Nhiều lúc Ân Tô Tô tự hỏi có phải Phí Nghi Châu có hai nhân cách không, nếu không thì cô thực sự không hiểu tại sao một người lại có thể có cùng cả hai kiểu tính cách đặc biệt, vừa “dịu dàng khiêm tốn” mà vừa “dã man tàn bạo” như vậy được.
Ví dụ như lúc này.
Cô bị anh giam cầm trước cửa sổ sát đất trong tư thế mèo con duỗi người, tứ chi bị khóa chặt, ngay cả không gian để vùng vẫy cùng bị chiếm đoạt hết.
Bàn tay anh rộng lớn, từng đốt ngón tay lại rất dài nên có thể dễ dàng điều khiển được cằm Ân Tô Tô, thậm chí là cả nửa gương mặt của cô. Ân Tô Tô bị buộc phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào chiếc cửa sổ sát đất phía trước và nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng với đôi môi hơi hé ra, đôi mắt tràn đầy sợ hãi hoảng loạn của mình.
Hơi thở cô phả lên cửa sổ tạo thành một vầng sương mù màu trắng nhạt, chỗ đậm chỗ mờ.
Đôi mắt của Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm cô trong tấm kính, hôn lên mặt và tai cô giống như một tín đồ đang thờ thần, nụ hôn đầy nồng nhiệt và thành kính.
Nhưng ánh mắt anh rất u ám, nặng nề, vô cùng mãnh liệt và đầy rực lửa. Một bên thì ngang ngược không thèm để ý tới điều gì, không quan tâm tới sự sợ hãi và cầu xin trong mắt cô.
“...” Mười ngón tay của Ân Tô Tô siết chặt lại, cô cau mày.
Một giây trước khi âm thanh kháng cự vang lên thì Phí Nghi Châu đã hôn lên môi cô, nuốt chửng toàn bộ hơi thở của cô.
Trong giây lát, Ân Tô Tô nhìn thấy những đám mây màu hồng nhẹ nhàng bay lên từ phía chân trời. Chúng vừa giống sương mù lại vừa giống ráng chiều, và cả con thuyền đang lênh đênh ra biển khơi, trôi theo dòng nước như những chiếc lá.
Bình thường anh vốn là một quý ông đứng đắn và dịu dàng như ngọc, bây giờ lại thay đổi như thành một người khác. Dáng vẻ anh hôn cô sao mà lại quen thuộc đến thế, thành thạo điêu luyện và bá đạo đến vậy, khiến cô chìm sâu vào trong tay giặc.
Tâm trí Ân Tô Tô đã không còn tỉnh táo nữa, đầu óc lang thang và mơ hồ phối hợp cùng anh.
Không biết đã bao lâu trôi qua, người kẹo phủ đầy đường trong lọ mật ong đã được ân cần vớt lên.
Ân Tô Tô giống như một con búp bê xinh đẹp không còn sức lực chất chứa nỗi oan ức và mông lung không hiểu chuyện gì. Trong lòng cô đan xen các loại cảm xúc nhưng lại không còn sức để mà tranh cãi với anh, chỉ có thể cuộn tròn mình lại trên tấm thảm trước cửa sổ như một con thú con.
Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn cô, đôi mắt nặng nề ngay thẳng đầy trắng trợn, ngắm nghía toàn bộ cơ thể cô một cách chi tiết tận tường nhất, thưởng thức bức tranh xinh đẹp mà tự tay anh vẽ nên.
Cô gái của anh xinh đẹp đáng yêu như vậy, dù là mặc quần áo hay trang điểm kiểu gì đi chăng nữa thì cũng vô cùng xinh đẹp, không gì sánh bằng.
Nhưng trong tất cả dáng vẻ thì đây là dáng vẻ mà Phí Nghi Châu yêu thích nhất.
Giờ phút này, đôi mắt đen láy của cô đang ngập nước, bao phủ một làn sương mờ đầy hơi ẩm. Gò má màu hoa lựu hây hây vẫn còn đọng nước mắt, môi đỏ rực như máu, làn da khắp cơ thể được nhuộm màu hồng của hoa anh đào.
