Trên sân khấu, sau khi Ân Tô Tô trong chiếc váy cưới màu trắng nói xong những lời này, cả phòng tiệc rộng lớn gần như chìm vào tĩnh lặng.
Mà chú rể cao lớn đẹp trai trước mặt Ân Tô Tô thì mặt mày điềm tĩnh, hàng mi dài hơi cụp xuống nhìn cô dâu của mình chăm chú, ánh mắt sâu như biển cả. Sau một hồi im lặng, anh khẽ nhếch môi cười rồi trả lời bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Lời thề này khiến anh rất cảm động. Thành thật mà nói thì nếu không phải khả năng kiềm chế cảm xúc của anh khá tốt, có lẽ bây giờ anh đã rơi nước mắt rồi."
Anh vừa dứt lời, các vị khách quý đang có mặt ở đây đều bật cười. Hiếm lắm mới bắt gặp được một lần Phí Nghi Châu nói chuyện hài hước như vậy.
Chỉ có Ân Tô Tô nghe xong lời của anh là người hơi run lên.
Cô biết anh không hề nói đùa. Chỉ có mình cô biết điều này.
Vì hai người đang đứng rất gần nhau nên cô có thể thấy rõ đôi mắt từ trước đến giờ luôn sâu thẳm bình tĩnh và lạnh nhạt của anh giờ phút này lại hơi đỏ lên. Anh nhìn cô chăm chú, cứ như có rất nhiều cảm xúc muốn giãi bày nhưng lại có vẻ như không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Sau đó một chất giọng nam tính trầm ổn vang lên trong micro, giọng điệu thì vẫn từ tốn bình thản như thường ngày nhưng từng câu từng chữ đều to và rõ ràng, truyền thẳng vào mọi người xung quanh, cũng đập vào đáy lòng bọn họ.
Ánh mắt Phí Nghi Châu chưa từng rời khỏi người Ân Tô Tô. Anh chậm rãi lên tiếng: "Cô Ân Tô Tô, thật ra thì nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, anh sẽ tự nhận mình là một người nhàm chán và nhạt nhẽo, thậm chí còn có chút cứng nhắc và rập khuôn nữa. Nhưng từ khoảnh khắc em xuất hiện trong cuộc đời anh, cuộc đời vô vị tẻ nhạt của anh như được tô thêm những gam màu rực rỡ. Em là mùa xuân tươi sáng của anh, mùa hè nồng nhiệt của anh, mùa thu dịu dàng và mùa đông bí mật của anh”.
"..." Nghe đến đây, Ân Tô Tô không kiềm chế được nữa mà lộ vẻ vui mừng xúc động từ tận đáy lòng. Cô giơ tay lên che miệng lại, chỉ để lộ đôi mắt ươn ướt nước mắt.
Qua tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạnh nhạt trước mặt mình rũ bỏ hết vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày và để lộ sự dịu dàng chân thành trước nay chưa từng có. Anh mỉm cười nói: "Ngày chúng ta gặp nhau năm đó, đầu đường Lan Hạ đổ một trận mưa nhỏ nhẹ hạt. Những hạt mưa rơi vào mắt rồi thấm vào trái tim anh. Khi đó trở đi, anh hoàn toàn rơi vào tay giặc, cam tâm tình nguyện cúi đầu trước em, trở thành bề tôi trung thành chỉ một lòng vì em."
"Trong tình huống này, hẳn là một nam chính xuất sắc nên nói "Anh yêu em" với nữ chính mình yêu nhất mới phải. Nhưng cá nhân anh lại cảm thấy từ "yêu" này không đủ để hình dung tình cảm của anh dành cho em. Anh muốn nói với em rằng từ nay về sau anh chính là tín đồ của em, là tay sai đắc lực của em, vì em mà vượt mọi chông gai, cũng sẽ vì em mà chết trận sa trường."
Khoảnh khắc lúc Phí Nghi Châu dứt lời, nước mắt của Ân Tô Tô cũng không kìm được nữa mà tràn ra ngoài như đê vỡ.
Nữ diễn viên bình thường luôn quản lý biểu cảm vô cùng tốt, đi đến đâu cũng hào quang lấp lánh xinh đẹp động lòng người thế mà lại bật khóc ngay trên sân khấu tổ chức lễ cưới và trước mặt các vị khách quý.
