Tô Tô

Chương 169




Cứ như vậy, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, trò chơi đầu tiên trong buổi đón dâu của cậu cả nhà họ Phí chính thức mở màn.

Hai người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng đối diện nhau, mặt mặt ai cũng lạnh như tiền, trong lòng không chút gợn sóng không hề sợ hãi.

Nhưng trên thực tế thì tâm trạng hiện tại của Phí Nghi Châu đang là kiểu "Hay là mình nuốt lời? Nếu vậy thì mình phải cướp dâu kiểu gì đây nhỉ? Ai dám thật sự ra tay ngăn cản mình ôm vợ mình ra ngoài?" và "Nói cho cùng thì mình cũng bịt mắt rồi chẳng thấy gì nữa, hay là cứ xông thẳng lên náo loạn một trận đi. Dù sao thì chắc chắn người mất mặt nhất cũng là Dư Liệt". Hai dòng suy nghĩ hoàn toàn đối lập nhau này cứ liên tục xoay chuyển trong đầu anh.

Dư Liệt nhìn Phí Nghi Châu đứng đối diện, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là: Mẹ kiếp, đáng ra mình đừng nên tới.

Thời gian cứ từ từ trôi đi, ngay một giây trước khi Ân Tô Tô mất hết kiên nhẫn định lên tiếng thúc giục thì cuối cùng ông chồng thân yêu của cô cũng chịu di chuyển. Phí Nghi Châu nhấc đôi chân dài lên đi thẳng về phía Dư Liệt, thỏi son anh ngậm giữa môi chuẩn xác chọc thẳng lên đôi môi mỏng xinh đẹp của Dư Liệt.

Dư Liệt kiểu: "..."

Nhìn khuôn mặt của người anh em gần ngay trong gang tấc, Dư Liệt chết lặng, chỉ cảm thấy bóng ma tâm lý trong lòng mình đang dần bành trướng lên đến mức vô cùng tận.

Đám người Phí Văn Phạm và Phí Vân Lang đứng gần đó nhất thời trợn tròn mắt. Bọn họ thật sự không ngờ đời này lúc sinh thời mình lại có thể chứng kiến cảnh tượng này của anh cả. Thật là mới mẻ và đầy bất ngờ!

Chỉ giây lát sau, cả đám người hóng hớt không chê lớn chuyện vừa cố gắng nhịn cười vừa nghiêm túc nhiệt tình góp sức giúp anh cả nhà mình dùng miệng bôi son cho Dư Liệt.

"Lên trên một chút anh ơi, lên trên chút nữa!"

"Bên trái, dịch qua trái mấy centimet!"

"Bên phải, qua bên phải một chút..."

"Sắp bôi xong rồi anh cả rồi, kiên trì là thắng lợi, cố gắng kiên trì nha anh!"

Mấy phút sau, trò chơi đầu tiên tuyên bố kết thúc. Khoảnh khắc lúc Phí Nghi Châu tháo chụp mắt xuống thì hai cánh môi của Dư Liệt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ nhạt rồi. Khuôn mặt anh ấy vốn thiên về xinh đẹp nổi bật, khí chất cũng có hơi hướng kiểu xấu xa đểu cáng, nay lại tô thêm son đỏ nên trông càng giống nhân vật Ma Tôn phản diện trong phim tu tiên hơn.

Nhìn dáng vẻ lúc này của Dư Liệt, Ân Tô Tô không khỏi ngạc nhiên trong lòng. Cô nghĩ thầm rằng em năm tinh mắt thật đấy.

Mặc dù mấy cậu ấm nhà họ Phí, Hà Kiến Cần và Trần Chí Sinh cũng rất đẹp trai nhưng vẫn kém hơn Dư Liệt một chút. Lý do là vì khí chất của người này thật sự quá đặc biệt, vừa chính trực vừa vô lại, không chỉ nam tính mà còn có vẻ hơi kiêu căng lười biếng nữa, dù bôi son lên cũng không khiến người ta cảm thấy lôi thôi lếch thếch, trái lại anh ấy còn đẹp theo một cách khác.