Đẹp không tả xiết.
Cơ thể này bị thiêu rụi bởi tình yêu cháy bỏng của anh, dáng vẻ như sắp vỡ vụn thực sự đẹp tới mức rung động lòng người.
Dù bận nhưng Phí Nghi Châu vẫn ung dung thưởng thức bức tranh, một lúc sau nhân vật chính ở giữa bức tranh mới phục hồi được một chút, sau khi hoàn hồn lại thì cảm thấy vô cùng xấu hổ và tủi thân. Cô bất lực cắn môi, hít chiếc mũi tới mức đỏ ửng lên rồi quơ gối ôm trên nệm ném về phía anh.
Phí Nghi Châu cũng không thèm tránh, giơ tay bắt gọn chiếc gối một cách dễ dàng rồi hơi nhấc cổ tay và ném nó sang một bên.
Sau đó anh cúi người kề sát gần cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đường cong trên gò má phúng phính của cô rồi khẽ hỏi: “Em đã nhìn thấy mình rõ chưa? Đẹp lắm phải không?”
Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt hơi ẩm ướt của cô.
Ân Tô Tô giật mình, mặt cô tức khắc nóng bừng đến mức có thể chiên trứng được. Ân Tô Tô nghiêng đầu né sang bên, tránh để ngón tay anh không chạm vào rồi cắn môi, thực sự không biết nên nói gì. Mãi một lúc lâu sau cô mới xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Không được sờ mặt em, anh mau đi rửa tay đi…”
Nói xong Ân Tô Tô mới nhận ra giọng của mình mềm nhũn, lại còn kéo dài nữa, mềm tới nỗi gần như khàn đặc.
Ân Tô Tô vô cùng xấu hổ nên vội vàng im lặng.
Đứng cách đó không xa, Phí Nghi Châu khựng lại một chút. Sau khi hiểu cô nói gì bèn rũ mắt, nhìn tay phải của mình rồi đung đưa ngón tay thon dài mấy lần như đang nghiên cứu.
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, xấu hổ đến mức tuyệt vọng. Cô hơi hé môi như định nói gì đó, nào ngờ Phí Nghi Châu lại chậm rãi nâng tay lên rồi ngậm ngón tay kia vào miệng.
Ân Tô Tô: “...”
Ân Tô Tô ngạc nhiên tới nỗi ngây người vì hành động của người đàn ông này, cô mở trợn tròn mắt, không tài nào thốt nên lời.
Sắc mặt Phí Nghi Châu vẫn rất ung dung, anh rũ mắt, cẩn thận thưởng thức hương vị dính trên đầu lưỡi rồi lát sau mới buông tay. Phí Nghi Châu quay người, rút tờ khăn giấy trên bàn đọc sách ra rồi lười biếng tựa lưng vào mép bàn, cầm khăn lau tay, động tác rất tao nhã từ tốn.
Lúc này Ân Tô Tô vẫn đang rơi vào sự hãi hùng, mất một lúc lâu cô mới cất tiếng khàn khàn khó tin hỏi anh: “Vừa rồi anh làm gì thế?”
“Rửa tay.”
Anh nói rất thản nhiên, còn hơi ngừng lại một chút rồi mở to mắt nhìn thẳng vào cô, lạnh nhạt nói tiếp: “Có rất nhiều cách để rửa mà.”
“...” Ân Tô Tô nghe xong thì từ đầu đến chân như có một ngọn lửa vô danh bùng lên thiêu rụi, cảm giác xấu hổ và phẫn uất dệt lại như một cơn sóng. Cô ôm chặt gối, che kín gương mặt đỏ như hột lựu của mình rồi buồn bực rên rỉ, không dám nhìn anh nữa.
Toàn bộ dáng vẻ ngại ngùng dễ thương của cô gái rơi vào mắt anh, lau tay xong, Phí Nghi Châu ném tờ khăn ướt vào sọt rác rồi sải đôi chân dài bước tới trước mặt cô. Anh cúi xuống, cánh tay dài rộng mở và bế cô lên từ tấm thảm mềm mại.