Khuôn mặt Ân Tô Tô lấm lem nước mắt, có thể nói là chẳng còn chút hình tượng nào.
Thấy cảnh tượng này, khoé miệng Phí Nghi Châu không khỏi khẽ nhếch lên. Anh giơ ngón tay lên nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt bên khoé mắt, sau đó cất giọng cực kỳ thấp đi kèm với vẻ đùa giỡn: "Cô dâu này, mong em kiềm chế một chút, lỡ may có người chụp ảnh đăng lên mạng thì cuộc đời em sẽ có thêm một tấm ảnh dìm đấy. Sao lại khóc đến mức này vậy hả?"
"Tại anh chứ ai nữa?" Ân Tô Tô không dừng khóc được. Cô khẽ hít hít mũi, khóc thút thít mãi thở không nổi nhưng vẫn cố trợn to mắt lườm anh một cái rồi hạ thấp giọng xuống nói: "Anh nói mấy câu lừa tình như vậy chẳng là vì muốn chọc em khóc à?"
Phí Nghi Châu nhẹ nhàng chớp mắt: "Mỗi câu anh nói đều là những lời chân thành nhất từ tận đáy lòng anh, tuyệt đối không có chút ý đồ lừa tình gì cả."
"Hừ." Hai gò má Ân Tô Tô hơi nóng lên. Cô vừa giơ mu bàn tay lên lau mặt vừa lầm bà lầm bầm: "Anh còn không biết xấu hổ mà ghẹo em nữa chứ. Rõ ràng là chính anh cũng cảm động sắp khóc đến nơi rồi kìa!"
Phí Nghi Châu: "Vậy à?"
Ân Tô Tô nhích lại gần anh hơn một chút rồi nhỏ giọng cười nhạo: "Đừng tưởng em không nhìn thấy nhé, vừa rồi mắt anh đỏ như mắt thỏ ấy."
"Vậy thì sao nào?" Cậu cả Phí nhàn nhã cụp mắt nhìn cô rồi thản nhiên đáp: "Vợ anh không chỉ văn hay chữ tốt mà còn mồm mép không kém ai nữa. Anh bị vợ anh làm cho cảm động phát khóc cũng không có gì đáng xấu hổ, không việc gì anh phải chối cả."
Ân Tô Tô: "..."
Anh nói có lý quá, cô chẳng biết đốp chát lại thế nào nữa nên đành chịu thua.
Vào lúc này, người dẫn chương trình cũng chớp lấy thời cơ xuất hiện tiếp tục chương trình buổi lễ. Anh ta cười tủm tỉm nói: "Anh Phí, bây giờ anh có thể hôn cô dâu của mình!"
Hai ráng mây đỏ rực bỗng xuất hiện trên má Ân Tô Tô. Chẳng hiểu sao cô lại trở nên vô cùng căng thẳng. Vì lúng túng nên cô vô thức cúi đầu xuống.
Một giây sau đó, Ân Tô Tô cảm nhận được lớp voan trắng che trước mặt mình bị hai bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nắm lấy góc rồi xốc lên.
Tầm nhìn của Ân Tô Tô đột nhiên trở nên rõ ràng. Sau đó cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn từ đầu tới cuối luôn giữ nụ cười yếu ớt từ từ cúi đầu xuống hôn lên môi mình.
Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, trong lòng Ân Tô Tô không khỏi xúc động.
Nụ hôn này không phải kiểu ban ơn vì yêu nên mới cúi đầu. Anh khẽ khom lưng hạ thấp người xuống như một kỵ sĩ bày tỏ lòng trung thành và tình yêu sâu đậm với công chúa vậy.
Nước mắt chưa thể dừng lại bên khoé mắt Ân Tô Tô lại càng tuôn dữ dội hơn. Cô giơ hai tay lên ôm chặt lấy cổ Phí Nghi Châu rồi nhắm mắt, nghiêm túc hôn lại anh.
