phải vấn đề to tát. Không phiền ngài phải tốn công.”
Trong lòng cô suy tư mấy giây rồi lại nghĩ tới vấn đề quan trọng, thử hỏi dò: “Vậy nếu em đi cùng anh thì dùng thân phận gì đây?”
“Vợ hoặc là bạn gái, mà cũng có thể là bạn.” Phí Nghi Châu ôm cô, mắt hơi nhắm lại, hai cái trán kề sát cạnh nhau khiến hơi thở như hòa quyện: “Cũng có thể là một cô bạn gái diễn viên mà anh mời tới cho đẹp.”
“Thôi được, vậy thì… Bạn gái.” Ân Tô Tô chọn cái ổn nhất. Thấy anh ôm chặt quá, cô sợ Phí Nghi Châu lại định làm gì nên cứ hoảng hốt, khó xử nói: “Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không thì em muốn đi tắm, hơi… Khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?” Anh nói mà không thèm mở mắt, giọng nói khàn khàn đúng là biết rõ còn cố tình hỏi, chỉ muốn cô xấu hổ đỏ mặt trước anh mà thôi.
Ân Tô Tô biết anh lại muốn trêu cô nên càng thêm lúng túng hơn, khuôn mặt đỏ bừng lên rồi bực bội gọi thẳng tên anh: “Phí A Ngưng!”
Nghe tiếng cô, mười ngón tay Phí Nghi Châu bỗng siết chặt lại, anh kề sát vào cô rồi hạ một nụ hôn thật mạnh lên môi cô. Giọng nói Phí Nghi Châu khàn khàn tự giễu nhưng vẫn vô cùng kìm nén: “Em có từng suy nghĩ đến hậu quả khi gọi tên hồi nhỏ của anh vào lúc này chưa?”
Ân Tô Tô chẳng thèm quan tâm hậu quả là gì, cô chỉ biết bầu không khí này, trạng thái này mà cứ ở cạnh anh nữa thì chắc chắn có chuyện xảy ra.
Cô bèn dùng sức đẩy anh một chút, bất ngờ là lần này Phí Nghi Châu cũng đồng thời thả lỏng tay rồi lùi về sau nửa bước, dễ dàng buông cô ra.
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, sau khi tách khỏi anh thì vô thức nhìn xuống phía chân trái anh, nơi mà vừa bị cô đạp một cái.
“... Chân của anh đau lắm hả?” Cô mím môi, lông mày cũng vô thức nhăn lại, vẻ mặt đầy lo lắng khiến giọng nói càng nhỏ hơn: “Thực sự xin lỗi.”
Phí Nghi Châu tựa lưng vào tường, lười biếng nhếch môi: “Lừa em thôi. Ngoan, đi tắm đi.”
“... Được rồi.” Ân Tô Tô không biết anh nói câu nào là thật câu nào là giả nữa, sau khi nhìn chân anh mấy cái thì mới quay người vào phòng tắm.
Đóng cửa.
Sau khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt, Phí Nghi Châu đưa tay ra, lấy điếu thuốc trong hộp ra rồi châm lửa. Sau khi hít một hơi thật sâu, anh kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay rồi bước đến bên cửa sổ.
Mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Cơn gió đêm mùa thu mang đến cảm giác lạnh lẽo trên mặt, như thể một vũ khí nung đỏ được nhúng vào nước đá, đã làm lòng anh dịu đi một chút.
Phí Nghi Châu thở ra một làn khói, nhắm mắt lại rồi dùng một tay ấn mạnh lên ấn đường.
Một người luôn có khả năng kiềm chế ham muốn của mình, biết giữ bình tĩnh thì giờ đây lại bị tắc nghẽn đến mức như sắp nổ tung.
Nếu thích người ấy đến cùng cực thì tất sẽ bị ám ảnh. Một mặt yêu thương và bảo vệ, mặt khác lại đầy mâu thuẫn. Muốn nghe giọng cô, muốn ngắm nhìn cô, muốn thấy cô phát điên, muốn chiếm hữu cô một cách mãnh liệt và muốn khiến cô khóc òa vì mình.