Ân Tô Tô xấu hổ tới nỗi cả đầu đỏ bừng lên, mặt cô vùi sâu vào trong lòng anh.
Vì bực bội trong lòng nên cô cũng không thèm quan tâm áo sơ mi của anh đắt đỏ cỡ nào, tốn công chăm sóc cỡ nào mà cứ thế quay mặt lên quay mặt xuống khiến cho toàn bộ nước mắt nước mũi đã lau sạch vào quần áo anh.
Phí Nghi Châu lẳng lặng bế cô, đi thẳng tới chiếc ghế sô pha cạnh phòng thay đồ rồi mới ngồi xuống.
Đặt cơ thể mềm mại của Ân Tô Tô vào lòng, Phí Nghi Châu rũ mắt xuống nhìn cô chăm chú. Anh bỗng híp mắt, rồi bất chợt dùng tay véo nhẹ lên vành tai xinh xắn kia như người lớn đang dạy dỗ trẻ con không nghe lời.
Làn da của cô rất mềm mịn, dây thần kinh ở vành tai vốn rất nhạy cảm nên khi bị anh nhéo lỗ tai thì Ân Tô Tô lập tức hét lên đau đớn. Cô vội né tránh, che tai lại rồi ngước mắt trừng anh, trên mặt tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Ân Tô Tô thực sự không hiểu tối nay anh lại phát điên cái gì nữa. Cuối cùng cô không nhịn được mà lên tiếng, cố gắng để giọng điệu của mình không quá hung hăng: “Sao anh cứ bắt nạt em thế, lại còn nhéo tai em nữa, rốt cuộc anh có ý gì?”
Phí Nghi Châu cong môi, nụ cười mang theo mấy phần trào phúng và tự giễu, giọng điệu bình thản: “Ở cạnh tôi khó chịu cả buổi trời mà cô Ân đây còn chẳng biết tôi đang giận gì. Thế thì chẳng phải phù hợp quá rồi, đã vậy thì cho em thêm chút vui thú thôi.”
Bình thường cậu chủ nói chuyện sẽ không lậm giọng Bắc Kinh, lúc trước Ân Tô Tô đã để ý rồi, chỉ khi nào anh thật sự không vui thì mới thỉnh thoảng nói vài câu như thế thôi.
Hiển nhiên là, lậm giọng Bắc Kinh thế này chắc chắn là không vui rồi.
Ân Tô Tô là người thông minh biết mình biết ta, nghe thấy lời ấy là hiểu ngay anh chồng đại gia của mình đang không vui thật rồi, thế là vội vàng thay đổi thái độ và sắc mặt một trăm tám mươi độ.
Cô vươn cánh tay ra, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh rồi hỏi rất dịu dàng chân thành: “Thứ cho em ngu dốt, thực sự không biết quý ngài đây đang buồn bực chuyện gì. Có thể chỉ điểm cho em biết được không?”
Phí Nghi Châu rũ mắt, sắc mặt không biểu lộ rõ tâm tình, cứ im lặng nhìn cô như thế.
Ân Tô Tô hết cách, đành phải dịu giọng làm nũng với anh, trong mắt chứa đầy sự chân thành: “Chính anh nói điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là không được có bí mật, dù có chuyện gì cũng phải thẳng thắn với nhau mà. Anh không nói thì sao em biết anh giận cái gì chứ?”
Cô gái nũng nịu giống như một bé mèo, khiến Phí Nghi Châu rất vừa ý.
Anh im lặng một lúc, dùng ngón tay chậm rãi vẽ theo đường nét trên gò má và lông mày của cô. Dưới ánh mắt tò mò của Ân Tô Tô, cuối cùng anh cũng có lòng nhân từ mà nhả ngọc: “Lần trước có tin đồn giữa em với nam nghệ sĩ kia khiến đám chó săn viết bài thêu dệt lung tung, lúc đấy anh đã rất giận rồi. Lần này em tham gia buổi ra mắt của bạn mà lại ngồi chung một chỗ với anh ta, còn cười đùa vui vẻ đến thế nữa, em nghĩ xem vì sao anh giận?”
“...”
