Nhìn bộ váy lộng lẫy trước mặt, Ân Tô Tô hơi ngẩn ra vài giây, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
Đôi mắt cô sáng lên, không giấu nổi sự ngạc nhiên mừng rỡ: “Đây là váy cưới anh chuẩn bị cho em trong hôn lễ sao? Là anh thiết kế à?”
“Ừm.” Phí Nghi Châu hơi cúi đầu, ôm Ân Tô Tô vào lòng, nghiêng đầu hôn lên má cô, đáy mắt tràn đầy sự dịu dàng: “Em có đánh giá thế nào về người đàn ông của em?”
“Rất được, đẹp hơn những bộ váy em từng thấy.” Ân Tô Tô không che giấu được sự yêu thích và khen ngợi với bộ váy cưới này, cô dừng lại có hơi bất mà nói: “Chồng ơi, chẳng lẽ anh từng học thiết kế thời trang sao?”
“Anh không.” Phí Nghi Châu lắc đầu, sau đó mỉm cười nhẹ giọng trả lời cô: “Nhưng anh có năng khiếu hội họa, vẽ phác họa cho váy cưới cũng không thành vấn đề.”
Ân Tô Tô trợn tròn mắt, cảm khái nhìn anh, thật lòng nói: “Anh có nhiều tài năng thật.”
Trong giọng điệu và từ ngữ của cô không có lời chế nhạo mỉa mai, tất cả đều là sự ngây thơ và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, khiến cho Phí Nghi Châu cười thành tiếng. Đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời của cô, trái tim anh khẽ rung động, không nhịn được mà hôn lên đôi môi mềm mại của cô, giọng điệu lười biếng thản nhiên: “Anh không dám nhận có nhiều tài năng, chỉ là trước đây khi còn nhỏ có qua những thứ này mà thôi.”
Cô bị anh hôn một cái, rồi lại cái nữa, hai má đỏ bừng lên, ánh mắt bất giác di chuyển xuống vài tấc, nhìn từ đôi mắt sâu thẳm đến đôi môi của anh.
Đôi môi của Phí Nghi Châu rất đẹp, hai cánh môi mỏng, khóe môi hơi nhếch lên tạo ra vòng cung nhàn nhạt tùy ý trời sinh, lộ ra ý cười như có như không, không ngừng khiến Ân Tô Tô cảm thán rằng ông trời khi tạo ra quá bất công, lại ban cho đứa con của trời này một vẻ đẹp không tỳ vết.
Mà lúc này, điều thu hút sự chú ý của Ân Tô Tô không phải là đôi môi tinh tế và hoàn hảo của Phí Nghi Châu mà là hương thơm ngọt ngào cô mơ hồ ngửi thấy như chuồn chuồn lướt nước, thoang thoảng dịu nhẹ, gần như khó ngửi thấy tỏa ra từ đôi môi và hàm răng trắng của anh.
Cô không kìm được mà tiến lại gần, chóp mũi nhỏ áp lên đôi môi mỏng của anh, hít mũi cẩn thận ngửi, hành động như con vật nhỏ đáng yêu.
Phí Nghi Châu nghi ngờ hành động của cô, hỏi: “Em sao thế?”
“Miệng anh thơm quá.” Ân Tô Tô ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu như biển của người đàn ông, tò mò nói: “Hình như mà mùi kẹo trái cây.”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì khóe môi ngày càng cong lên, sống mũi cọ lên gương mặt mềm mịn của cô, vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng nói với cô: “Tuần trước lúc anh đến trường đua ngựa Tiểu Lục, không phải em nói kẹo ô mai mà nó phục vụ cho khách rất ngon sao? Con bé vẫn nhớ nên hôm nay cố ý tặng em mấy hộp.”
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên: “Hôm nay Tiểu Lục đến sao?”