Mặc dù Phí thị là danh gia vọng tộc đứng trên đỉnh kim tự tháp nhưng ông cụ Phí Dự Chân và hai vị phụ huynh nhà họ Phí đều có tính cách khiêm tốn, cũng rất tôn trọng tình yêu của hai người trẻ tuổi. Tư tưởng và quan niệm của bọn họ là trong hôn lễ này A Ngưng và Tô Tô mới là nhân vật chính, bọn họ chỉ là người tham gia mà thôi, không cần phải giọng khách át giọng chủ lên sân khấu chường cái mặt già này ra tạo cảm giác tồn tại làm gì.
Vợ chồng Ân Tự Cường và Trương Tú Thanh cũng chẳng có vẻ gì là muốn lên trên đó, thêm cả hai người cả đời chăm chỉ thật thà, đây là lần đầu tiên gặp tình huống này nên khó tránh khỏi cảm thấy căng thẳng. Vậy nên khi con rể Tiểu Phí tới hỏi ý kiến xem hai người có muốn lên sân khấu lúc cử hành hôn lễ không thì cả ba Ân và mẹ Ân đều từ chối ngay không chút do dự.
Thế là một đám cưới thế kỷ cực kỳ hoành tráng và rườm rà của giới tài phiệt khiến cô ứng phó mệt rũ, xung quanh lại toàn những tình huống xã giao lục đục trong tưởng tượng của Ân Tô Tô lại biến thành một đám cưới cực kỳ thoải mái, nhẹ nhàng và đầy tình cảm.
Sau nụ hôn này, một trong những phù dâu của Ân Tô Tô là đồng chí Hứa Tiểu Phù lên sân khấu đưa nhẫn cho hai người, cũng đại diện cho bạn bè của hai bên trai gái chúc cặp đôi những lời chúc phúc chân thành nhất.
Tiếp theo, buổi lễ kết hôn chính thức kết thúc.
Lòng dạ căng thẳng của Ân Tô Tô cũng theo đó mà bình tĩnh lại. Cô lặng lẽ thở hắt ra một hơi rồi trở về phòng ngủ chính với Lương Tĩnh, Hứa Tiểu Phù và các thợ trang điểm để thay lễ phục khác đi tiếp khách.
Các thợ trang điểm hành động rất nhanh nhẹn, thay đồ xong lại sửa sang lại lớp trang điểm cho cô.
Ân Tô Tô nhân cơ hội này uống một ngụm sữa bò nóng mà chú Thận vừa đưa lên cho cô. Sau đó cô không khỏi xúc động nói: "Cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc rồi. Cưới xin mệt chết đi được, sau này tôi không cưới nữa đâu."
Nghe cô nói vậy, Hứa Tiểu Phù không nhịn được mà phì cười trêu chọc: "Thôi đi, chị còn muốn có lần sau nữa à? Chị không sợ anh Phí phi ngựa xách đao đến tìm chị hả?"
"Đúng thế." Lương Tĩnh đứng bên cạnh cũng cười nói: "Sau khi hoàn thành nghi thức tức là đã lạy thiên địa như trong văn hoá truyền thống của chúng ta rồi. Người đã có gia đình như em sau này nhớ cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy nhé."
Ân Tô Tô tự biết mình lỡ lời nên đành cười gượng mấy tiếng rồi ngoan ngoan nghe phê bình.
Phí thị tôn trọng cặp đôi trẻ tuổi nhưng lễ nghi gia giáo thì đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác rồi. Khách khứa đường xa lặn lội tới chúc mừng tân hôn, về tình về lý thì Ân Tô Tô hiện tại đã trở thành con dâu trưởng nhà họ Phí cũng nên ra ngoài cảm ơn bọn họ. Sau khi thay đổi tạo hình xong, Ân Tô Tô thương Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù phải dậy từ rất sớm để giúp đỡ mình nên đã dặn dò chú Thận sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, còn mình thì đi một mình xuống tầng tìm chồng.
Phòng ngủ chính nằm trên tầng ba của toà nhà mà ngày thường nhà họ Phí sinh hoạt, còn phòng tiệc lại nằm ở một toà nhà khác, cần phải đi xuyên qua một khu vườn nhỏ mới tới nơi.
Bước chân của Ân Tô Tô vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái. Cô vừa ngâm nga khe khẽ vừa đi về phía phòng tiệc, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn rồi, vô cùng náo nhiệt.
