Tô Tô

Chương 142




Ghế tình yêu tư thế nữ ở trên dạng treo? Đó là cái quái gì vậy?

Nghe thấy cụm từ kỳ lạ mà Phí Nghi Châu nói ra, Ân Tô Tô ngẩn người, đôi mắt đen láy mở to hơn chuông đồng, cô lắp bắp hỏi: “Ghế… Ghế gì cơ?”

Cậu cả cầm quyển sách hướng dẫn trong tay, ung dung đưa nó cho cô, cất giọng lười biếng và đầy ẩn ý: “Đây, trong sách hướng dẫn viết như vậy. Em đọc thử xem?”

Ân Tô Tô không hiểu gì, bước tới, nhận lấy quyển sách hướng dẫn từ tay Phí Nghi Châu, cúi đầu chăm chú đọc.

Bìa sách hướng dẫn rất đẹp, in màu toàn bộ, mặt bìa bóng loáng, trên bìa ghi rõ mấy chữ tiếng Trung: Hướng dẫn sử dụng ghế tình yêu tư thế nữ ở trên dạng treo.

Ân Tô Tô:...

Khóe môi Ân Tô Tô vô thức giần giật, trong lòng cất chứa cảm xúc phức tạp khó tả hết bằng lời. Cô run rẩy duỗi ngón tay ra, lật tờ bìa ra, đọc trang đầu tiên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã đọc xong sơ qua đoạn đầu tiên. Khuôn mặt trắng trẻo, mộc mạc lập tức đỏ bừng.

Ghế tình yêu tư thế nữ ở trên dạng treo đúng như tên gọi của nó, là một công cụ để gia tăng thú vui trong chuyện giường chiếu của vợ chồng. Phương pháp sử dụng nó hết sức kỳ lạ. Trước hết, cần phải treo đầu dây thừng co giãn của ghế tình yêu lên cao, sau đó người sử dụng sẽ ngồi lên ghế.

Bởi vì dây thừng của loại ghế này có tính đàn hồi cực mạnh nên vừa có thể đảm bảo an toàn cho người ngồi trên lại vừa có thể giúp cả hai người không hề tốn chút sức nào khi thực hiện rất nhiều động tác có độ khó cao dưới sự hỗ trợ của dây thừng đàn hồi…

“Đùng” một tiếng, đầu Ân Tô Tô nổ tung như trái cà chua chín rục, ngón tay cô như bị bỏng. Cô lập tức ném vèo quyển sách hướng dẫn sử dụng “văn hay chữ tốt đi kèm hình minh họa đẹp mắt” kia xuống đất, hai chữ “ghét bỏ” như được viết in hoa.

Nhưng một giây sau, một bàn tay to với những ngón tay thon dài như ngọc xuất hiện trong tầm mắt của cô, tao nhã, tự nhiên nhặt quyển sách hướng dẫn đó lên.

Phí Nghi Châu cúi đầu đọc tiếp phần hướng dẫn sử dụng, hờ hững nói mà không hề ngước mắt lên nhìn: “Em mua chiếc ghế này khi nào vậy?”

Ân Tô Tô bưng hai tay che kín mặt, xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào hố chôn mình, cô đỏ mặt giải thích: “Em, em tự dưng mua thứ này làm gì? Đây là quà chị Lương tặng em, chiều nay em nhận nó xong vẫn chưa mở ra xem, tiện tay cho lên xe mang về nhà.”

“Quà Lương Tĩnh tặng em à?” Nghe vậy, giọng nói xưa nay vốn luôn nhẹ nhàng, tự nhiên của cậu cả chẳng mấy khi mới lộ vẻ ngạc nhiên. Anh ngước mắt lên, đôi mắt đằng sau mắt kính hững hờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng yêu kiều của cô rồi hỏi tiếp: “Lương Tĩnh tặng thứ này cho em để làm gì?”

Lúc này, trong đầu Ân Tô Tô toàn là những hình minh họa hướng dẫn sử dụng được vẽ trong quyển sách hướng dẫn kia, trong người bất giác cảm thấy khô nóng, khuôn mặt cũng càng thêm nóng bừng, cô hoàn toàn không có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn tiếp tục bưng má, lúng búng nói: “Chị Lương nói là các nhà giàu thượng lưu đều có lệ mẹ quý nhờ con, em cũng nên nhanh chóng mang thai, sinh con cho anh, như vậy mới có thể củng cố địa vị dâu trưởng Phí thị của em.”