“Ừm.” Giọng nói của Phí Nghi Châu kề sát bên tai cô, trầm thấp trong trẻo lại lạnh nhạt, nghe có vẻ tùy ý nhưng lại có cảm giác thô ráp: “Đã quá bảy giờ rồi, nó vừa đi trước khi em về đến nhà.”
Ân Tô Tô nghe xong thì không khỏi thất vọng, lúng túng nói: “Đúng là vô tình bỏ lỡ rồi. Trước đó em đã mua một ít đồ thủ công, còn định sẽ tìm thời gian đưa cho con bé.”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì buồn cười, nhìn cô nói: “Cô chị dâu này trẻ con quá. Có món đồ chơi yêu thích cũng muốn chia cho đồng bọn à?”
Ân Tô Tô bị anh trêu chọc, cũng không chịu thua mà cãi lại: “Em muốn tặng đồ thủ công cho Tiểu Lục là trẻ con sao? Anh thì sao? Hừ, nhân lúc em không ở đây mà ăn vụng kẹo của em gái, anh không chỉ ngây thơ mà còn mặt dày vô liêm sỉ. Có giỏi thì trả kẹo lại cho em!”
Phí Nghi Châu nghe vậy thì hơi nhíu mày, sau đó chậm rãi nói một chữ với cô: “Được.”
Ân Tô Tô run lên, không hiểu câu nói của ông chủ lớn có ý gì, cô đang định lên tiếng hỏi thì cằm được nâng lên, cả khuôn mặt nhỏ bé to bằng lòng bàn tay rơi vào lòng bàn tay rộng mảnh khảnh của người đàn ông, ngón tay khẽ miết nhẹ, nâng lên.
Chớp mắt một cái, đôi môi của Phí Nghi Châu đã hạ xuống, tự nhiên và đột ngột hôn lên môi cô.
Ánh sáng mờ ảo kéo dài hai cái bóng, một dài một ngắn chồng lên nhau trong bóng tối, chặt chẽ không thể tách rời, đôi môi cũng dính chặt vào nhau.
Cánh tay người đàn ông vòng qua vòng eo thon nhỏ của cô, càng ôm cô chặt hơn, chỉ sau vài giây môi kề môi, anh đã không còn hài lòng với sự đụng chạm đơn giản này nữa, anh vươn đầu lưỡi ra, dịu dàng lại bá đạo lần lượt lướt qua môi răng của cô rồi tiến vào trong.
Trong miệng anh còn một viên kẹo ô mai, môi lưỡi dính vị ngọt của kẹo, vô cùng ngọt. Đầu lưỡi cuốn lấy, khiêu khích chiếc lưỡi nhỏ của cô, ngay sau đó là mùi vị thơm ngát ngọt ngào của kẹo ô mai truyền đến một cách thân mật, vị ngọt cũng bắt đầu lan tỏa trong miệng cô.
Kẹo rất ngọt, hơi béo ngậy, hương vị của anh nhuốm một lớp mát lạnh, hai hương vị đan xen đầy đối lập nhưng lại rất quyến rũ mãnh liệt, khiến cho lòng bàn tay Ân Tô Tô đầy mồ hôi, hơi thở trì trệ, thậm chí trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Một lát sau, Ân Tô Tô khẽ cau mày, cảm thấy thiếu oxy, hai má cũng càng ngày càng đỏ hơn.
Đúng lúc này, trong cổ họng của Phí Nghi Châu bỗng truyền ra tiếng cười rất nhẹ, anh rút lưỡi lại, đôi môi mỏng áp lên cánh môi hơi hé mở đang sưng đỏ của cô, thấp giọng thì thầm như vừa nhắc nhở vừa trêu đùa: “Có muốn anh dạy em cách thở bằng mũi khi hôn không?”
Ân Tô Tô xấu hổ.
Sau đó Phí Nghi Châu lại nói tiếp: “Nghiên cứu cho thấy, ăn quá nhiều đường sẽ gây tổn hại cho sự phát triển của não. Em nên ăn ít đường thôi nên anh sẽ không trả lại kẹo này cho em.”