Chẳng qua tiếc rằng anh Dư Liệt lại thẳng thắn tỏ vẻ mình không hiểu nổi vẻ đẹp này.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đóng vai công cụ hình người, Dư Liệt lập tức nhận lấy khăn giấy từ tay Phí Vân Lang rồi rời khỏi hiện trường rước dâu đi ra ngoài lau miệng.

Tiếp theo, Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù vẫn không ngừng cố gắng. Hai người bọn họ nhanh chóng đưa ra trò chơi thứ hai rồi thứ ba thứ tư. Các thành viên của đội rước dâu đều ra sân, ai cũng nỗ lực hết sức để hoàn thành xuất sắc đủ loại cửa ải do hai phù dâu cẩn thận đặt ra. 

Cuối cùng Phí Nghi Châu tìm được chiếc giày cưới mà Hứa Tiểu Phù giấu kỹ sau lưng một con gấu bông to đùng. Anh cầm chiếc giày lên đi thẳng về phía cô dâu trên giường.

Cách một lớp lụa thuần trắng, Ân Tô Tô nhìn thấy người đàn ông mặc vest chú rể phẳng phiu tiến lại gần mình. Chẳng biết lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ, thậm chí trái tim cũng trật mất nửa nhịp rồi bắt đầu điên cuồng đập như đánh trống. Cô vô thức nín thở.

Chỉ chốc lát sau Phí Nghi Châu đã dừng lại trước người Ân Tô Tô. Sau đó anh giơ giày cưới lên và quỳ một chân xuống đất.

Nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của người đàn ông trước mặt, Ân Tô Tô nhất thời ngơ ngẩn. Mãi đến khi Lương Tĩnh đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, cô mới dần lấy lại được tinh thần, sau đó mặt mày đỏ ửng dè dặt giơ bàn chân trần ra phía trước.

Phí Nghi Châu đưa tay cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô rồi đặt chân cô lên đầu gối mình. Anh cụp mắt nghiêm túc xỏ chiếc giày màu đỏ rượu và bàn chân trắng nõn của cô gái.

Sau khi xỏ chiếc giày bên phải vào cho cô dâu, anh lại nhắm mắt cúi đầu xuống hôn lên mu bàn chân cô một cái.

Nụ hôn này rất khẽ nhưng lại vô cùng thành kính, giống như lời thề trọn đời của kỵ sĩ với công chúa vậy.

Cảnh tượng này được nhiếp ảnh gia nhanh nhạy bắt được, một lần bấm máy là vĩnh hằng. Mọi người xung quanh cũng lộ ra vẻ xúc động.

Mấy giây sau, Phí Nghi Châu ngẩng đầu lên nhìn Ân Tô Tô rồi nhếch môi nói khẽ: "Em đã từng nói rằng con đường hai chúng ta đi lúc nào cũng gian nan trắc trở. Anh cũng cảm thấy vậy, nếu không thì anh cũng sẽ không nợ em một lời cầu hôn tận hai năm, cuối cùng chỉ có thể bổ sung vào ngày hôm nay."

Ánh mắt Ân Tô Tô chợt lóe lên nhưng cô không nói gì.

Phí Nghi Châu tiếp tục: "Ân Tô Tô, em là giấc mơ đẹp anh giấu dưới đáy lòng nhiều năm nay, cũng là món quà độc nhất mà trời cao ban tặng cho anh. Trong mắt anh, em là người tốt đẹp nhất trên thế gian, tốt hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Tình yêu anh dành cho em còn hơn cả sinh mạng."

Nghe thấy lời này, hốc mắt Ân Tô Tô ươn ướt. Cô phải cắn chặt môi mình mới kìm được những giọt nước mắt xúc động.

Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt đong đầy tình yêu: "Xin hỏi em có bằng lòng gả cho anh không?"

"..." Ân Tô Tô vừa mở miệng đã phát ra tiếng nấc nghẹn ngào nên chỉ có thể gật đầu qua loa một cái: "Em bằng lòng, em bằng lòng."

Phí Nghi Châu cười đưa bó hoa cho cô.

Ân Tô Tô nhận lấy hoa cưới. Cô không nhịn được mà giơ mu bàn tay lên gạt nước mắt trào ra chỗ đuôi mắt rồi nhỏ giọng trách móc: "Mới đến đoạn rước dâu thôi đã chọc em khóc rồi. Lỡ em khóc trôi lớp trang điểm thì lát nữa làm sao mà ra gặp người khác được hả? Làm sao cử hành nghi thức được đây?"