Cô nói xong, căn phòng ngủ chính rộng rãi chìm vào yên tĩnh trong thoáng chốc.

Giây lát sau, Phí Nghi Châu lười biếng nhướng mày, tiện tay ném quyển sách hướng dẫn qua một bên, sải đôi chân dài, thong thả bước tới trước mặt Ân Tô Tô rồi dừng lại, xòe bàn tay phải với những khớp xương rõ ràng ra trước mặt cô.

Ân Tô Tô thấy vậy, cắn hờ cánh môi, chần chừ mấy giây rồi mới đặt bàn tay trái của mình vào lòng bàn tay anh.

Những ngón tay thon dài khỏe khoắn nắm chặt lại, dịu dàng nhưng không cho phép phản kháng, anh kéo nhẹ một cái, ôm cô vào lòng.

Phí Nghi Châu nhẹ nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Vậy em nghĩ thế nào?”

Tai và cổ của Ân Tô Tô ửng đỏ, cô nhìn anh, không hiểu, chớp chớp mắt: “Nghĩ thế nào về chuyện gì cơ?”

Ngón cái của anh ấn lên cánh môi cô, chậm rãi vuốt ve đôi môi mịn màng, mềm mại, giọng điệu thiếu tập trung: “Chị quản lý của em cho rằng mẹ quý nhờ con, muốn em mau chóng sinh con cho anh, em nghĩ thế nào?”

Bụng ngón tay của người đàn ông có một lớp kén mỏng mà cứng, sờ hơi rát, nhẹ nhàng vuốt ve, sờ nắn cánh môi cô, mỗi cái vuốt ve của anh đều làm cô run rẩy.

Cô không chịu nổi, phải đưa tay lên nắm hờ lấy cổ tay thon gầy lạnh trắng của anh, trả lời thật lòng: “Đương nhiên em không hề có suy nghĩ mẹ quý nhờ con. Em là vợ anh, dù sau này chúng ta có con thì lý do duy nhất là vì chúng ta yêu nhau rất nhiều. Con cái là kết tinh tình yêu của chúng ta chứ không phải là công cụ để củng cố địa vị cho một cá nhân trong cuộc đấu đá nội bộ gia đình nhà giàu.”

Phí Nghi Châu khẽ cong môi, đáy mắt thấp thoáng ý cười: “Suy nghĩ của em và anh rất giống nhau.”

Ân Tô Tô vươn hai tay ôm lấy anh, gối đầu lên ngực anh, giọng nói dịu dàng như một giấc mơ: “Anh là A Ngưng em yêu nhất, em tin tưởng anh và cũng tin tưởng tình cảm của chúng ta.”

Phí Nghi Châu xúc động, cúi đầu hôn lên khóe môi của cô rồi lại nhẹ nhàng hỏi: “Vậy em có muốn có con với anh không?”

Ân Tô Tô giật mình, ngước mắt nhìn anh, bối rối nói: “Anh hỏi lạ quá. Chẳng lẽ một gia tộc lớn như nhà anh lại đồng ý cho anh không có con hay sao?”

Phí Nghi Châu nhìn chăm chú vào mắt cô, lịch lãm và bình thản trả lời: “Cuộc đời là của chúng ta, không ai có thể ép em làm chuyện em không muốn làm. Nếu như em bằng lòng sinh con cho anh, đương nhiên anh rất mừng và cực kỳ vinh hạnh nhưng nếu như em không muốn, anh sẽ vẫn tôn trọng em.”

Ân Tô Tô không sao ngờ được rằng mình lại được nghe những lời này từ miệng người thừa kế này. Cô hết sức ngạc nhiên, mở to hai mắt nói: “Cho dù anh sẵn sàng tôn trọng em thì e là ông và ba mẹ anh cũng không đồng ý đâu.”

Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: “Làm thế nào thuyết phục bề trên và đả thông tư tưởng cho họ là việc của anh, em không cần lo.”

Nghe vậy, Ân Tô Tô không khỏi xúc động, chóp mũi cay xè.

Cô vẫn luôn biết người đàn ông này thích cô, mê cô nhưng cô không ngờ rằng, anh lại yêu cô sâu sắc tới mức này.

Bờ mi của Ân Tô Tô rươm rướm lệ, mãi một lúc lâu sau cô mới mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt như ngọc của anh, nói ra lời từ tận đáy lòng: “A Ngưng, em rất yêu anh, rất rất yêu.”

Phí Nghi Châu nhìn cô say đắm rồi chợt nhoẻn cười: “Thật là khéo, anh cũng vậy.”