Ân Tô Tô: “Cái gì?”
Ân Tô Tô rất khó hiểu, đầu óc trì trệ, hoàn toàn không nghe được ẩn ý của anh: “Đây không phải là câu nói hay nói với trẻ con sao? Chỉ có bộ não của trẻ em vẫn đang phát triển, vì vậy phải hạn chế lượng đường.”
Phí Nghi Châu rất biết lắng nghe: “Em ngốc thật, đầu óc em chỉ có ba đến năm tuổi, không phải trẻ con thì là gì?”
Ân Tô Tô: “…”
Mỗi ngày đều bị anh chế giễu mấy lần, cô không khỏi có hơi xấu hổ, lười nói thêm với anh, trực tiếp vươn tay ra ôm lấy cổ anh kéo anh xuống, đổi khách thành chủ, hôn thật mạnh lên môi anh đầy bá đạo và hung dữ.
Phí Nghi Châu ngẩn ra, ánh mắt tối lại, ngón trỏ bàn tay trái đặt sau eo cô nhéo một cái, cơn ngứa ngáy quen thuộc giống như kiến cắn tràn ra khắp xương cốt.
Nhưng ngay khi cậu cả nhà họ Phí đang tận hưởng sự âu yếm nhiệt tình của cục cưng nhà mình thì chiếc lưỡi đang lang thang trong miệng anh đột nhiên đổi hướng, nhanh chóng tìm thấy viên kẹo anh đã giấu ở bên cạnh, cuốn lấy rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
“Anh không trả, em không biết cướp lại sao.” Cô gái nhỏ có được kẹo trong miệng, hai má phồng lên, gương mặt đỏ bừng như trái cây chín mọng trên cánh đồng mùa thu hoạch, cô nở nụ cười với anh, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo: “Đừng tưởng rằng anh là người duy nhất biết hôn nhá.”
Phí Nghi Châu thấy cô chỗ nào cũng đáng yêu, đáy mắt ngập ý cười, không nói nhảm với cô nữa mà sắc mặt bình tĩnh nhìn xuống, giơ tay lên, tháo chiếc cúc ngọc trai trắng tinh trên váy cô.
Ân Tô Tô còn đang thích thú nhai kẹo, khi nhận ra hành động của anh thì chớp chớp đôi mắt đầy bối rối, sau đó cả gương mặt đỏ rực lên, đập “bộp” một cái lên móng vuốt của con sói lớn, cô kéo cổ áo lại, hoảng sợ trừng mắt với anh: “Không phải anh không cho em thử váy cưới sao? Anh cởi đồ của em làm gì!”
Phí Nghi Châu: “…”
Phí Nghi Châu nhìn cô như đồ ngốc, không nói gì hai giây, sau đó lên tiếng: “Em không cởi đồ thì thử váy cưới kiểu gì?”
“…” Ân Tô Tô ngây người.
Cách anh dùng câu nói này rất khéo léo, không có sơ hở nào trong logic, lập tức khiến Ân Tô Tô xấu hổ. Cô đỏ mặt, hắng giọng, dừng lại rồi nói: “Vậy em tự cởi, không làm phiền ông chủ lớn như anh.”
Phí Nghi Châu xoa cằm: “Được.”
Thấy anh dễ nói chuyện như vậy, trong lòng cô không khỏi vui vẻ. Ai ngờ giây tiếp theo, cô đã thấy không đúng, không vui nổi nữa.
Chỉ thấy ông chủ lớn trước mặt nói “được” xong thì chăm chú nhìn xuống cô, im lặng đợi cô cởi quần áo.
Hơn nữa anh hoàn toàn không có ý định tránh né.
Khóe miệng Ân Tô Tô giật giật không kiềm chế được, cả người đều không thoải mái, cô nói: “Anh trai à, em phải cởi đồ, anh đứng đây làm gì? Cho dù anh không rời khỏi phòng này thì cũng phải quay đầu đi chứ?”