"Trôi rồi thì thôi." Phí Nghi Châu cất giọng thản nhiên như không, vừa nói vừa giơ tay vén khăn voan trùm đầu lên nhẹ nhàng hôn môi cô một cái rồi thân mật nói bằng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy: "Vợ anh đẹp sẵn rồi, như nào cũng đẹp cả."

Ân Tô Tô được khen đỏ cả mặt. Cô xấu hổ trợn mắt lườm anh một cái rồi cũng hạ thấp giọng xuống nói: "Anh còn có thể lảm nhảm như này xem ra vừa rồi chị Lương và Tiểu Phù ra tay quá nhẹ nhàng, không đúng lúc cho anh một bài học."

Phí Nghi Châu "xì" một tiếng, lười biếng nhướng mày đáp: "Hẳn là em nên cảm ơn bọn họ vì không bày ra chuyện gì quá khác người mới đúng."

Ân Tô Tô khó hiểu hỏi nhỏ: "Anh nói vậy là có ý gì?"

"Ý anh là em cũng biết anh xấu tính rồi mà." Phí Nghi Châu kề sát lại gần cô hơn, cũng học theo cô đè giọng xuống đáp: "Làm mích lòng anh thì tối nay em tự mà cầu phúc cho bản thân đi."

Ân Tô Tô: "..."

Những người đang có mặt ở đây đều đứng cách cô dâu chú rể một khoảng nên tất nhiên không biết gì về cuộc đối thoại mập mờ giữa hai người. Điều mà mọi người nhìn thấy là cậu cả Phí và vợ yêu thân mật ghé tai nhau nói chuyện nên ai cũng tưởng hai người đang tâm sự với nhau, thế là mọi người lại càng cảm động hơn.

Thậm chí cậu bảy sống cảm tính nhất còn lén lút lau khoé mắt một cái rồi sụt sịt mũi nói nhỏ: "Anh cả và chị dâu cả đi được đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì."

Phí Văn Phạm nghe thằng bảy nhà mình nói mà cạn lời. Anh ấy quay sang lườm Phí Vân Lang một cái rồi nói: "Từ trước đến giờ ba mẹ và ông nội đều chưa từng làm khó chị dâu cả quá nhiều vì vấn đề môn đăng hộ đối. Chúng ta cũng luôn kính trọng và sẵn sàng chào đón chị ấy. Một tên đàn ông như em khóc sướt mướt thế còn ra thể thống gì nữa? Nói như kiểu anh cả và chị dâu và Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài vậy?"

"Anh thì biết cái gì!" Phí Vân Lang lại khóc lớn tiếng hơn: "Em là người tận mắt chứng kiến quá trình tu thành chính quả của anh cả và chị dâu nên mới mừng thay cho hai người bọn họ! Mừng đến nỗi chảy nước mắt này! Ai lại lòng dạ sắt đá như anh!"

Phí Văn Phạm: "..."

Anh ấy chịu thua phất tay: "Được rồi được rồi, em cứ mừng tiếp đi khóc tiếp đi, anh lạnh lùng nên anh sẽ im miệng."

"Đủ rồi đấy, hai đứa bớt hơn thua với nhau đi." Người đứng phía trước Phí Văn Phạm quay đầu lại hung hăng trợn mắt lườm hai tên dở hơi phía sau một cái: "Hôm nay anh cả và chị dâu mới là nhân vật chính, hai đứa cứ nhào lên chiếm spotlight của bọn họ làm gì vậy hả? Ai muốn xem hai đứa diễn chứ?"

Hai cậu ấm hoạt bát của nhà họ Phí nghe xong vô cùng lúng túng, đồng loạt gãi đầu không hó hé gì nữa.

Trong phòng toàn tiếng cười nói rất náo nhiệt.

Không lâu sau, Phí Nghi Châu hôn thêm cái nữa lên trán Ân Tô Tô rồi bế cô lên, từ từ rời khỏi phòng cô dâu và đi thẳng ra xe hoa đang dừng dưới sân nhà dưới sự hộ tống của đám phù rể.