Thật sự rất tò mò.
Anh muốn xem cô sẽ tiếp tục thử thách anh trong bao lâu, đồng thời cũng muốn xem anh có thể kiên trì với quyết tâm của mình được bao lâu.
…
Trong phòng tắm, Ân Tô Tô cởi quần áo, nhấc chân tiến vào bồn tắm đã xả đầy nước.
Gần đây cuộc sống hôn nhân của cô với cậu cả nhà họ Phí ngày càng trở nên bớt thuần khiết, hoang đường nhiễu loạn hơn. Ngày nào cũng như ngày nào, nếu không phải run chân choáng váng trong lúc làm thì cũng run chân choáng váng lúc trên đường.
Ân Tô Tô vô cùng sầu não, ngâm cả nửa gương mặt vào trong nước nóng, ọc ọc ọc, có bong bóng bay lên.
Bởi gần son thì đỏ gần mực thì đen, gần người như Phí Nghi Châu tất phải dâm đãng.
Ân Tô Tô đau khổ cảm thấy hình như mình bị chồng làm lạc lối mất rồi…
Đang mải suy nghĩ, cô bỗng nghe thấy hai tiếng ‘ting’. Đó là chiếc điện thoại di động của cô được đặt trong một chiếc túi trong suốt không thấm nước.
Ân Tô Tô lắc đầu để thoát khỏi dòng suy nghĩ, duỗi cánh tay trắng nõn và ướt át ra khỏi mặt nước rồi vớ lấy điện thoại, mở khóa xem là gì.
Tin nhắn WeChat đến từ nhóm “Vườn ấp phú bà.”
Ân Tô Tô nhấn mở.
Hứa Tiểu Phù: [@Lương Tĩnh @Tô Tô online mau lênnnn! Người đâu người đâu! Hướng Vũ Lâm vừa đăng Weibo, hình như có cả Tô Tô đấy! Cư dân mạng đào được ra rồi, mau mở Weibo điii!]
Hứa Tiểu Phù: [Chuyện gì thế này?]
“...” Ân Tô Tô cau mày nghi ngờ, tắt WeChat và chuyển sang APP mắt to.
Đi loanh quanh một lúc, Ân Tô Tô cơ bản đã hiểu được nội dung của vấn đề: Vào khoảng 10h30 tối nay, Hướng Vũ Lâm đã đăng một bài post ngắn về thành công của buổi ra mắt [Tam Sinh Hoa]. Cảm ơn đội ngũ sáng tạo đã giúp đỡ, cảm ơn các vị khách tới xem phim, cảm ơn tổ hậu cần và đặc biệt là cảm ơn ông chủ của Hoa Nhất. Cô ấy đăng bốn bức ảnh, hai bức là tiệc ăn mừng, một bức trên sân khấu và một bức được chụp hiện trường lúc bắt đầu chương trình.
Nhưng trong bức ảnh này thì 90% bức ảnh là màu đen tuyền và không thể nhìn rõ khuôn mặt của ai, ngoại trừ Ân Tô Tô.
Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai và đang vô cùng tập trung xem màn hình lớn, dường như hoàn toàn chìm đắm vào trong nội dung bộ phim.
Ân Tô Tô: “...”
Cô phải khâm phục khả năng diễn xuất của mình, nhìn biểu cảm thế này, vẻ mặt thần thái thế này thì có ai mà ngờ cô đang chửi rủa bộ phim dở hơi dở ẹc này chứ?
Không hổ là cô.
Trong lòng Ân Tô Tô cảm thấy hãnh diện trong vài giây, cô tiện tay nhấn mở mục bình luận trong Weibo Hướng Vũ Lâm.
Lầu một: Ối giời ơi, cóc quan tâm gì hết, tao tỏ tình trước, vợ ơi anh yêu em!