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Không cần quay đi.”
Ân Tô Tô: “Anh có ý gì?”
Phí Nghi Châu tiếp tục ung dung nói: “Từng tấc trên người em đều khắc sâu trong đầu anh rồi, anh nhắm mắt cũng có thể vẽ ra dáng vẻ của em, không có lý do gì phải tránh đi cả.”
“…” Ân Tô Tô chết lặng dưới lối suy nghĩ thần kỳ khiến người ta câm nín của ông lớn này, cô im lặng khoảng ba giây mới miễn cưỡng thuyết phục mình đồng ý với cách nói của anh.
Bỏ đi, cởi thì cởi, xem thì xem, giữa vợ chồng đâu cần để ý chuyện nhỏ nhặt này.
Cũng đâu phải chưa từng thấy…
Thôi miên bản thân với mớ hỗn độn này xong Ân Tô Tô âm thầm thở ra một hơi, quay lưng về phía anh, lần lượt cởi hàng cúc ngọc trai rồi cởi váy ra.
Không khí xâm chiếm làn da, Ân Tô Tô xoa cánh tay, chuẩn bị đi lấy váy cưới. Đúng lúc này một giọng nói vang lên phía sau, trầm thấp hơi khàn, nghe có vẻ rất bình tĩnh, anh nói: “Tiếp tục cởi.”
Ân Tô Tô cứng đời người lại, nghĩ rằng váy cưới cũng giống lễ phục, không thể mặc đồ lót, tai cô lập tức nóng lên. Cô đành phải giơ hai tay lên, vòng ra sau cởi áo lót màu xanh nhạt ra.
Cô ôm lấy người mình, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, sau đó mới đặt chiếc váy cưới nặng nề dưới chân.
Ân Tô Tô sững sờ, biết là ai đang giúp mình, cô không khỏi hơi xấu hổ, thốt lên theo phản xạ: “Em tự mặc được.”
Người đằng sau không nói lời nào, mười đốt ngón tay tao nhã mà thoải mái, chậm rãi vén tấm màn trắng tinh khiết lên, từ dưới lên, từng tấc một, quấn lấy thân thể trần trụi duyên dáng của cô gái.
Đôi chân dài trắng nõn được váy cưới bao trùm, sau đó là bờ mông đào đầy đặn, vòng eo mảnh mai, cuối cùng lớp vải bị chặn lại.
“Em dang hai tay ra.” Giọng nói của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu cô, rất thản nhiên.
“…” Ân Tô Tô cực kỳ ngượng ngùng, hai má nóng rực, chỉ có thể đưa hai tay lên.
Ngay sau đó, cô cảm giác được mười ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông túm lấy từ phía sau, chậm rãi siết chặt, giống như thước đo lại giống như thưởng thức, mãi cũng không mặc lên.
Mặt Ân Tô Tô đỏ như lửa, cô phải cắn môi thật mạnh mới kiềm chế được tiếng nói sắp bật ra. Một lúc lâu sau cuối cùng cô cũng không nhịn được mà giúc giục, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Anh làm gì thế, mau mặc cho em nhanh lên.”
“Bộ váy này đã làm từ rất lâu trước đây rồi, số đo ngực bị nhỏ nên phải sửa lại.” Giọng điệu của Phí Nghi Châu bình tĩnh nói.
“… Em còn chưa mặc vào mà.” Ân Tô Tô nghi ngờ: “Sao anh biết được số đo bị nhỏ?”
Phi Nghi Châu đáp: “Xúc cảm.”
“Xúc cảm gì?” Ân Tô Tô không hiểu.”
“Xúc cảm từng nơi trên người em, mỗi ngày anh đều ôn lại cả trăm lần.” Đôi môi mỏng của Phí Nghi Châu kề sát vành tai cô, khẽ nói: “Vô cùng quen thuộc.”
Ân Tô Tô: “#@%”