Đoàn người và tiếng ồn xa dần.

Hà Kiến Cần đi cuối cùng trong đám người lơ đãng quay đầu lại một cái và trùng hợp nhìn thấy Phí Tông Tễ lững thững duy trì khoảng cách chừng bốn năm bước chân với mọi người phía trước.

Mặc dù trên mặt cậu năm là nụ cười vui mừng nhưng trong đôi mắt lại thoáng qua chút buồn bã không hợp với ngày vui này.

Hà Kiến Cần là một người nhanh trí nên chỉ mất nửa giây để hiểu tại sao Phí Tông Tễ lại buồn.

Anh ấy chậm rãi đi tới bên cạnh Phí Tông Tễ rồi lạnh nhạt nói: "Tháng trước tôi có tới nhà tù nữ ở núi Tần Bội thăm cô ba, tiện thể báo cho cô ấy biết tin cậu cả sắp cưới. Cô ấy nhờ tôi gửi lời lại chúc cậu cả và cô Tô Tô tân hôn vui vẻ. Tôi cũng đã tự mình tới Tokyo đưa thiệp mời cho cậu hai rồi, cậu ấy chưa nói có tham dự hay không nhưng vẫn nhận thiệp."

Phí Tông Tễ thở dài: "Vì chuyện hồ đồ năm đó chị ba làm ra mà anh hai luôn áy náy với anh cả. Có lẽ không phải là anh ấy không muốn tới, chỉ là không biết phải đối mặt với anh cả và chị dâu cả thế nào thôi."

Hà Kiến Cần giơ tay vỗ vỗ vai Phí Tông Tễ rồi nói: "Chuyện quá khứ đều đã qua cả rồi, chuyện tương lai thì chưa tới, thôi thì cứ phó mặc tất cả cho thời gian đi, đừng tự tạo thêm phiền não cho bản thân."

Phí Tông Tễ im lặng mấy giây rồi gật đầu cười khẽ: "Cảm ơn anh nhé, Hà Kiến Cần."

*

Nhà họ Phí rất để ý những phong tục truyền thống nên trước đó Thân Thải Lệ đã đặc biệt mời người tính giờ lành theo bát tự của cô dâu chú rể rồi. Thời gian chính thức bắt đầu hôn lễ là vào mười một giờ mười chín phút sáng.

Ngay từ sáng sớm các nhân vật máu mặt đã xuất hiện ở phòng tiệc của nhà họ Phí ở Nam Tân rồi, cả phòng đầy ánh sáng.

Sau khi thay xong váy cưới dành cho buổi lễ chính thức, Ân Tô Tô toàn thân hoa lệ rực rỡ được các thợ trang điểm dẫn vào cửa phòng tiệc và khoác lên tay ba mình là Ân Tự Cường.

Ân Tự Cường vỗ vỗ tay con gái rồi nhỏ giọng an ủi: "Con đừng căng thẳng, dù trận địa hôm nay có khủng bố đến mấy cũng không bằng khi con lấy được giải thưởng đâu."

"Thật ra thì con không căng thẳng lắm." Ân Tô Tô quay đầu sang nhìn ba mình: "Ba à, con hơi lo ba sẽ căng thẳng."

Ân Tự Cường: "Hừ, ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy, con còn không căng thẳng thì sao ba lại căng thẳng được?"

Ân Tô Tô gật đầu: "Vậy là tốt rồi ạ."

Cùng lúc đó, trong phòng tiệc, Phí Nghi Châu đưa lưng về phía cửa, thân hình cao lớn đứng lặng một chỗ. Theo đồng hồ đếm ngược kết thúc, ánh đèn trong hội trường chợt tắt ngúm, chỉ còn lại một chùm đèn pha chiếu thẳng vào cửa phòng.

Khi khúc dương cầm du dương thư giãn dần vang lên trong không gian, Ân Tô Tô khoác tay ba Ân Tự Cường cùng bước về phía sân khấu sắp diễn ra nghi thức thần thánh. Bầu không khí trở nên vô cùng trang nghiêm.

Nhưng đúng vào lúc này Ân Tô Tô lại chợt nhận ra gì đó. Cô không khỏi nghiêng đầu sang nhìn ba mình.