Không biết là vì trùng hợp hay vì vừa rồi cô uống nhiều sữa bò quá mà lúc này bụng hơi căng. Ân Tô Tô theo bản năng rẽ hướng đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Ở tầng một toà nhà tiệc tùng này có hai nhà vệ sinh, một cái nằm ngay bên cạnh phòng tiệc, rất dễ thấy, nhìn một cái là nhận ra ngay, cái còn lại thì nằm ở cuối hành lang, vị trí khá khuất nên bình thường chỉ có người làm trong nhà họ Phí mới biết.
Hôm nay là đám cưới thế kỷ của Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu nên khách khứa rất nhiều. Ân Tô Tô thân là nữ chủ nhân tất nhiên cũng phải quan tâm đến khách mời, không thể nào tranh cướp nhà vệ sinh với bọn họ được. Thế nên cô đi vòng qua đám người tới nhà vệ sinh cuối hành lang kia.
Buổi sáng một ngày mùa hè có ánh mặt trời rất rực rỡ.
Nhưng trên hành lang tầng một toà nhà này không có cửa ổ nên cách mấy mét là có một ngọn đèn tường nho nhỏ, coi như là miễn cưỡng xua tan được bóng tối.
Ngay lúc đi ngang qua phòng nghỉ gần nhà vệ sinh, Ân Tô Tô chợt nhíu mày lại. Hình như cô nghe thấy tiếng động gì đó rất kỳ lạ truyền ra từ căn phòng này, chẳng qua cũng chỉ loáng thoáng mà thôi, không rõ lắm.
Vì nghi ngờ nên cô vô thức bước nhẹ lại, sau đó áp người lên cạnh cửa nghe ngóng.
Khoá cửa của phòng nghỉ này có vấn đề, mấy ngày trước chú Thận đã nói cần phải sửa rồi nhưng vì chú công nhân phụ trách việc kiểm tra và tu sửa đồ đạc trong nhà họ Phí bị bệnh phải nằm viện nên chuyện này phải tạm gác lại. Vậy nên mặc dù không biết người bên trong cố ý không khoá cửa hay do cửa hỏng tự hé ra mà lúc Ân Tô Tô tới thì cái khe ở cửa đã tồn tại rồi.
Bên trong không có đèn nên đen thui, ánh sáng dìu dịu từ đèn tường ngoài hành lang rọi vào và trở thành nguồn sáng duy nhất của căn phòng này.
Ân Tô Tô tò mò ghé mắt nhìn vào bên trong một cái, sau đó mặt cô đỏ bừng lên, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Qua khe cửa mờ tối, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một tấm lưng. Đó là tấm lưng để trần không mặc áo của một người đàn ông với những đường cong cơ bắp căng phồng. Sau chiếc eo thon gầy kia có một vết sẹo do một loại vũ khí sắc bén gây ra. Vết sẹo này trông có vẻ đã có từ lâu rồi, rất dữ tợn, như minh chứng cho một quá khứ đẫm máu của chủ nhân nó vậy. Làn da căng chặt kia phủ một lớp mồ hôi mỏng, cơ thể nhẹ nhàng phập phồng theo từng nhịp, mạnh mẽ và hoang dã đến mức khiến người ta hãi hùng.
Sau đó thứ tiếp theo mà Ân Tô Tô nhìn thấy là một cái chân trắng nõn mảnh khảnh, một bàn chân vẫn còn đi giày cao gót, chiếc giày còn lại chẳng biết đã bay đi nơi nào rồi, chỉ để lại bàn chân trần với những ngón chân co chặt, treo hai bên eo người đàn ông kia không ngừng đong đưa.
"..." Vô tình nhìn thấy cảnh tượng này khiến Ân Tô Tô lúng túng vô cùng. Trong khi cô đang xấu hổ nghi ngờ cặp trai gái đang trong "cuộc tình nồng cháy" này là khách mời đám cưới mình thì hai nhân vật chính bên trong chợt lên tiếng.
"Nói lại lần nữa." Giọng của người đàn ông trong trẻo lạnh lùng nhưng rất đặc biệt, dù đang làm chuyện thân mật nhưng vẫn rất dễ nhận ra, hơn nữa giọng nói này còn kèm theo vẻ tàn ác: "Anh bôi son trông giống cái gì?"
"Không giống gì cả..." Cô gái bên dưới khẽ rên rỉ xin tha thứ, giọng nức nở.