Lầu hai: [Tam Sinh Hoa] sắp chính thức công chiếu rồi, hoa nở không tàn, duyên kiếp ba đời, hy vọng sẽ đạt thành công lớn ở phòng vé!
Lầu ba: Xem ảnh sân khấu thôi đã biết chắc chắn là phim hay đỉnh rồi! Hu hu hu em yêu Hướng Lâm biết chọn phim quá đi mất, đạt giải là cái chắc luôn!
Lầu bốn: Ủa, vị khách đang xem phim ở bức thứ tư là Ân Tô Tô đấy à?
Lầu năm: Má ơi Tô Tô thật kìa! Cục cưng Hướng Lâm với Tô Tô là bạn ư? Trời ơi một cú kết hợp đỉnh chóp, không ngờ hai chị yêu của tôi lại thân thiết thế!
Lầu sáu: Gà của giải trí Hoa Nhất cả mà không thân thiết mới lạ đấy.
Lầu bảy: Tần Viện ức hiếp diễn viên flop bằng cách mua hot search bôi nhọ, rồi còn chỉ chơi với mỗi người nổi tiếng. Hướng Vũ Lâm làm bạn với diễn viên flop mà thậm chí còn đăng một bài cảm ơn. Cùng là diễn viên gạo cội với nhau mà một kẻ ngã ngựa một người vẫn vững gót, ai đạo đức hơn ai thể hiện rõ ràng chưa kìa [hóng hớt].
Lầu tám: Có sao nói vậy, nhan sắc của Ân Tô Tô thực sự quá nổi bật, có flop cũng thấy xinh nữa.
…
Nhìn hàng loạt thao tác ma thuật do chị mình thực hiện, Ân Tô Tô nhướng mày, trong mắt tràn đầy thích thú.
Lúc này, Lương Tĩnh trong nhóm đã trồi lên.
Lương Tĩnh: [Ôi chao ôi, nhanh ghê.]
Lương Tĩnh: [Lần trước vì đoạn ghi âm kia của Tần Viện mà danh tiếng của Tô Tô lật ngược hẳn, lượng fan tăng lên rõ rệt. Bây giờ vừa tranh thủ kết thân với Tô Tô, tiện lăng xê tình bạn giúp bộ phim điện ảnh đó nhận thêm nhiều sự chú ý, vừa được tiếng thơm hòa nhã, khiêm tốn, không nâng cao đạp thấp, lại còn ‘dí’ đối thủ không đội trời chung là Tần Viện đến cùng. Đã vậy còn tạo được mối quan hệ tốt với chúng ta nữa, thật là một mũi tên bắn trúng bốn con chim. Trời ơi, quả không hổ là ‘ba đỡ đầu của trang nhất’. Chị cũng muốn xách bút vở theo chân người ta học hỏi!]
Lương Tĩnh: [@Tô Tô, Hướng Vũ Lâm follow Weibo em rồi đấy, follow lại đi.]
Ân Tô Tô im lặng mấy giây rồi nhắn: [Được.]
Vừa mới nhấn nút follow lại được một tí thì đã có tin nhắn mới hiện lên.
Ân Tô Tô quay lại giao diện hộp thoại và phát hiện người gửi là Hướng Vũ Lâm.
Hướng Vũ Lâm: [Cục cưng Tô Tô, cảm ơn em đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn để tới buổi ra mắt phim ngày hôm nay, yêu em.]
Ân Tô Tô tiện tay trả lời: [Chị Vũ Lâm khách sáo quá, phim hay lắm, chúc thuận buồm xuôi gió ạ.]
Hướng Vũ Lâm: [Ha ha ha, cảm ơn nhé.]
Tình chị em plastic thì chỉ cần xã giao thế thôi.
Lúc này lại có thông báo vang lên.
Ân Tô Tô cau mày, khó hiểu: Sao tối nay nhiều người nhắn tin cho cô thế nhỉ?