Ân Tô Tô nhéo khẽ má anh, cười tươi rồi nói tiếp: “Em đã nói rồi, con cái là kết tinh tình yêu của chúng ta, kế tục cuộc đời của chúng ta, đương nhiên em sẵn lòng cùng sinh con dưỡng cái với anh.”

Ánh mắt Phí Nghi Châu sâu thẳm, hai tay siết lại, ôm chặt người con gái trong lòng, không nói thêm gì nữa.

Ân Tô Tô kề sát khuôn mặt mình vào ngực anh, đáy mắt lấp lánh niềm vui và hạnh phúc, cô nói: “Cho nên điều anh băn khoăn là dư thừa, đương nhiên chúng ta sẽ có con. Nhất định anh sẽ là một người ba tốt, em cũng sẽ dốc hết sức để trở thành một người mẹ tốt, sau này chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, nỗ lực dạy dỗ con cái chúng ta trở thành nhân tài của đất nước, gìn giữ một vùng trời, bảo vệ dân chúng một vùng đất giống như ba của bé.”

Giọng người con gái dịu dàng như đang dệt nên một giấc mơ đẹp.

Phí Nghi Châu ôm cô, ít giây sau, anh chợt bật cười khe khẽ.

Ân Tô Tô thắc mắc ngẩng mặt lên, nhíu mày hỏi: “Anh cười gì vậy?”

“Em ao ước cuộc sống gia đình ba người như vậy, xem ra anh phải nỗ lực thêm, dốc sức mình nhiều hơn rồi.” Anh cúi đầu, cánh môi mỏng kề sát vào vành tai nhỏ xinh ửng hồng của cô: “Cố gắng để mợ Phí nhanh chóng được toại nguyện.”

“...” Ân Tô Tô không còn biết phải nói gì, cô không nhịn được đánh anh một cái, xấu hổ giận dữ ngước mắt lên: “Mộng tưởng của em ấm áp và trong sáng là vậy, vậy mà trong đầu anh lại toàn nghĩ đi đâu thế? Tại sao lúc nào anh cũng chỉ nghiêm túc được mỗi ba phút thôi vậy.”

Phí Nghi Châu hôn môi cô một cái, lơ đễnh đáp: “Thưa quý cô, xin quý cô đừng đề ra yêu cầu quá cao cho anh như vậy. Đêm hôm khuya khoắt vừa về đến nhà đã thấy ngay chiếc ghế kia, có thể nói chuyện trong sáng với em mấy câu đã là giới hạn tối đa của anh rồi.”

Ân Tô Tô: “...”

Ân Tô Tô nghe anh nhắc tới “chiếc ghế”, khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng thêm như thiêu như đốt, ánh mắt ngập tràn cảnh giác và đề phòng, vèo một cái, đứng cách xa anh nửa mét, mặt đỏ tới tận mang tai, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh muốn làm gì? Em nói cho anh biết nhé, chiếc ghế kia có mặt ở đây chỉ đơn thuần là một chuyện ngoài ý muốn, nếu tối nay anh dám ép em dùng nó, em sẽ báo cảnh sát tố giác anh bạo lực gia đình!”

Phí Nghi Châu khom người cầm chiếc ghế tình yêu lên, hào hứng nghiên cứu nó. Nghe xong lời uy hiếp của cô, anh nhướng một bên mày, lười biếng nói: “Cô Ân đọc sách hướng dẫn chưa kĩ nhỉ?”

Ân Tô Tô: “?”

Phí Nghi Châu hé môi, mỉm cười hòa nhã và lịch lãm nhìn cô, có lòng tốt nhắc nhở cô: “Rõ ràng là em “đánh” anh chứ không phải anh “đánh” em.”

Ân Tô Tô: “...”

Đêm nay, nhờ phúc của cậu cả cầm thú nào đó của nhà họ Phí, cuối cùng cô Ân Tô Tô vẫn trở thành nạn nhân của món vũ khí bí mật của chị Lương.

Cậu cả nhà họ Phí không chỉ có IQ cao mà ngay cả khả năng thực hành cũng xuất sắc hơn người, nghiên cứu chiếc ghế kia chưa đầy ba phút đã thuần thục nắm giữ cách lắp ráp chiếc ghế này, chẳng mấy chốc đã tựa như làm ảo thuật, treo chiếc ghế lên ngay phía trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Sau đó, Ân Tô Tô thẹn thùng gần chết, muốn phản kháng nhưng không có cửa, lập tức bị người đàn ông lột sạch tựa như một chú cá màu trắng mới vớt từ dưới nước lên, bị ép tách đôi chân trắng ngần ra, ngồi lên chiếc ghế xấu hổ đó.