"Không giống hoa khôi à?" Người đàn ông kia lại lạnh lùng hỏi.
"... Dư Liệt! Anh nên cầu mong sau này đừng có rơi vào tay em đi!" Cô gái kia nũng nịu kêu lên sau đó khóc lóc mắng người đàn ông.
"Anh đây mong còn chẳng được." Người đàn ông kia cười khẽ: "Đồng chí Trình Phi ạ."
Thật sự không ngờ một người lạnh nhạt như Dư Liệt khi không có ai lại... hoang dã bất chấp với cô vợ đạo diễn xinh đẹp của mình như vậy.
Ân Tô Tô rón rén đóng cửa phòng thật nhanh rồi chuồn khỏi hiện trường tai nạn, ngay cả việc mình muốn đi vệ sinh cũng quên mất tiêu.
Trên đường trở về phòng tiệc, cô vừa cúi đầu vừa vật lộn với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Đúng lúc này, có ai đó chợt túm chặt lấy cổ tay cô rồi kéo mạnh một cái. Cô bất ngờ không kịp đề phòng nên bị người kia kéo vào một góc tường khuất sáng.
Ân Tô Tô giật cả mình, sau khi hoàn hồn mới vỗ ngực hờn dỗi: "Anh hết việc làm rồi hay sao mà im im núp ở đây giả ma giả quỷ doạ em vậy hả?"
Cách đó không xa là các khách mời đứng thành đoàn cười cười nói nói chúc mừng tân hôn của cậu cả Phí.
Không ai nhận ra lúc này trong một góc tối, cậu cả đang đè cô dâu mới cưới của mình vào tường rồi cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy kia sáng ngời.
Rõ ràng là anh đã uống rượu. Mùi rượu vang thoang thoảng từ môi anh khiến Ân Tô Tô choáng váng.
"Vừa rồi em làm gì vậy?" Phí Nghi Châu lạnh nhạt hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má nóng bừng của cô: "Sao mặt đỏ thế?"
Ân Tô Tô vô cùng lúng túng, cảnh tượng ướt át vừa rồi lại mất khống chế mà xuất hiện trong đầu. Cô vòng vo trả lời anh: "Em đi nhanh quá nên nóng thôi."
Phí Nghi Châu không nghi ngờ lời giải thích của cô, vẫn hỏi tiếp: "Đi nhanh vậy làm gì?"
"Chẳng phải chúng ta cần mời rượu khách sao?" Ân Tô Tô nói: "Em cũng đâu thể để anh đi một mình được."
Phí Nghi Châu: "Không cần."
Ân Tô Tô khó hiểu: "Hả?"
Phí Nghi Châu nói: "Hôm nay là ngày vui của anh và em. Trước đó anh có nói với người lớn trong nhà rồi. Hôm nay không được có bất kỳ người hoặc vật không quan trọng nào xuất hiện lãng phí thời gian riêng tư của hai chúng ta."
"..." Dự cảm bất thường dâng trào trong lòng Ân Tô Tô. Cô ngẩng đầu nhìn anh với vẻ cảnh giác sau đó nuốt nước miếng hỏi nhỏ: "Cho nên bây giờ anh muốn làm gì?"
"Mang em về phòng ngủ."
"Sau đó thì sao?"
"Ngủ em."
"..." Mặt Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng. Lần này lý do cũng đơn giản thôi, cô bị sự thẳng thắn quá mức của người đàn ông này doạ sợ, vô thức bật thốt lên: "Anh bị điên à? Ban ngày ban mặt ngủ cái đầu anh á!"
Phí Nghi Châu cúi đầu hôn nhẹ lên tai cô: "Bé cưng, đêm động phòng hoa chúc anh muốn đòi em một phần quà."
Da dẻ toàn thân Ân Tô Tô khô khốc, tai nóng như sắp cháy đến nơi. Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi chớp mắt hỏi: "Quà gì?"
Phí Nghi Châu cười khẽ nói nhỏ: "Anh muốn làm ba thật."
Lời này là chơi chữ một lời hai nghĩa. Ân Tô Tô lập tức nhớ lại cái đêm "đãi vàng" một triệu một tiếng "ba" kia, tai càng đỏ hơn. Cô nhỏ giọng phỉ nhổ anh: "Xì."