Nghe người đàn ông nói xong, Ân Tô Tô tức thì cảm thấy sững sờ, cô mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh, dáng vẻ mê mang như lọt vào trong sương mù.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ nên nhất thời không một ai lên tiếng.
Ân Tô Tô chợt không nhịn được nữa, cô bật cười: “Phì.”
Trong lòng Phí Nghi Châu vốn đã không vui vẻ gì cho cam, nụ cuời này của cô lại chẳng khác nào tưới dầu vào lửa nên anh không khỏi cau mày.
Đôi mắt nặng nề của anh nhìn cô chằm chằm, không rõ vẻ vui buồn: “Buồn cười lắm à?”
Lúc này vẻ dịu dàng trong mắt của cậu chủ đã hoàn toàn biến mất, sự lạnh lùng đến đáng sợ bao trùm khắp toàn thân làm Ân Tô Tô vội im bặt, không dám cười nữa. Cô hắng giọng, ngưng cười thật nhanh rồi thể hiện một thái độ ngay thẳng và tốt đẹp nhất, lắc đầu: “Không, không buồn cười.”
“Em đang cười anh hẹp hòi phải không?” Bàn tay anh nâng cằm cô lên rồi hỏi.
“Không phải.” Khi anh không cười thì thực sự mang lại cảm giác một cảm giác áp bức vô cùng, khiến người khác không thể không sợ hãi. Hai tay Ân Tô Tô ôm lấy cổ tay trắng xanh của anh, nói: “Chỉ là em cảm thấy anh lại để ý em nói chuyện rồi cười đùa với ai thôi, lạ ghê.”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì vẫn không buông cô ra, song ánh mắt rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Em là vợ anh, anh không để ý em thì để ý ai?”
“Được rồi mà…” Trong lòng Ân Tô Tô thấy có chút ngọt ngào, cô mỉm cười rồi kiên nhẫn giải thích với anh: “Thực ra là thế này, chỗ ngồi xem phim tối nay là bên tổ chức sắp xếp hết, em với tiền bối Khúc Nhạn Thời cũng không biết bên cạnh mình là ai, tới lúc nói chuyện với anh ấy thì…”
Nói tới đây, Ân Tô Tô ngừng lại rồi khẽ thở ra: “Đến anh còn nhớ hot search đó thì tiền bối Khúc đương nhiên cũng nhớ. Anh thấy bọn em “chuyện trò vui vẻ” chứ thực ra là anh ấy đang thật lòng xin lỗi em. Anh ấy thấy rất hổ thẹn vì chuyện đó nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói xin lỗi em.”
Ân Tô Tô vừa dứt lời, đôi mắt của Phí Nghi Châu cứ thế nhìn thẳng vào cô rồi không nói gì một lúc lâu.
Mãi không thấy anh trả lời, Ân Tô Tô không khỏi nhăn mày, hỏi thầm: “Em đã giải thích rõ ràng với anh rồi đó, anh vẫn không vui à?”
Không phải chứ.
Đường đường là một người đàn ông mà lại giận tới độ phải dỗ, nhỏ mọn cỡ vậy ư?
Phí Nghi Châu hơi cúi đầu, để cằm cô áp vào anh rồi lại hỏi: “Vậy tại sao em lại cười với anh ta? Còn cười tươi ngọt ngào đến thế nữa?”
Ân Tô Tô nghe tư duy kỳ lạ của cậu cả mà không khỏi toát mồ hôi: “Người khác nói chuyện với em, em không cười chẳng lẽ tỏ thái độ hả?”
“Em rất ít khi cười với anh như vậy.” Phí Nghi Châu cắn nhẹ lên môi cô một cái, không hề giấu sự bất mãn: “Anh rất không vui.”
Hai bên gò má của Ân Tô Tô ửng hồng nhìn vô cùng xinh đẹp, cô ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng anh tuấn của anh rồi dịu dàng hỏi: “Cười như thế nào cơ?”
Anh nhìn cô chăm chú, đầu ngón tay nhẹ nhàng họa lại đường nét khuôn mặt của Ân Tô Tô rồi bình tĩnh nói: “Lông mày giãn hết cỡ, ánh mắt cong thành hai hình trăng lưỡi liềm.”