"Ba, ba nói ba không căng thẳng mà?" Ân Tô Tô nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy." Giọng điệu Ân Tự Cường vẫn như thường: "Vốn là ba đâu có căng thẳng."

Ân Tô Tô: "Thế sao ba đi cùng tay cùng chân vậy?"

Ba Ân kiểu: "..." Câm nín.

May mà hiện tại ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang tập trung trên cô dâu chú rể. Mặc dù cũng phát hiện ra trạng thái bối rối của ba cô dâu nhưng mọi người đều ăn ý làm như không thấy.

Hoa hồng xanh nở rộ hai bên lối đi dài rộng rãi.

Chốc lát sau, Phí Nghi Châu chậm rãi xoay người lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cô dâu của anh mặc chiếc váy cưới gothic do chính tay anh thiết kế. Cô xinh đẹp rực rỡ và tỏa sáng rạng ngời, trông như thiếu nữ quý tộc bước ra từ tranh sơn dầu của thế kỷ trước vậy.

Một cái nhìn cách mười nghìn năm.

Trong lúc nhất thời Phí Nghi Châu chợt ngẩn người. Anh chớp mắt một cái, cảm thấy như mình vừa rơi vào một giấc mơ rất đẹp và mê hoặc.

Chỉ có trời mới biết cảnh tượng này đã xuất hiện trong giấc mơ của anh vô số lần rồi.

Lúc nhận lấy tay Ân Tô Tô từ tay ba Ân, thậm chí năm ngón tay thon dài của Phí Nghi Châu còn run lên khe khẽ, chẳng qua biểu cảm trên mặt anh vẫn rất bình tĩnh, nụ cười nhẹ thường trực trên môi. Anh nhẹ nhàng dắt cô lên sân khấu.

Bắt đầu từ giờ khắc này, trong mắt bọn họ chẳng còn ai khác ngoài người bên cạnh.

Bọn họ cùng trao đổi nhẫn, sau đó là chú rể đọc diễn văn.

Cuối cùng cũng tới lượt Ân Tô Tô đọc lời thề, đây là phần khiến cô lo lắng nhất.

Cô run rẩy mở lời thề của mình ra. Rõ ràng là bên trong đã viết rất rõ ràng rồi nhưng hôm nay khi thật sự đối mặt với người đàn ông mình yêu nhất, cô lại chợt phát hiện ra hoá ra những câu từ hoa mỹ này lại cứng nhắc thiếu sức sống đến vậy.

Cho nên cuối cùng cô chọn gấp tờ giấy lại và ngước đôi mắt trong veo sáng ngời lên nhìn anh cười nói: "Thực ra tối hôm qua em đã cẩn thận viết rất nhiều lời muốn nói rồi, cứ viết rồi lại xoá, xoá rồi lại viết mãi. Em phân vân nhiều lần, rất sợ những câu từ em đọc lên hôm nay không hay, không có chiều sâu, sau đó làm anh mất mặt."

Phí Nghi Châu không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô chăm chú.

"Nhưng vào lúc này em lại chợt nghĩ thông suốt." Ân Tô Tô nói tiếp: "Như những lời anh từng nói, đối với anh, em là em, cũng chỉ là em mà thôi. Em cũng nghĩ vậy, đối với em, anh là anh, cũng chỉ là anh mà thôi. Trong tình yêu của chúng ta, chúng ta là những cá thể độc đáo, độc lập, tự do và bình đẳng. Từ trước đến nay chúng ta chưa từng để ý đến ánh mắt của người ngoài."

Nói đến đây, Ân Tô Tô dừng lại chốc lát để hít một hơi thật sâu, sau đó mới chân thành nhìn Phí Nghi Châu: "Em rất yêu anh Phí Nghi Châu. Mặc dù em không có học thức uyên bác như anh, không nói ra được lời tỏ tình thanh lịch nhưng rất động lòng người như anh, nhưng em yêu anh bằng cả trái tim và linh hồn mình. Có thể nên vợ nên chồng với anh là chuyện may mắn nhất trong đời em, còn được nương tựa lẫn nhau và làm bạn đến già cùng anh lại là khao khát lớn nhất của em trong suốt quãng đời còn lại."