Phí Nghi Châu vẫn luôn thích xem Ân Tô Tô chủ động, mỗi lần cô đỏ mặt nhíu mày, mỗi lần cô đong đưa mái tóc dài nức nở, mỗi lần cô yêu kiều cắn ngón tay hừ khẽ, ở trong mắt anh, tất cả đều là những liều thuốc độc mạnh nhất vừa khơi dậy ham muốn tình dục trong anh vừa đánh trúng vào điểm trí mạng, khiến anh cuồng si tới tột cùng.

Ân Tô Tô không mặc gì quyến rũ không gì sánh được.

Eo nhỏ, mông cong, đóa mai đỏ điểm xuyết trên nền tuyết trắng.

Ân Tô Tô bị cột vào chiếc ghế đàn hồi, làn da trắng sứ toàn thân ửng hồng vì hưng phấn, trông càng thêm phần gợi cảm, chẳng khác nào một cô nàng yêu tinh.

Dáng vẻ quyến rũ yếu đuối, bị ngược đãi mà không thể phản kháng này của cô gần như khiến Phí Nghi Châu hoàn toàn phát cuồng.

Kết quả của việc anh chồng đại gia của Ân Tô Tô phát cuồng chính là người trong cuộc như cô trực tiếp bay mất nửa cái mạng, tới tận hoàng hôn ngày hôm sau vẫn không thể xuống được giường.

Ân Tô Tô vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, bực mình chết đi được. Thậm chí cô còn kích động muốn xông tới nhà chị Lương để đồng quy vu tận với người chị em thân thiết này của mình.

Sang ngày hôm sau, Phí Nghi Châu cũng biết đêm trước đó mình làm hơi bị quá đà khiến Ân Tô Tô sợ hãi nên anh kiên nhẫn xin lỗi, tự trách chính mình, dịu dàng dỗ dành cô suốt hai tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng dỗ được cục cưng thân yêu của anh.

Ân Tô Tô khóc sưng húp cả mắt, bực tức đập gối vào người anh.

Phí Nghi Châu để mặc cho cô trút giận thoải mái. Chờ cô đánh đủ rồi, anh mới ôm cô vào lòng, hôn lên nước mắt ở khóe mi rồi dịu dàng nói: “Xin lỗi cục cưng, anh sai rồi.”

“Anh có sai gì đâu.” Ân Tô Tô đỏ mặt, đỏ cả mắt, xấu hổ xen lẫn với giận dữ, cô bưng mặt khóc: “Anh bóp mạnh, cắn mạnh như vậy, ai không biết khéo lại tưởng em có thù oán sâu đậm gì với anh mất, anh có muốn xem thử xem trên người em có bao nhiêu dấu tay và dấu răng của anh không!”

Ngày mai cô còn phải chụp hình cho hai số tạp chí thời trang hàng đầu, giờ toàn thân bị anh làm ra thế này, cô còn đi gặp người khác kiểu gì được nữa?

Cô tức chết mất!

Phí Nghi Châu cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, khẽ xin lỗi đầy dịu dàng: “Xin lỗi em, tối qua anh bị mất kiểm soảt.”

“Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cảnh sát đã thất nghiệp hết rồi.” Ân Tô Tô cứ khóc mãi, không dừng lại được, cô bỗng nhiên trừng mắt, thở phì phò hỏi anh: “Anh nói xem, anh định đền bù cho em như thế nào?”

Phí Nghi Châu cúi đầu, yên lặng suy nghĩ hai giây rồi nhẹ nhàng trả lời: “Em thích đánh, thích mắng thế nào cũng được, nếu như vậy mà em vẫn chưa hết giận thì anh có thể nằm ngửa mặc cho em đè.”

Ân Tô Tô: “...... @# $%”

Ân Tô Tô bị sốc trước độ mặt dày vô liêm sỉ của người đàn ông này, hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu. Cô lập tức bổ nhào tới cắn một cái lên hầu kết của anh, thẹn thùng mắng: “Dê xồm! Sao hồi xưa em không phát hiện ra anh mặt dày như vậy nhỉ, anh nhặt chút liêm sỉ lên đi được không?”

Phí Nghi Châu ôm chặt lấy cô, vẫn trả lời đầy hờ hững: “Anh chỉ cần em thôi, liêm sỉ chẳng là gì với anh cả.”

Ân Tô Tô: “...”