Vết chai trong lòng bàn tay người đàn ông rất mỏng, song khi chạm vào lại hơi cứng nên đã khiến làn da của cô hơi kích ứng.
Ngón tay anh từ từ đi xuống tới môi cô rồi chậm rãi vuốt ve, xoa nắn. Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn đôi môi căng mọng hơi sưng lên, anh lạnh nhạt nói tiếp: “Môi trên vểnh lên rất mượt mà, rất thích thú.”
Hơi thở của Ân Tô Tô bắt đầu hơi bất ổn vì bị anh trêu chọc như thế, không thể không kéo tay anh xuống, khẽ quát: “Tối nay ầm ĩ lâu thế còn chưa đủ hả?”
“Làm anh giận gần cả tối mà có thể dễ dàng bỏ qua cho em vậy ư?” Phí Nghi Châu khẽ hừ nhẹ rồi không nói gì nữa, mười ngón tay thích làm gì thì làm, không hề yên phận chút nào.
Ân Tô Tô không phải đối thủ của anh nên chẳng kiên trì được mãi, chẳng bao lâu sau, trong mắt lại bắt đầu óng ánh nước mắt.
“Em sai rồi.” Ân Tô Tô chỉ có thể thừa nhận sai lầm của mình, giọng nói mềm mại như cơ thể cô. Ân Tô Tô tựa đầu vào hõm cổ anh, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, liên tục xin lỗi: “Em sai rồi em sai rồi. Sau này em sẽ cẩn thận điều chỉnh cảm xúc của mình, chỉ cười như thế với anh thôi. Được không?”
Giằng co gần hết cả buổi tối cuối cùng cũng đạt được kết quả như mong muốn, đủ khiến Phí Nghi Châu tạm hài lòng.
Anh hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Ân Tô Tô và thản nhiên khen cô: “Ngoan lắm.”
Cô là một tờ giấy trắng không chút tì vết. Khi rơi vào tay Phí Nghi Châu, chịu sự cố chấp trong tình yêu của anh vẽ nguệch ngoạc lên đó, miêu tả tất cả màu sắc mà anh thích.
Ôm, hôn hoặc thân mật hơn, từng biểu cảm, từng phản ứng đều xuất phát từ bàn tay anh, tất cả đều do anh dự đoán và kiểm soát.
Một lát sau, cơ thể cô lại trở nên mềm nhũn, cạn kiệt sức lực.
Lúc này đây, Ân Tô Tô đã chẳng thể mở nổi mắt nữa rồi, đầu óc không còn tỉnh táo, chỉ biết vùi đầu vào hõm cổ ấm áp của anh. Cơ thể cô đang vô cùng buồn ngủ, giống hệt như một con mèo con đang phơi nắng trong căn phòng có điều hòa giữa hè.
“Không chịu được sự phục vụ như thế à?” Phí Nghi Châu vòng một tay qua eo cô, một tay khác vớ lấy khăn giấy, vừa lau vừa lười biếng lên tiếng, tuy hững hờ nhưng lại vô cùng xấu xa: “Em làm bằng nước sao?”
Ân Tô Tô vừa thẹn vừa bực, gần như sắp chết vì xấu hổ. Cô muốn véo tay anh nhưng lại không còn chút sức nào cả, chỉ có thể uất ức trừng đôi mắt đỏ ngầu với anh. Bây giờ còn tâm trí đâu mà giả vờ hiền lành dịu dàng nữa, cô khàn giọng: “Anh bắt nạt em xong còn ở đây mỉa mai nữa à, có còn tình người không? Lương tâm anh bị chó tha rồi hả?”
Phí Nghi Châu khẽ bật cười, hôn cô rồi kiên nhẫn dỗ dành, mãi mới khiến cô gái nhỏ nguôi giận.
Hai người thân mật một lát.
Ân Tô Tô lấy tay lau sạch một vệt nước mắt còn sót lại, đẩy anh ra rồi lẩm bẩm: “Thả em ra, em muốn đi tắm.”
Phí Nghi Châu mỉm cười dịu dàng với cô, thả tay ra để cô đi.