Nghĩ xong, cô bèn quay lại hộp thoại để xem là ai.
Anh đẹp giai nhiều tiền: Sao tắm lâu vậy, cũng không có tiếng nước nữa.
Khóe môi Ân Tô Tô khẽ giật, trả lời: Ngâm trong bồn đó, anh tự chơi ngoan nhé.
Sau đó lại quay về hộp thoại với Hướng Vũ Lâm.
Thế là từ đó, trong quá trình tắm rửa, Ân Tô Tô cứ liên tục đảo qua đảo lại giữa ba khung chat. Lúc thì trả lời bên nhóm ba người ở WeChat, lúc lại quay sang trả lời tin nhắn của anh chồng đại gia, lại còn phải tâm sự hàn huyên với người tiền bối diễn viên nổi tiếng nữa chứ.
Hướng Vũ Lâm: [À phải rồi Tô Tô, hôm nay sếp Phí và sếp Phạm đều tới cùng em đúng không, em thân với hai người họ lắm hả?]
Ân Tô Tô: [Em có từng gặp Phí Văn Phạm mấy lần lúc ký hợp đồng [Phàm Độ], cũng gọi là có quen biết. Lúc đó anh ta tới công ty mà, chị cũng biết đó.]
Hướng Vũ Lâm: [À à.]
Hướng Vũ Lâm: [Vậy còn sếp Phí, Phí Nghi Châu thì sao, hình như lúc ký hợp đồng anh ấy cũng tới công ty. Em quen anh ấy hả?]
"..." Trái tim Ân Tô Tô chùng xuống, cô nhận ra việc hai người này đột nhiên xuất hiện tại buổi ra mắt tối nay đã khiến Hướng Vũ Lâm nảy sinh nghi ngờ. Ân Tô Tô thoát khỏi khung chat, mở nhóm chat Vườn ấp phú bà ra để tìm đối sách.
Chụp ảnh màn hình, gửi vào trong nhóm, Lương Tĩnh lập tức phản hồi lại cô.
Lương Tĩnh: [??? Hôm nay cả Phí Nghi Châu với Phí Văn Phạm cùng tới buổi ra mắt ư? Tại sao?]
Mồ hôi lạnh trên trán Ân Tô Tô đổ ròng ròng, cô lặng lẽ trả lời: [Chắc rảnh.]
[Hướng Vũ Lâm cứ nhất quyết hỏi cho ra nhẽ, nói sao đây?]
Lương Tĩnh: [Này là đang gài em nói đấy! Cô nàng này tinh ý lắm. Em đừng nhắn dài dòng, đừng có chấm câu gì hết, cũng khỏi giải thích luôn, nói thẳng không quen là được!]
Có chị Lương quản lý bày mưu tính kế cho nên Ân Tô Tô cũng làm theo. Cô bối rối thoát khỏi nhóm, cẩn thận gõ rồi nhắn cho Hướng Vũ Lâm.
[Em với Phí Nghi Châu không hề quen nhau.]
Sau khi gõ xong, chắc chắn không sai chữ nào thì Ân Tô Tô mới trịnh trọng nhấn gửi.
Khoảng ba giây sau, người bên kia trả lời lại bằng một dấu hỏi chấm.
Trong lòng Ân Tô Tô ngơ ngác trước "?" này, vừa tính nhắn lại Hướng Vũ Lâm bằng một dấu chấm hỏi thì thoáng liếc màn hình, không ngờ bức ảnh đại diện người gửi lại không phải poster phim [Tam Sinh Hoa] của đàn chị gạo cội kia.
Mà là một góc cảnh tuyết của Tử Cấm Thành.
"..." Ân Tô Tô run tay, suýt thì đánh rơi điện thoại vào trong nước.
Cô, vậy mà cô lại nhắn một dòng lạnh lùng "Em với Phí Nghi Châu không hề quen" cho chính chủ là ông xã Phí Nghi Châu của cô?!